Đấu La Đại Lục 2

Chương 62 - Ba Vũ Hồn Dung Hợp (3+4)

Dịch: HảiFull

Vương Đông cũng biết cả hai gặp rắc rối to rồi nên cũng chẳng buồn cãi vã với Hoắc Vũ Hạo nữa, cả hai chạy như bay ra ngoài. Bọn hắn không đi ăn sáng, cũng chẳng đi đánh răng rửa mặt, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía giáo lâu. Tính tình Chu Y như thế nào bọn chúng quá rõ rồi, đi học muộn cũng chẳng khác gì tự sát...

Bộ dạng của cả hai đều hết sức nhếch nhác, Vương Đông có phần ổn hơn một chút, ít nhất ban nãy khi hắn đẩy Hoắc Vũ Hạo xuống đất cũng kịp chỉnh sửa lại quần áo, còn Hoắc Vũ Hạo thì... từ trên xuống dưới hết sức lôi thôi lếch thếch, áo thì một nửa nhét vào một nửa bay phất phới, tóc tai rối bù, cúc áo còn đến hai cái chưa cài...

Bất quá, cả hai cũng chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện này, chỉ biết cố gắng chạy thật nhanh đến lớp, dù muộn nhưng như thế ít ra lửa giận của Chu Y sẽ bớt dữ dội hơn... Một phút sau cả hai đã đến trước cửa ban Tân Sinh lớp Một.

“Báo cáo.” Hoắc Vũ Hạo lên tiếng trước.

“Báo cáo.”

Tiếp sau đó là giọng của Vương Đông, nhưng lời này của hắn không được lớn như Hoắc Vũ Hạo, thậm chí có phần yếu ớt. Hắn núp phía sau Hoắc Vũ Hạo lén nhìn phía trước, ánh mắt rõ ràng đầy vẻ lo lắng. Hắn hung hăng nhéo một cái vào hông Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo đau đớn tái cả mặt, nhưng thấy Chu Y từ bục giảng đi về phía hai người bọn họ lại nhanh chóng bình thường trở lại.

Các học viên khác đều đã đến đông đủ, Chu Y thấy bộ dạng lôi thôi của Hoắc Vũ Hạo liền thoáng có ý cười, nhưng Hoắc Vũ Hạo đang bị tra tấn sau lưng làm sao phát hiện được.

“Hai tên tiểu quỷ, sao thành bộ dạng thế này rồi? Thôi vào đây.”

Chu Y vẫy tay bảo bọn hắn vào. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vội vàng đi vào, Vương Đông vẫn còn tỉnh táo mà xoay người đóng cửa lại.

Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bọn họ không khỏi mở to mắt nhìn, khóe miệng giật giật nhưng cố gắng không phát ra chút âm thanh gì, như đang tự hỏi: “Trời ơi! Hai tên này tối qua làm cái trò gì thế kia?”

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cả lớp đều đã tập trung vào hai người, nhất là vị lớp trưởng quần áo không chỉnh tề kia.

Chu Y lạnh lùng hỏi: “Lớp trưởng đại nhân, nói xem các ngươi làm gì thế?”

“Ách, ta xin lỗi Chu lão sư, chúng ta... mới ngủ dậy...”

Hoắc Vũ Hạo xấu hổ đáp, giờ hắn chỉ còn cách thú nhận tội lỗi, còn hình phạt thế nào đành cắn răng mà chịu thôi.

“Ngủ gì? Ai ngủ với ai? Lại còn đến giờ mới dậy nữa?”

Chu Y cười cười đùa một câu. Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, còn Vương Đông thì đỏ mặt. Không ngờ nói đùa lại trúng phóc rồi. Cả lớp vẫn im lặng, nhưng không đến ba giây sao đã cười vang lên.

Vương Đông cúi đầu, hắn chỉ mong lúc này có một cái hố chui xuống mà trốn thôi, xấu hổ, quá xấu hổ rồi. Lúc này hắn mới phát hiện quần áo không chỉnh tề của tên chết tiệt kia, thật sự hắn tức đến độ chỉ muốn quay sang đánh hắn một trận. Tên ngốc này lại hại ta mất mặt nữa rồi.

Lúc này cả Chu Y cũng mỉm cười, mặc dù bà cười rất khó coi nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định bà thật sự đang cười.

Chu Y khoát tay, cả lớp lập tức im lặng, bà lên tiếng nói: “Thôi được rồi, hai người về chỗ ngồi đi.”

“A?”

Cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đồng thời ngẩng đầu lên theo bản năng, cứ ngỡ vừa nghe nhầm cái gì đó. Chu Y trừng mắt mắng: “Sao? Ngủ nhiều quá nên giờ lãng tai luôn rồi à?”

Hoắc Vũ Hạo giật mình kéo Vương Đông mang bộ mặt xám xịt về chỗ ngồi. Bất quá khi cảm nhận được ánh mắt đùa cợt từ xung quanh nhìn lại liền không dám ngẩng đầu lên. May mắn cho bọn chúng dù sao trong lớp chỉ toàn là học viên Nhất ban mới chỉ mười một mười hai tuổi, chỉ nghĩ hai người ngủ chung là chuyện vui trong chốc lát. Nếu là học viên của các ban cao hơn chỉ sợ đã cười chuyện hai người nam ngủ chung với nhau rồi…

Chu Y trở về bục giảng, thản nhiên nói: “Kỳ sát hạch đã được ba ngày, kết quả tối hôm qua đã có.”

Nghe bà nói thế, tất cả các học viên nhất thời tập trung tinh thần, trong lớp cũng không phải mỗi tổ đều nắm chắc khả năng thông qua sát hạch như tổ của Hoắc Vũ Hạo.

Trên khuôn mặt già nua của Chu Y lần thứ hai xuất hiện nụ cười: “Ta không thể không nói, sự cố gắng của các ngươi đã làm ta nở mày nở mặt. Hai mươi tổ của lớp chúng ta đều thông qua kỳ sát hạch này. Ta thực sự rất vui.”

“Aaaaaaaaaaa....”

Nhất thời trong lớp vang dội tiếng reo hò vui sướng, mà Chu Y cũng không ngăn cản bọn chúng, bà chỉ mỉm cười nhìn những đứa trẻ đang vui mừng nhảy nhót mà thôi. Bọn chúng hoàn toàn có tư cách hoan hô ăn mừng a!

Tối qua khi thống kê kết quả sát hạch, gần như tất cả các lão sư giám sát đều nhận xét học viên của ban Tân Sinh lớp Một đều có sự dẻo dai đặc biệt, trong suốt quá trình sát hạch, tất cả đều thể hiện ra ý chí kiên cường và sức chiến đấu mạnh mẽ. Là lớp có số lượng tổ đội chuyển bại thành thắng nhiều nhất, hơn nữa, thành tích của các tổ đều ngang ngang nhau.

Đây là lần đầu tiên từ khi Chu Y trở thành lão sư ở học viện Sử Lai Khắc được học viện khen ngợi công khai, vốn ban đầu lớp của bà có ít học sinh nhất, nhưng sau kỳ sát hạch lại trở thành lớp đông học viên nhất trong mười lớp tân sinh.

Bất luận bình thường Chu Y khó chịu đến mức nào nhưng hôm nay cũng thật vui vẻ, thế nên khi Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đến muộn, bà cũng không trừng phạt mà chỉ đùa vài câu rồi bỏ qua.

“Được rồi, trật tự.” Chu Y để bọn chúng hoan hô một chút rồi mới lên tiếng giữ im lặng.

“Thông qua kỳ sát hạch này chỉ có thể đảm bảo các ngươi chắc chắn có thể ở lại học viện trong năm nay, nhưng chỉ là năm đầu mà thôi. Nếu tương lai các ngươi không chịu cố gắng thì ta cũng không thể nào tiếp tục gặp lại các ngươi nữa, bây giờ vẫn chưa có gì để phải vui mừng cả, trong hai mươi hai tổ này, có đến mười bốn tổ do tiến vào sáu mươi tư tổ đứng đầu nên vẫn còn phải tiếp tục kỳ sát hạch, tất cả còn một đoạn đường dài phía trước nữa. Vòng đấu loại sắp tới mới thực sự chứng minh được sự ưu tú của các ngươi.

Nghe được lời này Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo mới ngẩng đầu lên, trong mắt đầy sự kinh ngạc. Lớp của bọn hắn tổng cộng có hai mươi hai tổ, thế mà có đến mười bốn tổ lọt vào sáu mươi bốn tổ dẫn đầu, có nghĩa là trong vòng đấu loại sắp tới lớp bọn hắn chiếm đến một phần năm số đội tham gia, gấp đôi số lượng của các lớp khác, thành tích này đáng để kiêu ngạo a!

Chu Y nói tiếp: “Trong kỳ sát hạch vòng tròn này có tổng cộng sáu tổ có thành tích toàn thắng, trong lớp chúng ta có một tổ. Ban đầu ta còn định thưởng cho bọn chúng một chút, nhưng mà hôm nay bọn hắn đến muộn. Cho nên ưu bù khuyết, không thưởng cũng không phạt.”

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của cả lớp, hai người không khỏi khó chịu, cả hai liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng lại lập tức ngẩn ngơ. Bởi vì bọn họ phát hiện Hồn Lực trong người bất ngờ di chuyển tạo ra một cảm giác thân thiết kỳ lạ, thậm chí còn có ý muốn ôm chằm đối phương. Lúc này, bọn chúng mới nhớ lại chuyện tối qua, tại sao cả hai lại ôm nhau ngủ trên giường.

Vương Đông nhỏ giọng nói: “Không phải chúng ta thành công rồi chứ?”

Đáp án kia trong lòng Hoắc Vũ Hạo còn rõ ràng hơn hắn, dù sao hắn đã nói chuyện một lúc với Thiên Mộng Băng Tằm a! Nhưng hắn không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có điều ánh mắt không ngừng toát ra vẻ sốt ruột.

“Có thể lắm, để tan học rồi thử lại xem.”

“Ừ.”

Hai người gần như cùng lúc gật đầu nói, nhờ loại ăn ý này có lẽ sau này chẳng cần dùng tinh thần dò xét cũng biết được người kia muốn làm gì. Giống như thai song sinh cảm ứng lẫn nhau vậy.

“Rầm.”

Một tiếng động thật lớn vang lên làm Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo bừng tỉnh, hai người cùng ngẩng đầu lên, trước mặt bọn họ là vẻ mặt giận dữ của Chu Y.

“Ách, bị tóm rồi...”

“Hai ngươi ra ngoài chạy bộ cho ta, mặc thiết y vào, chưa hết giờ học chưa được nghỉ. Mới làm được chút chuyện đã bày đặt lên mặt.”

Oan uổng quá!

Mặc dù trong lòng thầm kêu oan uổng nhưng cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều không dám dây dưa, vị Chu lão sư này một khi đã quyết thì đừng mơ có thể lay chuyển, bọn hắn chỉ biết ôm thương đau ra khỏi phòng học, chạy về ký túc xá lấy thiết y.

Chu Y nhìn cả hai ủ rũ ra khỏi lớp, hừ một tiếng: “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, không cần biết đạt được bao nhiêu thành tích, lúc nào cũng phải khiêm tốn một chút. Kiêu ngạo không những làm mình lạc hậu còn có thể khiến các ngươi mất mạng. Ngày mai vòng đấu loại chính thức bắt đầu, giờ ta sẽ nói sơ lược một vài điểm cần chú ý khi chiến đấu.”

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không thể nghe được bài giảng này nhưng may mà còn có Tiêu Tiêu. Tuy Chu Y không nói thẳng ra, nhưng ý của bà cũng là muốn Tiêu Tiêu nói lại với bọn hắn.

“Tất cả đều tại ngươi.” Vừa mới rời khỏi Giáo lâu, Vương Đông đã nổi điên, tức giận nói.

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt oan uổng nói: “Chuyện này sao trách ta được? Hôm qua chả phải ngươi bảo ta ôm ngươi đấy sao.”

“Ngươi...nói...gì?” Vương Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Vũ Hạo.

“Ách... chúng ta là một nhóm, đoàn kết, phải đoàn kết.”

“Đoàn kết con khỉ ấy, ngươi hại ta bị phạt, ngươi tính sao đây?” Vương Đông tức giận nói: “Còn nữa, chuyện hôm qua ngươi ngủ trên giường ta nữa là sao hả?”

Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ vai Vương Đông nói: “Thôi mà, ta với ngươi là huynh đệ bấy lâu nay, chút chuyện nhỏ nhoi này mà tính toán chi. Chúng ta nhanh làm xong hình phạt của Chu lão sư đi, không xong tí bà ấy lại nổi điên lên nữa.”

Hoắc Vũ Hạo vừa khoác tay lên cổ Vương Đồng liền khiến hắn lập tức ngẩn ngơ, giọng nói của Hoắc Vũ Hạo cũng càng lúc càng nhỏ. Ngay khi hắn vừa nói xong, hai người đều đứng lại, đồng thời cả hai theo bản năng nhìn hướng tay Hoắc Vũ Hạo.

“Tại sao lại thế?” Hai người đồng thanh nói.

Trên người hai người bọn họ vừa cùng lúc xuất hiện một chuyện kỳ lạ, không hiểu tại sao khi tay Hoắc Vũ Hạo khoác cổ Vương Đông thì Hồn Lực trong người mình lại chuyển sang người đối phương sau đó lại chảy ngược về, giống như cả hai đã trở thành một thể thống nhất. Mặc dù cảm giác này chỉ dừng lại ở cổ tay nhưng cảm giác lại rất rõ rệt.

“Thử lại lần nữa.” Hoắc Vũ Hạo buông bả vai Vương Đông ra rồi nắm chặt lấy tay hắn.

Nháy mắt khi hai tay vừa chạm vào nhau, Hồn Lực Huyền Thiên Công trong người Hoắc Vũ Hạo liền từ tay phải của hắn di chuyển sang tay trái của Vương Đông, và ngược lại. Hồn Lực của cả hai di chuyển qua lại nhanh chóng tạo thành vòng tuần hoàn, tốc độ Hồn Lực di chuyển có thể nói đã nhanh gấp đôi bình thường. Vương Đông là thiên tài trong thiên tài, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Khống chế nó đi, từ từ dẫn nó vào cơ thể ngươi.”

Vừa nói hắn vừa đưa tay còn lại cho Hoắc Vũ Hạo nắm, Hồn Lực của hắn không ngừng rót vào cơ thể người kia. Nhất thời Hoắc Vũ Hạo cảm thấy Hồn Lực của mình tăng lên với tốc độ khủng khiếp, nhanh chóng tràn ngập toàn thân.

Kinh mạch của hắn sau khi được Huyền Thủy Đan cải tạo, còn được Huyền Thiên Công không ngừng tu bổ trong suốt ba tháng luyện thể đã sớm mở rộng hơn trước rất nhiều rồi, cho nên Hồn Lực vào rất nhiều mà bản thân hắn vẫn không hề cảm thấy quá mức.

Giữa hai người không biết từ bao giờ đã xuất hiện một sự tâm ý tương thông, Hoắc Vũ Hạo lập tức sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng bao phủ lấy Vương Đông. Vương Đông nhắm mắt cẩn nhận cảm nhận sự biến hóa kỳ lạ này, nhất thời hắn phát hiện phạm vi dò xét của Hoắc Vũ Hạo tăng lên một cách chóng mặt.

Ban đầu tinh thần dò xét của hắn chỉ có thể hoạt động trong phạm vi chừng sáu mươi thước, nếu dò xét một hướng thì miễn cưỡng được một trăm thước. Nhưng giờ nhờ Hồn Lực của Vương Đông rót vào, không cần thu hẹp phạm vi cũng có thể trong nháy mắt tăng lên hơn một trăm thước.

Hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo run rẩy nói: “Vương Đông, trước giờ ngươi có từng nghe khi thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ, các Hồn Sư có thể sử dụng Hồn Lực của đối phương không?”

Vương Đông ngỡ ngàng lắc đầu, lẩm bẩm: “Làm sao có thể như thế? Chẳng lẽ, hôm qua chúng ta đã thành công?”

Hoắc Vũ Hạo sốt ruột nói: “Tìm một chỗ thử tiếp đi.”

Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên: “Hai tên chết tiệt, còn không nhanh đi lấy thiết y, ở đó nắm tay tâm sự cái gì đấy?”

Bình Luận (0)
Comment