Đấu La Đại Lục 2

Chương 89 - Hồn Đạo Sư Bán Cấp Một - Hoắc Vũ Hạo (1+2+3)

Dịch: HảiFull

Bối Bối cười cười nói: “Mặc dù tiểu sư đệ vào học viện chưa được bao lâu, nhưng so với bạn cùng lứa thì hắn trầm ổn và siêng năng hơn nhiều. Tính cách hắn ôn hòa nhưng cũng rất quật cường. Tuy Hồn Hoàn thứ nhất của hắn chỉ có mười năm, nhưng nếu có thể phát huy toàn bộ ở Hồn Đạo Khí thì đó chính là mấu chốt để Đường Môn ta quật khởi sau này.”

Đường Nhã dứt khoát nói: “Đường Môn đến đời của ta đã suy sụp đến mức này, nếu không có gì phát triển thì sợ rằng sẽ lụy tàn thôi, như vậy thật có lỗi với tổ tiên. Vương Đông, nếu Vũ Hạo đã vào hệ Hồn Đạo thì đệ cùng bọn tỷ luyện tập tuyệt học Đường Môn đi. Ngày mai tỷ sẽ đem nguyên tắc cùng phương pháp tu luyện giao cho Tiểu Hạo, theo hiểu biết của về cách chế tạo Hồn Đạo Khí thì việc này đối với chuyện học tập của đệ ấy cũng trợ giúp rất nhiều.”

Vương đông có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Nhã cùng Bối Bối thầm nghĩ: "Ta không phải con ong mật chăm chỉ như Hoắc Vũ Hạo kia! Ta đây là bị ép buộc phải cố gắng a!"

Hắn biết chắc tối về thế nào cũng sẽ bị Hoắc Vũ Hạo kéo đi tu luyện không cách nào ngủ được, không khỏi nhăn mặt.

Ngày hôm sau ban quản lý hệ Vũ Hồn ra thông báo, học viên ban Một năm nhất: Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Hoàng Sở Thiên, Vu Phong được chuyển qua ban Hai tiếp tục học tập.

Chắc hẳn những học viên kia đều sẽ khiếu nại với học viện, nhưng học viện Sử Lai Khắc thì vẫn là học viện Sử Lai Khắc, không cần biết ngươi có thân phận thế nào, chỉ cần học tập ở nơi này đều được đối xử bình đẳng. Học viên nhất định phải tôn trọng quyết định của lão sư. Cũng như Vương Ngôn lão sư nói, tuy rằng bọn họ đã bị khai trừ khỏi ban Một, nhưng bọn họ vẫn còn được lưu lại. Hơn nữa đối với các đệ tử trung tâm mà nói, bọn hắn thường cảm thấy kiêu ngạo vì thiên phú của mình cho nên gặp phải đả kích lần này cũng đối với bọn chúng cũng không phải là chuyện xấu.

Việc này qua đi khiến bầu không khí ban Một liền có chút thay đổi, đa số đều tựa như là chuột sợ mèo. Tuy rằng chưa đến mức vừa nhìn thấy Chu Y đã run rẩy nhưng ít ra cũng không còn ai có can đảm làm trái ý bà. Vương Ngôn cũng không khỏi bội phục, nghiêm khắc như vậy làm cho một lớp học bình thường trở thành một lớp học nghiêm chỉnh đúng là quá tuyệt vời.

Việc học tập lần nữa trở nên yên ổn, nhưng đây là đối với đại đa số đệ tử là vậy. Với con ong mật chăm chỉ Hoắc Vũ Hạo thì cuộc sống mỗi ngày của hắn lại tràn đầy sức sống. Đương nhiên việc này cũng là do hắn cảm thấy như vậy, còn trong mắt Vương Đông, hắn quả thật là một con người sắt…

Mỗi sáng sớm thức dậy thì tu luyện Tử Cực Ma Đồng, sau đó lại bắt đầu một cuộc sống khẩn trương, bận rộn mỗi ngày. Đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói. Ban ngày đi học ở Vũ Hồn hệ là nhẹ nhàng nhất. Chỉ cần động não thôi là hiểu được rồi, học tập tri thức, được lão sư chỉ điểm cho chiến thuật của Hồn Sư, phương pháp tu luyện, cách phối hợp lẫn nhau.

Cho dù là giữa trưa hắn cũng không hề lãng phí. Cơm trưa xong, hắn lôi kéo Vương Đông cùng nhau tu luyện một lát. Như vậy không những có thể làm cho tinh thần buổi chiều sẽ tốt hơn, hơn nữa còn có thể tăng lên thực lực.

Vương Đông cảm giác như mình cùng Hoắc Vũ Hạo nghiên cứu ra Hạo Đông Lực tuyệt đối là một việc sai lầm. Mỗi ngày không cần hắn chủ động tu luyện, vừa đến giờ lập tức có Hoắc Vũ Hạo đến lôi kéo hắn cùng tu luyện. Kết quả là Vương Đông lười biếng cũng bị bức bách trở nên siêng năng. Hồn lực hắn cũng tăng trưởng thật nhanh.

Vừa kết thúc giờ học buổi chiều xong, Hoắc Vũ Hạo lại chạy sang Hồn Đạo hệ bên kia để tập luyện với Phàm Vũ. Hai canh giờ này chính là thời gian cực khổ nhất đối với hắn. Phàm Vũ dạy học cực kì nghiêm khắc, đối với đệ tử đích truyền của mình lại có yêu cầu cực cao, ở Sử Lai Khắc học viện cũng có thể xem là số một. Lúc trước Hòa Thái Đầu cũng từng trải qua giai đoạn này cũng không biết từng nếm qua bao nhiêu đau khổ.

Nhưng làm cho Phàm Vũ ngạc nhiên nhất là Hoắc Vũ Hạo tựa như một quả bóng cao su co dãn, dù cho tạo cho hắn bao nhiêu áp lực, hắn cũng đều có thể chịu đựng được.

Chẳng những có thể hoàn thành xong nhiệm vụ mà Phàm Vũ đề ra mà còn cẩn thận tỉ mỉ, không hề có một chút lười nhát. Thậm chí cả Phàm Vũ đôi khi cũng nhận thấy mình quá mức khắt khe đối với hắn. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại không hề oán hận nửa câu mà còn thật tâm hoàn thành. Nhiều khi mệt mỏi đến không còn sức quay về kí túc xá nhưng hắn cũng không hề than khổ. Có nhiều lần Phàm Vũ còn phải đưa hắn về nữa. Về đến nơi hắn cũng không chịu ngủ mà nhờ Vương Đông giúp hắn khoanh chân ngồi xuống, tu luyện Hồn Lực điều tiết thân thể.

Trong các tuyệt học ám khí của Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo đầu tiên dùng đến chính là phương pháp rèn Loạn Phi Phong Chuy Pháp. Loạn Phi Phong Chuy Pháp này vốn là dùng lực từ chân, eo lên đến chùy, lực lượng mỗi kích chú tạo chuy đều liên tục tăng cường, chẳng những có thể tiết kiệm khí lực mà còn rất có hiệu quả trong việc rèn đúc. Đây chính là bí kĩ bất truyền của Đường Môn.

Loạn Phi Phong Chuy Pháp này đều do Hoắc Vũ Hạo tự học và vận dụng, ngay cả khi vận dụng Huyền Ngọc Thủ thì hai tay hắn cũng bị phồng rộp lên. Da tay biến thành từng vết chai, rồi dần dần tựa như một cái kén. Nhưng hắn một ngày cũng không hề lơi lỏng, không một lần kêu ca. ngược lại hắn vô cùng thích thú. Tựa như là người sắt không ngừng nỗ lực, cố gắng.

Ba tháng sau, Loạn Phi Phong Chuy Pháp của hắn đã có thể liên tục xuất ra mười tám lần. Năm tháng sau lại gia tăng lên đến ba mươi sáu chùy. Mà cảnh giới cao nhất của Loạn Phi Phong Chuy pháp cũng chỉ có tám mươi mốt chùy. Khi hắn có thể liên tục phát động ra ba mươi sáu chùy thì cửa thứ nhất của chế tác Hồn Đạo Khí của hắn đã qua, theo như lời Phàm Vũ nói thì chính là trò giỏi hơn thầy.

Lúc trước Hòa Thái Đầu phải mất một năm mới qua được cửa ải này. Mà Hoắc Vũ Hạo lại chỉ mất có năm tháng. Trong việc này có thể nói là nhờ vào tác dụng của tuyệt học Đường Môn Loạn Phi Phong Chuy Pháp, nhưng cũng không thể thiếu tâm tính bền bỉ không sợ khổ của Hoắc Vũ Hạo.

………………

Thu qua đông tới, đông qua rồi xuân lại về. Trong chớp mắt tám tháng đã qua đi.

Năm học đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo, Vương Động, Tiêu Tiêu, cùng với bọn người Đái Hoa Bân, Chu Lộ ở Sử Lai Khắc học viện đã gần kết thúc. Kế tiếp chính là kỳ nghỉ.

Học viện hằng năm đều được nghỉ một tháng, trong một tháng này không phải là để cho các học viên thư thả đi du sơn ngoạn thủy, mà là để cho bọn họ có thời gian đem những kiến thức học được trong mười một tháng trước đó suy ngẫm lại một lần nữa, khắc khổ tu luyện. Sau một tháng nghỉ ngơi này sẽ là cuộc thi lên lớp. Những đệ tử không thông qua kì thi sẽ bị đào thải trực tiếp. Bởi vậy kì nghỉ hằng năm ngược lại lại là thời gian vất vả bận rộn nhất của các học viên. Ai mà dám lơ là nghỉ ngơi cơ chứ!

Khu vực thí nghiệm Hồn Đạo Khí, phòng thí nghiệm thứ mười hai.

Cạnh chiếc bàn kim loại thật lớn, Phàm Vũ cùng Hòa Thái Đầu một trái một phải đứng bên Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng nhìn. Hai tay Phàm Vũ chắp sau lưng vô cùng chăm chú. Còn Hòa Thái Đầu lại siết chặt hai nắm đấm, hiển nhiên là có chút khẩn trương.

Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trước bàn kim loại, tay trái nắm một khối kim loại hình lục giác lớn chừng quả hạch đào, tay phải cầm một thanh đao nhỏ mảnh khảnh cẩn thận điêu khắc trên khối kim loại. Động tác chậm rãi, hai tay ổn định, mỗi đao hạ xuống cũng thập phần trầm ổn, kiên định.

Khối kim loại màu vàng lam, trên mặt tỏa ra một chút hơi thở kì dị, tiểu đao trong tay Hoắc Vũ Hạo từ từ đem những đường vân phức tạp khắc vào trên đó. Hai mắt hắn tản ra màu vàng kim sắc, chăm chú cẩn thận nhìn, trong thời gian dài không một lần chớp mắt, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân thể hắn lặng im như tượng chỉ có mấy đầu ngón tay khống chế tiểu đao này, thong thả rót Hồn Lực vào chậm rãi khắc vào đồ vật, thậm chí tiết tấu của từng chữ cũng không một chút thay đổi.

Vẻ hưng phấn trong mắt Hòa Thái Đầu dần dần xuất hiện, hai mắt Phàm Vũ cũng sáng lên, hai tay phía sau không nhịn được cũng chậm rãi nắm thành đấm.

Cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng đem đường vân cuối cùng hoàn thành, sau khí lấy đi những mạt phấn kim loại ra, động tác của hắn cũng ngừng lại. Kim quang trong mắt hắn cũng từ từ nhạt đi, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lúc nhìn về phía Phàm Vũ cùng Hòa Thái Đầu trên mặt cũng hiện lên một nụ cười sáng lạng.

“Lão sư, sư huynh, ta đã thành công. Từ giờ trở đi ta có thể xem là Hồn Đạo Sư nửa cấp Một rồi chứ.”

Ánh mắt Hòa Thái Đầu có chút ngốc trệ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo: “Vũ Hạo, đệ, đệ thật sự thành công?”

Hoắc Vũ Hạo cẩn thận đem khối kim loại trên tay trái kia nâng lên, chầm chậm rót Hồn Lực vào trong đó. Khối kim loại kia bắt đầu tản mát ra lam quang rõ ràng, vầng sáng nhanh chóng hóa thành một cột ánh sáng cao chừng một thước. Lam quang thẳng tắp không một chút lay động. Mà khối kim loại kia lại tản ra một màu lam thần bí.

“Tốt, tốt, tốt!”

Phàm Vũ cuối cùng cũng mở miệng, vẻ kích động trên mặt hắn có thể dễ dàng nhận ra, có thể thấy được tâm tình hắn bây giờ như thế nào.

“Vũ Hạo, hảo hài tử, con không phải là Hồn Đạo Sư nửa cấp Một. Mặc dù tu vi của con chưa đủ, nhưng hiện tại lão sư có thể tuyên bố, con chính thức là một Hồn Đạo Sư cấp Hai. Thiên phú của con thật kinh khủng, lại còn khắc khổ như vậy. Thành công cũng không phải ngẫu nhiên, tám tháng vất vả của con cuối cùng đã có thu hoạch a!”

Hòa Thái Đầu reo lên một tiếng, thân hình cường tráng mạnh mẽ nhào về phía Hoắc Vũ Hạo, ôm cổ hắn, đem hắn nhấc lên không trung. Trên mặt Hoắc Vũ Hạo cũng toát ra ý cười, nhưng đôi môi lại mím chặt.

Đúng vậy a, khối kim loại hắn vừa khắc xong chính là hạt nhân của Hồn Đạo Khí cấp hai a!

Hắn dùng năm tháng để hoàn thành xong căn bản, sau đó tiếp tục dùng một tháng để học xong tạo hình, khuôn đúc, tôi luyện, cuối cùng là mài dũa rồi bắt đầu học tập khắc pháp trận vào hạt nhân. Đây chính là bước quan trọng nhất trong những bước chế tạo Hồn Đạo Khí.

Nếu như nói tốc độ học tập lúc trước của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng là nhờ sự cố gắng và chịu khổ của hắn. Nhưng khi hắn học tập điêu khắc phấp trận vào đồ vật thì hắn liền thể hiện ra mình là một thiên tài chế tạo Hồn Đạo khí chân chính.

Hoắc Vũ Hạo trầm ổn hơn so với bạn cùng lứa, hơn nữa hắn lại có một lợi thế trời sinh chính là Linh Mâu. Nhờ vào Tử Cực Ma Đồng cùng với Linh Mâu, nhãn lực của hắn ít nhất cũng hơn hẳn người thường mấy lần.

Trận pháp khắc vào đồ vật nhiều khi bởi vì một số sai sót mà thất bại, nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo thì sẽ không xuất hiện những việc này.

Nhờ Tinh Thần Tham Trắc nên Hoắc Vũ Hạo dễ dàng thấy rõ từng chi tiết của khối hạt nhân này, mỗi một đao khắc xuống sâu cạn bao nhiêu đều thấy rõ, khó gặp phải sai lầm. Hơn nữa thời gian Hoắc Vũ Hạo học tập lý thuyết đến trận pháp rồi đến khi bắt đầu luyện tập điêu khắc, hoàn thành kiện Hồn Đạo Khí cấp một đầu tiên chỉ trong vòng một tháng.

Nói cách khác, chỉ trong thời gian bảy tháng Hoắc Vũ Hạo đã chính thức trở thành một Hồn Đạo Sư cấp một.

Khi đó Phàm Vũ nói cho hắn biết, tuy rằng không rõ là kỷ lục ở Nhật Nguyệt đế quốc bên kia ghi lại thế nào, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất nhân trong tam đại đế quốc Thiên Hồn, Đấu Linh và Tinh La. Hòa Thái Đầu dùng thời gian một năm bốn tháng để hoàn thành quá trình này đã làm cho Phàm Vũ lâm vào kinh sợ. Vậy mà Hoắc Vũ Hạo lại ngắn hơn một nửa thời gian a!

Hoắc Vũ Hạo siêng năng học tập, rèn luyện. Trong ấn tượng của Phàm Vũ, hài tử này tựa hồ như không biết cái gì gọi là buồn chán. Cùng một cái pháp trận để khắc vào Hồn Đạo Khí cấp một, nó có thể dùng kim loại bình thường để khắc đến mấy trăm lần.

Một tháng sau đó Hoắc Vũ Hạo lần đầu tiên thử điêu khắc pháp trận cấp hai vào hạch tâm. Thế mà nó đã thành công, thật sự thành công. Mặc dù trong lòng Phàm Vũ đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng lúc Hoắc Vũ Hạo thành công, hắn cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Lão sư cường đại khó tìm, đệ tử thiên tài càng khó kiếm! Huống chi là một người vừa có thiên phú lại đồng dạng nỗ lực gấp đôi người khác. Phàm Vũ nổi tiếng hà khắc nhưng với Hoắc Vũ Hạo thì không tìm ra chút khuyết điểm nào.

Phải biết rằng, độ phức tạp của pháp trận cấp hai so với cấp một ít nhất cũng gấp ba lần. Hơn nữa lại yêu cầu đối với mức độ vận dụng Hồn Lực cực cao. Hoắc Vũ Hạo thành công quyết không phải là do may mắn, hắn quả thật có khả năng này.

Phàm Vũ nhìn về Hòa Thái Đầu khẽ vẫy tay, lúc này hắn mới buông Hoắc Vũ Hạo ra, hắn nhìn về vị sư đệ này trong lòng không khỏi kiêu ngạo. Hoắc Vũ Hạo năm nay đã hơn mười hai tuổi, vừa qua sinh nhật tuổi mười hai không lâu. So với một năm trước hắn vừa vào học viện viện thì cao hơn cũng chừng nửa cái đầu.

Vũ Hồn đỉnh cấp, thức ăn có đầy đủ chất dinh dưỡng, năm tháng rèn luyện cũng làm cho thân thể Hoắc Vũ Hạo rắn chắc hơn nhiều. Mặc dù cơ thể không khoa trương như Hòa Thái Đầu, nhưng so với những người bạn cùng tuổi thì cũng xem như lớn hơn không ít. Cơ bắp rõ ràng lại tràn ngập sự mềm dẻo. Nếu hắn cởi áo ra, nhìn hắn tựa như là một con báo nhỏ chờ mồi. Ánh mắt kiên định, trầm ổn. Thân hình thẳng tắp, đứng yên một nơi.

Phàm Vũ hướng về hai đệ tử mình khẽ vẫy tay: “Các con ngồi xuống đi. Vũ Hạo, con đem khối hạt nhân vừa hoàn thành cho ta, đây là kiện Hồn Đạo Khí cấp hai đầu tiên của con, ta sẽ đích thân giúp con hoàn thành lớp vỏ bên trong và bên ngoài, xem như đây là quà mừng tốt nghiệp năm nhất vậy.”

“Tạ ơn sư phụ.” Hoắc Vũ Hạo cũng không từ chối mỉm cười đem khối hạt nhân đưa cho Phàm Vũ.

Phàm Vũ lại nói: “Kỳ nghỉ sắp đến, hai con có tính toán gì không?”

Hòa Thái Đầu mỉm cười nói: “Lão sư, con là cô nhi hay là con ở lại học viện tiếp tục tu luyện đi. Tiểu sư đệ tiến bộ quá nhanh cũng làm con cảm thấy có chút nguy cơ. Con phải cố gắng năm sau tăng lên Hồn Đạo Sư cấp Bốn. Con nghĩ cũng không bao lâu nữa, tiểu sư đệ sẽ đuổi kịp con mất.”

Phàm Vũ mỉm cười nói: “Con cũng đừng đánh giá thấp mình thế, Hồn Đạo Sư càng lên cao càng khó thăng cấp, tiểu sư đệ con có thiên phú dị bẩm ở phương diện điêu khắc pháp trận, nhưng tu vi của nó còn chưa đủ. Muốn điêu khắc pháp trận cao cấp hơn thì trước tiên cần phải đề cao tu vi đã, nếu không Hồn Lực của hắn cũng không đủ để hoàn thành việc điêu khắc. Vũ Hạo, đây cũng là chuyện kế tiếp con cần phải làm. Cố gắng tăng tu vi lên. Nếu ta không lầm thì Hồn Lực của con cũng đã đủ hai mươi cấp. Lão sư cùng con đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nha. Con phải tìm một cái Hồn Hoàn thích hợp mới được.”

Đúng vậy, tu vi Hoắc Vũ Hạo cũng đã đạt đến cấp hai mươi, hơn nữa đã đạt được từ hai tháng trước. Tám tháng vừa qua hắn tu luyện không hề ngơi nghỉ, hơn nữa dưới trợ giúp của Hạo Đông Lực, tốc độ tăng trưởng Hồn Lực của hắn cũng không hề thua kém so với tiến bộ trong tu luyện.

Hắn đạt tới cấp hai mươi nhưng chưa đến kỳ nghỉ, nên Vương Ngôn cũng đề nghị hắn không cần phải gấp gáp đi thu thập Hồn Hoàn mà tiếp tục cố gắng tu luyện. Dựa theo lý luận của Đại Sư đời thứ nhất Sử Lai Khắc học viện năm đó. Hồn sư tu luyện cũng không bởi vì chưa đạt được Hồn Hoàn mà đình chỉ, chỉ là chờ bộc phát mà thôi.

Nói cách khác, sau khi Hoắc Vũ Hạo đạt được hai mươi cấp, cấp bậc của hắn sẽ không tăng lên, nhưng tu vi thì vẫn tiến bộ như cũ, đợi sau khi hắn lấy được Hồn Hoàn thì sẽ thể hiện ra. Cho nên Hoắc Vũ Hạo luôn luôn có gắng tu luyện. Hồn lực của Vương Đông cũng tăng trưởng cực nhanh, hắn và Hoắc Vũ Hạo đồng thơi tu luyện Hạo Đông Lực, tốc độ tăng lên một người lại tương đương với hai người đồng thời tu luyện. Tám tháng qua, Hồn Lực hắn hiển nhiên tăng lên ba cấp đạt đến cấp hai mươi tám. Theo Vương Đông tính toán, nhiều nhất là cuối năm nay là hắn có thể có Hồn Hoàn thứ ba. Tốc độ tu luyện thật kinh người.

Hoắc Vũ Hạo có được đãi ngộ của đệ tử trung tâm bên Vũ Hồn hệ, không chỉ là ở thức ăn hằng ngày. Mỗi tuần đều có lão sư nội viện đến chỉ điểm cho bọn hắn tu luyện. Đương nhiên hắn cũng chỉ hưởng thụ được vẻ bên ngoài của đệ tử trung tâm, nhưng thứ hắn học được so với những người khác cũng không hề ít hơn.

“Lão sư, không cần đâu. Lúc đệ tử đạt được quán quân ở khảo hạch tân sinh có một phần thưởng là lão sư học viện sẽ giúp đệ tử đạt được một cái Hồn Hoàn có khả năng thừa nhận cực hạn. Ngài bận việc nghiên cứu, đệ tử cũng không muốn phiền ngài.”

Phàm Vũ cười ha ha nói: “Đúng vậy a! Ta quên mất việc này. Con có thể trực tiếp đi tìm Đỗ chủ nhiệm, những sự tình này đều do hắn an bài. Khi nào thì con đi?”

Hoắc Vũ Hạo nói: “Có lẽ là ngày mốt, sáng sớm ngày mốt con sẽ xuất phát. Người yên tâm, con sẽ mau chóng hoàn thành. Sau khi lấy được Hồn Hoàn liền quay trở về.”

Phàm Vũ gật đầu nói: “Vũ Hạo, nếu con muốn tăng lên Vũ Hồn thì ta đề nghị ngươi nên tìm một cái kỹ năng thuộc tính tinh thần. Nhưng nếu như ngươi muốn tăng năng lực Hồn Đạo Sư như vậy ta đề nghị con cố gắng ở phương diện Tinh Thần Tham Trắc, lão sư cũng không thể cho con nhiều ý kiến, hơn nữa đạt được Hồn Hoàn thế nào cũng tùy thuộc vào duyên phận. Nhớ đem theo cái Hồn Đạo Khí mà con vừa hoàn thành.”

“Vâng lão sư, đệ tử đã nhớ.”

Hoắc Vũ Hạo gật đầu. Nhưng hôm nay lần đầu tiên hắn lại nói dối Phàm Vũ. Hắn vốn không định yêu cầu Vũ Hồn hệ giúp hắn lấy được Hồn Hoàn thứ hai. Hắn muốn tự đi một mình. Bởi vì hắn có Thiên Mộng Băng Tằm. Vừa nghĩ tới việc chính mình sẽ trở thành một Đại Hồn Sư, hơn nữa lại được Thiên Mộng Băng Tằm chỉ điểm, đệ nhị Vũ Hồn cũng chính thức giác tỉnh, tình thần hắn cũng không khỏi nóng lên.

Phàm Vũ nói: “Sắp đến kì nghỉ rồi, hôm nay con cũng không cần tiếp tục khắc khổ. Đi thôi, quay về thu thập đồ đạc rồi nghỉ ngơi một chút.”

Hòa Thái Đầu không nhịn được, mở to hai mắt ra nhìn, đây là lần đầu tiên hắn nghe được hai chữ nghỉ ngơi.

Ra khỏi khu thực nghiệm của Hồn Đạo hệ, bầu trời bên ngoài đã sẩm tối, thời tiết ngày hôm nay cũng không tốt lắm, mưa rơi tí tách, thời tiết cuối xuân vẫn còn mang đến một cảm giác mát lạnh.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy mưa thế nào không có gì là bất ổn, ngược lại hắn lại cảm giác được như tâm linh được rửa sạch, mọi cảm giác mệt mỏi đều tiêu biến. Ngay lúc hắn muốn đi vào bên trong màn mưa, cảm thụ khoảng khắc thanh lương này, ánh mắt hắn khẽ động một chút, nhìn sang bên trái.

Xa xa có một người đang che dù từ từ đi về phía này, dần dần hắn thấy rõ, dưới tán ô che là một người tóc ngắn màu lam với bộ đồng phục năm nhất, đồng thời một cặp mắt lam tràn ngập linh khí cùng bên trong đó hiện lên một tia kinh ngạc:

“Người sắt cũng có thời gian nhàn rỗi sao?”

Hắn mỉm cười nói với Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo giật mình nhìn hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Trời mưa rồi, Ngày mốt phải chia tay, ta tới để đón ngươi.”

Vẻ mặt người thiếu niên này có chút khác thường. Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng cười nói: “Không cần phải luyến tiếc như vậy a? Chỉ một tháng thôi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Đi thôi, chúng ta về kí túc xá trước. Ta cũng không phải là nhàn rỗi, là do Phàm Vũ lão sư đặc biệt cho ta về sớm một chút.”

Người đến đón hắn đính là Vương Đông, tám tháng qua, đang tuổi dậy thì, Vương Đông cũng cao lớn hơn một ít, nhưng cũng không bằng Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo so với hắn đã muốn cao hơn một chút. Hai người chậm rãi đi về phía kí túc xá, ngày thường Hoắc Vũ Hạo đều chạy thật nhanh về, nhưng hôm nay lại khác, hắn từ từ bước từng bước, đi trong màn mưa cũng khiến cho hắn có một cảm giác khác thường. Hai người cố ý chậm rãi bước đi.

“Hệ Hồn Đạo đồng ý giúp ngươi đi thu thập Hồn Hoàn chứ?” Vương Đông hỏi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, ta là đệ tử hạch tâm của Hồn Đạo hệ mà.”

Nói ra những lời này trong lòng hắn không khỏi có một chút áy náy, vì bí mật của Thiên Mộng băng tằm, hắn không thể không nói dối hai bên. Vương Đông nói:

“Ta cũng phải về nhà rồi, tranh thủ về sớm một chút. Ngươi phải chú ý an toàn a. Đáng tiếc Hồn Lực của ta còn chưa đến ba mươi cấp nếu không ta cùng ngươi đi liệp sát Hồn Thú thì thật tốt biết bao.”

Hoắc Vũ Hạo cười lớn nói: “Ngươi cũng đừng tham lam quá a, sau khi chúng ta có Hạo Đông Lực, tốc độ tu luyện cũng gia tăng rất nhanh. Ngươi hỏi những đồng học khác mà xem, sau hai mươi cấp, có ai giống như ngươi một năm tăng lên nhiều vậy không. Bây giờ đến sau kì nghỉ rồi thông qua sát hạch thăng cấp cũng có hơn hai ba tháng, ngươi cũng có thể tăng đến ba mươi cấp.

Ta tuy rằng còn chưa có được Hồn Hoàn, nhưng ta có thể phỏng đoán Hồn Lực của ta bây giờ khoảng cấp hai mươi hai. Càng về sau này Hạo Động Lực sẽ giúp chúng ta có nhiều ưu thế rõ ràng hơn. Chúng ta tranh thủ trong năm thứ tư tăng Hồn Lực đuổi kịp Đái Hoa Bân.”

Tám tháng nay, Hoắc Vũ Hạo đặt toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện, hiện giờ hắn đã có thể thản nhiên đối mặt với Đái Hoa Bân, tuy nhiên đây không phải vì cừu hận trong lòng hắn đã biến mất mà là nó càng lúc càng được chôn giấu sâu thêm thôi. Cừu hận đã nảy mầm mộc rễ, muốn biến mất là biến mất dễ vậy sao?

Hiện giờ cấp bậc Hồn Lực của Đái Hoa Bân là bao nhiêu bọn hắn cũng không rõ nữa, có lẽ trên dưới ba mươi ba cấp. Tuy nói Hồn Lực sau khi vượt cấp ba mươi sẽ khó thăng cấp hơn nhưng vốn dĩ thiên phú của Đái Hoa Bân đã không tệ, một năm muốn tăng ba bốn cấp là chuyện bình thường, thêm vào chuyện bị khai trừ khỏi ban Một, dường như Đái Hoa Bân càng cố gắng tu luyện hơn.

Vương Đông mỉm cười không nói gì thêm, nhưng ánh mắt hắn tràn đầy sự tự tin.

Bình thường đoạn đường này chỉ đi mất mười mấy phút đồng hồ, thế mà hôm nay bọn hắn đi lại cảm thấy thật lâu thật lâu. Khi thấy gần về đến ký túc xá, Vương Đông đột nhiên nói:

“Chúng ta ra bờ hồ Hải Thần đi, khó lắm ngươi mới có một buổi nhàn rỗi, mà lâu rồi ta không được ăn cá nướng của ngươi.”

Hoắc Vũ Hạo có chút bối rối nói: “Ta chưa có chuẩn bị nguyên liệu... nếu có thì ta sẽ nướng cho ngươi ăn.”

Vương Đông cười hắc hắc rồi nhét cây dù vào tay Hoắc Vũ Hạo: “Ngươi ở đây đợi ta một chút.”

Vừa nói hắn vừa phóng như bay về ký túc xá, lát sau lại chạy ra, vừa chạy vừa khoa chân múa ta nói: “Đi thôi.”

Hoắc Vũ Hạo mở to mắt nhìn: “Ngươi sớm có âm mưu a!”

Vương Đông cũng không phủ nhận nói tiếp: “Ta vốn định đợi tối ngươi được nghỉ mới rủ ngươi chơi đùa. Không ngờ hôm nay ngươi được nghỉ sớm, thôi thì hôm nay xả láng một bửa đi. Dù sao hôm nay ngươi không cho ta ăn no cũng đừng mong được ngủ yên.”

Hoắc Vũ Hạo cười to: “Được rồi, chỉ cần ngươi chuẩn bị đủ nguyên liệu, ta cam đoan ngươi sẽ ăn đến mức không chịu nổi nữa mới thôi.”

Lúc này, bên cửa ký túc xá, ông cụ quản lý lúc nào cũng lim dim nằm ngủ bỗng nhiên hé mắt nhìn hai người Hoắc Vũ Hạo rồi thì thào: “Lúc trước không biết có bao nhiêu cô gái đã nói với ta câu kia a! Mỗi lần ta đều cho các nàng ăn no thật no. Hai đứa bé này đúng là thú vị.”

Cả hai hưng phấn đi về phía bờ hồ Hải Thần, Vương Đông đứng che dù, Hoắc Vũ Hạo ngồi nhóm lửa. Trời chỉ lào rào cơn mưa phùn nên chỉ cần che dù là được. Một lát sau mùi khói bếp từ từ dâng lên, hòa vào màn mưa.

Bên bờ hồ Hải Thần, cơn mưa bụi cứ lất phất bay, bao trùm luôn cả đảo Hải Thần ở phía xa xa. Bầu không khí nơi này hết sức mát mẻ nhưng cũng ẩm ướt vô cùng, khiến Hoắc Vũ Hạo ngồi nhóm bếp mà cứ thom thóp lo sợ, mãi đến khi lửa cháy phừng lên hắn và Vương Đông mới nhìn nhau mỉm cười hài lòng. Cả hai vì ngồi gần bếp lửa nên đôi gò má đã đỏ bừng, nụ cười trên khuôn mặt đầy vẻ vui sướng, sự lo lắng ban nãy cũng tan biến theo mây khói.

Hoắc Vũ Hạo đặt từng con cá lên vỉ nướng sau đó tập trung tinh thần khống chế ngọn lửa. Sự tập trung này so với lúc hắn khắc pháp trận vào hạt nhân cũng không khác bao nhiêu. Vương Đông vẫn đứng bên cạnh che dù cho hắn, nhưng lúc này sự chú ý của hắn không đặt vào đống cá nướng nữa mà là Hoắc Vũ Hạo.

Hắn đang ngồi giữa bầu không khí tươi mát nhưng có chút lạnh lẽo, bên cạnh là một bếp lửa nóng than hồng, thêm vào vỉ cá nướng đang từ từ tỏa ra mùi hương ngào ngạt, tất cả tạo thành một bức tranh động lòng người. Bản thân Vương Đông biết rõ, có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được một màn trước mắt. Hắn rất thích cảm giác lúc này, Hoắc Vũ Hạo chỉ nướng cá cho một mình hắn thôi...

Lát sau, mẻ cá nướng đầu tiên cũng chín, Hoắc Vũ Hạo lập tức đưa cho Vương Đông.

“Còn nóng nhanh ăn đi.”

“Ừ.”

Vương Đông nhận lấy rồi từ từ ăn, mùi cá nướng từ nãy giờ đã sớm làm bụng hắn cồn cào rồi. Hoắc Vũ Hạo vừa nướng vừa nói:

“Sao ngươi không rủ cả Tiểu Nhã lão sư, Bối Bối sư huynh và Tiêu Tiêu đến đây cùng ăn luôn. Bọn họ cũng thích món này lắm mà.”

“Không được, hôm nay ngươi chỉ là của một mình ta thôi.”

Vương Đông nghe xong gần như buột miệng nói. Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế bỗng chốc ngẩn người quay đầu nhìn Vương Đông, hắn thấy đổi mắt màu lam của tên kia chứa đầy sự cố chấp và bướng bỉnh.

“Ý ta là cá nướng của ngươi đều là của ta.”

Vương Đông vội vàng bồi thêm một câu, dưới bếp lửa hồng trong bầu trời tối đen, khuôn mặt đỏ bừng của hắn lại càng thêm nổi bật. Bữa tiệc cá nướng hôm nay kéo dài lâu thật lâu, đến nỗi bọn hắn cũng không nhớ nữa, mãi đến khi cả hai đều no cành hông rồi mới chịu quay về ký túc xá.

Vừa bước vào cửa, Hoắc Vũ Hạo liền nằm vật xuống chiếc giường vừa cứng vừa lạnh của mình.

“Ấy chà, cảm giác ăn uống no say thật là thoải mái. Hôm nay ta quyết định đã lười biếng thì lười biếng cho đến nơi đến chốn, đi ngủ một giấc cho đã thôi. Ngươi nói đúng, lâu lâu cũng phải chơi đùa một lúc.”

“Không được, ngồi dậy tu luyện nhanh lên.” Vương Đông đi đến bên giường Hoắc Vũ Hạo, đưa tay kéo hắn ngồi dậy.

“Khônggggggggg...” Hoắc Vũ Hạo kêu lên thảm thiết.

“Ta đã rất vất vả rồi, ta muốn được nghỉ ngơi...”

Vương Đông nói: “Ngày mốt là đến kỳ nghỉ rồi, giờ phải tận dụng thời gian chứ. Đến lúc không còn Hạo Đông Lực thì ngươi có thể thoải mái lười biếng.”

“Được rồi.”

Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng ngồi dậy, ngay lúc hắn định khoanh chân ngồi xuống giường thì Vương Đông đột nhiên lên tiếng: “Qua bên giường ta này, coi như trả công ngươi hôm nay nướng cá cho ta ăn, hôm nay ta cho phép ngươi lên giường ta tu luyện.”

“Hả?”

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút rồi nhìn xuống chăn đệm bằng da cừu trên giường Vương Đông, sau đó cười hắc hắc không khách khí trèo qua.

“Này, ta có bảo ngươi lên liền đâu, đi thay bộ quần áo khác đi.”

Vương Đông vội vàng kêu lên. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã khoanh chân ngồi xuống rồi, hắn nói: “Đừng có phiền phức thế, nhanh qua đây, còn càm ràm nữa chắc tới trời sáng luôn quá.”

Vẻ mặt Vương Đông có chút miễn cưỡng nhưng cuối cùng cũng ngồi vào chỗ đối diện Hoắc Vũ Hạo, song chưởng hai người chạm vào nhau, bắt đầu vận hành Hạo Đông Lực, sau đó lần lượt nhắm mắt lại, lúc này cả hai đều không phát hiện khóe miệng đối phương không kìm được mà nở một nụ cười.

……………

Sáng hôm sau.

Không biết có phải vì hôm qua được giải trí cả buổi chiều mà lúc này cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều cảm thấy vô cùng sung sức. Hôm nay cũng là buổi học cuối cùng ở năm nhất của bọn họ. Ngày mai ngoại viện của học viện Sử Lai Khắc chính thức bước vào kỳ nghỉ.

Cả hai ăn điểm tâm xong liền đi vào lớp, hôm qua Phàm Vũ cũng đã cho Hoắc Vũ Hạo tạm nghỉ, từ giờ hắn không cần sau giờ học chạy sang luyện tập chế tạo Hồn Đạo Khí nữa. Hắn vào học ở học viện Sử Lai Khắc cũng đã được mười một tháng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên hắn cảm thấy thư thái như vậy. Cái loại cảm giác tinh thần được buông lỏng, không phải lo lắng gì cả thật là thoải mái. Thế nên hắn quyết định, hôm nay dù thế nào cũng sẽ chơi đùa thỏa thích.

Hôm nay Chu Y và Vương Ngôn cùng lên lớp, chỉ cần lớp học có Chu Y trong lớp thì bất cứ học viên nào cũng sẽ bày ra bộ dạng nghiêm túc, cho dù mai là ngày nghỉ rồi cũng không ngoại lệ, làm sao có ai dám đắc tội với vị lão sư Phách Vương Hoa này chứ! Vạn nhất bà nổi điên lên thì làm sao chịu cho nổi. Vương Ngôn bước lên bục giảng, còn Chu Y thì đi xuống cuối lớp, sau đó kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

“Chào các học viên, hôm nay là ngày lên lớp cuối cùng của các ngươi, học viện cũng không có cho các ngươi nhiệm vụ gì. Ta chỉ có vài câu đơn giản muốn nói với các ngươi, sau đó tất cả có thể quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc.”

Vương Ngôn vừa dứt lời, cả lớp liền hoan hô một trận, cho dù Chu Y đang ngồi phía sau cũng chẳng quan tâm. Sắp được nghỉ rồi, tất vả đều nôn nóng được về thăm nhà, có ai mà không nhớ người thân, nhớ quê nhà cơ chứ? Đương nhiên, trừ những người mồ côi, cô độc.

Vương Ngôn mỉm cười nói: “Một năm qua, tất cả các ngươi đều làm rất tốt. Ta có thể nói, hiện tại trong bốn ban năm nhất, lớp của chúng ta là ưu tú nhất. Ta và Chu Y cảm tạ cố gắng của mọi người. Sự cố gắng của các ngươi đã mang đến vinh quang cho cả lớp chúng ta.”

“Nhưng...” Nói đến đây đột nhiên Vương Ngôn thay đổi thay độ.

“Mỗi học viên vào cuối năm đều sẽ có một kỳ thi lên lớp, nhưng học viện Sử Lai Khắc của chúng ta lại không có. Nguyên nhân tại sao ta nghĩ tất cả đều đã biết. Kỳ kiểm tra xem các ngươi có đủ tư cách lên năm hai hay không sẽ diễn ra vào ngày khai giảng. Cho nên, từ đây đến lúc đó các ngươi tuyệt đối không được lơi là tu luyện, thậm chí trong một tháng này tốc độ tu luyện còn phải tăng cường thêm mấy lần. Chỉ có thế các ngươi mới có cơ hội tiếp tục học tại học viện này, ta hi vọng tất cả các ngươi sang năm đều có thể có mặt đầy đủ ở đây không thiếu người nào.”

“Tiếp theo là một số điểm đặc biệt quan trọng trong kỳ sát hạch lên cấp này, các ngươi phải nghe rõ và nhớ kỹ. Thứ nhất, cũng là cái căn bản nhất, chính là cấp bậc Hồn Lực của các ngươi. Năm nhất muốn lên năm hai, tất cả các đệ tử phải đạt cấp hai mươi trở lên. Nếu đến lúc sát hạch vẫn chưa có đủ hai Hồn Hoàn thì ta thấy năm sau các ngươi không cần đến đây nữa. Bất kể trong kỳ sát hạch các ngươi có biểu hiện tốt đến mức nào nhưng mặt này không đủ điều kiện cũng vô dụng thôi. Quy tắc của học viện trước nay chưa từng thay đổi. Bởi vậy, các đệ tử chưa đạt đến cấp hai mươi thì trong một tháng này bằng mọi giá phải hoàn thành. Hơn nữa, còn phải có Hồn Hoàn thứ hai mới được. Đấy là bằng chứng chứng minh thực lực các ngươi đã đạt cấp Đại Hồn Sư.”

“Tuy vậy, không phải cứ có hai Hồn Hoàn là các ngươi có thể thông qua sát hạch thăng cấp. Nội dung cụ thể của kỳ sát hạch này ngay cả ta và Chu lão sư cũng chưa rõ nữa. Nhưng theo kinh nghiệm của ta, thường thì học viện sẽ ra nhiệm vụ cho mỗi học viên dưới sự giám sát của lão sư phải tự mình liệp sát Hồn Thú trăm năm tuổi. Nhớ rõ là một mình, không có bất kỳ sự trợ giúp nào. Loại sát hạch này là dạng học viện dường sử dụng nhất. Nếu như kỳ này nhiệm vụ đó được chọn cho các ngươi thì các ngươi hãy tự cảm ơn vận khí mình may mắn đi, bởi vì để hoàn thành nó các ngươi chỉ cần thực lực của bản thân đủ mạnh là được. Còn những nhiệm vụ còn lại, ngoài thực lực còn phải cần đến vận khí, trí tuệ... bất kể loại nào cũng đều vô cùng khó khăn và gian nan. Bất quá, bình thường nó chỉ xuất hiện trong những lần sát hạch thăng cấp của học viên cấp cao thôi. Còn của chúng ta có lẽ sẽ không biến thái đến thế.”

“Hơn nữa, sát hạch thăng cấp không phải là chuyện riêng của mỗi người, mà có liên quan đến cả lớp chúng ta, mỗi lớp đều phải trải qua một kỳ sát hạch thăng cấp. Mà lần thăng cấp này cần các ngươi phải cố sức mình hoàn thành.”

Bình Luận (0)
Comment