Đái Hạo nhẹ gật đầu, nói: "Đúng thế. Chính là chúng ta. Mặc dù tu vi của ta không phải cao nhất trong quân đội, nhưng vì giữ bí mật, liền để ta tự mình đem ngươi đến trên không. Ngươi yên tâm, ta có một kiện hồn đạo khí phi hành cấp bảy tiến hành phụ trợ, đem ngươi đến năm ngàn mét trở lên hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng mà, ta là thống soái tam quân, sau khi đưa ngươi bay lên, liền phải trở về chủ trì chiến đấu. Ta đại khái sẽ để cho quân đoàn hồn sư đánh nghi binh chừng nửa canh giờ. Ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trinh sát trong khoảng thời gian này. Vẫn là câu nói kia, an toàn hàng đầu, chỉ cần ngươi có thể bình an trở về, liền có công không tội."
"Được." Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp ứng một tiếng, liền yên tĩnh đi đến cái ghế một bên ngồi xuống, chờ đợi thời gian đến.
Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo thì nhanh chân đi ra doanh trướng, bên trên phòng quan sát quân đoàn hồn sư được điều động.
Một vòng mỉm cười nghiền ngẫm hiện ra trên khóe miệng Hoắc Vũ Hạo, tự mình đưa ta bay lên? Cũng không tệ a! Nếu như là đưa ta "chầu trời", hiệu quả dường như so với trong tưởng tượng còn tốt hơn.
Vô luận sinh tử, kế hoạch tối nay tựa hồ cũng rất hoàn mỹ đi.
Đường Vũ Đồng bởi vì một mực đều chú ý tới Hoắc Vũ Hạo, vừa vặn bắt được nụ cười trên mặt hắn, nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh. Gia hỏa này đến tột cùng suy nghĩ cái gì a? Lúc này mà hắn còn có thể cười được. Hơn nữa còn cười. . .
Một khắc đồng hồ thời gian chớp mắt là tới.
Đái Lạc Lê từ bên ngoài chạy vào, "Các vị, nguyên soái mời các vị ra ngoài, chuẩn bị hành động."
Học viện Sử Lai Khắc mọi người nhao nhao đứng dậy, đi ra ngoài.
Đái Lạc Lê cố ý đi sau một bước, chờ Hoắc Vũ Hạo đi ra doanh trướng, cùng hắn sóng vai mà đi. Hạ giọng, hỏi: "Ca, huynh làm cái gì? Đêm nay huynh muốn làm cái gì a?"
Hắn gọi lên một tiếng ca khiến trong lòng Hoắc Vũ Hạo ấm áp. Vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Không làm cái gì, không có việc gì."
Đái Lạc Lê mím môi, "Ca, ca cũng không thể gặp nguy hiểm. Đệ còn trông cậy vào sau khi ca trở lại tiếp tục chỉ đạo đệ đây. Mấy ngày qua sự tình quá nhiều, chưa kịp đi tìm ca. Chờ ca trở về, đệ lại tìm tới, để ca tiếp tục dạy ta, sau đó cũng phải nói cho đệ biết, vì cái gì ngày đó ca đột nhiên rời đi. Sau khi ca đi, có biết được đệ có bao nhiêu sốt ruột a! Đệ còn tưởng rằng ca bị đế quốc Nhật Nguyệt. . ."
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha, nói: "Sao, đối với ca không có lòng tin a!"
Đái Lạc Lê nói: "Không phải không lòng tin, mà là đối thủ quá mạnh."
Hoắc Vũ Hạo nói: "Lạc Lê, đệ ghi nhớ một câu, trên thế giới này không chuyện gì là không thể."
Đái Lạc Lê ngẩn người, sau đó dùng sức gật đầu.
Mấy ngày này, hắn từ Hứa Cửu Cửu cùng Đái Thược Hành nơi đó hiểu rõ rất nhiều sự tình liên quan tới Hoắc Vũ Hạo. Đúng a! Trên thế giới này không chuyện gì không thể. Câu nói này chẳng phải ứng nghiệm rõ ràng nhất trên người ca ca sao?
Lúc trước ca ca chỉ có song hoàn, theo lấy đám học trưởng nội viện Sử Lai Khắc cùng tham gia Đấu Hồn Đại Tái, đồng thời ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ vinh quang thuộc về học viện Sử Lai Khắc.
Cho dù Đái Thược Hành lúc ấy đã có thực lực Hồn Đế, thời điểm kể tới Hoắc Vũ Hạo lúc đó cũng không khỏi khen không dứt miệng.
Đó còn là sự tình sáu năm trước. Sáu năm trước Hoắc Vũ Hạo là song hoàn Đại Hồn Sư, sáu năm trước Đái Thược Hành là Hồn Đế.
Sáu năm sau thì sao? Đái Thược Hành đã là Hồn Thánh. Nhưng Hoắc Vũ Hạo khi đó chỉ là Đại Hồn Sư, hiện cũng đồng dạng là Hồn Thánh a! Hơn nữa còn là song sinh vũ hồn Hồn Thánh.
Đái Thược Hành còn nói cho Đái Lạc Lê, Hoắc Vũ Hạo càng là Các chủ tương lai của Hải Thần Các.
Nguyên bản trong lòng Đái Lạc Lê, mặc dù cùng Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân cũng không thế nào thân cận, nhưng đối với hai vị huynh trưởng này vẫn là mười phần kính nể, càng đố kị bọn hắn có thể tiến vào học viện Sử Lai Khắc học tập.
Thế nhưng, bọn hắn cùng Hoắc Vũ Hạo so sánh, thiên phú dường như liền chênh lệch nhiều. Tam ca của mình, tương lai có khả năng trở thành cường giả đỉnh cao nhất đại lục a!
Càng hiểu rõ kỳ tích đã từng xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo, Đái Lạc Lê tự nhiên đối với hắn liền càng kính nể có thừa.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống, Bạch Hổ Công Tước từ trên trời giáng xuống, hiển nhiên vừa mới rời đi từ tháp quan sát.
Hoắc Vũ Hạo nghênh đón, Bạch Hổ Công Tước trầm giọng nói: "Người của chúng ta đã hành động. Vũ Hạo, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, nói: "Tùy thời có thể."
Bạch Hổ Công Tước gật đầu nói: "Tốt, chúng ta lập tức bắt đầu." Vừa nói, hắn từ trong hồn đạo khí trữ vật của bản thân lấy ra hồn đạo khí phi hành. Thân là Phong Hào Đấu La, năng lực ngự không phi hành của hắn mặc dù đã rất mạnh, nhưng có hồn đạo khí phi hành phụ trợ, liền có thể càng dễ dàng một ít, cũng trợ giúp Hoắc Vũ Hạo bay lên cao hơn.
Bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng đồng dạng bắt đầu mặc vào hồn đạo khí phi hành.
"Đi." Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo đứng sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hai tay xách dưới nách hắn, hồn lực phun trào, liền mang theo hắn bay thẳng lên không trung.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo một mực ngưng kết tại một vị trí nào đó trên mặt đất, một khắc này, ánh mắt của hắn ôn nhu, mê ly, càng mang theo nồng đậm tưởng niệm, phảng phất muốn đem hết thảy hoàn toàn in dấu vào trong đầu.
Ánh mắt Đường Vũ Đồng đồng dạng có chút mê ly, nàng không nghĩ tới ánh mắt của nam nhân này cũng có thể ẩn chứa nhiều tình cảm như thế. Mà trong chút tình cảm này, dường như có một phần quyết tuyệt.
Không đúng, không đúng. Hắn hôm nay trinh sát, tuyệt đối không có nắm chắc tám thành sống sót trở lên. Rất có thể ngay cả năm thành cũng không có.
Một khắc này, Đường Vũ Đồng rốt cục nghĩ rõ ràng. Thế nhưng, Bạch Hổ Công Tước đã mang theo Hoắc Vũ Hạo xông vào không trung, trong thời gian cực ngắn toàn lực bạo phát vượt qua ngàn mét.
Tám chi quân đoàn hồn sư đồng thời điều động, mặc dù chẳng qua là đánh nghi binh, nhưng lại cơ hồ điều động tất cả lực lượng hồn sư của đế quốc Tinh La. Lúc này nhiệm vụ trinh sát đã là tên trên dây, không phát không được.
Tên ngốc! Đường Vũ Đồng lông mày nhíu chặt. Mặc dù nàng không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà, nàng lại rất rõ ràng, Hoắc Vũ Hạo kiên định muốn trinh sát hồn đạo khí Tử Thần, chỉ sợ cùng tối hôm qua cùng vũ hồn của mình chưa thể dung hợp có quan hệ rất lớn.
Tình cảm nam nữ thật có thể để một người ngay cả tính mạng cũng coi thường sao? Người này thật là đồ ngốc a!
Đường Vũ Đồng nắm chặt hai bàn tay. Phần ngực mười phần bị đè nén, phảng phất có sức mạnh đặc thù áp chế nội tâm của nàng.
Đái Hạo toàn lực phát động, cảnh vật dưới chân rất nhanh trở nên mơ hồ, Hoắc Vũ Hạo cũng rốt cục ngẩng đầu lên, không còn đi nhìn Đường Vũ Đồng đã thấy không rõ trên mặt đất.
Mặc dù nàng không phải Đông Nhi, nhưng mà, nàng dù sao dáng dấp cùng Đông Nhi giống nhau như đúc a! Hôm nay, có lẽ ta không cách nào còn sống trở về, liền xem nàng thành Đông Nhi đi.
Vẻ mỉm cười thản nhiên hiện ra trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo, cảm thụ được nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng thấp. Hồn lực trong cơ thể hắn cũng bắt đầu vận chuyển lại, khí tức Cực Hạn Băng nội uẩn, ngoại giới rét lạnh đối với hắn không có nửa phần ảnh hưởng.
Một ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét.
Bay lên vượt qua ba ngàn mét về sau, nhiệt độ ngoại giới bắt đầu kịch liệt hạ xuống. Ngay cả tốc độ bay lên của Bạch Hổ Công Tước cũng rõ ràng hạ xuống.
"Vũ Hạo, ngươi cảm giác như thế nào? Nếu có bất kỳ khó chịu nào liền lập tức nói cho ta. Chúng ta không phải là không thể dừng lại."
"Ta không sao, tiếp tục đi." Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói.
Đái Hạo nhíu nhíu mày, từ trong giọng nói của Hoắc Vũ Hạo, hắn rõ ràng cảm nhận được một phần đạm mạc cùng băng lãnh.
Hắn sao rồi? Sẽ không là thời điểm cảm xúc phát sinh biến hóa đi.
Từ trên cao quan sát mặt đất, có thể thấy rõ ràng trong quân doanh quân đoàn Tây Bắc, đại lượng hồn sư đã hướng Minh Đấu sơn mạch bay đi.
Lần tham dự đánh nghi binh này, tất cả đều là hồn sư mặc hồn đạo khí phi hành, chỉnh thể hành động mặc dù là tám chi quân đoàn hồn sư cùng tiến hành. Nhưng trên thực tế xuất động hồn sư chỉ có hơn hai ngàn người. Tu vi cũng khoảng bốn, năm hoàn. Hơn nữa cực kì phân tán. Từ đằng xa, mơ hồ hướng Minh Đấu sơn mạch áp chế qua.
Bên trong những hồn sư bốn, năm hoàn này còn kèm theo một chút cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, bọn hắn mới là chủ lực đánh nghi binh.
Đánh nghi binh cũng phải có dáng vẻ của đánh nghi binh, tối thiểu phải để cho địch nhân cảm giác được uy hiếp. Đồng thời lại có thể bảo chứng phe mình tận khả năng giảm xuống tổn thất. Dưới loại tình huống này, Phong Hào Đấu La là nhân tuyển tốt nhất bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành.
Hơn nữa, lần đánh nghi binh này rời xa chủ phong, hồn đạo khí Tử Thần bao trùm không đến. Đương nhiên, cho dù là địa phương hồn đạo khí Tử Thần bao trùm không đến, uy lực trận địa hồn đạo khí nơi đó cũng đồng dạng khủng bố, bề dày về quân sự càng lớn, dưới tình huống đế quốc Nhật Nguyệt khi dễ đế quốc Tinh La trinh sát bất lực, không có tình báo chính xác căn bản là không thể nào xâm nhập.
Bốn ngàn mét, nhiệt độ ngoại giới đã hạ xuống tình trạng tích thủy kết băng, hơn nữa còn đang cấp tốc giảm xuống, cơ hồ mỗi lần lên cao trăm mét đều muốn hạ xuống năm, sáu độ. Vượt qua năm ngàn mét về sau, đó chính là nhiệt độ thấp khủng bố âm hơn một trăm độ a! Cơ hồ không sinh vật nào có thể sinh tồn ở độ cao này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính chế ước việc phát triển hồn đạo khí tham trắc siêu cao.
Bạch Hổ Công Tước rõ ràng tại gia tăng phát ra hồn lực. Hoắc Vũ Hạo bởi vì dán chặt lấy thân thể của hắn, lúc này có thể rõ ràng cảm giác được trên người hắn truyền đến hồn lực hùng hậu cùng lực lượng bạo tạc.
Đây chính là dao động hồn lực cấp bậc Phong Hào Đấu La a! Cường thịnh, ngưng thực.
Nếu như, lúc trước vũ hồn của bản thân không phải là Linh Mâu giống mẫu thân, có lẽ, mình cũng có thể có được vũ hồn cường đại như Bạch Hổ, hơn nữa, vận mệnh cũng trở nên hoàn toàn không giống đi.
Phụ thân, sau lưng chính là phụ thân của mình a!
Đái Hạo tự nhiên không biết người thanh niên phía trước bắt đầu xuất hiện cảm xúc phức tạp. Hắn chẳng qua cảm giác được trên thân mình Hoắc Vũ Hạo có một tầng hồn lực như có như không, khí huyết trong cơ thể ba động cũng rất nhỏ. Đối mặt nhiệt độ thấp như vậy, so với mình tiêu hao thế mà càng nhỏ hơn. Thật không hổ là học viên ưu tú của học viện Sử Lai Khắc, người sở hữu vũ hồn Cực Hạn Băng.
Bốn ngàn năm trăm mét.
Đái Hạo cũng bắt đầu có chút phí sức. Hắn mang theo một người, còn phải lên cao không ngừng, đồng thời còn phải chống cự nhiệt độ thấp cùng không khí mỏng manh.
Các loại nguyên tố trên đây cũng rất thưa thớt, cơ hồ không có cách nào tiến hành bất kỳ bổ sung gì cho hồn sư.
Kỹ thuật Bình Sữa mặc dù phát đạt, nhưng đối với loại cường giả tầng thứ Phong Hào Đấu La mà nói lại có tác dụng không lớn. Bởi vì Bình Sữa cấp cao nhất cũng chỉ có cấp bảy, trước mắt còn không có phát triển ra Bình Sữa cấp tám có thể cho cường giả cấp bậc Hồn Đấu La trở lên sử dụng.
Yêu cầu chế tạo Bình Sữa cấp tám rất cao, căn bản không phải bất cứ chất liệu đã biết nào có khả năng tiếp nhận. Cho nên, cấp bảy cũng đã là cực hạn.
Mà Phong Hào Đấu La, trong một hô hấp hấp thu thiên địa nguyên lực, tốc độ tự thân khôi phục liền có thể vượt qua Bình Sữa cấp bảy. Bởi vậy, Phong Hào Đấu La không có cách nào dùng Bình Sữa bổ sung bản thân. Đối với bọn họ mà nói, quả thực là hạt cát trong sa mạc.
Bốn ngàn tám trăm mét. Tốc độ phi hành của Đái Hạo đã xuống rất thấp. Ở trên cao như vậy, ngược lại muốn so với mặt đất sáng hơn một chút, nguyên do tinh quang sáng chói tại trong bầu không khí mỏng manh.
Điểm điểm tinh quang lơ lửng giữa trời cao, tinh quang xuyên thấu bầu trời đêm trong vắt, vẩy xuống thân mình Đái Hạo cùng Hoắc Vũ Hạo.
Từ bốn ngàn tám trăm bay lên đến bốn ngàn chín trăm mét, Đái Hạo dùng trọn vẹn một phút. Hơn nữa, tốc độ của hắn còn đang không ngừng chậm lại.
"Hắc!" Một tiếng quát khẽ từ sau lưng Hoắc Vũ Hạo truyền đến.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai tay Đái Hạo phía sau biến mất, một cỗ dao động hồn lực cường thịnh bỗng nhiên bộc phát.
Hoắc Vũ Hạo vô thức cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo đã hóa làm một con bạch hổ to lớn, đem hắn nâng lên. Để hắn ngồi trên người mình.
. . .
Cưỡi trên lưng bạch hổ to lớn, tốc độ Đái Hạo lần nữa gia tăng, cơ hồ trong mấy lần hô hấp liền xông qua năm ngàn mét, đồng thời còn đang tiếp tục bay lên.
Vũ Hồn Chân Thân, Bạch Hổ!
Bạch Hổ Kim Cương Biến, Bạch Hổ Ma Thần Biến đều đã dùng ra. Lúc này Bạch Hổ Công Tước đã đem tu vi tăng lên tới trạng thái mạnh nhất. Chỉ vì có thể đem Hoắc Vũ Hạo đưa đến khoảng trời cao hơn.
Người ta đến đây giúp đỡ cũng đã mạo hiểm to lớn, hắn lại có thể nào không toàn lực ứng phó chứ?
Nhưng Đái Hạo không biết là, lúc này trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại là ngũ vị tạp trần.
Lúc nhỏ, Hoắc Vũ Hạo cùng mẫu thân sinh hoạt bên trong phủ Bạch Hổ Công Tước, cùng bọn hạ nhân ở cùng một chỗ, những người hầu đó cũng có hài tử, hắn thường xuyên thấy qua bọn nhỏ được phụ thân cõng lấy, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Mỗi lúc đó, hắn đều sẽ hỏi mụ mụ, ba ba của con ở đâu? Khi nào ba ba có thể cõng con giống như bọn họ?
Mỗi lần mẫu thân đều luôn nói, về sau sẽ được, ba ba bề bộn nhiều việc.
Một lần chờ đợi, chính là gần hai mươi năm.
Hoắc Vũ Hạo vạn vạn không nghĩ tới, mình sinh thời lại còn thật sự có thể được phụ thân cõng lấy. Hốc mắt của hắn cơ hồ lập tức ướt át, vô luận hắn có bao nhiêu oán hận Đái Hạo, nhưng trong một cái chớp mắt này, hắn lại sâu sắc minh bạch, mình trước sau hai lần cứu hắn là đúng.
Bầu trời đêm yên tĩnh rét lạnh, thế nhưng, từ trên người Bạch Hổ Công Tước truyền đến lại là từng dòng nước ấm.
Ta rốt cục cũng trở thành hài tử có phụ thân cõng lấy. . .