Đứng càng gần, trong lòng hắn càng thêm tán thưởng, đầu Hoàng Kim Đại Mạo này chỉ sợ chính là vương giả trong Hoàng Kim Đại Mạo tộc đàn, kim sắc quy giáp sau lưng cực kỳ đều đặn, nhìn kỹ thậm chí còn thấy màu sắc trong mỗi quy giáp hoa văn đều có màu vàng sậm, không có bất kỳ tì vết. Loại tồn tại này, vậy mà lại sinh mệnh lực lại trôi qua nhiều như thế, thật sự làm cho người rất khó có thể tin.
Hoàng Kim Đại Mạo đối với Từ Tam Thạch một điểm phản ứng đều không có, thân thể khổng lồ vẫn cứ lẳng lặng nằm yên, cho người ta một loại cảm giác lười biếng.
Từ Tam Thạch hơi nghi hoặc một chút, lên tiếng:
- Huynh đệ, lộ cái đầu ra đi chứ. Hai huynh đệ chúng ta tâm sự, ngươi liền nói ngươi muốn cái gì đi. Chỉ cần ta có thể thỏa mãn ngươi đều đáp ứng ngươi, thế nào? Nếu không, ta về sau lại tìm một mỹ nữ rùa làm đệ nhị hồn linh? Tinh thần lực của ta mặc dù không tính quá mạnh, nhưng được sự giúp đỡ của Vũ Hạo nên vấn đề không lớn, tựa hồ tinh thần lực bản thân Đại Mạo nhất tộc các ngươi không coi là mạnh, chỉ có khí vận mạnh mà thôi, có cái bạn lữ, thật tốt làm sao a!
Giang Nam Nam theo chân Từ Tam Thạch đi qua, đứng cách hắn không xa lắm, nghe thấy, nhịn không được tức giận lên tiếng:
- Ngươi coi ai cũng háo sắc giống như ngươi sao?
Từ Tam Thạch lên tiếng:
- Sao ta lại háo sắc, ta chỉ thích một mình nàng a!
Hắn cười hì hì quay đầu, hướng Giang Nam Nam làm bộ hôn gió.
Ánh mắt Giang Nam Nam đột nhiên ngốc trệ, lập tức ngơ ngác nhìn hắn.
Từ Tam Thạch nghi ngờ nói:
- Lại cảm động như thế a! Đợi lát nữa ta hôn thêm mấy cái nữa.
Giang Nam Nam giơ lên ngón trỏ tay phải, ngón tay trắng nõn chỉ về phía sau hắn.
Từ Tam Thạch đột nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy một cái đầu cực lớn màu vàng sậm từ trong mai rùa chui ra, đầu Đại Mạo cùng ô quy thông thường rất không giống nhau, phía trên có ba đạo đường vân, chỉnh thể cũng không phải hình bầu dục như ô quy, mà hơi giống hình tam giác, hàm dưới còn có mấy sợi râu đâm ra. Toàn bộ phía trên phần đầu là màu vàng sậm, càng hướng phía dưới quai hàm càng sáng lên.
Chỉ bất quá, tinh thần của đầu Hoàng Kim Đại Mạo này rõ ràng không tốt lắm, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, mặc dù đem đầu vươn ra, nhưng lại vẫn là bộ dáng hữu khí vô lực.
- A, huynh đệ, ngươi cuối cùng ra.
- Đã nói là phải giữ lời chứ?
Đầu Hoàng Kim Đại Mạo này thế mà ồm ồm nói ra tiếng người.
Từ Tam Thạch sững sờ:
- Ngươi nói được ngôn ngữ của nhân loại?
Hoàng Kim Đại Mạo mặc dù tinh thần không tốt, nhưng lại rất cao ngạo ngẩng đầu lên:
- Đại Mạo nhất tộc chúng ta, vốn chính là thông minh nhất trong loài ô quy.
Từ Tam Thạch than nhẹ một tiếng, nói:
- Thông minh nhất trong ô quy, cũng vẫn là ô quy nha.
Hoàng Kim Đại Mạo cả giận nói:
- Ngươi đang gièm pha bổn vương!
Từ Tam Thạch vội vàng lắc đầu, lên tiếng:
- Đương nhiên không phải, ta chỉ kỳ quái, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong siêu cấp Hoàng Kim Đại Mạo Vương như ngươi, làm sao lại trước kia ngay cả bạn lữ cũng không có chứ?
Hoàng Kim Đại Mạo sững sờ:
- Làm sao ngươi biết ta trước kia cũng không có bạn lữ?
Đối với Từ Tam Thạch ca ngợi, nó rất tự nhiên hưởng thụ, hơn nữa ánh mắt rõ ràng hòa hoãn hơn nhiều.
Từ Tam Thạch cười hắc hắc nói:
- Nếu không, ngươi có thể nào vừa nghe ta nói tìm mỹ nữ rùa cho người liền cấp vội vàng chạy ra ngoài?
Hoàng Kim Đại Mạo hừ một tiếng, nói:
- Trước kia không có, là bởi vì khí tức bổn vương quá mức cường đại, cũng không có mỹ nữ rùa nào có can đảm tiếp cận. Về sau ngươi muốn chuẩn bị hấp thu đệ nhị hồn linh, nhất định phải trước qua cửa này của bổn vương.
Từ Tam Thạch tiến đến bên cạnh cái đầu to của Hoàng Kim Đại Mạo, lên tiếng:
- Huynh đệ, ngươi không phải có cái gì khó nói che giấu a? Ta còn có thể giúp ngươi cái gì?
Hoàng Kim Đại Mạo quay đầu nhìn thoáng qua Phỉ Thúy Thiên Nga sau lưng nó cách đó không xa, thản nhiên nói:
- Thời điểm ngươi cùng ta tiến hành dung hợp, để Phỉ Thúy Thiên Nga ra ngoài, hơn nữa ta không hy vọng có hồn thú khác ở đây.
- A?
Từ Tam Thạch lần này thật có chút kinh ngạc. Lẽ ra, thời điểm hồn thú dung hợp hồn linh đều rất nguyện ý có hồn thú khác bầu bạn a! Nhất là hồn thú Đại Năng như Phỉ Thúy Thiên Nga am hiểu trị liệu như thế, mới có thể bảo đảm an toàn của bọn nó, nhưng đầu Hoàng Kim Đại Mạo này vậy mà không nguyện ý Phỉ Thúy Thiên Nga ở đây, cuối cùng là vì cái gì đây? Thật rất kỳ quái. Bất quá, hắn đương nhiên vẫn gật đầu đáp ứng. Quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo thủy chung đều bao phủ toàn trường, hướng hắn khẽ gật đầu. Hoắc Vũ Hạo cũng không sợ Hoàng Kim Đại Mạo quấy rối, với thực lực của đầu Hoàng Kim Đại Mạo này, bất cứ nhân loại nào ở đây đều có thể tuỳ tiện đưa nó vào chỗ chết. Nếu như không phải bởi vì nó có khả năng cùng vũ hồn của Từ Tam Thạch sinh ra biến dị, Từ Tam Thạch cũng sẽ không lựa chọn nó.
Phỉ Thúy Thiên Nga tự nhiên cũng nghe thấy Hoàng Kim Đại Mạo, có chút nhíu mày, lại không nói gì thêm. Với tốc độ sinh mệnh lực trôi qua quá nhanh của Hoàng Kim Đại Mạo, đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà nói cũng không có tác dụng gì quá lớn. Với tu vi mới mấy vạn năm của nó, cũng không cho rằng trên người Hoàng Kim Đại Mạo này có cái gì đáng để nàng xem trọng.
Ngay sau đó, nàng tiếp tục hướng Giang Nam Nam giới thiệu:
- Bên phải Thiên Long Mã là Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng, tu vi ba vạn năm. Sinh mệnh của nó vốn cũng không đi đến điểm dừng, chỉ là lần trước. . . , nó nhận lấy trọng thương, một mực bị vết thương tra tấn, bởi vì thương thế quá mức nghiêm trọng, ta cũng chỉ có thể bảo trụ tính mạng của nó mà thôi, nhưng nó vẫn tùy thời phải đối mặt nguy hiểm tử vong. Trong loài mãng xà, Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng là hồn thú hiếm thấy am hiểu cận chiến! Thân thể của nó cực kỳ mềm dẻo, chỉ là lúc trước bị một vị Siêu Cấp Đấu La của Sử Lai Khắc thành các ngươi làm bị thương.
- Nếu như nó có thể trở thành hồn linh của ngươi, đối với chỉnh thể lực lượng đều sẽ tăng lên rất nhiều, Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng có thể cho ngươi năng lực mê hoặc cường đại, càng quan trọng hơn là Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng cực kỳ linh tính, nó có thể trở thành một phần chiến lực của ngươi, trực tiếp giúp ngươi tác chiến. Đại não của nó hoàn toàn không nhỏ như hồn thú mãng xà thông thường, mà tiếp cận độ lớn như nhân loại các ngươi. Lúc trước có một con vạn năm Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng trở thành hồn linh nhân loại các ngươi, bọn hắn liền xuất hiện tình huống lẫn nhau thông linh, Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng chẳng những mang cho vị hồn sư đó hồn kỹ, vậy mà cũng từ trên người vị hồn sư đó học được một hồn kỹ. Đầu Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng này có tu vi ba vạn năm, nếu như cũng có thể cùng ngươi sinh ra tình huống thông linh, có thể gia tăng lực chiến đấu của ngươi tất nhiên là tương đối không tầm thường.
- Cảm ơn người, Bích Cơ tiền bối.
Giang Nam Nam cung kính hướng Bích Cơ hành lễ.
Từ Bích Cơ giới thiệu đối với ba đầu hồn thú này, liền biết nàng đã cực kỳ tận tâm, ba đầu hồn thú đều đặc biệt thích hợp Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, cùng vũ hồn bọn hắn đều có không ít chỗ tương thông.
Bích Cơ lên tiếng:
- Bây giờ liền bắt đầu đi, Hoàng Kim Đại Mạo không nguyện ý ta ở đây, nó liền dung hợp cuối cùng đi, ta vẫn còn muốn chiếu cố hai người phía trước một chút. Giang Nam Nam, ngươi cũng cùng Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng tiếp xúc một chút.
- Được.
Giang Nam Nam chậm rãi đi đến trước mặt Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng, Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nhìn thấy Giang Nam Nam đi tới, đại thủ khổng lồ liền giơ lên. Lộ ra răng nanh dày đặc.
Ánh mắt của Từ Tam Thạch lập tức nhìn lại, hồn lực nội uẩn, một khi Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng gây bất lợi cho Giang Nam Nam, hắn liền lập tức xuất thủ. Không có sự tình gì càng thêm trọng yếu so với an toàn tính mạng của Giang Nam Nam.
Giang Nam Nam lại lơ đễnh, đem hai cánh tay của mình hướng hai bên thân thể chậm rãi mở rộng ra, ôn nhu nói:
- Xin chào, ta không có ác ý. Không cần khẩn trương.
Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Nam Nam.
Giang Nam Nam có thể rõ ràng cảm giác được địch ý của nó, than nhẹ một tiếng:
- Thật xin lỗi, là nhân loại chúng ta tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho ngươi, ta có thể cảm giác được ngươi đối với nhân loại cừu hận. Nếu như có thể, ta càng muốn vì ngươi trị liệu tốt thương thế thân thể, mà không phải để ngươi trở thành hồn linh của ta. Từ khi Truyền Linh Tháp thành lập tới nay, ta càng ngày càng nhận thức quan hệ của nhân loại chúng ta cùng hồn thú không giống như trước. Giết chóc làm chúng ta tràn ngập cừu hận lẫn nhau, càng ngày càng ảnh hưởng đến toàn bộ cân bằng sinh thái của thế giới. Ta Giang Nam Nam ở đây, thề với trời, đời này kiếp này, tuyệt không lại vì thu hoạch hồn hoàn mà săn giết bất luận một con hồn thú nào. Như trái lời thề, trời tru đất diệt.
Thời điểm nàng nói ra chữ cuối cùng như chém đinh chặt sắt, cũng không có nửa phần do dự. Hiển nhiên, chuyện này nàng cũng sớm đã muốn như thế.
Nghe nàng nói, không chỉ ánh mắt vốn tràn ngập cừu hận của Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng lập tức biến hóa, ngay cả Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ, cùng Thiên Long Mã và Hoàng Kim Đại Mạo một bên khác, cũng không khỏi vì đó động dung.
Đã bao nhiêu năm? Cừu hận giữa hồn thú cùng nhân loại, từ ban sơ nhân loại là thức ăn của hồn thú, dần dần đến hồn sư nhân loại săn giết hồn thú, thu hoạch hồn hoàn. Song phương thủy chung có mâu thuẫn khổng lồ không thể điều hòa.
Cho dù là tổ chức Truyền Linh Tháp xuất hiện, cũng chỉ đem phần mâu thuẫn này hòa hoãn một ít. Ai cũng biết, ít nhất cho đến trước mắt, phần mâu thuẫn này tuyệt đối không cách nào giải quyết.
Giang Nam Nam tu vi là Hồn Thánh, nói cách khác, nếu như muốn trở thành Phong Hào Đấu La, nàng ít nhất còn cần ba vòng hồn hoàn. Mà Yên Chi Nhuyễn Cân Mãng tu vi khoảng chừng ba vạn năm, tối đa cũng chỉ có thể mang cho nàng hai vòng hồn hoàn đã là cực hạn. Từ bỏ săn giết hồn thú, liền mang ý nghĩa Giang Nam Nam nếu như muốn đạt được hồn hoàn cuối cùng, nhất định phải lại mạo hiểm dung hợp một vị hồn linh. Mà lấy tinh thần lực của nàng, tương lai chưa hẳn có thể làm được điểm này. Luận vũ hồn, nàng cùng thiên chi kiêu tử như Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo bọn hắn so sánh vẫn là có khoảng cách. Cho tới nay, thực lực cá nhân của Giang Nam Nam đều bài danh phía sau trong Sử Lai Khắc Thất Quái, thậm chí có thể nói là cuối cùng.
Dưới loại tình huống này, nàng vậy mà thề tương lai sẽ không tiếp tục săn giết hồn thú, có thể thấy được quyết tâm cùng chân thành. Có thể nào không khiến hồn thú đã sớm có linh trí động dung chứ?
Từ Tam Thạch và Bối Bối liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều hiện vẻ khâm phục, Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Nam Nam nói rất đúng, không chỉ là nàng, ta cũng giống vậy, tương lai tuyệt không lại vì thu hoạch hồn hoàn mà săn giết bất luận một con hồn thú. Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt.