Đường Vũ Đồng xoay người, ngóng nhìn bầu trời đêm, nắm chặt mười ngón tay, hướng bầu trời le lưỡi một cái, để tay lên ngực tự hỏi, Đường Vũ Đồng, ngươi sao rồi? Vì sao lại nhớ thương người kia? Chẳng lẽ, cảm giác vừa rồi là đố kị? Vì sao a! Cũng bởi vì hắn từng bảo vệ ta? Không, không thể như vậy. . Hắn chỉ là người thường, hơn nữa, hắn đều đã có người yêu. Coi như hắn rất xuất sắc thì sao? Dáng dấp cũng không đặc biệt đẹp trai a! Đi ngủ, trở về ngủ đi!
Vừa nói, nàng bước ra bộ pháp, đi về hướng trướng bồng của bản thân, nhưng mà, tốc độ đi đường lại chậm vô cùng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sáng sớm.
Y Tiên Đấu La Vương Tiên Nhi liền hân hoan đi tới trong trướng bồng của Hoắc Vũ Hạo, lại lần nữa vì hắn kiểm tra thân thể.
Như nàng hôm qua phán đoán, sau khi hấp thu sinh mệnh lực thuần túy trên thân mình Hoắc Vũ Hạo phóng thích ra, bình cảnh nhiều năm trước tới nay một mực áp chế hồn lực trong cơ thể nàng, chuyển hoán dựa theo phương thức chiết xuất năng lượng sinh mệnh thuần túy rốt cục xông phá.
Cấp chín mươi lăm tới chín mươi sáu thật quá khó khăn. Đến gần sáu mươi năm thời gian a! Rốt cục bước ra một bước. Phần công lao này không thể nghi ngờ đều đến từ người trẻ tuổi đang hôn mê kia.
Cho nên, nàng sáng sớm liền đến. Mặc dù không cần đối với Hoắc Vũ Hạo tiến hành trị liệu gì, nhưng nàng cũng muốn tận khả năng cam đoan trong quá trình khôi phục không gặp phải vấn đề gì, coi là hồi báo một phần ân tình.
Tình huống của Hoắc Vũ Hạo rất ổn định, kinh mạch đứt gãy trong cơ thể cũng đang thong thả khôi phục, tốc độ khôi phục rất nhanh, trừ sinh mệnh lực khổng lồ trong cơ thể ra, còn có một nguyên nhân chính, là kinh mạch của hắn sau khi vỡ vụn lập tức liền ngưng kết, cũng không có bởi vì di động mà cải biến vị trí. Kinh mạch phá toái không bị di chuyển, đối với hắn khôi phục có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Diệp Cốt Y một đêm không ngủ, nhìn lấy Y Tiên Đấu La Vương Tiên Nhi vừa kiểm tra vừa yên lặng gật đầu, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Y Tiên tiền bối, Vũ Hạo hắn như thế nào? Không sao chứ?"
Vương Tiên Nhi liếc mắt nhìn nàng, tự tiếu phi tiếu mà nói: "Tiểu cô nương, quan tâm sẽ bị loạn a. Muốn tăng tiến tu vi, ngươi còn cần cố gắng phương diện tình cảm nhiều hơn. Trong cơ thể ngươi có một cỗ khí tức tích tụ, dường như cũng bởi vì hắn a? Ta có thể cảm giác được vũ hồn của ngươi cùng ta có chỗ đồng nguyên, thôi, lão thân liền giúp ngươi một cái."
Vừa nói, Y Tiên Đấu La nâng lên tay trái, khẽ ấn giữa ngực Diệp Cốt Y.
Lập tức, Diệp Cốt Y chỉ cảm thấy một cỗ hồn lực thanh lương chui vào trong cơ thể, cả người lập tức đều cảm thấy thông suốt, loại cảm giác này dễ chịu nói không nên lời. Nếu như không phải Hoắc Vũ Hạo đang ngủ say, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài một phen.
"Dược y chữa bệnh thường. Tâm bệnh cần phải có tâm dược. Hài tử, ta nhìn ra được ngươi rất thích hắn. Thế nào? Ngươi xinh đẹp như thế, chẳng lẽ hắn còn không thỏa mãn?" Vương Tiên Nhi thu hồi tay trái, sờ đầu Diệp Cốt Y.
Diệp Cốt Y giải khai tích tụ trong lòng, thân thể dễ chịu hơn nhiều, mắt thấy đôi mắt ân cần của Y Tiên Đấu La, nhịn không được vành mắt đỏ lên, khẽ lắc đầu, nói: "Hắn đã có người yêu. Không nên trách hắn, có lẽ, cai ta thích, đúng là phần tình yêu chấp nhất của hắn đi."
Y Tiên Đấu La than nhẹ một tiếng, nói: "Các ngươi những người trẻ tuổi a! Tình là thứ khó nhìn thấu nhất. Thời trẻ tuổi ta cũng như thế. Chỉ bất quá, thích một người chưa hẳn phải lấy được. Hơn nữa, trên thế giới này, còn có phần lớn đồ vật đáng giá ngươi đi thưởng thức. Thích hắn cũng không có gì, chỉ cần không để tâm vào chuyện vụn vặt liền tốt. Bằng không, ngươi sẽ chỉ cả đời buồn bực. Phải học được buông xuống, minh bạch chứ?"
"Vâng, cảm ơn tiền bối chỉ điểm." Diệp Cốt Y khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhịn không được chuyển hướng Hoắc Vũ Hạo.
Vương Tiên Nhi mỉm cười, nàng biết, phương diện tình cảm cũng không phải vài câu nói liền có thể thuyết phục. Nhưng nàng cũng nhìn ra được, Diệp Cốt Y cũng không phải loại người để tâm vào chuyện vụn vặt. Nếu không trong cơ thể nàng tích tụ khí tức sẽ càng thêm nghiêm trọng.
"Hắn hẳn là không có sự tình gì, nhưng bởi vì kinh mạch trong cơ thể tổn hại nghiêm trọng, chữa trị còn cần thời gian. Nếu như ta bắt đầu trị liệu thương thế của hắn từ đầu, ít nhất phải nửa năm mới có khả năng trị thật tốt. Hơn nữa còn không thể cam đoan không có di chứng. Rất có thể một thân tu vi đều sẽ phế bỏ. Nhưng sinh mệnh lực trong cơ thể hắn cực kỳ to lớn, hẳn là có kỳ ngộ gì, bằng vào năng lực tự lành, ta thấy hắn nhiều nhất mười ngày liền có thể khôi phục như lúc ban đầu. Không thể không nói, bản thân hắn liền là một cái kỳ tích."
"Mười ngày liền có thể khôi phục? Thật quá tốt." Diệp Cốt Y nhịn không được nhảy cẫng nói.
Ngay lúc này, màn cửa trướng bồng đẩy ra, Nam Thu Thu từ bên ngoài đi vào.
"Cái gì quá tốt? Vũ Hạo tốt sao?" Nam Thu Thu bước nhanh đi tới bên người Diệp Cốt Y, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo. Thấy hắn còn là dáng vẻ tối hôm qua, trong mắt không khỏi toát ra một tia thất vọng.
Y Tiên Đấu La cười, "Lại một cái. Ngươi xem những nữ hài tử các ngươi, trên đời có nhiều người như vậy, cần chi phải thích cùng một người*. Cùng thích một người, tương lai không có kết quả, há không phải đều thống khổ? Bất quá ngươi còn tốt, tối thiểu ngươi không bởi vì phần yêu thích mà sinh ra tích tụ."
*Nguyên bản: Thiên nhai hà xử vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa.
Khuôn mặt Nam Thu Thu đỏ lên, nói: "Tiền bối, ngài không nên trêu chọc ta a, ta nhưng không có thích người này. Là Cốt Y tỷ thích hắn."
Y Tiên Đấu La mỉm cười nói: "Ta niên kỷ mặc dù lớn, nhưng mắt còn chưa mờ, nếu ngay cả ngươi thích hắn cũng nhìn không ra, vậy ta chẳng phải sống uổng phí hai trăm năm rồi? Tốt, tốt, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, lão bà ta cũng quản không được. Bản thân các ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Ghi nhớ, không nên đụng hắn, vạn nhất kinh mạch trong cơ thể hắn chuyển vị liền phiền phức."
"Vâng." Nam Thu Thu cùng Diệp Cốt Y vội vàng đáp ứng một tiếng.
Y Tiên Đấu La đi, Nam Thu Thu cùng Diệp Cốt Y liếc nhau, Nam Thu Thu hướng nàng thè lưỡi, Diệp Cốt Y thì là mỉm cười. Sau đó hai nữ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang Hoắc Vũ Hạo.
Nam Thu Thu nhếch miệng, nói: "Gia hỏa này có gì tốt? Ai thích hắn chứ. Hừ! Suốt ngày thần thần bí bí, vẫn chưa tới hai mươi tuổi, lại giống như lão đầu bốn, năm mươi tuổi."
Diệp Cốt Y tự tiếu phi tiếu nhìn lấy nàng, "Ta thế nào nhớ kỹ lần trước người nào đó từng nói với ta, bản thân thích thiếu niên lão thành, thích đã thành thục, lại có năng lực."
Khuôn mặt Nam Thu Thu đỏ lên, nói: "Có sao? Là ai nói a? Không có phẩm vị."
Diệp Cốt Y bật cười nói: "Tốt a, cũng không phải muội."
Tiếu dung dần dần thu liễm, nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo nằm ở nơi đó, nàng nói khẽ: "Y Tiên tiền bối nói rất đúng, có lẽ, chúng ta thật nên buông bỏ. Hắn không thể nào thuộc về chúng ta. Kỳ thật, ta có thể cảm giác được, hắn rất khổ."
"A? Hắn còn khổ? Tỷ xem chúng ta nhiều người thích hắn. Hơn nữa, hắn còn là Các chủ tương lai của Hải Thần Các, trong Đường Môn cũng có được địa vị vô cùng quan trọng, còn là Tháp chủ danh dự Truyền Linh Tháp. Quả thực là ngàn vạn hào quang tập trung vào một thân, hắn khổ cái gì a?"
Diệp Cốt Y liếc mắt nhìn nàng, nói: "Lần này bản thân thừa nhận thích hắn đi. Ta có thể cảm giác được trong lòng của hắn rất khổ. Những thứ muội nói xác thực cũng là thành tựu của hắn, nhưng mà, muội có nghĩ tới không, chính là bởi vì có những thành tựu này, đầu vai hắn gánh vác rất nhiều áp lực thật lớn. Trước kia còn tốt, từ khi Đông Nhi ngủ say bất tỉnh về sau, tâm tình của hắn cũng nhận ảnh hưởng rất lớn. Trước lần hành động này, ta thậm chí cảm giác được vẻ trầm ổn của hắn dường như không thấy. Nếu là hắn trước đây, hẳn sẽ không mạo hiểm mới đúng. Tối hôm qua ta mới nghĩ rõ ràng, có lẽ, bản thân hắn liền có chút không muốn sống, cho nên mới cược, mạo hiểm như vậy. Trong lòng của hắn có bao nhiêu khổ, chỉ bản thân hắn mới biết được."
Nam Thu Thu nhíu mày, nói: "Đường Vũ Đồng không phải là Vương Đông Nhi mất trí nhớ sao? Trước đó mọi người không phải đều nói như vậy sao?"
Diệp Cốt Y trợn mắt, nói: "Ta van muội, muội bình thường quan sát nhiều chút có được hay không? Chẳng lẽ muội không có phát hiện, đoạn thời gian gần nhất Hoắc Vũ Hạo đối với Đường Vũ Đồng rất khách khí? Khách khí đến xa lạ, thậm chí còn không bằng đối với chúng ta. Mang ý nghĩa gì? Lấy tính cách của hắn, nếu như Đường Vũ Đồng thật là Vương Đông Nhi, hắn sẽ như vậy sao? Khẳng định là hắn đã dùng phương pháp gì chứng minh Đường Vũ Đồng không phải là Vương Đông Nhi, cho nên mới sẽ như vậy. Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, ta đã cảm thấy cảm xúc của hắn bắt đầu có chút không đúng."
Nghe nàng vừa nói, Nam Thu Thu thè lưỡi, nói: "Dường như đúng vậy nha. Đường Vũ Đồng nếu không phải là Vương Đông Nhi, Vương Đông Nhi sẽ ở địa phương nào a? Kỳ thật ta cảm thấy, coi như Vương Đông Nhi chết rồi, sợ là chúng ta cũng không có cơ hội gì, tên kia yêu quá sâu đậm, trong lòng cũng chỉ có một mình Vương Đông Nhi. Lúc trước Vương Thu Nhi cùng Vương Đông Nhi dáng dấp giống nhau như đúc, vì hắn trả giá nhiều như vậy, cuối cùng đều không thể để hắn phát sinh biến hóa."
Diệp Cốt Y nói: "Cho nên nói, có lẽ chúng ta nên buông xuống, coi như là một phần hồi ức mỹ hảo đi. Hắn cùng chúng ta cũng không phải người cùng một thế giới. Ta hiện tại hi vọng hắn có thể tìm được Đông Nhi, có thể vui vẻ."
Nam Thu Thu có chút quái dị nhìn lấy Diệp Cốt Y, "Cốt Y tỷ, ta đột nhiên cảm thấy tỷ thật vĩ đại nha."
Diệp Cốt Y cười nhạt một tiếng, nói: "Có gì vĩ đại. Nếu có một cơ hội nhỏ nhoi, ta đều sẽ cố gắng đi tranh thủ. Thậm chí không để ý mặt mũi nữ hài tử, nhưng mà, muội cũng đã nói, chúng ta căn bản liền một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có. Vậy thì cũng chỉ có chúc phúc hắn."
Bên ngoài lều, một người yên tĩnh đứng ở nơi đó, khi Y Tiên Đấu La rời đi, nàng liền đã đến, nhưng lại không tiến vào trướng bồng, mà ở bên ngoài lắng nghe Nam Thu Thu cùng Diệp Cốt Y đối thoại. Nghe tới đây, nàng xoay người, yên lặng rời đi. Không biết vì cái gì, sâu trong đáy lòng nàng xuất hiện một phần cô đơn.
Nam Thu Thu tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc từ Diệp Cốt Y, mãi cho đến gần cơm trưa mới đổi người. Thế chỗ Nam Thu Thu là Giang Nam Nam, lại về sau an bài Kinh Tử Yên. Kinh Tử Yên chăm sóc mãi cho tới đêm khuya.
"Vũ Đồng, ban đêm ăn xong cơm tối ngươi nghỉ ngơi trước một canh giờ, sau đó đổi cho Tử Yên, có vấn đề gì không?" Từ Tam Thạch hướng Đường Vũ Đồng hỏi.