Đấu La Đại Lục 2

Chương 580 - Đội Viên Mạnh Nhất Bản Thể Tông (Trung)​

Đội viên lên đài của Tuyết Ma Tông là người có vóc dáng khôi vĩ, thân cao gần hai thước, vai rộng, bắp thịt săn chắc. Một đầu tóc dài màu nâu đỏ, sợi tóc rủ xuống hai bên vô cùng mềm mại, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh như băng, mũi thẳng miệng vuông. Mặc dù hắn không phải là loại người vô cùng anh tuấn, nhưng hắn lại làm người khác cảm thấy có mấy phần tà mị. Kỳ lạ hơn chính là, da tay của hắn vô cùng trắng, như ngọc thạch trong suốt, dưới làn da dường như có ánh sáng lưu chuyển, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tự nhiên, hòa hợp. *khôi vĩ: cao lớn, vạm vỡ. *mũi thẳng miệng vuông: theo đúng nguyên tác là “ tị trực khẩu phương” của Đường Thiếu dùng @.@ Cường địch! Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lập tức đưa ra nhận định. Hắn có cảm giác người này mới là cường giả chân chính trong đội ngũ Bản Thể Tông, thậm chí có thể là người mạnh nhất. Cho dù bản thân Hoắc Vũ Hạo đang ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc thắng được hắn. Sau hai trận đấu thua liên tiếp, cuối cùng Bản Thể Tông cũng để đội trưởng ra tiếp chiến sao? *Cường địch: đối thủ mạnh. *cường giả: người có lực lượng mạnh mẽ. Đội viên này của Tuyết Ma Tông không giống như những người khác muốn bắt đầu trận đấu thật nhanh để rút ngắn thời gian khôi phục của đối thủ mà nhanh chóng tới giữa đài thi đấu, ngược lại, hắn chậm rãi đi về phía Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mỗi khi hắn tiến thêm một bước, áp lực từ trên người hắn tràn ra sẽ tăng thêm mấy phần, khí thế trên người hắn cũng theo đó mà không ngừng tăng lên.

Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo biến hóa, bằng sự mẫn cảm của hắn, ngay lập tức hắn đã cảm nhận được chỗ đáng sợ của đối thủ.

Không ngờ hồn lực cùng tinh thần lực của đối phương đã ở trạng thái xoay tròn tự nhiên, đạt tới cảnh giới hoàn chỉnh. Thậm chí còn vượt xa hắn.

Nếu so sánh tinh thần lực thì Hoắc Vũ Hạo sẽ mạnh hơn người này, nhưng hồn lực của lại hắn yếu hơn một chút cho nên khi dung hợp sẽ không bằng đối thủ. Mà đối thủ này khiến cho hắn cảm nhận được, hồn lực và tinh thần lực vô cùng hòa hợp, tuy hai mà một, giống như một thể hoàn chỉnh. Tình huống như thế này Hoắc Vũ Hạo đã từng cảm nhận được ở trên người lão sư của mình.

Mục lão đã từng nói với hắn, người đạt được đến bước này mới có cơ hội tiến vào cánh cửa của siêu cấp Đấu La chín mươi lăm cấp, nếu không, cho dù thiên phú tốt hơn nữa, vũ hồn mạnh hơn nữa, thành tựu cả đời cũng chỉ dừng ở cấp bậc Phong Hào Đấu La mà thôi.

Hít sâu một hơi, Hoắc Vũ Hạo điều chỉnh tâm tình của mình bình tĩnh lại một chút. Ánh mắt hắn sáng ngời đối mục* với ánh nhìn lạnh lẽo của đối thủ, một tầng ánh sáng vàng nhạt màu từ trong đồng tử hắn xuất hiện, nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân. Tinh thần lực thuần túy dao động tựa như sóng cuộn đánh ngược về hướng đối phương. Dung hợp lực lượng ta không bằng ngươi, vậy thì ta sẽ dùng tinh thần lực mạnh nhất đối kháng với ngươi. Khí thế của ta, tuyệt không thể thua ngươi. *đối mục: nhìn lại. Trong mắt thiếu niên cao lớn toát ra vẻ kinh ngạc, bước chân hắn hơi dừng lại một chút sau đó mới tiếp tục đi về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến cũng không ngăn cản hành động của hai người, chỉ là sâu trong đáy mắt ông không kìm chế được xẹt qua tia khiếp sợ.

Ông có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tuy hai thiếu niên này có tu vi kém xa mình, nhưng trên phương diện cảm ngộ đã hoàn toàn vượt qua mình. Đây chính là trình độ mà những cường giả ưu tú nhất trong thế hệ trẻ đạt tới sao? Trịnh Chiến có thể khẳng định chắc chắn rằng chỉ cần cho bọn họ thời gian phát triển thì thành tựu trong tương lai của họ sẽ vượt xa mình.

Khi thanh niên kia đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, sự va chạm khí thế giữa hai người đã đạt đến đỉnh điểm, ngay cả xe lăn phía dưới Hoắc Vũ Hạo cũng tản ra vầng hào quang vàng nhạt.

Nhìn qua sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo có chút tái nhợt, đôi đồng tử dường như đã biến thành vàng ròng, ngay cả mái tóc dài cũng bị nhuộm thành màu vàng kim, nhưng đối thủ của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh.

Trong khu chờ chiến, đội viên của Đường Môn cũng không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Bọn họ hiểu rất rõ Hoắc Vũ Hạo, từ cục diện này có thể nhận thấy mặc dù khí thế của Hoắc Vũ Hạo không bị khí thế của đối thủ áp đảo, nhưng hắn đã rơi vào thế hạ phong, không ngờ đội viên này của Bản Thể Tông lại có tu vi mạnh mẽ như vậy. - Hai bên báo danh.

Trịnh Chiến trầm giọng nói.

- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.

Chỉ năm chữ đơn giản nhưng khi Hoắc Vũ Hạo nói ra lại có chút khó khăn, áp lực mà đối thủ mang cho hắn thật sự là quá lớn.

- Tuyết Ma Tông, Long Ngạo Thiên.

Thiếu niên cao lớn trầm giọng nói.

- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị thi đấu.

Long Ngạo Thiên hướng đến Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, không hề giấu diếm sự thưởng thức* trong ánh mắt với đối thủ của mình, sau đó mới xoay người đi về phần sân của mình. Mặc dù đài thi đấu đã bị phá hỏng nhiều chỗ, nhưng đối với hắn, những thiếu sót này dường như không tồn tại. Kể cả khi đi đến hố sâu trên đài thi đấu, thân thể hắn cũng như được không khí xung quanh nâng đỡ, thản nhiên đi qua. *thưởng thức: coi trọng, tán thưởng. Trong nháy mắt khi hắn xoay người, tất cả khí thế cùng áp lực nhằm vào Hoắc Vũ Hạo bất ngờ biến mất. Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo vẫn như thủy triều xông ra đánh vào khoảng không trống rỗng, rõ ràng đối thủ đang ở ngay trước mắt, nhưng tinh thần lực của hắn lại mất đi mục tiêu. Cảm giác khó chịu dâng lên làm Hoắc Vũ Hạo không khỏi rên lên một tiếng, gương mặt trở nên ửng hồng, hắn cố gắng đem ngụm máu muốn vọt ra từ cổ họng nuốt xuống.

Thật mạnh!

Hoắc Vũ Hạo hiểu, chỉ sợ rằng mình đã gặp phải đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay. Bản Thể Tông quả nhiên không hổ là một trong số những Tông Môn thần bí nhất, lớn mạnh nhất đại lục. Tu vi của mình không thể sánh bằng người này, nhất định hắn chính là người dẫn đầu Bản Thể Tông tham gia cuộc thi này.

Hít sâu một hơi để khôi phục lại một chút khí huyết đang sôi trào trong trong cơ thể, Hoắc Vũ Hạo chậm chạp điều khiển xe lăn hướng phần sân của mình đi đến.

Trong khu chờ chiến của Đường Môn, Vương Đông Nhi lo lắng nhìn hướng Bối Bối.

Nhưng Bối Bối lại hướng nàng lắc đầu, nói:

- Yên tâm đi, tiểu sư đệ biết giới hạn của mình, chúng ta phải tin tưởng hắn. Long Ngạo Thiên này rất khó đối phó, Tam Thạch, ngươi chuẩn bị một chút.

- Ừ.

Từ Tam Thạch liếc mắt nhìn lại Bối Bối, hai người đã là huynh đệ nhiều năm, chỉ cần trao đổi một ánh mắt, hắn đã hiểu ý tứ của Bối Bối.

Hoắc Vũ Hạo lui về biên đài thi đấu rồi quay xe lăn lại một lần nữa. Tay phải hắn nắm tay vịn của xe lăn để di chuyển thân hình ngồi vững hơn một chút.

Lúc này Long Ngạo Thiên cũng đã xoay người lại, trên người hắn cũng không xuất hiện khí thế mãnh liệt như vừa rồi, nhưng khi hắn đứng ở nơi đó, tựa như đã hòa làm một thể với cả đài thi đấu.

Thiên Nhân Hợp Nhất. Tu vi của hắn đã đạt đến trình độ Thiên Nhân Hợp Nhất sao?

Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo sáng ngời, đây chính là cảnh giới hắn vẫn theo đuổi a! Không chỉ có hắn, trong khu chờ chiến, ánh mắt vốn trầm tĩnh của Kiếm Si Quý Tuyệt Trần cũng léo sáng. Trình độ chiến kỹ mà hắn và Hoắc Vũ Hạo theo đuổi, những người khác không thể sánh bằng được. Cũng chính vì thế, khi thấy tình huống này xuất hiện trên người Long Ngạo Thiên, hắn và Hoắc Vũ Hạo cũng bị kích thích mạnh hơn một chút so với người khác. - Trận đấu bắt đầu.

Trên đài thi đấu, trọng tài Trịnh Chiến phất tay quát lên.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngẩng đầu, trong phút chốc, đôi đồng tử của hắn sáng ngời, năm hồn hoàn không phân biệt được trước sau dâng lên từ trên người hắn. Ngay sau đó, hai đạo quang mang màu tím vàng đã từ trong đôi đồng tử của hắn phóng ra, bắn thẳng đến đối thủ.

Trận này, hắn sẽ không giữ lại nửa phần thực lực nào. Liên tục chiến thắng hai đối thủ mạnh của Bản Thể Tông đã khiến cho hồn lực và tinh thần lực của hắn tiêu hao rất lớn. Đối với hắn mà nói, trận thứ ba này chính là đợt khảo nghiệm* lớn nhất. *khảo nghiệm: kiểm tra, kiểm nghiệm, thử nghiệm. Có thể thấy, hào quang trên hồn hoàn thứ nhất của Hoắc Vũ Hạo tỏa sáng, ánh sáng vàng lóng lánh phát ra từ hồn hoàn như bạch ngọc lúc ẩn lúc hiện. Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã tăng lên tới cực hạn, chính vì vậy hồn kỹ mô phỏng đã sắp không che dấu được màu sắc thật của hồn hoàn nữa.

Hai đạo quang mang màu tím vàng phá vỡ không gian, trong nháy mắt đã đến trước mặt Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên vẫn đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, hai tay ở trước ngực bày ra một động tác kỳ dị, tay phải đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía bên trái, đầu ngón tay chúc xuống phía dưới, tay trái giơ lên, đầu ngón tay hướng về phía trước, lòng bàn tay cùng tay phải áp vào nhau.

Khi động tác này vừa hoàn thành, một tầng hào quang trong suốt từ trên đó tràn ra, trong hào quang trong suốt, dường như cả người hắn biến thành một pho tượng khắc bằng ngọc thạch. - Ông.

Linh Hồn Trùng Kích đánh đến. Trên tượng ngọc do Long Ngạo Thiên hóa thân thành bị phủ một tầng ánh sáng màu tím vàng, nhưng ngay sau đó, tầng ánh sáng này đã tản ra. Thân thể Long Ngạo Thiên khẽ động, hào quang trong suốt trên người hắn tán loạn.

Bên kia, Hoắc Vũ Hạo cúi đầu kêu lên một tiếng, thần sắc trên mặt hắn trở nên nghiêm nghị.

Lần này, hắn đã không chiếm được lợi thế. Nhưng khi Long Ngạo Thiên ngăn cản Linh Hồn Trùng Kích đáy mắt Hoắc Vũ Hạo hiện lên một tia vui mừng. Bởi vì, từ trên người Long Ngạo Thiên, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được đối thủ đã đem tinh thần lực cùng hồn lực, thậm chí cả cơ thể dung hợp lại, hơn nữa nơi dung hợp chính là vị trí ngăn cản đòn tấn công của hắn.

Kinh nghiệm này, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói quả thật là sự chỉ dẫn vô cùng đắt giá. Đây chính là cảnh giới hắn vẫn luôn kiếm tìm, nhất là về tinh thần, sau khi tiến vào cảnh giới vô hình hóa hữu hình hắn vẫn đang quẩn quanh tìm kiếm phương hướng mới để đột phá.

Nếu như hắn có thể đột phá, giúp cho tinh thần lực, hồn lực cùng cơ thể hoàn toàn dung hợp, thì tu vi của hắn, cường độ thân thể cùng với tất cả lực khống chế sẽ tiến lên một tầng cao mới.

Kinh nghiệm chiến đấu như vậy đối với hắn mà nói thật sự là quá quý giá. Đối thủ càng mạnh mẽ, thì tiềm năng của Hoắc Vũ Hạo càng được khơi dậy.

Sau khi Long Ngạo Thiên đỡ một chiêu của Hoắc Vũ Hạo, đáy mắt cũng toát ra một tia kinh ngạc, mũi chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất, cả người như trượt trên mặt đất, chạy thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.

Từng vòng Hồn Hoàn cũng dâng lên từ dưới chân hắn: vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen. Bảy hồn hoàn, hơn nữa còn là tổ hợp hồn hoàn vượt qua mức độ cân đối bình thường, có bốn hồn hoàn vạn năm trong bảy hồn hoàn. Sự phối hợp Hồn Hoàn đạt đến trình độ này, trừ Hoắc Vũ Hạo ra, trong Đường Môn cũng chỉ có Vương Đông Nhi mới đạt đến được. Nhưng về trình độ tu vi, Vương Đông Nhi vẫn thấp hơn Long Ngạo Thiên một cấp a!

Cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu tại sao đối thủ lại mang tới cho mình áp lực lớn như vậy, thực lực của Long Ngạo Thiên, quả thật đã đạt đến trình độ kinh người mà hắn chưa từng gặp trước đây.

Thất hoàn! Hồn Thánh.

Long Ngạo Thiên cũng không phải là cường giả cấp Hồn Thánh duy nhất xuất hiện trong cuộc thi lần này, trước hắn còn có sự xuất hiện của Tam Túc Kim Thiềm Hồn Sư Tiếu Hồng Trần.

Nhưng tất cả đội viên của Đường Môn đều có thể đoán được, Tiếu Hồng Trần có thể đạt được tu vi Hồn Thánh là vì sử dụng phương thức đặc biệt thúc đẩy, thậm chí hi sinh sự phát triển trong tương lai để kích thích tiềm năng của bản thân mới đạt được.

Bình Luận (0)
Comment