Đấu La Đại Lục 2

Chương 866 - Nguyên Soái Đế Quốc Nhật Nguyệt, Quất Tử! (3)

Mà bây giờ, Quất Tử lại đang thi hành phần kế hoạch này. Đồng thời, bước thứ nhất đã thành công.

Lần này, đế quốc Nhật Nguyệt phát động quân đội so với trong tưởng tượng của đế quốc Tinh La phải ít hơn nhiều. Toàn bộ chiến binh chỉ có hai mươi vạn, đúng vậy, chỉ có hai mươi vạn. Nhưng hai mươi vạn binh lính này đều là tinh nhuệ tuyệt đối. Trong thập đại quân đoàn hồn đạo sư, trực tiếp có sáu quân đoàn tham chiến. Trong đó liền bao gồm ba chi Hộ Quốc Chi Thủ, quân đoàn Hỏa Phượng, quân đoàn Tà Quân và quân đoàn Khủng Trảo.

Trước đó phụ trách cường công đế quốc Tinh La, là quân đoàn Tà Quân và quân đoàn Khủng Trảo. Khiến Quất Tử cảm thấy cực kỳ tiếc nuối là không thể trực tiếp đánh giết Bạch Hổ Công Tước, Bạch Hổ Công Tước vậy mà dưới tình huống thân hãm tuyệt cảnh được người cứu đi rồi.

Nếu như Bạch Hổ Công Tước chết đi, Quất Tử tin tưởng kế hoạch của bản thân trăm phần trăm có thể thành công.

Không có Bạch Hổ Công Tước chủ trì, Tây Bộ của đế quốc Tinh La nhất định đại loạn, hơn nữa sẽ loạn một đoạn thời gian rất dài. Khi đó kế hoạch của nàng hoàn toàn có thể thong dong tiến hành.

Bạch Hổ Công Tước không chết, mặc dù khiến nàng ngoài ý muốn, nhưng kế hoạch vẫn được thi hành. Nương theo năng lực trinh sát cường đại, đế quốc Nhật Nguyệt kiểm soát biên cảnh quá mạnh, nhất cử nhất động của đế quốc Tinh La bên đó cơ hồ đều bọn hắn nhìn chằm chằm.

Đúng như Hoắc Vũ Hạo đoán, Quất Tử đang đợi, đợi cơ hội tốt nhất.

Lúc này, trong đại trướng liền bao gồm Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm. Mà mảnh doanh trướng này cũng không phải ở biên cương đế quốc Tinh La, mà ngay tại biên cảnh đế quốc Thiên Hồn cách đó không xa.

Sau khi Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm không thể đánh giết Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, lập tức liền mang theo hai chi quân đoàn hồn đạo sư trở lại cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt, đồng thời bằng tốc độ nhanh nhất đi tới bên này hội họp cùng Quất Tử.

Người chân chính biết được kế hoạch của Quất Tử cũng chỉ có mấy vị đỉnh cấp cường giả trong doanh trướng này.

Đoàn trưởng quân đoàn Tà Quân Vương Dịch Hành trầm giọng nói:

- Nguyên soái, chúng ta còn tiếp tục chờ nữa sao?

Quất Tử trầm giọng nói:

- Không thể đợi thêm nữa. Thời cơ đã không sai biệt lắm. Chúng ta lại có một hồn đạo khí tham trắc siêu cao bị phát hiện, chuyện này có điểm không tốt. Tiếp tục chờ nữa chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề. Viện quân của đế quốc Đấu Linh đã đi vào đế quốc Tinh La bên đó, kế hoạch của chúng ta đã cơ bản thành. Không cần truy cầu hoàn mỹ, chúng ta bên này có thể lập tức di chuyển. Diệp đại sư, phiền phức người thông báo Thánh Linh Giáo bên đó phối hợp chúng ta. Sáng sớm ngày mai, chúng ta động thủ. Chư vị tướng quân, lập tức trở về chuẩn bị đi. Lần này, chúng ta phải thừa thế xông lên, một mực đánh tới Thành Thiên Đấu!

- Rõ!

Đối với Quất Tử, ngay từ đầu tướng lĩnh và các cường giả còn có chút không phục, nhưng mà, sau khi bọn hắn dựa theo kế hoạch của Quất Tử, vậy mà dễ như trở bàn tay phá hết phòng ngự biên cảnh của đế quốc Tinh La, đồng thời suýt nữa đánh giết Bạch Hổ Đấu La, bọn hắn dần dần phục. Nhất là phương thức Quất Tử xuất quỷ nhập thần điều binh khiển tướng. Nhiều khi tướng lĩnh còn không hiểu ra sao, mục đích chiến thuật đã đạt đến. Phía trước dò xét trở về tin tức, đã hoàn toàn cho thấy đế quốc Tinh La bị nắm mũi dẫn đi, ngay cả vị nguyên soái Bạch Hổ Công Tước trứ danh đại lục, lần này cũng không phát hiện ra kế hoạch của bọn hắn.

Quất Tử đối với trinh sát cực kỳ trọng thị, lần này cơ hồ điều động hồn đạo khí tham trắc của cả nước, thậm chí đem tất cả hồn đạo khí tham trắc trên không dùng để phòng ngự thành thị đều điều động. Lý do của nàng rất đơn giản, đem dùng ở biên cảnh, chỉ cần biên cảnh không bị công phá, các thành thị phía trong còn cần phòng ngự sao?

Quất Tử đứng lên, trong đôi mắt tinh quang lóe lên, bởi vì thân phận của Từ Thiên Nhiên, hơn nữa hắn đi lại không tiện, nàng tương đương với đang chiến đấu thay thế Từ Thiên Nhiên. Từ Thiên Nhiên tín nhiệm nàng so với bất luận kẻ nào đều mạnh hơn. Báo thù chuẩn bị bắt đầu, mặc dù đế quốc Thiên Hồn không phải đế quốc Tinh La, nhưng mà, tiêu diệt Thiên Hồn đối với nàng mà nói là khúc nhạc dạo trước khi hủy diệt Tinh La.

Chiến tranh rốt cục sắp toàn diện triển khai, hắn, hắn ở đâu? Hắn đang làm gì? Hi vọng, không cần đụng phải hắn trên chiến trường đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hoắc Vũ Hạo lặng yên về tới Ngự Minh Thành, lẻn vào trong phòng bản thân và Đái Lạc Lê. Rất hiển nhiên, Đái Lạc Lê một lát sẽ không trở về. Hắn một mực đem Đái Lạc Lê đưa đến thành thị Bạch Hổ Công Tước đóng quân, sau đó liền lặng yên về tới nơi này. Trước lúc chia tay còn nhiều lần căn dặn Đái Lạc Lê, không nên đem chuyện có liên quan đến hắn lộ ra.

- Công chúa điện hạ, ngươi đứng ở đó làm gì?

Mới vừa vào nhà, Hoắc Vũ Hạo liền thấy Hứa Vân đứng trước cửa sổ.

Hứa Vân xoay người lại, căm tức nhìn hắn, lên tiếng:

- Hai người các ngươi còn có giác ngộ của thân binh sao? Một đêm này đi địa phương nào?

- Ách. . .

Nhìn vào dáng vẻ hầm hừ của Hứa Vân, Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Hứa Vân và Đái Lạc Lê không giống nhau, nàng là người của hoàng thất đế quốc Tinh La, Đái Lạc Lê có thể biết sự tình đó, Hứa Vân lại không thể biết.

- Không thấy Đái Lạc Lê, ta vừa rồi tìm hắn trong thành, tìm nửa ngày đều không tìm được. Ta còn đang muốn đi tìm ngươi đây, hỏi một chút hắn đi đâu.

- Không thấy hắn?

Nghe Hoắc Vũ Hạo vừa nói như vậy, Hứa Vân cũng không nhịn được vì đó sững sờ:

- Không thấy hắn từ khi nào?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Là sau buổi cơm tối không bao lâu, đã không thấy tăm hơi a! Ta cũng không biết hắn đi đâu. Hắn không nói gì, thừa dịp đêm tối ra ngoài, cũng liền không có trở về.

Hứa Vân nhíu mày, lên tiếng:

- Tất cả cửa thành đều phong bế, hắn có thể đi chỗ nào? Đi, chúng ta lại đi tìm hắn.

Nói xong, nàng lập tức xoay người đi ra ngoài. Khiến Hoắc Vũ Hạo đành phải đuổi theo.

Hai người tìm tòi trong thành một lúc, nhưng làm sao có thể tìm thấy tung tích Đái Lạc Lê a! Đúng lúc này, kèn lệnh tập hợp khẩn cấp vang lên. Lúc này đã tiếp cận bình minh, kèn lệnh đột nhiên xuất hiện, nhất thời làm Hứa Vân rùng mình một cái, thất thanh nói:

- Địch nhân đến?

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Bình tĩnh một chút, đừng có gấp. Trước đi triệu tập người của chúng ta, chờ mệnh lệnh.

- Ừm.

Có Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở, kinh hãi trên mặt Hứa Vân lúc này mới tán đi, nhưng trước ngực vẫn kịch liệt phập phồng, dù sao, vị tiểu công chúa này còn chưa bao giờ tự mình tham gia chiến tranh. Vừa nghĩ tới đại quân đế quốc Nhật Nguyệt rất có thể đã công tới, nàng liền không nhịn được tim đập rộn lên.

Rất nhanh, tất cả quân nhân đóng quân nội thành nhanh chóng tập kết. Tất cả doanh đoàn trưởng cùng với thượng cấp tướng lĩnh đều bị gọi đi họp.

Hoắc Vũ Hạo đi theo Hứa Vân đi đến Quân Bộ, Hứa Vân đi vào họp, hắn chờ ở bên ngoài. Căn bản không cần dùng Tinh Thần Tham Trắc nghe lén, hắn cũng có thể tưởng tượng ra được, khẩn cấp tập hợp cùng đế quốc Nhật Nguyệt tiến công không quan hệ. Biên cảnh đế quốc Nhật Nguyệt căn bản cũng không có binh, lấy cái gì tiến công? Hẳn là bản thân khiến Đái Lạc Lê truyền lại tin tức cho Bạch Hổ Công Tước đã có hiệu quả.

Sau khi Hứa Vân ra ngoài, sắc mặt của nàng rõ ràng thả lỏng mấy phần.

- Không phải địch tập.

Nàng thấp giọng nói với Hoắc Vũ Hạo.

- Ồ? Vậy là cái gì?

Hoắc Vũ Hạo rất phối hợp hỏi.

Hứa Vân một mặt hưng phấn nói:

- Bạch Hổ Công Tước đã chế định phương án, chuẩn bị phản công Minh Đấu sơn mạch. Lần này, quân đoàn dự bị chúng ta cũng muốn xuất động, lấy tư cách binh sĩ tiếp ứng. Tân binh chúng ta ở phía sau cùng, hẳn là không có bất kỳ nguy hiểm, coi như là luyện binh. Nhưng nói thế nào cũng chân chính được ra chiến trường a! Đi, chúng ta mau trở về.

Phản công Minh Đấu sơn mạch? Nghe được tin tức này, Hoắc Vũ Hạo đầu tiên là thoáng ngẩn người, ngay sau đó hắn liền hiểu ra.

Hay cho một Bạch Hổ Công Tước, không hổ là một đời danh soái a!

Xem ra, hắn hẳn là tin tưởng tin tức Đái Lạc Lê truyền tới. Không sai, hiện tại loại thời điểm này, đối với đế quốc Tinh La mà nói, muốn trực tiếp cứu viện đế quốc Thiên Hồn là hoàn toàn không kịp. Nhưng mà chuyện này còn phải dựa trên khả năng phỏng đoán của Đái Lạc Lê là chính xác mới được.

Với trí tuệ của Bạch Hổ Công Tước, hắn làm ra quyết định hẳn là tiến công mang tính thăm dò. Thông qua tiến công để quan sát bố trí quân đội biên cảnh đế quốc Nhật Nguyệt. Nếu quả như thật giống Đái Lạc Lê nói, vậy thì lựa chọn chính xác nhất của đế quốc Tinh La là toàn lực ứng phó đoạt lại quyền khống chế Minh Đấu sơn mạch, sau đó lại đánh vào cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt, từ đó kiềm chế đế quốc Nhật Nguyệt, để bọn hắn không dám toàn lực dụng binh đối với đế quốc Thiên Hồn.

Chuyện này càng so với trực tiếp đi cứu viện mạnh hơn nhiều. Còn viện quân đế quốc Đấu Linh hẳn cũng sẽ được trực tiếp dùng để tiến công hướng Minh Đấu sơn mạch. Lúc này khoảng cách chỉ còn mấy trăm cây số, nếu như tiến về đế quốc Thiên Hồn, coi như phải đi đường xa hơn nhiều. Nước xa không cứu được lửa gần, không bằng vây Nguỵ cứu Triệu.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm than, hy vọng có thể có hiệu quả đi. Đồng thời hắn cũng âm thầm hỏi lấy bản thân, nếu như đổi lại mình là thống soái, sẽ làm thế nào? Có thể giống Bạch Hổ Công Tước như thế hay không, có thể quyết đoán lập tức hạ quyết tâm không?

Đáp án là có, nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo biết, bản thân chắc chắn sẽ không quả quyết như Bạch Hổ Công Tước. Còn đối phó đế quốc Nhật Nguyệt, hắn lại càng có lòng tin. Bởi vì, muốn nói nhằm vào và phá hoại hồn đạo khí tham trắc của đế quốc Nhật Nguyệt, hẳn không có người có thể tốt hơn so với hắn.

Quân đoàn dự bị xuất động, hẳn là đúng là như là Hứa Vân đã nói, chỉ luyện binh mà thôi. Hiện tại loại cục diện này, Bạch Hổ Công Tước đoán chừng sẽ suất lĩnh tinh nhuệ xuất chiến, nhưng hắn vẫn không quên luyện binh. Ít nhất dùng cảm giác chiến tranh cấp bách đến đúc luyện tân binh, khống chế toàn cục.

Rất nhanh, cả bốn cửa thành Ngự Minh Thành mở rộng, quân đội quá nhiều, nếu như đều từ một cửa thành ra ngoài, tất nhiên lãng phí rất nhiều thời gian. Đồng thời ra khỏi thành từ bốn cửa thành, chẳng những tốc độ nhanh chóng, hơn nữa tự nhiên sẽ hình thành bậc thang xông lên. Tân binh Hoắc Vũ Hạo bọn hắn bên này ra ở cửa sau cùng, cách phương hướng chiến trường xa nhất, cho nên, tự nhiên cũng liền rơi vào phía sau cùng.

- Doanh trưởng.

Đi theo Hứa Vân ra khỏi thành, Hoắc Vũ Hạo kêu Hứa Vân ngồi trên tuấn mã một tiếng.

- Chuyện gì?

Hứa Vân liếc mắt nhìn hắn. Đối với Hoắc Vũ Hạo, Hứa Vân trong lòng một mực có hoài nghi, chỉ là bởi vì Đái Lạc Lê tin tưởng không nghi ngờ, lại thêm hắn có khả năng xuất thân từ phủ Bạch Hổ Công Tước, lúc này mới miễn cưỡng tiếp nhận. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo đã mấy lần ở thời khắc mấu chốt nhắc nhở nàng, ngay cả chính nàng đều không cảm thấy, trong lúc vô hình, nàng đã càng ngày càng nể trọng vị Đường Đông này.

- Ta muốn đến phía trước xem một chút tình huống. Sau đó trực tiếp đem tình báo mang về cho người, như thế nào?

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói ra.

- Ngươi muốn đi tiền tuyến?

Hứa Vân thấp giọng hoảng sợ nói.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu.

Hứa Vân chần chờ nói:

- Cũng quá nguy hiểm đi.

Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói:

- Chuyện này có gì có thể nguy hiểm, ta chỉ đi nhìn xem một chút. Hơn nữa, ngươi quên ta cũng là hồn sư a! Yên tâm đi, ta rất nhanh liền trở về tìm ngươi.

Bình Luận (0)
Comment