[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 80

Thanh niên này nhìn qua gầy gò, khá cao, còn có vài phần phong độ của người trí thức, cũng rất anh tuấn. Lúc trước hắn đứng bên cạnh xem cuộc chiến, vẫn luôn vô cùng yên tĩnh.

Tuổi của hắn lớn nhất trong các đệ tử, tu vi cũng cao nhất. Hắn chính là Đại sư huynh của học viện Cứu Thục.

"Đại sư huynh rất mạnh, ngươi cẩn thận một chút!" Độc Bạch nhắc nhở.

"Được." Đường Tam gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Vũ Băng Kỷ cũng đã đi ra rồi, hắn vẫn nở nụ cười thản nhiên, gật nhẹ đầu với Đường Tam.

Mộc Ân Tình nói: "Trận chiến này của các ngươi cũng có thể nói là cuộc chiến nguyên tố. Yêu Thần biến của Băng Kỷ là Băng Tinh biến, là người duy nhất trong số các ngươi có kỹ năng thiên phú không đến từ Yêu Quái Tộc. Băng Tinh biến đến tử một loại Băng Tinh trong Tinh Quái Tộc, là Tiên Thiên Chi Linh trong truyền thuyết, tiên thiên đều có được năng lực khống chế Băng nguyên tố. Băng Tinh biến của Băng Kỷ cũng không phải trực tiếp truyền thừa mà có, Băng tinh nhất tộc chỉ có thể dựa vào phân liệt để sinh sôi nảy nở. Hắn là dưới cơ duyên xảo hợp, gặp được một Băng Tinh đang phân liệt nên bị nhiễm, do đó huyết mạch phát sinh biến dị nên có được năng lực Băng Tinh biến. Trong học viện chúng ta có vào học viên sở hữu Yêu Thần biến có đặc tính duy nhất, năng lực của Băng Kỷ là một trong số đó."

Thì Quang Biến và Thiên Hồ Biến cũng hẳn là có đặc tính duy nhất a? Đường Tam trong lòng suy ngẫm.

Băng Tinh biến là Yêu Thần biến đến từ Tinh Quái Tộc, đây là hắn đầu tiên nhìn thấy. Dùng lực khống chế Băng nguyên tố để khống chế toàn diện, năng lực này cũng hẳn là tương đối tốt.

"Đại sư huynh, xin chỉ giáo." Đường Tam có chút khom người, hành lễ với Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ mỉm cười nói: "Ngươi khống chế Phong Nhận phi thường tốt, mà khống chế nguyên tố cũng là phương hướng ta học tập và nghiên cứu, chúng ta sau này sẽ trao đổi nhiều hơn. Mời."

Thanh âm của hắn rất êm tai, dường như không có nửa phần khói lửa. Hắn tu luyện Băng nguyên tố chưởng khống nhưng không có cảm giác rét lạnh, rất dễ làm cho người khác phát sinh hảo cảm với hắn.

"Bắt đầu!" Nghe Mộc Ân Tình ra lệnh, khí tức hai người cũng bắt đầu phát sinh biến hoá. Hai con ngươi Đường Tam biến thành màu xanh biếc, thanh quang vây quanh toàn thân.

Trên người Vũ Băng Kỷ tức thì xuất hiện một tầng băng hào quang lam sắc, trên người cũng không có biến hoá. Hắn không công kích trước, mà làm một thủ thể "mời" với Đường Tam. Đây chính là quy phạm của Đại sư huynh.

Đường Tam cũng không khách khí, đối mặt với đối thủ có tu vi Lục giai, hơn nữa có Yêu Thần biến vô cùng hiếm thấy, hắn không có nửa phần chủ quan.

Tay phải Đường Tam nâng lên, hai đạo Phong Nhận lập tức phát ra, trên không trung vẽ thành hai đường vòng cung, trực tiếp hướng Vũ Băng Kỷ trảm xuống.

Vũ Băng Kỷ trong nháy mắt khi Đường Tam động thủ cũng ra tay, tay phải nâng lên lăng không ấn xuống phía Đường Tam, từng đám băng chuỳ óng ánh sáng long lanh ngưng tụ trước mặt hắn.

Hắn không có nhìn Phong Nhận trên không trung, mười mấy băng chuỳ kèm theo tiếng rít chói tai bay vụt đến chỗ Đường Tam.

Cùng lúc đó, dưới chân Vũ Băng Kỷ, một đường hàn băng kéo dài đến chỗ Đường Tam, chân hắn trượt trên hàn băng, tựa như phi hành sát đất hướng về phía Đường Tam.

Đối mặt với băng chuỳ, Đường Tam cũng không có phóng thích Phong Nhận ngăn cản. Nhìn Vũ Băng Kỷ theo hàn băng tiến về phía mình, cảm nhận được nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ thấp, mũi chân hắn chỉa xuống đất, xông tới đón băng chuỳ.

Hai đạo Phong Nhận rơi xuống, Vũ Băng Kỷ cũng không có ý muốn né tránh.

"Khi khi" hai tiếng, hai đạo Phong Nhận trảm trên lưng Vũ Băng Kỷ phát ra tiếng va chạm thanh thuý. Phong Nhận vỡ tan, thân thể Vũ Băng Kỷ chỉ nhoáng dừng lại một chút.

Đây là ... Thân thể hàn băng hoá? Hoặc nói là, Băng nguyên tố hộ thể? Không hổ là Lục giai cường giả a! Trong khi Vũ Băng Kỷ bị Phong Nhận đánh trúng, Đường Tam cũng đã đón nhận băng chuỳ.

Đối mặt với băng chuỳ, hắn không có phóng thích Phong Nhận, thân ảnh trở nên mờ đi, tựa như bị bóp méo. Trong chốc lát, thân thể của hắn từ trong khe hở băng chuỳ chui ra, không có bị một băng chuỳ nào đánh trúng.

Khoảng cách của song phương bởi vì Đường Tam tránh băng chuỳ mà được kéo gần lại.

Trình Tử Chanh lúc này cũng trợn to mắt mà nhìn, nàng rõ ràng còn nhớ rõ lúc trước Đường Tam tránh qua nàng một cách kì lạ, tránh công kích chính diện của nàng, rồi đến phía sau nàng, khống chế được thân thể nàng, cho nên nàng mới thua.

Lúc này nàng tập trung nhìn, nhưng như cũ không cách nào biết được vì sao Đường Tam có thể tránh băng chuỳ. Hắn như thế nào làm được? Cái này không đơn giản chỉ là dùng tốc độ nhanh.

Nàng đương nhiên không biết, đây là tuyệt học Đường Môn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.

Chỉ cần có đầy đủ tu vi, Đường Tam có thể đem Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ thi triển đến trình độ thần kỹ.

Khoảng cách giữa Đường Tam và Vũ Băng Kỷ kéo gần lại, nhưng Đường Tam tận lực tránh không đến gần đường hàn băng. Vũ Băng Kỷ nhìn Đường Tam né tránh không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc, hai tay nắm chặt, một cây băng mâu xuất hiện trong tay hắn. Băng mâu đâm ra, lập tức hoá thành mâu ảnh lao về phía Đường Tam. Hơn nữa, một cỗ sương bắng lớn phóng thích từ dưới chân hắn, đường hàn băng phát ra một tiếng trầm đục. Sương băng quét sạch, thẳng đến chỗ Đường Tam.

Nhiệt độ xung quanh Đường Tam chợt hạ xuống, toàn thân đều có chút cứng ngắc.

Lực áp bách Lục giai không giống bình thường, nhất là khi Đường Tam phát hiện Vũ Băng Kỷ tựa hồ đã biến thành một bộ phận của Băng nguyên tố, không ngừng bắn ra hàn ý vô cùng cường thế.

Hai con ngươi Đường Tam sáng lên, từng đạo Phong Nhận bắn ra. Giống như trong trận chiến với Trình Tử Chanh, vẫn là mười tám đạo, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, mười tám đạo lần này rõ ràng ngưng thực hơn một chút.

Mũi chân Đường Tam chỉa xuống đất, thân thể linh hoạt nhảy sang bên cạnh, mười tám đạo Phong Nhận xoay tròn, chém tới Vũ Băng Kỷ. Cùng lúc đó, tay phải Đường Tam giơ lên trước người, một đạo Phong Nhận ngưng tụ trong bàn tay hắn, nhưng kì dị là, lại có thêm một đạo Phong Nhận, hai đạo Phong Nhận lập tức dung hợp biến thành một, màu sắc rõ ràng đậm hơn vài phần.

Thanh quang trong mắt Đường Tam là để che dấu Linh Tê Tâm Nhãn. Dưới sự khống chế của Tinh Thần Lực cường đại, mục tiêu của mười tám đạo Phong Nhận là một chỗ trên người Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ phóng tới Đường Tam, sương băng đã được ngưng tụ lớn đột nhiên phun ra. Cùng lúc đó, sau lưng hắn, một tường băng được dựng lên, ngăn cản công kích của Phong Nhận.

"Phanh phanh phanh!"

Ba đạo Phong Nhận liên tục rơi trên tường băng.

Sắc mặt Vũ Băng Kỷ có chút thay đổi, thân ảnh đuổi theo Đường Tam chợt ngừng lại.

Ba đạo Phong Nhận chém xuống cùng một vị trí, cắt một vết thật sâu trên tường băng. Mà từng đạo Phong Nhận phía sau xếp thành một hàng chỉnh tề, nối gót chém tới. Khi Vũ Băng Kỷ dừng lại, đạo Phong Nhận thứ năm đã chém thủng tường băng.

Nhìn một màn như vậy, tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều có cảm giác hoa mắt. Trong mắt bọn họ, mười tám đạo Phong Nhận vốn phi hành tán loạn trên không trung, trong nháy mắt lại đột nhiên điều chỉnh tốt, từ trên trời giáng xuống, thẳng đến chỗ Vũ Băng Kỷ.

Lần đầu tiên Vũ Băng Kỷ lộ chút bối rối.

Hắn chẳng còn quan tâm đi truy kích Đường Tam, chẳng qua phun sương băng về phía Đường Tam rồi lập tức quay người, băng mâu trong tay vung vẩy, ngăn cản công kích của mười tám đạo Phong Nhận được bắn ra bằng thủ pháp Bách Điểu Đầu Lâm.

"Oanh oanh oanh" từng tiếng nổ vang lên.

Mỗi tiếng nổ vang, Vũ Băng Kỷ đều đánh nát một đạo Phong Nhận. Nhưng những Phong Nhận này được điều khiển quá tinh diệu, dù hắn đã cố hết sức, thậm chí lần nữa ngưng tụ tường băng, nhưng vẫn không ngăn cản được, không ngừng lui về phía sau.

Bình Luận (0)
Comment