Dịch: HảiFull
Nhìn Ngôn Thiểu Triết đang vui vẻ cười, Tiền Đa Đa ngoài mặt vẫn giả vờ căm phẫn nhưng trong lòng hắn cũng đang nở hoa, hắn liếc nhìn Ngôn Thiểu Triết, thầm nghĩ: "Lão Ngôn a lão Ngôn, ngươi đa nghi thì sao, tinh ranh thì sao, cũng phải uống nước rửa chân của ta thôi, ha ha. Hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận, mà có hối hận thì sao, cũng muộn rồi ha ha ha ha."
Hai đội Hoắc Vũ Hạo và Đái Hoa Bân cũng không hề hay biết trận chung kết giành chức quán quân kỳ sát hạch tân sinh này của bọn họ đã trở thành một vụ cá cược của hai vị viện trưởng quyền cao chức trọng.
Song phương đã đi xuống sàn đấu, vừa chuẩn bị vừa tranh thủ quan sát đối thủ từ xa.
Mặc dù Đái Hoa Bân không nhận ra Hoắc Vũ Hạo nhưng hắn vẫn cảm giác được sự uy hiếp từ đội của Hoắc Vũ Hạo. Tuy xét về mặt tu vi, bọn họ hơn hẳn đối thủ nhưng đó chỉ là hơn thôi chứ không phải tuyệt đối. Đội của Ninh Thiên yếu sao? Ngoài Ninh Thiên có Vũ Hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp còn có Vu Phong mang Vũ Hồn Hỏa Long nữa, tất cả đều là những học viên ưu tú nổi bật ở ban Tân Sinh, họ so với đội của hắn cũng không thua kém bao nhiêu. Còn đội của Tà Huyễn Nguyệt, lực phòng ngự của tên kia thì hắn còn lạ gì nữa, thế mà Tà Huyễn Nguyệt phải nhờ đến lão sư giám trận mới có thể thoát được một kiếp.
Vương Đông thì mạnh mẽ, Tiêu Tiêu lại có Vũ Hồn Song Sinh, ngay cả tên hồn sư thần bí Hoắc Vũ Hạo cũng mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp. Thế nên ngay từ đầu Đái Hoa Bân đã chuẩn bị kĩ lưỡng mọi thứ, thậm chí hắn còn đến hỏi thăm những đội đã từng gặp qua đội Hoắc Vũ Hạo, rồi cẩn thận điều tra năng lực của bọn họ.
Trái ngược với Đái Hoa Bân đang cẩn thận tính toán thì Hoắc Vũ Hạo lại phải đối mặt với các cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Hắn phải cố gắng tự thuyết phục bản thân và chôn giấu thật sâu phần cừu hận kia. Thật không hiểu tại sao khi trận đấu sắp diễn ra thì lòng hắn lại bắt đầu dậy sóng. Hắn thật sự rất muốn báo thù a! Nhưng hắn biết chuyện này là không thể nào, có lão sư giám trận ở đây, cho dù hắn và Vương Đông cùng phối hợp cũng không thể đánh chết Đái Hoa Bân.
“Vũ Hạo.” Vương Đông thấp giọng gọi tên hắn.
“Hả?” Hoắc Vũ Hạo vừa quay đầu sang nhìn Vương Đông liền thấy một tia hàn ý trong mắt hắn.
“Ngươi mau thả lỏng người, không thể để lộ sơ hở.” Hắn nhỏ giọng dặn dò, cố ý không để Tiêu Tiêu nghe thấy.
Lúc này, lão sư giám trận đã tiến vào, tất cả các vách ngăn trong khu vực sát hạch đã được tháo ra, cả khu vực rộng lớn này chính là sàn đấu của bọn họ.
Vị lão sư kia vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ tiến gần lại.
Ba người Hoắc Vũ Hạo liền bước vào, đội hình vẫn là Hoắc Vũ Hạo đi trước, hai người đi hai bên là Vương Đông và Tiêu Tiêu. Bên kia, Đái Hoa Bân cũng đã dẫn đầu cùng hai cô gái nữa tiến vào.
Lão sư giám trận bước đến trước mặt hai đội rồi trầm giọng nói: “Lát nữa trận chung kết sẽ bắt đầu, quy tắc của trận đấu hôm nay có chút thay đổi. Các ngươi có thể thoải mái di chuyển trong phạm vi sân đấu này, những ai có Vũ Hồn có thể phi hành thì độ cao không thể quá mười thước. Vì để cho các ngươi có thể phát huy toàn bộ thực lực, trong trận đấu này có thể thoải mái tấn công, không cần nương tay, mọi thứ ta sẽ đứng ngoài xem xét, nếu như người nào được ta cứu ra ngoài thì xem như không còn tư cách thi đấu nữa. Hiểu chưa?”
“Dạ hiểu.”
Hai đội đồng thanh đáp. Trong ánh mắt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này thoáng hiện lên một tia sáng khác thường. Còn trong mắt Đái Hoa Bân ở phía đối diện thì lại xuất hiện một chút hàn ý lạnh như băng, từ trên người hắn dường như còn có chút sát khí tỏa ra nữa.
Là con trai của Công Tước Bạch Hổ, mặc dù không phải con trưởng, nhưng từ nhỏ hắn đã được giáo dục bằng phương pháp tốt nhất. Không chỉ về mặt tu luyện Vũ Hồn mà còn cả chuyện đánh trận, tham gia chiến tranh lẫn cách thức giết địch. Công Tướng Bạch Hổ chính là thống soái quân đội của Tinh La đế quốc, là con trai của y, dĩ nhiên tương lai hắn cũng sẽ tham gia vào quân đội.
Thế nên khí chất của Đái Hoa Bân so với bạn bè cùng lứa thì có phần lạnh lùng cứng cỏi hơn rất nhiều, còn mơ hồ có vài phần khí độ quân nhân. Hơn nữa, trong các người con của Công Tước, thiên phú của hắn là tốt nhất, mà trong gia tộc Công Tước, bất cứ thành viên trực hệ nào cũng có thể kế thừa tước vị, nên từ nhỏ Đái Hoa Bân đã được giáo dục theo hướng quyết đoán đầy tàn nhẫn. Năm hắn năm tuổi thì đã lần đầu tiên tự tay giết chết một con tiểu Hồn Thú rồi.
“Song phương xưng tên.”
“Hoắc Vũ Hạo.”
“Vương Đông.”
“Tiêu Tiêu.”
Ba người bên phía Đái Hoa Bân lúc này đã tràn đầy địch ý.
“Đái Hoa Bân.”
“Chu Lộ.” Cô gái tóc đen lên tiếng.
“Thôi Nhã Khiết.” Cô gái tóc hồng buông dài tiếp lời.
Giám trận đưa hai tay về phía hai đội, nói: “Tất cả trở về vị trí, khi nào ta tuyên bố bắt đầu thì mới có thể phát động tấn công.”
Hai bên chậm rãi lui về sau, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vẫn không hề dời khỏi Đái Hoa Bân, hai mắt Đái Hoa Bân đã lóe ra hung quang, mơ hồ có một luồng sát khí, nhưng lúc này hắn lại giật mình khi thấy Hoắc Vũ Hạo cũng không chịu thua kém. Thực lực của hai người có thể nói là một trời một vực, vậy mà giờ phút này, về mặt khí thế Hoắc Vũ Hạo cũng không rơi xuống hạ phong.
Các vị sư phụ ngồi trên đài cao quan sát trận đấu cũng hoàn toàn an tĩnh lại, cả hai vị viện trưởng Ngôn Thiểu Triết và Tiền Đa Đa cũng chăm chú theo dõi trận đấu bên dưới.
Phàm Vũ nhìn bóng người Hoắc Vũ Hạo đang từ từ lùi về sau, lão thầm nghĩ: "Tiểu Hạo, hi vọng ngươi không khiến ta phải thất vọng. Trận đấu này không còn đơn giản là trận chung kết kỳ sát hạch tân sinh của ngươi nữa, mà đây cũng là sát hạch quan trọng nhất của hệ Hồn Đạo dành cho ngươi."
Giây lát sau, hai bên đã về lại vị trí của mình, sàn đấu hôm nay có diện tích cực lớn, lúc này đối thủ đã khuất xa tầm mắt, trở nên vô cùng bé nhỏ.
Vị giám trận giơ tay lên rồi hạ xuống, hô to: “Bắt đầu.”
Song phương lập tức đều có hành động y hệt nhau, sau khi vừa nghe thấy hiệu lệnh bắt đầu thì lập tức tăng tốc vọt về phía đối thủ.
Lúc này, vì khoảng cách của hai bên quá xa nên Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo không thể thu được kết quả, đối thủ đang làm gì hắn hoàn toàn không dò xét được.
Đang băng băng chạy, Vương Đông đột nhiên quát lớn một tiếng, hai cánh từ Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp lập tức mở rộng rồi bay thẳng lên không trung, nhưng hắn không rời khỏi Hoắc Vũ Hạo, vẫn giữ nguyên vị trí, phi hành ngay phía trên đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo.
Bọn hắn đều hiểu rõ một điều, nếu xét về mặc thực lực, bọn họ muốn thắng là chuyện vô cùng khó khăn. Vũ Hồn Bạch Hổ của Đái Hoa Bân quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Vũ Hồn Hỏa Long của Vu Phong nữa. Mà tính ra thì trận đấu lần trước Vu Phong chỉ là song hoàn, còn Ninh Thiên tuy cũng là Hồn Tôn nhưng phụ trợ của cô bé vừa vặn bị Hoắc Vũ Hạo khắc chế. Còn Đái Hoa Bân lại khác, hắn nhất định đã có phòng bị với kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa tu vi của hắn đã đến bậc Hồn Tôn, trận đấu này nhất định bọn hắn phải rất gian nan rồi, ưu thế lớn nhất của bọn họ có lẽ chỉ có Hạo Đông Lực mà thôi.
Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng chạy lên trên chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đồng thời phóng ra Vũ Hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Ba người bên kia vẫn tiếp tục phóng như điên về phía trước, dẫn đầu là Đái Hoa Bân, lúc này hắn vừa chạy vừa hét lớn: “Bạch Hổ, Phụ Thể.”
Một vầng sáng bạc từ người hắn bộc phát, hai tay Đái Hoa Bân liền duỗi sang hai bên, ngực nhô lên khiến khung xương run rẩy, cơ thể hắn đột nhiên bành trướng khiến y phục gần như bị xé toạc ra. Dưới lớp quần áo của hắn lúc này là một thân thể to lớn tràn đầy sức bùng nổ, không khí xung quanh hắn như bị ảnh hưởng cũng trở nên trầm trọng.
Mái tóc vàng trong nháy mắt biến thành màu trắng xen lẫn đen, trên trán hiện lên các đường vân tạo thành chữ "Vương" (王)
Hai tay của hắn là biến hóa rõ ràng nhất, lúc này hai tay đã to hơn gần gấp đôi, lông trắng bao phủ toàn bộ bàn tay. Năm ngón tay sắc nhọn không ngừng co giãn, mỗi ngón như những lưỡi dao dài tám tấc lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Hai mắt Đái Hoa Bân hóa lam khiến cho người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảm giác chết chóc. Từ dưới chân hắn, ba luồng ánh sáng một vàng hai tím dần dần lan tỏa, Hồn Lực hùng hậu dâng trào.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Vũ Hồn Bạch Hổ liền lập tức cắn môi, nếu như Vũ Hồn của hắn không bị biến dị, nếu Vũ Hồn của hắn cũng mạnh mẽ như Vũ Hồn Bạch Hổ thì lúc trước ở phủ Công Tước mẹ con hắn đã không bị chèn ép. Một đệ tử trực hệ bình thường khi có được Vũ Hồn Bạch Hổ sẽ được ủng hộ và tạo mọi điều kiện để phát triển, huống chi hắn là con trai của Công Tước Bạch Hổ, dù cho hắn chỉ là con của vợ kế mà thôi.
Hai cô gái bên cạnh Đái Hoa Bân cũng có biến hóa, Chu Lộ ở bên trái thì đôi mắt trở nên thâm ảo, hai tai dựng thẳng lên, thân thể dài ra, ở mỗi ngón tay lại xuất hiện từng lưỡi đao sắc bén. Tuy cô bé không mạnh mẽ như Đái Hoa Bân nhưng lại nhẹ nhàng hư hảo. Mặc dù tốc độ của Chu Lộ lúc này vẫn không thể vượt qua Đái Hoa Bân nhưng khi thân thể cô bé di chuyển thì cũng đã để lại tàn ảnh.
Cô gái tóc hồng lại càng kỳ lạ, sau khi phóng thích Vũ Hồn thì một cô bé chỉ tầm mười hai tuổi liền hóa thành một thiếu nữ mười sáu mười bảy, mái tóc đỏ rực như một con sóng không ngừng dài ra. Đôi mắt trở nên trong suốt, hai tai cũng biến thành nhọn và dài, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Kỳ lạ ở chỗ phía sau nàng lại xuất hiện hai cái đuôi màu hồng, mỗi cái đuôi dài khoảng một thước không ngừng phe phẩy dưới ánh nắng chiều khiến người khác không nhịn được muốn vuốt ve.
Hai mắt của Thôi Nhã Khiết nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo rồi cô bé khẽ mỉm cười. Hồn Hoàn thứ nhất của cô bé cũng sáng lên nhè nhẹ, nếu không chú ý thì sẽ không thể nào phát hiện được.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo cũng lóe sáng.
Thân thể Thôi Nhã Khiết lập tức chấn động rồi sắc mặt cũng thay đổi. Vũ Hồn của cô bé trong nhóm Thú Vũ Hồn cũng được coi là một loại cực kỳ cao cấp -Cửu Vĩ Hồ. Mỗi khi có thêm một Hồn Hoàn thì cơ thể lại có thêm một cái đuôi, càng nhiều đuôi thì thực lực bản thân cô bé lại càng trở nên mạnh mẽ.
Hồn kỹ thứ nhất của cô bé là Mị Hoặc, hồn kỹ vừa rồi cô sử dụng cũng chính là nó. Cô bé sử dụng Mị Hoặc đánh vào tâm thần Hoắc Vũ Hạo nhưng lại không hề tạo được một chút ảnh hưởng nào cả.
Vũ Hồn Cửu Vĩ Hồ nằm giữa Vũ Hồn hệ Tinh Thần và hệ Cường Công, phương hướng tu luyện của cô bé cũng theo đó mà tăng tiến. Vũ Hồn Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo lại thuần túy thuộc về hệ Tinh Thần, vì thế Mị Hoặc của Thôi Nhã Khiết rất khó tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
Cũng trong thời gian nháy mắt này, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng mười thước. Hiệu quả của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu bắt đầu được phát huy, tốc độ của Đái Hoa Bân bỗng chốc bị giảm đi vài phần. Chu Lộ lại là người bị ảnh hưởng lớn nhất, các tàn ảnh cô bé vừa tạo ra lúc trước đã liên tục bị mất đi hai cái.
Khoảng cách ngày càng gần, lúc này ba người Đái Hoa Bân đã tiến vào phạm vi ảnh hưởng của Tinh Thần Tham Trắc. Ngay lập tức toàn bộ hành động của ba người hiện rõ trong đầu của nhóm Hoắc Vũ Hạo.
Đái Hoa Bân là người phát động tấn công đầu tiên. Sau đó thân hình Chu Lộ cũng lập tức lóe lên, tốc độ dưới sự ảnh hưởng của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu vẫn có thể duy trì vài phần, thân thể cô bé lao thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Ba người nhóm Hoắc Vũ Hạo bị giật mình kinh ngạc, cả nhóm đã từng tìm hiểu rất kỹ về Vũ Hồn U Minh Linh Miêu của Chu Lộ. Nhưng lúc này Chu Lộ xem như là Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công có tốc độ nhanh nhất mà cả bọn gặp phải. Nếu không có Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu thì chỉ sợ ngay cả cái bóng của nàng mọi người cũng không kịp nhìn.
Ngay lúc đó, Đái Hoa Bân cũng gầm lên một tiếng rồi phát động công kích. Ánh sáng bạc hội tụ tại đỉnh đầu hắn, Hồn Hoàn thứ hai sáng lên rồi một cột sáng bất ngờ xuất hiện bắn về phía Vương Đông. Ý đồ của hắn là bắt buộc Vương Đông phải đỡ đòn của mình và không có cơ hội ứng cứu Hoắc Vũ Hạo.
Thôi Nhã Khiết lại đưa mắt nhìn sang Tiêu Tiêu, Mị Hoặc nàng vốn dùng để tấn công Hoắc Vũ Hạo giờ lại được chuyển hướng nhằm vào Tiêu Tiêu.
Ba người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, bọn họ dùng thế mạnh của mình mà đánh vào điểm yếu của từng người bên nhóm Hoắc Vũ Hạo. Thôi Nhã Khiết dùng Mị Hoặc ngăn chặn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu nhằm tạo cơ hội cho Chu Lộ tăng tốc giải quyết nhanh gọn Hoắc Vũ Hạo trong khi Vương Đông bị Đái Hoa Bân kìm chân.
Phải công nhận rằng các bước tính toán của Đái Hoa Bân là vô cùng hợp lý, cả ba người đều được sử dụng thế mạnh của mình mà lại còn dựa vào sự chênh lệch về mặt tu vi mà lựa chọn đối thủ để giành lấy thắng lợi. Chỉ có một điều mà cả ba không thể nào ngờ tới đó là: Hồn kỹ Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo.
Khi Thôi Nhã Khiết vừa chuyển mục tiêu thì Hoắc Vũ Hạo cũng đã hành động. Hắn không lập tức liên thủ với Vương Đông bởi vì tình thế lúc này là ba chọi ba, nếu hắn tiến đến giúp đỡ Vương Đông thì đối phương sẽ có một người thoải mái.
Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức sử dụng Linh Hồn Trùng Kích. Mà mục tiêu của hắn lần này chính là Thôi Nhã Khiết.
Hoắc Vũ Hạo lựa chọn thời cơ công kích vô cùng chuẩn xác, mặc dù Thiên Mộng Băng Tằm đã cảnh cáo việc hắn có thể sẽ bị kỹ năng cắn trả nhưng nhờ có Tinh Thần Tham Trắc hỗ trợ nên hắn đã dễ dàng tìm được đối thủ có phòng ngự tinh thần yếu nhất. Lúc Thôi Nhã Khiết vừa dùng Mị Hoặc công kích Tiêu Tiêu cũng chính là lúc mà Hoắc Vũ Hạo tấn công.
Cùng là kỹ năng công kích tinh thần nhưng ưu khuyết điểm của cả hai rất rõ ràng. Mị Hoặc của Thôi Nhã Khiết muốn phát huy tác dụng thì phải khiến đối phương nhìn vào hai mắt của mình còn Tinh Thần Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo thì có thể công kích đối phương một cách bất ngờ.
Thôi Nhã Khiết thét lên một tiếng, cả đầu như bị kim châm đau đớn vô cùng. Cô bé lảo đảo suýt tý nữa thì ngã xuống. Nhưng dù sao tinh thần lực của Thôi Nhã Khiết cũng mạnh hơn Hồn Sư bình thường rất nhiều, Hoắc Vũ Hạo lúc này lại không được Hạo Đông Lực phụ trợ nên một kích vừa rồi của hắn chỉ đủ để ngăn chặn thế công của cô bé mà không hề gây nên thương tổn.