Đấu La Đại Lục 2

Chương 661 - Bạo Tạc Khủng Bố (3)

Đoàn người của học viện Sử Lai Khắc rốt cục bắt đầu chuyển động sau khoảnh khắc chấn kinh ngắn ngủi. Huyền Lão mang khuôn mặt âm trầm, đem theo tất cả mọi người chạy như điên về phương xa.

Đại đa số các cường giả của học viện Sử Lai Khắc cũng không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao lại xuất hiện một màn như thế. Chỉ có số ít người, bao gồm Trương Nhạc Huyên bên trong, mới có thể mơ hồ đoán được một màn hủy thiên diệt địa vừa rồi là do Đường Môn thúc đẩy.

Trong đó Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi, và Tiêu Tiêu là ba người rõ ràng nhất toàn bộ quá trình. Hồn đạo khí bạo tạc đếm giờ chính là do các nàng lắp đặt a!

Trước khi rời thương khố ngầm, Hoắc Vũ Hạo cố ý phá hoại thang máy và đại môn tầng một, tận khả năng kéo dài thời gian lục soát thương khố. Hết thảy mọi chuyện đều được hắn tính toán trước, không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào cả. Thậm chí ngay cả thời gian bạo tạc cũng đều được tính toán cực kỳ chuẩn xác.

Điểm duy nhất hắn không dự tính được là uy lực bạo tạc của nó.

Hồn đạo khí bạo tạc được đặt ở bên dưới đống Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn. Số lượng Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn không thể mang đi chừng hơn vạn khỏa, thậm chí nhiều hơn. Lúc đó mục đích của Hoắc Vũ Hạo rất đơn giản, chỉ là nổ nát thương khố ngầm, đem tất cả kim loại hiếm không mang được nổ thành bụi phấn, đồng dạng đem các loại hồn đạo khí còn lại cũng nổ nát. Cứ như vậy để đế quốc Nhật Nguyệt tổn thất to lớn, tận lực cản bước chân xâm lược của họ đến mức lớn nhất.

Dựa theo tính toán của Hoắc Vũ Hạo đối với uy lực của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn, bởi vì chúng nằm ở dưới mặt đất trăm mét, nên lực bạo tạc nhiều nhất có thể lan tràn một cây số, đủ khiến làm mặt đất rung chuyển. Khiến cho Minh Đức Đường gần trong gang tấc hiển nhiên là không thể may mắn thoát khỏi.

Thương khố ngầm và Minh Đức Đường là hai địa phương cực kỳ trọng yếu của đế quốc Nhật Nguyệt, nếu cả hai đồng thời bị tạc nổ, tổn thất bậc này phải nói là cực to lớn.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không biết là bên trong thương khố ngầm của Minh Đức Đường, có một địa phương cơ mật, được phòng ngự sâm nghiêm. Nơi đó có tổng cộng mười sáu khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín đang ngủ say. Mà trận bạo tạc của hắn lại khiến chúng tỉnh lại, hủy diệt mọi thứ trong lòng đất.

Mười sáu khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín, cộng thêm một vạn khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp năm trở xuống. Tất cả cộng lại mới tạo thành một thiên đại tai nạn cho Minh Đô, tạo thành ngày Nhật Nguyệt Vô Quang Hủy Diệt. Một ngày mà đế quốc Nhật Nguyệt vĩnh viễn khắc sâu.

Rốt cục, mọi người của học viện Sử Lai Khắc cũng trốn vào Tây Sơn. Nhưng mỗi người đều có loại cảm giác chân cẳng như nhũn ra. Bọn hắn không cách nào tưởng tượng được ai có thể còn sống sót ở hạch tâm của vụ bạo tạc đó.

- Mọi người nghỉ ngơi một chút.

Huyền Lão trầm mặt hạ lệnh.

Còn bản thân Huyền Lão thì lại lôi kéo cái xác không hồn của Hoắc Vũ Hạo sang một bên. Đồng thời trầm giọng nói:

- Lũ tiểu gia hỏa Đường Môn, đều tới đây đi, Vương Thu Nhi, Nhạc Huyên, các ngươi cũng tới.

Nghe âm thanh âm trầm của Huyền Lão, tất cả mọi người đều cúi đầu, nhanh chóng đi tới. Trong lòng những cường giả khác của học viện cũng không khỏi dâng lên một cái ý niệm trong đầu, không thể nào, chẳng lẽ vụ nổ lớn ở Minh Đô, lại là...

Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức không thể ngăn lại, ánh mắt của mỗi người bọn họ cũng không khỏi ngốc trệ ra.

Huyền Lão đem Hoắc Vũ Hạo vẫn còn trong hồn đạo khí hình người để dưới đất, trầm giọng nói:

- Mở ra, đi ra đây.

Hoắc Vũ Hạo mở ra hồn đạo khí hình người, lộ ra sắc mặt tái nhợt bên trong. Vương Đông Nhi vội vàng tiến lên, đỡ lấy hắn từ bên trong đi ra.

Huyền Lão nhìn Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn những người khác, sắc mặt uể oải lên tiếng:

- Nói đi, ai nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?

Vẻ thất thần trong mắt Hoắc Vũ Hạo dần dần biến mất, ánh mắt một lần nữa trở nên ngưng tụ. Hắn dứt khoát ngẩng đầu, trầm giọng nói:

- Huyền Lão. Là ta làm. Đây hết thảy đều do ta bày ra thế cục. Chúng ta phát hiện một cái thương khố ngầm của đế quốc Nhật Nguyệt, bên trong có lượng lớn các loại kim loại hiếm và hàng loạt hồn đạo khí, Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn. Trước khi rời đi, ta có đặt một món hồn đạo khí bạo tạc nhằm tiêu hủy chúng.

Huyền Lão hít sâu một hơi, mặc dù lão đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng Hoắc Vũ Hạo nói ra, lão vẫn phải nhận trùng kích to lớn. Lão nhịn không được mà lên tiếng:

- Vũ Hạo à Vũ Hạo, ngươi có biết hay không, chuyện này đã tạo thành bao nhiêu thương vong cho bình dân bá tánh, biết bao nhiêu sinh linh đồ thán đây! Chúng ta là giám sát giả của đại lục, chứ không phải đao phủ, ngươi... ngươi...

Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, song quyền nắm chặt:

- Huyền Lão, chuyện này hết thảy đều do ta tạo thành. Ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, người muốn xử phạt ta ra sao đều có thể, nhưng chờ chúng ta rời khỏi bên trong Tây Sơn rồi tính tiếp được không? Tinh Thần Tham Trắc của ta hẳn vẫn còn hữu dụng cho mọi người.

- Huyền Lão, chuyện này không thể chỉ trách Vũ Hạo.

Vương Đông Nhi ôm Hoắc Vũ Hạo thật chặt, cảm xúc có chút kích động, nói:

- Chúng ta cũng không biết chuyện như vậy sẽ xảy ra. Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc theo dõi mới phát hiện ra thương khố ngầm. Hơn nữa, hôm nay hắn còn mạo hiểm hao tổn linh hồn của mình mà tách ra tinh thần thể, trong tình huống bản thân đang ở hiểm cảnh nhưng vẫn như cũ dẫn dắt chúng ta tiến về thương khố ngầm. Chính vì có thể thu hoạch đủ lượng kim loại hiếm, vì sự phát triển trong tương lai của Đường Môn và học viện. Đồng thời, cũng thử xem có khả năng tạo thành tổn thất đủ lớn cho đế quốc Nhật Nguyệt, từ đó có thể ảnh hưởng đến tiết tấu phát động chiến tranh của bọn hắn hay không.

- Sau khi chúng ta đến địa cung, quả nhiên tìm được địa phương chứa đựng kim loại hiếm, số lượng tồn trữ bên trong thật là đáng sợ. Lớn đến mức đủ cho đế quốc Nhật Nguyệt thoải mái chế tạo số lượng hồn đạo khí khổng lồ dùng cho chiến tranh. Chúng ta một mực xâm nhập đến tầng ba sâu nhất, thấy được hàng loạt kiện hồn đạo khí đã hoàn thành chế tạo. Chúng ta mang đi tất cả Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cao cấp, chỉ để lại một nhóm lớn đạn pháo cấp thấp. Mục đích cũng chỉ là dẫn nổ những khỏa đạn pháo cấp thấp này thôi.

- Lúc ấy, Vũ Hạo cẩn thận tính toán qua. Thương khố nằm ở dưới đất trăm mét,hơn nữa, kết cấu cực kỳ kiên cố. Coi như là nổ từ bên trong ra thì lực phá hoại cũng sẽ không quá mạnh. Sau khi bạo tạc có thể sẽ sinh ra động đất cỡ nhỏ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể để mặt đất lắc lư kịch liệt một chút, mà mục đích lớn nhất thì là hủy đi tất cả hồn đạo khí trong thương khố ngầm, tình huống tốt nhất thì phá hoại một phần của kho kim loại ở tầng một. Đồng thời, bạo tạc sinh ra âm thanh lớn, cũng sẽ giúp hắn thoát thân ở trận đấu ngoài thành Tây.

- Cho nên, chúng ta liền làm như vậy. Chúng ta cũng không biết vì sao uy lực bạo tạc lại đột nhiên trở nên khủng bố như thế, chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi phán đoán của chúng ta. Vũ Hạo cũng chỉ vì muốn làm cho bước chân xâm lược của đế quốc Nhật Nguyệt chậm lại một chút mà thôi.

- Huyền Lão, người ngẫm lại xem, lần này đúng là xảy ra ngoài ý muốn nên mới tạo thành sinh linh đồ thán. Nhưng mà nó hẳn là đã dẫn phát chất nổ kinh khủng không biết chứa ở nơi nào mới sinh ra loại tình huống này. Nếu như, thứ đã gây ra vụ nổ này phối hợp với hồn đạo khí và Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn trong thương khố ngầm được dùng trong chiến tranh, thì sẽ mang đến bao nhiêu thương vong nữa. Chỉ sợ số lượng càng là gấp mười lần, gấp trăm lần hiện tại a! Cho nên, ta cũng không cho rằng Vũ Hạo đã làm sai điều gì, nếu như người muốn trừng phạt hắn, thì xin người cũng trừng phạt ta. Là ta ủng hộ hắn làm như vậy.

Âm thanh của Vương Đông Nhi kiên định lạ thường, nắm thật chặt Hoắc Vũ Hạo tay phải. Tay phải của Hoắc Vũ Hạo.

Bởi vì cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, ở thời khắc quan trọng nhất, Đông Nhi đứng bên cạnh hắn, cũng không bị vụ nổ khủng bố hù dọa, không có bất kỳ trách cứ gì, chỉ có ủng hộ mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo vẫn chìm đắm trong các loại cảm xúc bàng hoàng, chấn kinh, thống khổ, tự trách, sau khi được nàng ủng hộ, các loại tâm tình tiêu cực ấy rõ ràng đã biến mất rất nhiều. Dù sao tố chất tâm lý của hắn vốn đã tốt hơn nhiều so với người bình thường. Lúc này bên cạnh lại có người hắn yêu nhất ủng hột, ánh mắt lại càng trở nên kiên định.

Vương Thu Nhi cũng đi ra, nhìn vào Huyền Lão, lên tiếng:

- Nếu như người muốn nói ai là đao phủ trong chuyện này, thì cũng không phải là Hoắc Vũ Hạo. Lúc ấy hắn chỉ có tinh thần thể, cái gì cũng làm không được. Người đặt xuống hồn đạo khí bạo tạc là ta, Đông Nhi và Tiêu Tiêu. Chúng ta mới là đao phủ. Đao phủ thì đao phủ, sự tình đã ra dạng này, nói thêm gì nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

So với Vương Đông Nhi nói lý lẽ, thì Vương Thu Nhi cho thấy phần tính cách cường ngạnh của nàng, cho dù đang đối mặt Huyền Lão, tính cách của nàng cũng vẫn không có nửa phần biến hóa.

Tiêu Tiêu nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đúng vậy, Thu Nhi tỷ nói rất hay. Chuyện này thật ra là ba người chúng ta làm ra, không mắc mớ gì đến Vũ Hạo. Hắn chỉ là giúp chúng ta đo lường tính toán mà thôi, chỉ có chúng ta mới có thể có thể thao tác thật sự, tương đương với quyền quyết định ở trong tay chúng ta.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Các ngươi cũng không cần giúp ta ôm trách nhiệm. Sai là sai, bây giờ nghĩ lại mới thấy, chúng ta dẫn bạo thương khố ngầm này, chỉ sợ đã lan ra đến một cái thương khố khác nên mới phát sinh bạo tạc. Rất có thể là thương khố chứa đựng cao giai hồn đạo khí của Minh Đức Đường. Ta vốn hẳn phải tính đến chuyện này, dù sao thì thương khố ngầm cũng có khoảng cách rất gần với Minh Đức Đường, mà trong kế hoạch ban đầu của ta chỉ tính đến việc hủy đi Minh Đức Đường mà thôi. Là do ta quá tham cái lợi trước mắt, mới tạo thành tai nạn như thế này, khiến cho lượng lớn bình dân thương vong. Nhất là lúc này là thời điểm diễn ra Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, mật độ nhân khẩu bên trong Minh Đô nhiều đến thế nào chứ.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi mím chặt bờ môi. Coi như hắn không thích đế quốc Nhật Nguyệt, nhưng bình dân là vô tội. Lần tai nạn này tạo thành hậu quả khó có thể tưởng tượng. Hiện tại căn bản cũng không biết số lượng thương vong thực tế của Minh Đô là bao nhiêu.

Cảm xúc của Huyền lão tựa hồ cũng bình phục một chút, vừa muốn nói gì đó, lại có một âm thanh ôn hòa lẫn theo vài phần cường thế vang lên.

- Huyền lão, chuyện này cũng không có quan hệ với bọn hắn. Toàn bộ chuyện bày ra là do ta và Vũ Hạo làm ra. Mà ta thân là đại sư huynh của Đường Môn, mới là người quyết định hành động lần này. Không có ta ra lệnh thì cũng không có nhiều chuyện như vậy. Ta đã không xứng đáng ở lại nội viện. Thỉnh cầu học viện khai trừ ta.

Âm thanh bình thản nhưng kiên định của Bối Bối vang lên. Sắc mặt của hắn còn có chút tái nhợt, nhưng đã có thể cử động được. Chậm rãi đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đem hắn cản sau lưng mình.

Ánh mắt sáng rực của Huyền Lão nhìn vào hắn, chờ hắn nói tiếp.

Bình Luận (0)
Comment