Đấu La Đại Lục 2

Chương 713 - Tư Đông Quyền, Niệm Đông Kiếm (2)

Lúc này cánh tay phải của hắn vẫn còn đang run rẩy, càng kinh khủng hơn chính là hắn cảm thấy linh hồn của bản thân đang kịch liệt run rẩy. Vừa rồi hắn dốc hết toàn lực ngăn cản một kích của Hoắc Vũ Hạo, hắn lại cảm giác được Huyền Vũ Thuẫn của bản thân tựa hồ chỉ kém một chút là sẽ vỡ vụn. Một khi vũ hồn vỡ vụn sẽ khiến hắn bị trọng thương thật sự.

- Tình huống như vậy là sao đây, tiểu sư đệ!

Từ Tam Thạch cười khổ nói.

Hoắc Vũ Hạo một mặt lúng túng gãi đầu một cái, đáp lời:

- Tam sư huynh, ta muốn nói ta cũng không biết, huynh tin không?

- Tiểu tử này!

Từ Tam Thạch tức giận:

- Tin đệ mới là lạ.

Hoắc Vũ Hạo đáp lời:

- Đây chính là năng lực trong mấy ngày qua ta nghiên cứu ra được, chỉ có một quyền, một kiếm, một chưởng. Quyền tên Tư Đông kiếm tên Niệm Đông, chưởng tên Hạo Đông.

Từ Tam Thạch ngẩn ngơ:

- Còn có một chưởng? Vừa rồi một kiếm kia nếu không đem ta đánh bay, có phải hay không một chưởng này liền xuất ra?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, đáp lời:

- Không có nha! Hạo Đông Chưởng cần phải tụ lực. Trước mắt còn chưa sử dụng được, tu vi của đệ có chút không đủ.

Khóe miệng của Từ Tam Thạch co giật một chút:

- Tu vi còn chưa đủ mà đã đem ta đánh thảm như vậy. Không đúng! Đệ lại không thu hoạch hồn hoàn, tối đa cũng chỉ có tu vi 60 cấp. Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể a! Vì sao đệ lại lợi hại như vậy? Vừa rồi một kiếm của đệ chém xuống, khiến ta cảm thấy vũ hồn Huyền Vũ của mình phảng phất như sắp bị một cỗ lực lượng quái dị xé nát. Bằng vào lực phòng ngự của ta, cho dù là cường giả Hồn Đấu La công kích thì ngăn cản cũng không khó khăn như thế. Đệ đến tột cùng là thế nào làm được?

Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên một tia hoang mang:

- Chính đệ cũng không biết, những ngày này, đệ tựa hồ nghĩ thông suốt rất nhiều thứ, đem năng lực trên người mình dung hợp cùng một chỗ, sau khi đệ tham ngộ hoàn toàn liền luyện được ba chiêu này. Đây là những hồn kỹ đệ tự sáng tạo, trong lúc vận dụng, trong nội tâm của đệ chỉ nghĩ đến Đông Nhi. Đệ cũng không biết nó lại mạnh như thế, nếu không vừa rồi lập tức thu lực. Thật xin lỗi tam sư huynh, thương thế của huynh có nặng hay không?

Từ Tam Thạch nghi ngờ nói:

- Còn quái dị như thế? Tiểu sư đệ ngươi không phải là tẩu hỏa nhập ma đi?

- Đệ có vẻ đã khá hơn rồi.

Âm thanh của Bối Bối từ cửa ra vào truyền đến. Nhìn thấy một thân chật vật của Từ Tam Thạch, hắn cũng rất kinh ngạc, thời điểm ánh mắt chuyển tới thân mình Hoắc Vũ Hạo lại chỉ còn vẻ có mừng rỡ.

- Tiểu sư đệ, chúc mừng đệ, rốt cục hoàn toàn khỏe hẳn.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng đi tới, đáp lời:

- Đại sư huynh, khiến huynh lo lắng.

Bối Bối cho hắn một cái ôm thật chặt:

- Khỏe lại là tốt rồi, lời khách khí cũng không cần nói. Xem ra, lần bế quan này của đệ có thu hoạch quả thực không nhỏ nha! Gần đây một ít người bởi vì thực lực tăng lên, cái đuôi đều muốn vểnh lên trời, bị giáo huấn một chút cũng tốt.

Từ Tam Thạch cả giận nói:

- Bối Bối, cũng không phải ngươi đánh bại ta, ngươi đắc ý cái gì? Có bản lĩnh đơn đấu!

Bối Bối liếc mắt nhìn hắn, đáp lời:

- Ca không đếm xỉa tới ngươi, có chính sự đây. Thu Thu, Cốt Y, đi đem những người khác gọi tới, sự tình đã có đầu mối, chúng ta chỉ sợ phải chuẩn bị xuất phát. Tiểu sư đệ phục hồi như cũ quả thật rất tốt, có hắn ở đây, chúng ta lập tức có nắm chắc lớn hơn nhiều.

Diệp Cốt Y còn không kịp phản ứng, Nam Thu Thu đã reo hò một tiếng, lập tức quay người xông vào Nội Đường đi gọi người.

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói:

- Đại sư huynh, chuyện gì có manh mối rồi hả?

Bối Bối sắc mặt ngưng trọng đáp lời:

- Sự tình tiến về đế quốc Nhật Nguyệt cứu người. Đi chúng ta đi vào rồi nói.

Dứt lời, hắn lôi kéo Hoắc Vũ Hạo và Từ Tam Thạch đi vào hậu đường. Mới vừa vào trong liền thấy cái bàn bên trong đã bị đụng nát, thậm chí ngay cả vách tường phía sau đều có một cái lỗ lớn hình người. Hắn nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác, lên tiếng:

- Tam Thạch, danh xưng Vĩnh Hằng Chi Ngự của ngươi hẳn nên sửa đổi một chút, lập tức gọi Vĩnh Hằng hủy đi tường nha, ngươi cảm thấy thế nào?

- Hủy cái đầu ngươi.

Từ Tam Thạch gương mặt hậm hực:

- Ngươi chớ đắc ý. Có bản lĩnh ngươi thử một chút. Một quyền một kiếm của tiểu sư đệ tà môn vô cùng. Quyền thứ nhất của hắn gần như đánh tan vũ hồn của ta, mà một kiếm sau đó khiến ta lập tức không ngăn được. Chuyện này còn không phải là do sức chiến đấu của hắn mà ra sao. Ta thấy, năng lực của hắn hẳn là có cái gì đó biến dị.

Bối Bối tức giận:

- Ngươi nha! Gần đây về mặt tình cảm quá xuân phong đắc ý. Một quyền một kiếm của tiểu sư đệ mặc dù siêu việt tu vi bản thân hắn rất nhiều, nhưng cũng không phải đơn giản như vậy. Chiến kỹ này là do hắn đối với Đông Nhi tưởng niệm, đem chiến ý, tình cảm cùng tinh thần lực của bản thân kết hợp hoàn mỹ thể hiện. Ngươi cho rằng dễ dàng sao? Hồn lực của hắn mặc dù không bằng ngươi, nhưng tinh thần lực lại mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần so với cả ta và ngươi. Đem tinh thần lực gần như chuyển hóa làm hồn lực, đồng thời dung hợp hoàn mỹ, mới có uy lực công kích như thế. Bất quá, tiểu sư đệ, loại năng lực này đệ hay là ít dùng thì tốt hơn. Ta sợ tâm thần của đệ hoàn toàn đắm chìm trong loại trạng thái này, nếu không thoát khỏi thì không xong đâu.

- Vâng.

Trạng thái lúc này của Hoắc Vũ Hạo đúng là có chút vấn đề, ánh mắt của hắn vẫn như cũ hoang mang, phảng phất vẫn đang tưởng niệm Đông Nhi, chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Phía sau mỗi năng lực cường đại luôn luôn phải có đại giới và trả giá. Tư Đông Quyền, Niệm Đông Kiếm, Hạo Đông Chưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng giống như vậy. Hắn chỉ có đem tâm thần của mình hoàn toàn đắm chìm trong tưởng niệm đối với Vương Đông Nhi, mới có thể để cho tinh thần lực của bản thân kết hợp hoàn mỹ với hồn lực, đồng thời đem năng lực của Linh Mâu, Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều dung hợp trong đó. Nhất là Hạo Đông Chưởng sau cùng, càng có thể đem phần lớn năng lực của hắn toàn bộ hòa hợp một chỗ, tạo thành chiến lực cực kỳ khủng bố. Ngay cả chính bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không biết uy lực của một chưởng này có thể đạt tới trình độ nào.

Nghe Bối Bối vừa nói như vậy, Từ Tam Thạch tựa hồ cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng nhẹ gật đầu, đáp lời:

- Tiểu sư đệ, Bối Bối nói đúng. Chiến kỹ này của đệ có vấn đề, tuyệt đối không nên sa vào trong đó. Không phải vạn bất đắc dĩ thì tận lực ít dùng.

Dứt lời, hắn đưa tay đặt lên trán Hoắc Vũ Hạo, chậm rãi rót vào hồn lực Huyền Vũ mát lạnh.

Thân thể của Hoắc Vũ Hạo run nhẹ một cái, ánh mắt mới khôi phục mấy phần thanh minh.

- Cảm ơn đại sư huynh, tam sư huynh nhắc nhở. Chỉ là, coi như không có ba chiêu này, đệ đối với Đông Nhi tưởng niệm cũng sẽ không ít đi chút nào. Hai người yên tâm, đệ không có việc gì.

Bối Bối than nhẹ một tiếng:

- Tiểu sư đệ kỳ tài ngút trời, loại chiến kỹ có thể kết hợp hoàn mỹ hồn lực, tinh thần lực, cảm xúc, đã siêu việt Quân Lâm Thiên Hạ do huyền tổ phụ sáng tạo. Nếu như huyền tổ phụ còn sống, nhất định sẽ vì đệ cao hứng.

Nghe Bối Bối nhắc đến Mục lão, trên mặt Hoắc Vũ Hạo lập tức hiện lên vẻ sùng kính, khẽ gật đầu, lên tiếng:

- Đại sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.

Từ Tam Thạch thừa dịp rảnh rỗi đã đổi một thân quần áo sạch, dù sao thì trữ vật hồn đạo khí của hắn kiểu gì cũng mang theo vài bộ đồ dự phòng. Sau đó sửa sang lại một chút dung nhan bản thân, để tránh bị Giang Nam Nam nhìn thấy dáng vẻ chật vật.

Ba người bước vào phòng nghị sự, một lát sau, các cao tầng của Đường Môn đều đã đến. Lần này, ngay cả Hiên Tử Văn, Hòa Thái Đầu, Cao Đại Lâu bên Hồn Đạo Đường cũng đều tới. Trong phòng nghị sự, ghế ngồi hai bên bàn dài cơ hồ bị ngồi đầy, có thể nói gần như mọi người đã tụ tập dưới một mái nhà.

Nhìn vào mọi người, Bối Bối lên tiếng:

- Mọi người đều đến đông đủ, bắt đầu họp.

Ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo ra, những người khác đồng thời lên tiếng:

- Ngươi và ta đều là người của Đường Môn, đều sinh trong tuyệt thế.

Từ Tam Thạch ngồi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo hướng hắn thấp giọng nói:

- Cái này sau này sẽ là khẩu hiệu của Đường Môn chúng ta, đệ cũng nhớ kỹ.

- Được.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, sau đó hướng những người đối diện nhao nhao ra hiệu. Chỉ có Hiên Tử Văn nhìn thấy ánh mắt của hắn có chút bất mãn, còn gương mặt của những người khác cơ hồ đều mang vẻ vui mừng.

Bối Bối mỉm cười nói:

- Tất cả mọi người thấy được, Vũ Hạo đã xuất quan, đối với chúng ta mà nói thì đây tuyệt đối là tin tức tốt nhất. Có hồn kỹ Mô Phỏng của Vũ Hạo, chúng ta lần này nghĩ cách cứu viện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nói đến đây, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Theo tin tức truyền đến từ học viện bên đó, đế quốc Nhật Nguyệt không giam giữ những người bị bắt giữ ở Minh Đô, mà là nhốt ở Nhật Thăng Thành cách Minh Đô khoảng chừng bốn trăm dặm.

- Nhật Thăng Thành nằm ở phía chính Nam của Minh Đô , xung quanh đều là bình nguyên mênh mông, địa thế đơn giản, nhưng lại đối với hành động cứu viện của chúng ta vô cùng bất lợi, đây cũng là nguyên do ta nói có hồn kỹ Mô Phỏng của Vũ Hạo sẽ dễ dàng hơn một chút. Theo học viện dự đoán, đế quốc Nhật Nguyệt bởi vì có chỗ kiêng kị trận đại bạo tạc lần trước, còn bản thân Nhật Thăng Thành không lớn, lại có tường thành, phòng ngự sẽ dễ hơn nhiều. Ở trong đó chẳng những có trọng binh trấn giữ, hơn nữa tất nhiên sẽ có cường giả tà hồn sư, hồn đạo sư. Phiền phức nhất là đống hồn đạo khí tham trắc, chỉ sợ ngay cả hồn kỹ Mô Phỏng của tiểu sư đệ đều không thể đánh lừa. Bởi vậy, muốn nghĩ cách cứu viện vẫn như cũ vô cùng khó khăn.

Hòa Thái Đầu trầm ngâm nói:

- Đại sư huynh, từ dưới đất đi qua được không?

Bối Bối lắc đầu, đáp lời:

- Khẳng định không được. Chiêu đi dưới đất này Bản Thể Tông đã dùng qua hai lần, khiến đế quốc Nhật Nguyệt mỗi lần đều bị thua thiệt không nhỏ, tất nhiên sớm có phòng bị. Đối với chúng ta mà nói, lợi thế lớn nhất chính là, trận đại bạo tạc lúc trước đã bị đế quốc Nhật Nguyệt trực tiếp đổ lên đầu đế quốc Thiên Hồn và đế quốc Tinh La. Tương đối mà nói, bọn hắn giám sát hai quốc gia này sẽ càng thêm nghiêm mật một chút.

- Trải qua hơn hai tháng chờ đợi, đế quốc Nhật Nguyệt mặc dù vẫn như cũ nghiêm phòng tử thủ, nhưng ít ra trên mặt tâm lý nhất định sẽ hơi có chỗ buông lỏng. Học viện bên đó đã lập kế hoạch kỹ càng, chờ chút nữa chúng ta sẽ đi tụ họp với những người tham dự lần hành động này. Hiên lão sư, người hay là lưu tại Đường Môn của chúng ta tọa trấn, Nam Nam, Tiêu Tiêu, hai người các ngươi cũng lưu lại.

Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu nghe xong lời này cũng có chút sốt ruột. Bất quá, không chờ các nàng phát ra âm thanh bất mãn, Bối Bối đã đưa tay ra hiệu cho các nàng nghe mình nói hết.

- Hành động lần này không thể nghi ngờ là thập phần nguy hiểm, Đường Môn của chúng ta đang ở thời khắc phát triển phồn vinh nhất, cho nên, nhất định phải có người lưu lại mới được. Ta suy đi nghĩ lại mới thấy hai người các ngươi lưu lại là thích hợp nhất. Ta, Thái Đầu, Tam Thạch, Vũ Hạo, bốn người lại thêm Cốt Y, Thu Thu, Tuyệt Trần. Hết thảy bảy người tham gia lần hành động này. Những người khác lưu lại.

Bình Luận (0)
Comment