Đây chính là chỗ thông minh của Hoắc Vũ Hạo, hắn hỏi thăm càng cẩn thận, càng không dễ dàng bị đối phương hoài nghi.
Sau khi song phương trải qua một trận cò kè mặc cả , Hoắc Vũ Hạo dùng giá cả tương đối cao thuê một đầu hải thuyền ước dài chừng 150 mét có thể chở đến một vạn cân, chiếc này hải thuyền còn có mười khẩu Hồn Đạo Pháo cấp ba, cùng mười vị hồn đạo sư cấp ba. Hết thảy khiến Hoắc Vũ Hạo phải trả 4500 kim hồn tệ.
Hoắc Vũ Hạo thanh toán một phần ba tiền đặt cọc, ước định một tuần sau đến chở hàng hoá.
Sau khi thu lấy biên lai, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới mang theo Nam Thu Thu ra khỏi Hải Dương Vận Thâu Ti Cảng Nhật Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên, cuối cùng cũng hoàn thành bình phong.
Bất quá, hắn mang theo Nam Thu Thu vừa mới không đi được bao xa liền bị một nhóm người ngăn cản.
Người cản bọn họ lại là bốn tên tráng hán dáng người cường tráng, thân mình đều có mùi tanh của biển. Bốn tên tráng hán xếp thành một hàng, hoàn toàn ngăn chặn đường phố cũng không tính là quá rộng rãi của Hải Duyệt Thành.
- Các ngươi đang làm gì?
Không đợi Hoắc Vũ Hạo mở miệng, Nam Thu Thu đã kêu lên.
Trong bốn tên tráng hán, một tên cầm đầu nhếch miệng cười một tiếng:
- Không làm gì. Thấy các ngươi hào phóng thuê một chiếc hải thuyền, chắc hẳn cũng thiếu khuyết nhân thủ đi. Huynh đệ chúng ta bất tài nên tự đề cử mình, tới giúp các ngươi áp vận hàng hóa, như thế nào?
Mặc dù hắn đang đặt câu hỏi, nhưng lại không có nửa phần ngữ khí hỏi thăm.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:
- Không cần, chúng ta đã có đủ nhân thủ. Các ngươi tốt nhất đừng trêu chọc chúng ta, sau lưng chúng ta còn có Đại Thương Hội chống đỡ.
Tráng hán cầm đầu cười ha ha một tiếng:
- Đại Thương Hội thì thế nào? Chúng ta là người của Lam Hồ Tử, nghe nói qua chưa?
Lam Hồ Tử? Hoắc Vũ Hạo và Nam Thu Thu tự nhiên không có khả năng nghe nói qua, hai người liếc nhau, Nam Thu Thu vẫn giữ gương mặt mờ mịt, nhưng trong mắt Hoắc Vũ Hạo lại rất nhanh đổi thành vẻ sợ hãi.
- Ngươi, các ngươi là người của Lam Hồ Tử? Các ngươi muốn cái gì?
Tráng hán đối với phản ứng của Hoắc Vũ Hạo rất hài lòng, lên tiếng:
- Chúng ta tìm địa phương an tĩnh nói chuyện.
Dứt lời, ba người khác đã đi lên phía trước, đem Hoắc Vũ Hạo và Nam Thu Thu kẹp ở chính giữa.
Hoắc Vũ Hạo một mặt sầu khổ, nhưng tay phải lại một mực bắt lấy cánh tay Nam Thu Thu, không cho nàng có hành động. Lập tức lôi kéo nàng cùng với mấy tên đại hán chen chúc đi vào một cái hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Mãi đến khi đi vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, đại hán cầm đầu mới một mặt âm trầm nói:
- Tiểu tử, xem ra ngươi cũng biết Lam Hồ Tử chúng ta lợi hại. Không nói những cái khác, để cho các ngươi lần này đi thuyền an toàn, giao một chút lộ phí đi. Lam Hồ Tử chúng ta luôn tuân thủ quy củ, tiền mua lộ phí cũng không nhiều, lập tức đưa một phần ba giá trị hàng hóa là được. Chờ thời điểm các ngươi vận hàng lên thuyền, chúng ta lại đến ước định giá trị. Hôm nay tới là trước tiên chào hỏi ngươi. Đồng thời, cũng cho ngươi một cơ hội, hiểu ý tứ không?
Dứt lời, hắn đưa tay phải ra, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa chà xát lẫn nhau.
Vẻ sợ hãi trên mặt Hoắc Vũ Hạo dần biến mất. Buông ra cánh tay Nam Thu Thu.
- Thu Thu, ta cũng biết ngươi những ngày này có chút kìm nén ghê gớm Ân, cơ hội tới, những người này hẳn là hải tặc, tiêu diệt bọn hắn một cách nhân đạo đi. Hành động bí mật một chút.
Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo trực tiếp quay người lập tức đi ra bên ngoài.
- Tiểu tử, ngươi muốn đi chỗ nào?
Một tên tráng hán đang cản ở phía sau hung tợn kêu lên, đôi bàn tay lập tức vồ tới Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng mà, cũng ngay lúc này, một đạo hào quang màu phấn hồng từ bên cạnh Hoắc Vũ Hạo bắn ra nhanh như chớp, trực tiếp rơi vào trên người hắn. Tên đại hán này ngay cả một tiếng cũng không kêu lên, liền ngã xuống đất.
Với tu vi và tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã sớm nhìn ra, trong bốn tên tráng hán chỉ có tên cầm đầu là một Đại Hồn Sư hơn hai mươi cấp mà thôi, những người còn lại cũng chỉ cường tráng hơn người bình thường một chút.
Hải tặc? Còn là hải tặc của đế quốc Nhật Nguyệt, có thể có cái gì tốt cơ chứ.
Rất nhanh, tiếng mắng chửi, kêu rên, kêu thảm không ngừng từ sau lưng hắn vang lên, Hoắc Vũ Hạo còn chưa đi ra ngõ nhỏ, một cơn gió thơm đã từ phía sau đuổi tới.
Nam Thu Thu phủi tay, có chút bất mãn lên tiếng:
- Không có ý nghĩa, quá yếu, còn không có đã ghiền đây. Ngươi cái tên cực kỳ âm hiểm này, lại dụ người ta đến trong này động thủ.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng một cái, lên tiếng:
- Thu Thu, ngươi nghĩ lại xem, chẳng lẽ chúng ta nên giết người bên đường sao? Ngươi sợ chúng ta không bị bại lộ đúng không? Trở về thôi.
Mặc dù nói vậy nhưng hắn vẫn rất hài lòng đối với cách xử lý của Nam Thu Thu. Mẫn Diệt Chi Quang không những có thể ăn mòn hồn lực, mà còn có thể ăn mòn đồ vật. Lúc này, bên trong hẻm nhỏ đều sạch sẽ, một điểm dấu vết cũng đều không lưu lại.
Mọi người Đường Môn cũng không có rời đi vội vã, mà nghỉ ngơi một đêm ở Hải Duyệt Thành. Sáng sớm hôm sau, ngày vừa tờ mờ sáng mới lần nữa lên đường. Mà lần này, bọn hắn cũng không tiếp tục phi hành.
Không còn sử dụng hồn đạo khí phi hành đi đường cũng do Hoắc Vũ Hạo quyết định. Đế quốc Nhật Nguyệt tuyệt đối là địa phương có nhiều hồn đạo khí tham trắc nhiều nhất trên toàn đại lục, cơ hồ tất cả thành thị đều có, hơn nữa, trong nơi hoang dã rất có thể cũng có.
Mà lấy thực lực của bọn hắn, đi trên mặt đất cũng phải mất gần hai ngày mới đến đích là Nhật Thăng Thành ở phương Nam của đế quốc Nhật Nguyệt. Bọn hắn lượn quanh một vòng lớn như thế cũng chính là để không bị bại lộ.
Lần nữa lên đường, bọn hắn cũng không đi trên đường mòn vắng vẻ, mà đi theo các đường chính trên địa đồ, hết tốc lực tiến về phía trước.
Mỗi khi gặp được người qua đường, hồn kỹ Mô Phỏng của Hoắc Vũ Hạo sẽ tự hành phát động, khiến mọi người được ẩn tàng, nhanh chóng lướt qua bên cạnh người qua đường, tốc độ không giảm chút nào. Một đường tiến lên cũng không có gặp được phiền toái gì.
Mà cũng trong lúc mọi người Đường Môn nhanh chóng hướng về Nhật Thăng Thành, ở biên cảnh của đế quốc Nhật Nguyệt, cũng nghênh đón một nhóm khách không mời mà đến.
Huyền lão phi hành ở vị trí đầu tiên, ở bên cạnh đó là Tống lão. Lấy hai người bọn họ cầm đầu, đằng sau còn có bốn vị trưởng lão, lại thêm viện trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiểu Triết, hệ hồn đạo phó viện trưởng Tiền Đa Đa.
Mặc dù hết thảy chỉ có tám người, nhưng thực lực của tám người này cộng lại với nhau, tuyệt đối có thể dùng bốn chữ vang dội cổ kim để hình dung.
Tiền Đa Đa không lâu trước đó vừa mới thăng lên cấp 95, chính thức trở thành Siêu Cấp Đấu La. Nói cách khác, tám người này của học viện Sử Lai Khắc, tất cả đều là những tồn tại Siêu Cấp Đấu La. So về thực lực còn muốn vượt qua thời điểm lần trước dự thi.
- Huyền Tử, chúng ta thật muốn làm như vậy sao? Tựa hồ không quá hợp quy củ.
Tống lão nhíu nhíu mày, trầm giọng nói ra.
Huyền lão mỉm cười, lên tiếng:
- Chẳng lẽ cách làm của đế quốc Nhật Nguyệt lại theo quy củ? Bọn hắn dám chặn đường các chiến đội dự thi của Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái như vậy, đem bọn họ bắt đi cầm tù. Chuyện này vốn đã phá hủy quy củ.
Tống lão thở dài một tiếng:
- Đế quốc Nhật Nguyệt lại dám làm bậy như thế, ôi. . . , ta chỉ sợ, những tên tà hồn sư. . .
Huyền lão lắc đầu, lên tiếng:
- Bọn hắn không dám. Luận chỉnh thể sức chiến đấu của hồn đạo sư, đế quốc Thiên Hồn và đế quốc Tinh La tuy không bằng đế quốc Nhật Nguyệt, nhưng nếu thật sự nói thuần túy so đấu giữa hồn sư thì bọn hắn cũng không sợ. Đám tà hồn sư trừ phi là muốn chết, hoặc là dốc toàn bộ lực lượng, nếu không, tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đi thôi, chúng ta bên này không làm ra sự tình lớn một chút thì Vũ Hạo bên đó làm sao bây giờ? Hiện tại bọn hắn hẳn cũng đã tiến vào cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt.
Tống lão lên tiếng:
- Ngươi đó! Làm sao lại đồng ý Vũ Hạo tham dự hành động lần này đây?
Huyền lão khoát tay áo, lên tiếng:
- Lão Tống, ngươi cũng không cần quá lo trước lo sau, tiểu tử Vũ Hạo, lần này tựa hồ có chút không giống với lúc trước. Hơn nữa, kế hoạch Cực Hạn Đan Binh của chúng ta chẳng lẽ bồi dưỡng một đóa hoa trong nhà ấm sao? Không trải qua mưa gió, sao có thể ma luyện phong mang? Chỉ cần chúng ta bên này huyên náo đủ lớn, hắn bên đó liền sẽ không quá nguy hiểm.
- Được rồi.
Tống lão khẽ gật đầu.
Huyền lão sải bước đi tới trong hư không, lập tức tiến vào phạm vi không phận của đế quốc Nhật Nguyệt.
Nơi này chính là biên cảnh, tự nhiên là địa phương có hồn đạo khí tham trắc trinh sát dày đặc nhất của đế quốc Nhật Nguyệt, lập tức, bảy, tám cái hồn đạo khí tham trắc trên không trung lập tức tỏa định vị trí của Huyền lão.
Huyền lão mỉm cười, tay phải lăng không ấn xuống một cái, ngay sau đó, một tầng hoàng quang mãnh liệt lập tức từ trên người lão bùng nổ.
Lập tức, toàn bộ không trung đều có loại cảm giác trời đất sụp đổ, khí thế không gì sánh kịp từ trên người hắn bắn ra, đám hồn đạo khí tham trắc đang tỏa định Huyền lão đều nổ mạnh, dò xét vật thể năng lượng cường độ to lớn đến như thế khiến bản thân chúng đều không chịu nổi.
Phải biết, bản thân hồn đạo khí tham trắc trên không cũng được chế tạo dựa trên Bình Sữa Kín làm trụ cột, bên trong Bình Sữa Kín ẩn chứa đủ hồn lực mới có thể khiến bọn chúng tiến hành dò xét thời gian dài. Mà Huyền lão bộc phát ra dao động hồn lực quá mức cường đại, cũng liền khiến cho hồn lực trong Bình Sữa cộng minh.
Phanh!
Một đợt pháo hoa huyễn lệ bộc phát ở cách đó không xa.
Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh, phanh, phanh. . .
Liên tiếp từng tiếng nổ đùng đoàng mang theo từng đoá từng đợt pháo hoa màu đỏ rực không ngừng vang lên trên không trung. Sau một hồi công phu, tất cả hồn đạo khí tham trắc trong phạm vi mười dặm trên không, đều bị dao động hồn lực của Huyền lão khiến cho tự bạo.
Huyền lão bắt đầu động thủ, mọi người khác cũng đều nhao nhao động thủ, với tu vi Siêu Cấp Đấu La của bọn hắn, căn bản không cần phi hành hồn đạo khí cũng có thể tự nhiên phi hành tốc độ cao trên không trung, bảy người nhanh chóng tản ra về bảy phương hướng khác nhau.
Chỉ một lát sau, giữa trời đêm đen kịt liền bắt đầu tỏa ra từng đoàn ánh lửa lóa mắt, lượng lớn hồn đạo khí tham trắc trên vỡ vụn, rơi xuống.
Bất quá, đế quốc Nhật Nguyệt không hổ là cường quốc đệ nhất đại lục hiện nay, chỉ thoáng chốc đã làm ra phản kích.
Từng đoàn cường quang không ngừng từ phía dưới bay lên, oanh kích về phía không trung, tất cả đều là Hồn Đạo Pháo có đường kính to lớn, trong đó còn bao gồm một vài Hồn Đạo Pháo có được hiệu quả trói buộc, tê liệt, chấn động. . .
Có thể bắn lên tới độ cao này, ít nhất đều hồn đạo khí cấp sáu trở lên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ bầu trời bị ánh sáng cường thịnh chiếu sáng đến chói mắt. Mà đám Hồn Đạo Pháo phóng thích ra cường quang lại giống như một biển ánh sáng tử vong, bao trùm mọi phương diện.