. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Yên tĩnh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Đây là một buổi tối trăng sáng, nhưng đối với Giang Nam Nam mà nói, lúc này lại là một đêm khiến tâm tình của nàng vô cùng phức tạp.
Nàng đang đứng bên ngoài một thôn trang, mà nàng đang ôm một bao đồ vật trong ngực.
Hết thảy xung quanh đều quen thuộc, phần ký ức này đã được khắc sâu vào trí nhớ. Dù chỉ là cảm nhận được khí tức xung quanh, lòng của nàng tựa hồ như đang run rẩy.
Mái tóc tím dài rối tung ở sau ót, Giang Nam Nam mím chặt bờ môi. Ngẩng đầu nhìn về Kim Dương Ngân Nguyệt trên bầu trời, im lặng đặt câu hỏi, vì cái gì khiến cho ta trở về, vì cái gì? Vì cái gì để cho ta trở lại địa phương này, địa phương từng khiến ta vô cùng hoảng sợ.
Chẳng lẽ vì đánh thức ký ức thống khổ nhất trong nội tâm ta sao? Chẳng lẽ muốn cho ta một lần nữa đi cảm thụ nỗi thống khổ đó lần nữa sao?
Không, ta không muốn, ta không muốn a!
Giang Nam Nam dùng sức lắc đầu. Nước mắt không thể khống chế mà tuôn rơi. Địa phương này, nàng cả đời cũng sẽ không quên.
Ngày này, chính là ngày mà gia hỏa đó đã đem bản thân mình ôm trọn vào người. Hắn mang cho mình bao nhiêu thống khổ, còn có nhục nhã? Cũng là bởi vì một lần này mà tạo thành bóng ma khó mà hình dung được trong lòng mình. Dù là hắn...
Giang Nam Nam thất hồn lạc phách đi về phía trước. Nàng hoàn toàn nhớ rõ, ban đầu sau khi bản thân lấy được số tiền trong bọc, đem tiền đưa trở về, lập tức đi học viện Sử Lai Khắc, bởi vì bản thân căn bản không mặt mũi đi gặp mụ mụ. . .
Mấy năm trôi qua, bản thân luôn chỉ viết thư cho mụ mụ, sau đó gửi một chút tiền trở về, nhưng vẫn luôn không dám trở về gặp người. Bởi vì nàng sợ nhìn thấy mụ mụ, sẽ nhớ lại phần thống khổ đêm nay.
Ta nên đến gặp mụ mụ, đem tiền đưa cho người. Mặc dù mỗi lần nhận thư, mụ mụ đều nói người rất khỏe, nhưng mà người có thật sự khỏe không? Ta thật là ngốc, bất luận ta làm cái gì, mụ mụ đều nhất định sẽ yêu thương ta, nhất định sẽ tha thứ ta. Mụ mụ, ta rất nhớ người.
Nước mắt chảy càng lúc càng nhiều, nỗi nhớ mẫu thân khiến nỗi ám ảnh lan tràn trong nội tâm của Giang Nam Nam tựa hồ giảm bớt mấy phần.
Nàng bước nhanh về trước, mặc dù bây giờ thực lực của nàng chỉ khôi phục đến trình độ gần hồn tôn, nhưng vũ hồn của nàng vốn là Nhu Cốt Thỏ, khả năng chạy đi của nàng so với hồn sư cùng cấp bậc thực sự nhanh hơn nhiều.
Rốt cục nàng nhìn thấy nơi đó, y quán nổi danh nhất trong thành, nơi có được hiệu quả trị liệu và điều dưỡng tốt nhất. Lúc trước bản thân nàng đáp ứng đáp ứng sự tình của gia tộc hắn, cũng bởi vì mụ mụ.
Rốt cục, nàng tới gần y quán, nó vẫn giống như ngày đó, quán chủ của y quán vừa lúc đứng ở cửa ra vào. Lúc trước, bản thân đem bọc tiền, còn có mai Huyền Vũ Thần Đan chỉ có Huyền Minh Tông mới có giao cho hắn, để hắn trợ giúp mụ mụ trị liệu, còn mình đứng ngoài cửa sổ nhìn tận mắt mụ mụ ăn Huyền Vũ Thần Đan sau đó liền xoay người chạy. Thời điểm đó, thể xác lẫn tinh thần của bản thân đều thống khổ đến cực hạn.
Mụ mụ, người có khỏe không? Mụ mụ.
Nỗi nhớ của nàng với mẫu thân đã đến cực hạn, nhưng mà, ngay tại thời điểm Giang Nam Nam sắp chạy đến trước y quán. Đột nhiên y quán trở nên hư ảo, mọi thứ xung quanh cũng đều trở nên hư ảo.
- Không! Không nên. . . Vì sao, vì sao ngươi mang đến phần ảo giác này, lại không cho ta đi nhìn mụ mụ một chút? Van cầu ngươi, để cho ta đi nhìn mụ mụ một chút đi.
Giang Nam Nam kêu gào thảm thương.
Sau đó nàng liền phát hiện, trước mắt mình dần trở nên rõ ràng. Nhưng mà, nàng lại không cách nào lại khống chế thân thể của mình. Trong lúc mọi thứ xung quanh vẫn còn vặn vẹo, một cỗ ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, "ngày hôm sau".
Một ngày sau? Là có ý gì?
Giang Nam Nam có chút đờ đẫn còn không có tỉnh táo lại, cảm xúc lập tức lập tức trở nên kích động, bởi vì, nàng rốt cục thấy được mụ mụ. Thấy được mụ mụ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Mà lúc này, trên người mụ mụ nhộn nhạo tia sáng màu đen, chính là hiệu quả của Huyền Vũ Thần Đan.
- Mụ mụ, mụ mụ!
Giang Nam Nam kêu to, nhưng âm thanh của nàng lại không cách nào truyền ra.
Mà đúng lúc này, nàng lại thấy được một người khác đi vào trong phòng bệnh của mụ mụ.
Hắn, hắn làm sao lại tới?
Giang Nam Nam ngơ ngác nhìn vào người đi vào gian phòng, còn không phải là Từ Tam Thạch sao? Theo sát sau lưng hắn còn có thư đồng Trần Văn.
Từ Tam Thạch ở thời điểm này, nhìn qua còn rất là non nớt.
Nhưng Giang Nam Nam biết, lúc này hắn cũng đã có tiếp cận tu vi hồn tông, sắp có được bốn hồn hoàn. Thực lực mạnh hơn chính mình rất nhiều.
Đột nhiên truyền tới âm thanh nói chuyện với nhau của Từ Tam Thạch và Trần Văn.
- Vị này là mẫu thân của cô gái đó sao? Nhưng mà, tại sao cô gái đó không ở chỗ này?
Trần Văn gãi gãi đầu, lên tiếng:
- Ta cũng không biết, ta chỉ thăm dò được mẫu thân của nàng ở chỗ này. Nàng bán mình cho chúng ta, cũng bởi vì mẫu thân bệnh nặng. Mẫu thân của nàng bẩm sinh có trái tim gặp vấn đề rất nghiêm trọng, cần Huyền Vũ Thần Đan của chúng ta đến cải thiện trái tim, đồng thời, còn cần thời gian dài điều dưỡng, mới có thể tốt lên. Nàng đoán chừng cũng không có cách nào khác, cho nên mới. . .
Từ Tam Thạch đột nhiên nắm chặt nắm đấm, cả giận nói:
- Ngươi như thế nào không nói sớm? Sao có thể làm ra chuyện này. Người ta vì cứu mẫu thân, nhưng ta lại. . .
Dứt lời, hắn đột nhiên đánh một quyền vào vách tường bên cạnh.
- Vô luận như thế nào, cũng phải tìm được cô gái đó. Ta phải đền bù tổn thất của nàng, chỉ cần tìm được nàng, ta sẽ cưới nàng làm vợ. Ta, ta quả thật là một tên chết tiệt a! Trần Văn, giúp ta đỡ dì ấy ngồi dậy.
Trần Văn sững sờ, lên tiếng:
- Nhị thiếu gia, ngươi muốn làm gì?
Từ Tam Thạch trầm giọng nói:
- Dược lực của Huyền Vũ Thần Đan mặc dù ôn hòa, nhưng tiêu hóa cũng rất chậm, hơn nữa, thời gian tiêu hóa càng dài, dược hiệu càng sẽ suy giảm. Nhưng ta dùng hồn lực giúp a di vận chuyển máu huyết liền sẽ tốt hơn nhiều, có thể hấp thu nhanh hơn. Dù sao hồn lực của ta rất hợp với Huyền Vũ Thần Đan.
Trần Văn vội la lên:
- Không được, thiếu gia. Vũ hồn của ngươi vừa mới hoàn thành thức tỉnh lần hai, vẫn chưa ổn định. Ngươi không thể làm như thế, nếu không sẽ tổn thương nguyên khí.
Từ Tam Thạch cả giận nói:
- Không được cũng phải được. A di bị bệnh nặng như thế, ta thương tổn ít điểm nguyên khí tính là gì. Hiện tại tìm không thấy nàng, ta liền giúp chiếu cố mẹ của nàng trước.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Từ Tam Thạch, Trần Văn rất không cam lòng đỡ mẫu thân của Giang Nam Nam dậy.
Nhìn huyễn cảnh trước mắt, ánh mắt của Giang Nam Nam trở nên có chút ngây ngốc, lẩm bẩm tự nhủ:
- Tam Thạch. . .
Mọi thứ trước mắt tựa hồ như được thời gian gia tốc, Giang Nam Nam nhìn vào Từ Tam Thạch ngồi sau lưng mẫu thân, không ngừng thôi động hồn lực, sau đó té xỉu ở trên giường, mà mẫu thân cũng tỉnh táo lại sau đó không lâu.
Nàng còn chứng kiến Từ Tam Thạch bàn giao người của y quán phải chiếu cố mẫu thân nàng thật tốt, lại cho họ một số tiền lớn.
Thời gian không ngừng trôi qua, từng chuyện đã xảy ra trong quá khứ lại tái hiện trước mặt nàng.
Một tuần sau, Trần Văn mang theo rất nhiều đồ ăn và vật dụng hàng ngày tới y quán. Đồng thời thay Từ Tam Thạch ân cần hỏi han mẫu thân mình.
Hai tuần sau, Trần Văn lại tới.
Ba tuần sau, . . .
Mỗi một tuần, Trần Văn vẫn sẽ lấy danh nghĩa Từ Tam Thạch đến xem mẹ của mình. Nhưng mà, hắn lại yêu cầu mụ mụ không cần viết chuyện này vào thư gửi cho mình.
Nửa năm sau.
Từ Tam Thạch lại một lần nữa xuất hiện, hắn, hắn vậy mà lại đến xem mụ mụ. Còn ta, lại không có trở về. . .
Nước mắt lại một lần nữa từ trong hốc mắt Giang Nam Nam tuôn ra.
Nhìn vào bộ dáng vừa nói vừa cười của mụ mụ và Từ Tam Thạc, nhìn vào Từ Tam Thạch đứng sau lưng mụ mụ, vì nàng xoa nắn bả vai, thôi động hồn lực, vì nàng chăm sóc cơ thể. Giang Nam Nam đã khóc không thành tiếng.
Tên bại hoại này, hắn, hắn cho tới bây giờ đều không nói cho ta biết những thứ này. Mấy năm nay, lại là hắn một mực đang giúp ta chiếu cố mụ mụ. Bại hoại, đồ đần, chết tiệt, ngươi, ngươi vì cái gì không chịu nói cho ta biết a!
Thân ảnh của mụ mụ trở nên nhạt dần, nhưng khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, vẻ mỉm cười hiền hòa, còn có ánh mắt thân thiện nhìn vào Từ Tam Thạch của nàng, lại khắc sâu vào trong thâm tâm của Giang Nam Nam.
Chuyện này hết thảy đều là thật, hết thảy nhất định đều là thật. Tam Thạch. . .
Mọi thứ trước mắt đột nhiên thay đổi, quang ảnh hư ảo trở nên chân thật, Giang Nam Nam đột nhiên kinh ngạc phát hiện, bản thân nằm trên một cái giường, sau đó nàng lập tức lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
- Thật xin lỗi, khiến ngươi phải kinh hãi. Tin tưởng ta, ta sẽ không để cho ngươi nhận bất cứ thương tổn gì, hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không.
- Ta tên là Từ Tam Thạch, ta biết, bọn hắn cho ngươi tiền, khiến ngươi cùng ta động phòng. Nhưng ta sẽ không làm thế, bởi vì ta sẽ không tổn thương đến ngươi.
- Ngươi. . .
- Ngươi tên là Giang Nam Nam sao?
Từ Tam Thạch nhẹ giọng hỏi.
Giang Nam Nam nhẹ gật đầu.
- Ta đi qua một bên, ngươi mặc quần áo tử tế. Như thế ngươi sẽ cảm thấy an toàn một chút. Sau đó, chúng ta tâm sự. Vì để cho bọn hắn yên tâm, đêm nay ta không thể rời khỏi nơi này.
Giang Nam Nam rõ ràng thoáng ngẩn người, theo bản năng lên tiếng:
- Nhưng mà, vũ hồn của ngươi muốn tu luyện thì phải. . .
- Ta cũng không thể làm cầm thú. Ta nói qua, ta hiện tại sẽ không tổn thương ngươi, về sau cũng sẽ không. Giác tỉnh vũ hồn cùng ngươi so sánh, đáng là gì? Huyền Vũ Thuẫn tính là cái gì? Tông chủ đáng là gì? Cùng ngươi so sánh, bọn chúng chẳng phải là cái gì. Vì ngươi, ta đều nguyện ý từ bỏ. Dù là trong tương lai, ta thậm chí không thể tiến vào nội viện của học viện Sử Lai Khắc, không cách nào trở thành một trong Sử Lai Khắc Thất Quái, ta cũng nguyện ý.
Nhìn vào bóng lưng dứt khoát quyết đoán của hắn, nghe lời nói kiên định cứng rắn của hắn, nước mắt của Giang Nam Nam không thể ngăn cản được mà tuôn rơi.
- Ta thay đồ xong rồi, ngươi, ngươi qua đây đi.
Từ Tam Thạch xoay người, đi đến bên giường, nhìn vào hai mắt đẫm lệ mông lung của Giang Nam Nam, lập tức có chút luống cuống.
- Nam Nam, ngươi đừng khóc, ngươi yên tâm, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không làm cái gì đối với ngươi. Ta tuyệt sẽ không tổn thương đến ngươi. Ta cam đoan không động vào ngươi.
- Ta không quan tâm.
Giang Nam Nam nghẹn ngào thốt ra.
- A?
Từ Tam Thạch ngơ ngác nhìn Giang Nam Nam đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cũng không có mặc quần áo, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, vô thức hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Giang Nam Nam đột nhiên nhào về phía hắn, dùng sức ôm lấy cổ của hắn, khóc không thành tiếng:
- Ta nói là, ta không quan tâm, đồ đần, ta không quan tâm. Ta yêu ngươi, Tam Thạch.