Đấu La Đại Lục 2

Chương 920 - Tin Tức Về Đế Quốc Thiên Hồn (2)

Dưới loại tình huống này, cho dù là tứ đại hồn linh cũng không có cách nào đối với hắn có bất kỳ tác dụng trợ giúp. Chỉ có thể do bản thân hắn tiếp tục chống đỡ.

"Phù phù" Hoắc Vũ Hạo ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt một mảnh trắng bệch. Hắn không kiên trì nổi, thật sự có chút không kiên trì nổi.

Tưởng niệm đối với Đông Nhi như sóng lớn cuồn cuộn, không ngừng đánh thẳng vào lòng hắn.

Đông Nhi, nàng thật còn sống? Hắn kỳ thật trong lòng vẫn luôn có một cái ý niệm trong đầu, nếu như lúc trước, Hạo Thiên Tông đại tông chủ cùng nhị tông chủ bởi vì Đông Nhi chết đi mới đối với hắn băng lãnh, nếu tất cả đều là hoang ngôn, vậy nên làm sao?

Đây mới là tình huống hắn sợ nhất, mặc dù hắn một mực trong lòng cũng không dám suy nghĩ, thế nhưng, mỗi khi có cái suy nghĩ này, hắn liền sẽ không khỏi sợ hãi.

Mãi mãi cũng không gặp được Đông Nhi sao? Còn có gì càng đáng sợ hơn?

"Đông Nhi, Đông Nhi, Đông Nhi. . ." Hoắc Vũ Hạo thấp giọng rên rỉ, "Đông Nhi, nếu như nàng thật đã rời khỏi thế giới này, liền mang ta cùng đi đi. Không nên để lại một mình ta trên thế giới này thống khổ, Đông Nhi, ta rất nhớ nàng."

Nước mắt thuận khóe mắt chảy xuôi.

Các cao tầng của quân đoàn Tây Bắc chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, thiếu niên anh hùng trong lòng bọn họ, một đời thiên kiêu, giờ này khắc này vậy mà cuộn mình trên giường, thống khổ chảy nước mắt, thậm chí ngay cả thần trí đều đã không còn thanh tỉnh.

Màn cửa trướng bồng nhẹ nhàng đẩy ra, một đạo thân ảnh thon dài chậm rãi đi vào trong trướng bồng. Nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của Hoắc Vũ Hạo, thân thể của nàng dường như có chút cứng nhắc, sau đó liền máy móc hướng Hoắc Vũ Hạo đi tới. Động tác của nàng rất chậm, dường như mỗi đi một bước đều rất khó khăn.

Nhưng mà, khi nàng thật đến gần bên giường Hoắc Vũ Hạo, lại đột nhiên bước nhanh hơn, cấp tốc đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, ngồi xuống ngay mép giường.

Nước mắt thấm ướt đệm giường. Hoắc Vũ Hạo có cảm giác mạnh như vậy, giờ này khắc này vậy mà hoàn toàn không biết trong phòng có thêm một người, hắn vẫn như cũ cuộn mình ở nơi đó, thống khổ rên rỉ. Sắc mặt của hắn tái nhợt, giọt lớn, giọt lớn mồ hôi cùng nước mắt hỗn hợp lại cùng nhau chảy xuống.

Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng chạm lấy trán của hắn, động tác có chút cứng nhắc, có chút gian nan.

Mồ hôi thấm lấy đầu ngón tay trắng nõn non mềm, ngón tay dường như run rẩy rất nhỏ, cảm giác nóng ướt từ đầu ngón tay truyền đến, khiến nàng có chút run rẩy, lại có chút ngốc trệ.

"Đông Nhi, không nên rời bỏ ta." Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo khẽ vươn tay, nắm thật chặt tay của nàng.

Nàn quá sợ hãi, liền muốn đem tay từ trong tay của hắn rút ra. Nhưng tay của hắn nắm rất chặt, nắm một cái liền cảm thấy như bị gọng kiềm sắt giữ lại.

Nhất thời không tránh thoát, nhưng nàng lại cảm giác được tay của hắn rất lạnh, lạnh đến đáng sợ. Phảng phất thân thể hắn đều không có nhiệt độ.

Chẳng lẽ, hắn mỗi một lần sử dụng Hạo Đông Chưởng Đời Đời Kiếp Kiếp đều sẽ cái bộ dáng này, đều sẽ thống khổ như vậy?

Nói cũng kỳ quái, sau khi nắm chặt tay của nàng, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng trở nên bình tĩnh mấy phần, thân thể cũng bớt run rẩy, trong miệng vẫn như cũ lẩm bẩm, thế nhưng thống khổ lại rõ ràng giảm bớt.

Hắn cũng thật là đáng thương a! Không nghĩ tới, yêu một người vậy mà lại biến thành như vậy. Thế nhưng, hắn vì cái gì muốn đem tình yêu của bản thân đi chuyển hóa thành kỹ năng chứ? Hắn sao không đi tìm người yêu trong lòng hắn?

Bên ngoài lều, cách đó không xa, một người ngồi xổm trong bóng tối, tận mắt thấy nàng đi vào trong lều vải.

Một vòng mỉm cười hiện ra trên khuôn mặt của hắn, chậm rãi đứng lên, xem ra, bản thân hôm nay không cần lại tiếp tục thủ hộ. Nàng đã vào nửa ngày đều không có ra.

Từ trong bóng tối đi ra, còn không phải là Vĩnh Hằng Chi Ngự Từ Tam Thạch sao?

Vũ Hạo nhận lấy Hạo Đông Chưởng phản phệ, thân thể hư nhược, Từ Tam Thạch hiểu rõ nhất, cho nên, hắn kỳ thật cũng đi theo Hoắc Vũ Hạo trở về, thủ hộ xung quanh, bảo hộ lấy Hoắc Vũ Hạo.

Bất quá, sau khi nàng đi vào, nửa ngày đều không có ra, đêm nay, dường như không cần lại tiếp tục thủ hộ.

Lặng yên rời đi, không phát ra một điểm thanh âm.

Trong trướng bồng.

Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hô hấp của hắn trở nên đều đều, thân thể cũng không còn run rẩy. Ngẫu nhiên có vài tiếng thì thầm, nhưng lại thiếu đi thống khổ.

Hắn dùng hai cánh tay nắm thật chặt tiểu thủ trắng nõn, phảng phất là bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, nói gì cũng không chịu buông ra. Trên mặt dần dần có vẻ mỉm cười thỏa mãn.

Hắn ngủ. Tiếp lấy ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ trướng bồng, nàng vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của hắn. Nàng đến đây chỉ bởi vì đối với hắn lúc đó có chút bận tâm, lại có chút hiếu kỳ tình trạng của hắn.

Nhưng giờ phút này, bản thân nàng lại phát hiện mình đi không được.

Nếu như cưỡng ép rút ra, đương nhiên có thể, thế nhưng, như thế, hắn sợ rằng sẽ bị thương tổn đi. Trong lòng mềm đi, nàng không làm vậy. Hắn cũng không bất kỳ động tác lấn lướt nào nữa, chẳng qua là nắm chặt tay của nàng, cuộn mình ở nơi đó, dần dần ngủ sâu.

Người này chính là thiên chi kiêu tử mà mọi người chú mục? Khóe miệng nàng toát ra một vòng đắng chát. Nguyên lai, sau lưng hắn vậy mà lại yếu đuối như thế. Xem ra, hắn thu hoạch được một thân thực lực cường đại, đồ vật trả giá quả thực là quá nhiều.

Thế nhưng, vì cái gì cầm tay của ta, hắn liền có thể bình tĩnh trở lại chứ? Chỉ là bởi vì trong lòng được an ủi?

Một bàn tay khác lấy ra một tấm khăn vuông, vì hắn lau sạch lấy mồ hôi trên trán. Ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sẽ gì cái gì làm ra cử động thân mật như vậy, hết thảy đều tự nhiên mà làm.

Lông mày của hắn được nàng lau đến dần dần giãn ra, phảng phất trên người nàng có một loại lực lượng thần bí, có thể làm cho hắn chân chính bình tĩnh trở lại.

Hai tay nắm chặt tay nàng dần dần có một tia nhiệt độ, cầm cũng không phải quá chặt, thân thể co ro của hắn thậm chí cũng dãn ra.

Tiếp tục lau sạch, dần dần, khăn vuông rơi ở một bên, nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn.

Dáng dấp của hắn cũng không khó nhìn, bộ mặt đường cong nhu hòa, mấp máy hai mắt, lông mi cũng rất dài. Trên gương mặt tái nhợt đã có mấy phần huyết sắc, mà trên người hắn phóng thích ra sinh mệnh lực lại tựa hồ so sánh bất luận kẻ nào đều cường thịnh hơn.

Trong bất tri bất giác, nàng nhìn đến có chút ngốc trệ. Cũng trong bất tri bất giác, hai tay hắn nắm chặt tay nàng cũng dần dần buông ra.

"A. . . , ta rốt cục có thể đi." Nàng nhẹ nhàng thu hồi bàn tay của mình, trên tay tràn đầy mồ hôi, nhưng nàng lại vô thức nắm lấy nắm đấm, phảng phất muốn đem mồ hôi nóng ướt lưu lại.

Nhẹ nhàng thu hồi bản tay của bản thân trên đầu của hắn, nàng lặng lẽ đứng lên. Hắn vẫn ngủ bình tĩnh như trước, không có bất cứ động tĩnh gì.

Nàng lặng lẽ hướng màn cửa trướng bồng đi đến, nhưng không biết vì cái gì, từng bước đi ra, liền không nhịn được quay đầu nhìn hắn.

Hô hấp của hắn vẫn như cũ đều đều, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Rốt cục, nàng đi đến cửa, quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn thật sâu.

Một người đối với tình yêu cố chấp như thế, hẳn là một người tốt đi.

Người tốt, ngủ ngon!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ trướng bồng, chiếu lên khuôn mặt của Hoắc Vũ Hạo, trận trận ấm áp để hắn từ trong ngủ mê tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, cảm nhận được ánh nắng chói mắt, vô thức dùng tay che chắn.

Hả? Sao muộn vậy mà ta còn chưa dậy? Thường ngày hắn đều sáng sớm liền rời giường tu luyện a!

Xoay người ngồi dậy, tối hôm qua phát sinh hết thảy cấp tốc xuất hiện trong hồi ức. Hoắc Vũ Hạo vô thức liếc mắt nhìn trữ vật giới chỉ Ngọc Bích Tinh Quang của bản thân. Trong trữ vật giới chỉ, mười kiện hồn đạo khí tham trắc siêu cao lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Không sai, tối hôm qua chúng ta chẳng những thành công ăn cắp hồn đạo khí tham trắc siêu cao, còn đánh giết Cuồng Ngưu Đấu La đi. Ta xuất ra Hạo Đông Chưởng Đời Đời Kiếp Kiếp. Sau khi trở về, dường như đặc biệt thống khổ. Thế nhưng, vì cái gì lúc này ngược lại không có cảm giác gì đây?

Trong quá khứ, sau khi thi triển Đời Đời Kiếp Kiếp, cũng không chỉ một đêm liền có thể khôi phục lại. Dù sao vẫn cần duy trì liên tục một đoạn thời gian mới được. Hơn nữa, ngày thứ hai tất nhiên là ngơ ngơ ngác ngác.

Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân dễ chịu nói không nên lời, vậy mà không có cảm giác bất kỳ di chứng gì. Ngược lại giống như là ngủ một giấc ngon, còn ngủ quên.

Kỳ quái! Gãi gãi đầu, Hoắc Vũ Hạo đứng lên, đi ra trướng bồng.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, không khí thật tốt. Hít sâu một cái, không khí mát mẻ làm dịu thân thể, thoải mái lâm ly.

Ta vì cái gì sẽ có cảm giác thả lỏng như thế? Tâm tình lại tốt như thế? Hoắc Vũ Hạo có chút buồn cười tự hỏi bản thân hỏi.

Nhưng hắn lại không có đáp án, cho dù ăn chút thiên tài địa bảo gì đó, cũng không có khả năng để tâm tình của mình biến tốt a. Nhưng hôm nay tâm tình của mình tựa hồ đặc biệt tốt a! Tối hôm qua, đến tột cùng phát sinh chuyện gì.

Cau mày, minh tư khổ tưởng.

Hắn mơ hồ nhớ rõ, bản thân lúc ấy đặc biệt thống khổ, nhưng về sau, giống như Đông Nhi đến, cầm lấy tay của hắn, dỗ dành lấy tưởng niệm cùng đau xót trong lòng hắn, về sau, thống khổ liền giảm bớt rồi biến mất. Sau đó liền ngủ rất thoải mái, rất dễ chịu.

Đông Nhi, thật chẳng lẽ chính là nàng tới rồi sao? Con mắt của Hoắc Vũ Hạo trừng lớn, chẳng lẽ nói, Đông Nhi vẫn giấu kín ở bên cạnh ta, nhìn thấy ta thống khổ, sau đó nàng liền đến, còn an ủi ta? Là Đông Nhi, nhất định là nàng, nhất định là ta cảm nhận được khí tức của nàng.

Đột nhiên quay người lại, Hoắc Vũ Hạo nổi điên xông về trong trướng bồng, bản thân trực tiếp bổ nhào lên giường, dùng sức hít thật sâu một hơi, muốn tìm kiếm mùi vị của Đông Nhi.

Thế nhưng, một đêm trôi qua, lại nào có vị đạo gì lưu lại chứ? Trên giường, chỉ có mùi vị của bản thân hắn mà thôi.

Chẳng lẽ hết thảy chỉ là ảo giác? Mất mát mãnh liệt khiến Hoắc Vũ Hạo không khỏi nắm chặt nắm đấm, ngay lúc này, đột nhiên, hắn nhìn thấy một góc đồ vật trắng noãn.

Vô thức lấy tay kéo một phát, một tấm khăn tay tinh xảo rơi vào trong tay hắn.

Tấm khăn tay làm bằng tơ lụa, trơn bóng mềm mại, vào tay như là da thịt thiếu nữ, phía trên còn mang theo một chút vết mồ hôi.

Quyết không có thể nào là của ta a! Rõ ràng là của nữ nhân.

Hoắc Vũ Hạo nhìn đi nhìn lại mấy lần, trên khăn tay không có bất kỳ tiêu ký. Chỉ một cỗ hương khí như lan như xạ nhàn nhạt.

Đông Nhi, dường như thật là Đông Nhi.

Chẳng lẽ nói, cảm giác của ta không sai? Đêm qua thật là Đông Nhi đến, thấy ta đau lòng liền an ủi ta. Để ta từ trong thống khổ giải thoát ra sao?

Bình Luận (0)
Comment