Đấu La Đại Lục 2

Chương 8 - Thiên Mộng Băng Tằm (3)

Dịch: HảiFull

“Quá yếu, quá yếu. Thực sự là quá thảm mà. Ca thật đáng thương a! Ca phải làm thêm một số phong ấn phụ thêm trên người mình mới có thể khiến cho thân thể yếu ớt này thừa nhận. Thật không ngờ làm một Hồn Hoàn có trí tuệ cũng không dễ dàng.” Một luồng tinh thần lực cực mạnh trong Thiên Mộng Băng Tằm không ngừng khuếch tán đổ về phía cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Sự khủng bố của cỗ ba động tinh thần lực này cơ hồ trong nháy mắt bao trùm mọi nơi trong bán kính trăm dặm.

Ngay khi Bối Bối và Đường Nhã định tăng tốc đuổi theo Hoắc Vũ Hạo liền bị cỗ tinh thần ba động này bao trùm mà ngây người. Cỗ ba động tinh thần này không có lực phá hoại lớn nhưng lại có thể khiến cho hết thảy sinh vật trong khoảng thời gian ngắn mất đi khả năng tư duy. Giờ khắc này đại bộ phận phía Nam Tinh Đấu Đại Sâm Lâm yên tĩnh tới mức đáng sợ. Đồng thời trong khoảnh khắc này bầu trời từ trong xanh chuyển sang u ám, trên không trung vang lên một tiếng sấm nổ ầm, trong khoảnh khắc đó quang mang chói mắt thường ngày của mặt trời bị hắc ám bao phủ hoàn toàn. Một cỗ uy áp vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống khiến vạn vật đều khó thở.

Trong khi đó Thiên Mộng Băng Tằm đang cố gắng dung nhập vào bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo bị tiếng sấm kia làm chấn động kịch liệt, hai mắt nhìn lên trời, vẻ mặt hiện vẻ kinh hãi mờ mịt, hiển nhiên áp lực trên bầu trời không liên quan đến nó, lại càng vượt xa khả năng nhận thức của nó.

Một luồng khí lưu màu xám từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã chui vào gáy của Hoắc Vũ Hạo.

“Cái thứ quái quỷ gì thế này? Dám cướp người của ca?” Thiên Mộng Băng Tằm giận dữ, trong nháy mắt dâng trào dao động tinh thần cố gắng đem dòng khí lưu bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đuổi ra ngoài. Một thân ảnh hết sức mơ hồ hiện ra sau lưng Hoắc Vũ Hạo, giọng nói già nua vang lên mang theo sự uy nghiêm khó có thể hình dung:

"Thủ ác Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ. Thật không ngờ một tia tàn hồn của lão phu còn có thể tồn tại.”

*Thủ ác Nhật Nguyệt Trích Tinh: Tay cầm trời trăng, hái ngôi sao

Thân ảnh hư ảo đối mặt với công kích tinh thần khổng lồ từ Thiên Mộng Băng Tằm lại không có vẻ gì khó chịu. "Vèo" một cái chui vào gáy Hoắc Vũ Hạo biến mất không thấy gì nữa. Thiên Mộng Băng Tằm cũng không dám tiếp tục dùng tinh thần lực công kích, vì thất khiếu của Hoắc Vũ Hạo đã chảy ra tơ máu. Nó phát hiện ra đoàn khí lưu màu xám kia sau khi tiến vào trong đầu Hoắc Vũ Hạo lập tức biến thành một viên trân châu nhỏ cỡ hạt đậu rồi nằm im bất động. Nếu không xung đột với lực lượng của nó thì cũng không có ảnh hưởng gì.

“Không phải xui xẻo vậy chứ? Vất vả lắm mới tìm được một nhân loại thích hợp, không ngờ giữa đường lại gặp phải tên hỗn đản này. Chẳng lẽ trời cao đố kỵ anh tài? Ca thật đáng thương a!”

Mặc dù miệng không ngừng than thở sầu não nhưng động tác của Thiên Mộng Băng Tằm lại không chậm trễ chút nào. Bạch quang nồng đậm dần trở nên ngưng thực chậm rãi rót vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, mà trong quá trình này bản thể của hắn dần dần trở nên trong suốt, đồng thời thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại. Vào thời khắc nó đem lực lượng của mình rót vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã có không có đường lui rồi. Thân thể Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn biến thành màu trắng như một tấm bạch ngọc giống như màu sắc của Thiên Mộng Băng Tằm lúc trước. Những vết thương trên hai bờ vai nhanh chóng khép miệng lại với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

“Oa, ha ha, kiểu gì ca rốt cục cũng được giải thoát rồi. Mấy tên hỗn đản xem ca là thức ăn cuối cùng cũng không có cơ hội nữa rồi. Ha ha.” Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý cười vang đến khi tiếng cười từ từ nhỏ lại, cùng lúc đó tinh thần lực bao trùm khắp trăm dặm rút cuộc cũng co lại bằng tốc độ kinh người dần dần biến mất.

Mấy hơi thở khủng bố cùng lúc hiện lên sâu bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tựa như cảm nhận được thứ gì đó, nhưng bọn chúng không công kích mà thối lui. Trong lúc thanh âm của Thiên Mộng Băng Tằm hoàn toàn biến mất thì dưới thân Hoắc Vũ Hạo vô thanh vô tức hiện ra một vầng sáng màu trắng xoay xung quanh thân thể hắn liên tục ba vòng, sau đó tiếp tục quay một lần nữa rồi nhạt dần, dung nhập vào bên trong cơ thể hắn biến mất không thấy chút gì nữa.

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết, trong lúc bất tri bất giác hắn có thêm một Hồn Hoàn, hơn nữa còn là một Hồn Hoàn độc nhất vô nhị trong lịch sử Đấu La Đại Lục.

Bạch sắc dần dần biến mất, thay vào đó là một tầng lam sắc bắt đầu hiện lên dưới làn da của Hoắc Vũ Hạo ước chừng duy trì hơn mười giây rồi dần nhạt đi, sau đó khôi phục lại thành màu hồng nhuận ban đầu của con người, thân thể của hắn cũng nghiêng đi, ngã xuống dưới cây đại thụ lúc trước hắn dựa lưng vào. Một tầng kim sắc mỏng manh không một tiếng động từ dưới mặt đất bay lên, nhanh chóng tự động ngưng kết nhỏ lại rồi chui vào trong lồng ngực Hoắc Vũ Hạo rồi biến mất không thấy gì nữa.

Hơi thở của Thiên Mộng Băng Tằm biến mất không còn lưu lại chút gì. Cái rãnh to trên đường kia không biết đã khép lại từ khi nào, ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo đang ngã xuống cũng chỉ có thi thể của con khỉ đầu chó bị hắn giết cách đó không xa. Hết thảy sự vật đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Không lâu sau, hai bóng người xuất hiện rồi nhanh như cắt vọt về phía hắn.

“Ôi trời!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, một bóng người trong đó nháy mắt tăng tốc bay tới bên người Hoắc Vũ Hạo rồi ngừng lại.

”Chúng ta đến chậm rồi, Vũ Hạo tiểu đệ dường như đã chịu không ít công kích. Những Hồn Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này thực là hung tàn a.” Đường Nhã cẩn thận đỡ Hoắc Vũ Hạo lên, vẻ mặt vô cùng buồn bã và lo lắng. Người còn lại chính là Bối Bối, hắn đi đến bên cạnh xác con khỉ đầu chó lật qua một bên liền thấy ngay ngực con khỉ đầu chó kia có một miệng vết thương dài hơn một thước, ngay cả trái tim cũng bị cắt, hiển nhiên đây là vết thương trí mệnh.

”Đây là Phong Phí Phí, xem cường độ cơ thể của nó hẳn là Thập Niên Hồn Thú, không ngờ lại chết rồi.”

Bối Bối ngồi xuống bên người Đường Nhã cùng nhau kiểm tra tình trạng của Hoắc Vũ Hạo. Điều khiến hai người kinh ngạc là tuy rằng y phục trên người Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn rách nát nhưng trên người hắn lại không tìm thấy một vết thương nào. Bối Bối dùng ngón trỏ đặt trên cổ tay của Hoắc Vũ Hạo, Bạch Hổ chủy rơi vào trong lòng bàn tay hắn, một tầng hào quang lam sắc chợt lóe lên trên tay Bối Bối rồi biến mất. Đột nhiên, bên trên Bạch Hổ phát ra một tầng lam sắc chói lọi.

“Đây chính là Hồn Đạo Khí. Vũ Hạo hẳn đã dùng nó để giết chết Phong Phí Phí. Phong Phí Phí tuy là Thập Niên Hồn Thú nhưng tốc độ cùng lực lượng không hề yếu, lại còn có bổn mạng Kồn Kỹ có thể tấn công địch. Vũ Hạo tiểu đệ bằng tuổi này có thể đánh chết nó đã là tương đối khá rồi. Xem ra, ngày trước chúng ta phán đoán về Vũ Hạo chưa đủ chuẩn xác, cấp bậc của hắn hẳn đã là Hồn Sĩ.”

Đường Nhã lo lắng kiểm tra thân thể Hoắc Vũ Hạo: “Bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, đáng lẽ ta không nên tẩy rửa lâu như thế nếu không đã không chậm trễ thời gian. Nếu Tiểu Hạo vì thế mà xảy ra chuyện gì thì ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân. Ta đã quyết định rồi, mặc kệ thiên phú của hắn như thế nào, nhất định phải thuyết phục hắn gia nhập Đường Môn.”

Bối Bối nhìn thấy Đường Nhã lo lắng, ánh mắt càng trở nên nhu hòa, hắn thích Đường Nhã chính là vì sự thiện lương phát ra từ nội tâm của nàng.

“Đừng nóng vội, hắn không có việc gì đâu. Cô không thấy hơi thở của hắn vẫn bình thường sao? Trên người... lại không hề có chút thương tích. Theo ta phán đoán hắn hẳn là trong lúc chiến đấu với Phong Phí Phí trên không trung liền đụng phải tán cây cho nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi chốc lát là có thể hồi phục.”

Đường Nhã lặng đi một chút, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bối Bối một cái:

“Sao ngươi không nói sớm, hại ta lo lắng a”.

Bối Bối bất đắc dĩ nói: “Ai biết nàng ngay cả điểm này cũng không nhìn ra.”

“Hừ!” Đường Nhã ôm lấy Vũ Hạo để cho hắn dựa vào người mình, sau khi xác nhận hắn quả thực không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment