Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi xuống bên hồ, từ trong trữ vật hồn đạo khí của bản thân lấy ra chút đồ ăn, trong đầu không ngừng hiện lên từng đoạn hình ảnh, nỗi lòng hồi lâu không thể bình tĩnh.
Lần này tiến vào Tinh Đấu, hắn không biết mình còn có thể rời đi hay không. Trong lòng hắn còn có vướng mắc, sự tình hắn hiện tại muốn làm nhất chính là tiến về Hạo Thiên Tông, đi xem Đông Nhi một chút.
Nghĩ đến Đông Nhi, ánh mắt của hắn dần dần trở nên ôn nhu, nhưng suy nghĩ trong nội tâm lại càng trở nên kiên định.
Hắn không có khả năng vĩnh viễn lưu tại nơi này, nếu như một mực bị giam cầm ở chỗ này, cùng tử vong có gì khác biệt? Nhưng bây giờ hắn không thể đi, hắn phải chờ tới khi bản thân thành công thí nghiệm Hồn Linh, giải quyết triệt để mâu thuẫn giữa thành Sử Lai Khắc và Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mới rời đi. Khi đó, hắn mới có thể không còn chút nào lo lắng.
Lúc trước trên đường trở về, hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng đã chế định tốt kế hoạch cho tương lai của bản thân.
Hoắc Vũ Hạo rất rõ ràng, khẳng định có người của học viện nhìn thấy đại quân Vong Linh của bản thân, đó chính là mười vạn Vong Linh a! Không có khả năng không ai chú ý tới. Có lẽ, hiện tại không có ai rảnh đi suy nghĩ, nhưng sau khi mọi người tỉnh táo lại thì sao? Đồng bạn Đường Môn biết chuyện gì xảy ra, học viện cũng đồng dạng sẽ đoán được.
Triệu hoán Vong Linh là năng lực thuộc về tà hồn sư a! Mặc dù ở thời điểm làm ra quyết định, hắn cũng không
chút chùn bước. Nhưng mà, hắn cũng đồng dạng hiểu được, triệu hoán ra đại quân Vong Linh quy mô như thế, bí mật hắn có được vũ hồn thứ ba, năng lực Vong Linh Pháp Sư cũng không có khả năng ẩn núp nữa.
Hắn vốn muốn lưu lại một vài thứ cho Sử Lai Khắc và Đường Môn, sau đó mới rời đi. Đồng thời hắn vẫn có rất nhiều sự tình muốn đi làm, trong đó đi tìm Đông Nhi là sự tình hắn muốn làm hơn tất cả.
Cho dù dưới tình huống cảm xúc không ổn định, tinh thần lực cường đại vẫn như cũ có thể làm cho kế hoạch trong lòng hắn trật tự rõ ràng. Còn như thế nào rời khỏi nơi này, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng có tính toán của bản thân. Giống như hắn đã nói với năm vị Hung Thú, trên thế gian chỉ có lợi ích vĩnh hằng, lấy lợi ích đầy đủ làm điều kiện tiên quyết, muốn rời khỏi cũng không phải là không có khả năng.
Hoắc Vũ Hạo ngồi xếp bằng điều động hồn lực trong cơ thể, bắt đầu khôi phục tiêu hao của bản thân.
Đối mặt ngũ đại Hung Thú, lại thêm lúc trước ở thành Sử Lai Khắc bị uy áp của Đế Thiên chấn nhiếp, tinh lực của hắn tiêu hao rất nhiều, ngay cả thân thể đều có chút tổn thương. Chỉ bất quá, bằng vào sinh mệnh lực cường đại của bản thân, cũng không mang cho hắn tổn thương thực chất mà thôi.
Mà trước đó nữa, sau khi Hoắc Vũ Hạo hấp thu hồn hoàn thứ bảy liền vội vàng rời khỏi Tà Ma Sâm Lâm, lập tức chạy tới đế quốc Thiên Hồn, hắn cũng rất thông minh không trực tiếp thông tri Bản Thể Tông, mà tìm đến công chúa Duy Na. Sau khi đem tin tức chuyển cáo Duy Na, hắn lại dùng thời gian ngắn nhất chạy đến bên ngoài thành Sử Lai Khắc, sau đó toàn lực ứng phó thi triển Vong Linh Thiên Tai ma pháp, triệu hoán ra đại quân Vong Linh.
Theo hồn lực vận chuyển, sau lưng Hoắc Vũ Hạo chậm rãi hiện lên một con mắt dọc hồng kim sắc, xung quanh con mắt dọc là thái dương văn lóng lánh vô cùng kỳ dị, sóng tinh thần nhu hòa cũng theo đó từ thân thể của Hoắc Vũ Hạo khuếch tán ra bên ngoài.
Sinh Mệnh Chi Thủy cách đó không xa cũng bởi vì sóng tinh thần trên người hắn mà nhộn nhạo nhè nhẹ. Hoắc Vũ Hạo có thể cảm giác được phần lực lượng thuộc về Sinh Linh Kim trong cơ thể mình cực kỳ tham lam muốn hấp thu sinh mệnh lực trong Sinh Mệnh Chi Thủy, nhưng lại bị chính hắn cứ thế mà chế trụ. Hắn đương nhiên muốn tăng cường sinh mệnh lực của bản thân, nhưng mà, Sinh Mệnh Chi Thủy chính là nơi trọng yếu nhất trong toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ở trong đó ẩn chứa sinh mệnh lực khổng lồ vượt xa thanh đao Sinh Linh Thủ Vọng làm từ Sinh Linh Kim trong cơ thể hắn. Nếu như hắn ở thời điểm này dám can đảm hấp thu sinh mệnh lực trong Sinh Mệnh Chi Thủy, thì tương đương với dao động tới căn nguyên của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm a! Đế Thiên có thể buông tha hắn mới là lạ.
Vào giờ phút này, hắn mới chính thức ngừng lại, rốt cuộc có thời gian để điều tức. Đồng thời cũng trải nghiệm biến hóa thân thể sau khi trở thành Hồn Thánh.
Đối mặt Đế Thiên, loại cường giả thậm chí siêu việt Cực Hạn Đấu La thông thường, hắn chỉ có thể cảm thấy mình như là một con cừu non nhỏ yếu đợi làm thịt. Mà lúc này an tĩnh lại, chăm chú cảm nhận thân thể, hắn mới có thể cảm giác được biến hóa chân chính của bản thân.
Hồn lực chảy xuôi trong cơ thể không biết lúc nào đã biến thành tử kim sắc nhu hòa, không sai là tử kim sắc. Hắn hiểu được, đây cũng không phải là kết quả hồn lực của bản thân tiến hóa, mà là sau khi được Thu Nhi hiến tế, hồn lực sinh ra chất biến.
Đồng thời, Hoắc Vũ Hạo còn rõ ràng cảm giác được, sau khi lực lượng của bản thân và lực lượng Thu Nhi hiến tế dung hợp, tố chất thân thể của hắn đều muốn tăng lên gấp mấy lần so với trước kia, nhất là phương diện lực lượng càng là tăng vọt.
Thu Nhi thân là Tam Nhãn Kim Nghê, trong cơ thể có huyết mạch ngủ say của Hoàng Kim Long, nếu không, nàng cũng không thể khiến cho bản thân có được vũ hồn Hoàng Kim Long. Mà bây giờ, lực lượng Hoàng Kim Long dã cùng hồn lực của Hoắc Vũ Hạo thành công dung hợp, trở thành một phần của hắn. Hồn lực tiến hóa vẫn là thứ yếu, thân thể tiến hóa không thể nghi ngờ vì tương lai tiến giai của Hoắc Vũ Hạo đặt xuống cơ sở vững chắc.
Sau khi tu vi hồn sư đột phá Hồn Đấu La, không chỉ hồn lực của bọn hắn tiến bộ, đồng thời còn có thân thể. Sau khi hồn lực trở nên quá khổng lồ, yêu cầu đối với vật dẫn của nó, cũng chính là thân thể hồn sư cũng sẽ càng ngày càng cao. Bởi vậy, rất nhiều cường giả cấp bậc Hồn Đấu La thậm chí phải áp chế tốc độ tăng trưởng hồn lực của bản thân, không ngừng dùng các loại phương pháp rèn luyện bản thân, để cho cường độ thân thể của bản thân đạt tới cảnh giới cao hơn, mới dám tìm kiếm hồn hoàn để đột phá.
Mà sau khi đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, cơ hồ mỗi lần hồn lực tăng lên một cấp, đều phải đối mặt tình huống như vậy. Nói cách khác, đến cuối cùng, thân thể chính là nhân tố trọng yếu chế ước sự phát triển của hồn sư.
Mà hiện tại Hoắc Vũ Hạo có được sinh mệnh lực khổng lồ do Sinh Linh Kim giao phó, lại thêm Hoàng Kim Long Lực mà Vương Thu Nhi hiến tế cho hắn, ít nhất trước khi tu luyện tới cấp bậc Siêu Cấp Đấu La, không cần vì phương diện này mà phí tâm.
Tác dụng của tinh thần lực chất biến thì càng khỏi phải nói, sau khi cùng Vương Thu Nhi dung hợp, hắn thậm chí đánh chết một con Tà Nhãn Bạo Quân mười vạn năm, mặc dù thuộc tính áp chế cũng có tác dụng mang tính chất quyết định, nhưng cường độ tinh thần lực khủng bố của Hoắc Vũ Hạo cũng là mấu chốt để chiến thắng.
Trong thời gian ngắn liên tục tăng lên hai hồn hoàn khiến tu vi của Hoắc Vũ Hạo tăng vọt, chân chính tiến nhập hàng ngũ cường giả trên đại lục. Hơn nữa, hắn cũng cảm giác được, theo thực lực tiến bộ, bản thân cũng đã thông hiểu đạo lí phần lớn minh ngộ trong ba tháng bế quan lúc trước. Theo thời gian trôi qua, những minh ngộ này cũng khiến hắn càng thêm tiến bộ.
Đông Nhi ngủ say, Thu Nhi hiến tế, làm hắn đau xót muốn chết, nhưng ở phương diện thực lực, hắn đúng là đã vượt xa người đồng lứa. Sau khi vũ hồn Cực Hạn đột phá Hồn Thánh, hạn chế tu luyện chậm chạp cũng biến mất theo. Thiên phú tu luyện của hắn cũng dần dần bày ra trong tương lai.
Sau khi đơn giản dò xét biến hóa của thân thể, Hoắc Vũ Hạo dần dần tiến vào trạng thái nhập định, thân thể cùng tinh thần kịch liệt tiêu hao đều được Sinh Mệnh Chi Thủy tỏa ra khí tức sinh mệnh dồi dào nhanh chóng khôi phục.
Khi hắn từ trong minh tưởng tỉnh táo lại đã là ngày hôm sau. Lúc này khí tức đã hồi phục, mở ra hai mắt, hít sâu một hơi, sinh mệnh lực dồi dào chen chúc tràn vào miệng mũi, khiến Hoắc Vũ Hạo thoải mái suýt nữa rên rỉ thành tiếng.
Hắn càng hiểu được nguyên nhân vì sao Đế Thiên có thể trải qua tám lần thuế biến, trở thành Hung Thú Chi Vương có tu vi tám mươi vạn năm trở lên. Có lẽ thời gian tu luyện của vị Kim Nhãn Hắc Long Vương này cũng không lâu đến tám mươi vạn năm, nhưng mà, ở địa phương sinh mệnh lực dư dả như thế này, lại bao gồm lực lượng bên ngoài của Đế Hoàng Thụy Thú, Thiên Mộng Băng Tằm đối với hắn tăng phúc, hắn không tiến hóa mới là lạ.
Một cỗ mùi hương kỳ lạ nhàn nhạt truyền đến từ trước mặt, Hoắc Vũ Hạo theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mấy quả trái cây màu xanh chồng chất ở trước mặt mình.
Đây là. . .
Trái cây màu xanh có bản thể tròn trịa, phía trên có rậm rạp điểm sáng kim sắc nhỏ, hương thơm nồng đậm ngưng tụ không tan, cực kỳ mê người.
Hoắc Vũ Hạo vốn xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc tuyệt đối có được kiến thức rộng rãi, sau khoảnh khắc giật mình ngắn ngủi, lập tức liền nhận ra lai lịch của đống trái cây này.
Đây là Kim Ngọc Quả, một loại trái cây cực kỳ trân quý. Là bảo vật thuần thiên nhiên cực kỳ hiếm thấy có khả năng tăng phúc thể chất và hồn lực của hồn sư. Không sai, nó đã có thể xưng là bảo vật, cũng chính là vật đại bổ giúp hồn sư tu luyện.
Không thể nghi ngờ, đây chính là đồ ăn do Đế Thiên khiến hồn thú nào đó đưa tới cho hắn.
Hoắc Vũ Hạo cũng không khách sáo, cầm lấy một Kim Ngọc Quả, cắn hai ba miếng lập tức nuốt vào. Mùi vị Kim Ngọc Quả cũng không quá xuất sắc, thịt quả rất tính đàn hồn, rất mọng nước, nhưng lại không ngọt, ngược lại có chút chát chát miệng. Nhưng thứ đồ tốt này Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ không lãng phí một điểm, ngay cả vỏ ngoài đều cùng một chỗ nuốt vào.
Hắn cũng không có ham hố, sau khi ăn một quả lập tức ngừng lại. Công hiệu của Kim Ngọc Quả vô cùng tốt, ăn nhiều cũng vô pháp hấp thu. Một quả đã đủ rồi.
Quả nhiên, sau một lát, khí lưu ấm áp bắt đầu từ dạ dày hướng toàn thân lan ra, hồn lực trong đan điền lập tức trở nên càng thêm sinh động, căn bản không cần Hoắc Vũ Hạo thôi động, tự nhiên mà vậy liền sẽ lần theo theo lộ tuyến Huyền Thiên Công ngày thường tu luyện vận hành.
Đối với Hoắc Vũ Hạo đã ở cấp bậc Hồn Thánh mà nói, hiệu quả tăng phúc của Kim Ngọc Quả cũng không tính là quá lớn, nhưng tẩm bổ thân thể lại coi như không tệ, lại thêm hắn lúc trước một ngày một đêm tu luyện, khiến tinh khí thần cả người lập tức tăng lên tới trạng thái đỉnh phong.
Dưới chân hướng về phía trước bước ra một bước, trên thân mình Hoắc Vũ Hạo sáng lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, một quyền chậm rãi vung ra, thân thể của hắn lập tức biến thành kim sắc sáng chói, tinh thần lực cùng hồn lực lập tức dung hợp cùng nhau. Con mắt dọc màu hồng kim rất tự nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn.
Vẻn vẹn tập trung tinh thần đấm ra một quyền, Hoắc Vũ Hạo lại kinh ngạc phát hiện, uy lực của một quyền này vậy mà không chút nào thấp hơn uy lực khi bản thân thi triển Tư Đông Quyền. Kim quang trầm tĩnh ngưng tụ không tan, trong vòng mười thước phảng phất xuất hiện một vòng xoáy kim sắc hướng về phía trước cắn nuốt. Hồn lực cùng tinh thần lực cực kỳ hoàn mỹ dung hợp thành một loại năng lực mới tinh trong không khí.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán, đây chính là cảm giác khi Quân Lâm Thiên Hạ chân chính đem tinh thần lực cùng hồn lực dung hợp mà lúc trước lão sư đã nói.