Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Diệp Phi Linh mới yên tâm cùng Diệp Tát Khắc trở về Diệp gia.
Trên người nàng bao trùm một lớp vải vóc, váy thì phồng phồng, eo thì bị bó chặt, thật sự rất khó chịu với trang phục Phương Tây, đẹp thì có đẹp nhưng không tiện dụng chút nào.
Diệp Tát Khắc hướng ánh mắt về phía Diệp Phi Linh, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Đứa bé này càng lớn nhìn càng giống Trần Phi, thật sự hắn không muốn bỏ qua.
- Con gái, con thích trở về gia tộc cùng với ta không?
Diệp Tát Khắc nhìn biểu cảm của Diệp Phi Linh, âm thầm hỏi dò. Mặc dù ở nhà hắn đã chuẩn bị trước tất cả, nhưng sợ nàng ở ngoài quen thuộc, lại đối gia tộc sinh ra khó chịu.
Diệp Phi Linh nghiêng đầu, sau đó lại gật đầu.
- Ta nghe nói.. ta còn một vị tỷ tỷ nữa phải không?
Diệp Phi Linh hướng ánh mắt về phía Diệp Tát Khắc.
"" Vậy ra là con bé đã biết cả rồi?!""
Diệp Tát Khắc thở dài. Vốn là muốn đưa nàng về rồi mới nói, nhưng hiện giờ nếu đã biết, vậy thì không thể khiến chúng bất hoà được.
- Đúng vậy, con có thích không? Linh Linh rất dịu dàng, đảm bảo con sẽ thoải mái như.. à vui vẻ như mọi ngày!
Diệp Tát Khắc trong lòng nói lỡ, may mà kịp thời sửa lại. Diệp Phi Linh cũng không hào hứng lắm với chuyện người trong tộc, Diệp Tát Khắc nhắc tới cái gì, chính nàng gật đầu cái đó.
Cánh cửa Diệp gia từ từ mở.
Diệp Phi Linh ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn tới, trước mặt nàng là một nữ nhân tóc lam, bộ dáng tương tự Diệp Linh Linh mấy phần. Mặc dù tuổi tác nàng không còn trẻ, nhưng so với Diệp Tát Khắc thân là hồn sư thì vẫn trẻ hơn rất nhiều. Ít nhất, trên đầu nàng vẫn không điểm bạc, hẳn là có bí quyết gì đi.
Diệp Phi Linh không hề biết, chỉ cần là Cửu Tâm Hải Đường nhất mạch, người bên cạnh bọn họ đều được hưởng lợi không ít. Không chỉ là trẻ đẹp hơn nhiều, nhất là với những người sinh ra người thừa kế, huyết mạch tương liên khiến bọn họ cũng được thừa hưởng một chút khả năng trị liệu của Cửu Tâm Hải Đường. Thân thể không những nhanh hồi phục vết thương, mà ngoài tuổi tác có thể vĩnh viễn bảo trì bộ dáng thanh xuân tươi đẹp.
Đây vừa là đặc ân, và cũng là bù đắp thiếu sót của Cửu Tâm Hải Đường. Dù sao bọn họ cũng chỉ là phụ trợ hệ.
- Ngài trở về rồi..
Nữ nhân nhẹ giọng nói bâng quơ, tuyệt nhiên không nhắc đến Diệp Phi Linh nửa phần. Diệp Tát Khắc mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng trước khi đón con gái thứ trở về đã bàn bạc qua với nàng. Nàng cũng không có phản đối, hơn nữa còn tỏ ý ủng hộ hắn lưu lại huyết mạch Diệp gia.
Ngân Ngọc phu nhân nhìn Diệp Phi Linh chớp mắt bộ dáng, trong lòng hận đến nghiến răng. Thật sự là giống nàng ta đến mấy phần.
Diệp Phi Linh nhìn thấy ánh mắt Ngân Ngọc phu nhân hướng tới, nhẹ cúi đầu thi lễ. Người này sẽ trở thành "" mẹ "" của nàng, hơn nữa bà ta không có hồn lực.
Nếu đã là người thường, thì không cần phải phí thời gian để ý làm gì cho mệt.
- Phu nhân, nàng xem, đây là con gái thứ hai của ta, nàng tên Diệp Phi Linh!
Ánh mắt Ngân Ngọc phu nhân rũ xuống, sau đó lại tản ra bình thường.
- Được rồi, chào mừng trở về. Quản gia, mau đưa nàng đến phòng nghỉ ngơi cùng sắp xếp!
Trước mặt Diệp Tát Khắc, Ngân Ngọc phu nhân trước giờ luôn bảo trì bộ dáng hoàn mỹ. Diệp Phi Linh gật đầu cảm ơn, sau đó theo vị quản gia kia mà đi vào trong nhà.
Vị quản gia này trông cũng đã già, nhưng Diệp Phi Linh cảm nhận được, ông ta là một gã Hồn Vương ngoài năm mươi cấp. Không chỉ thế, quá nửa hạ nhân nơi này đều là Hồn sư có thực lực không tầm thường.
Nhà của phụ trợ hệ.. hình như đều là như thế này?
Khó mà nghĩ ra chức nghiệp của một hệ phụ trợ yếu ớt lại giàu có đến như vậy. Nhất là khi ở trên lập trường thực lực, Cửu Tâm Hải Đường không có mạng lưới kinh thương giống như Thất Bảo Lưu Ly tông, cũng không có hai vị Phong Hào Đấu La bảo vệ.
Điều này rất vô lý.
Diệp Phi Linh trong lòng suy xét, nhưng cũng không nghĩ tới quá nhiều. Nàng thả mình nằm trên giường nệm. Tốt xấu gì cũng là Đại gia tộc, hẳn cũng không quá mức khó khăn.
Nam nhân ở nơi này, chỉ cần là quý tộc thường sẽ lấy rất nhiều vợ. Do đó, bọn họ cũng có nhiều con, nhưng điều đó chỉ quan trọng khi những đứa bé đó đều là con trai. Những đứa bé gái thường không được chú ý quá nhiều.
Nhưng ở đây lại khác. Vì muốn gia tộc được lớn mạnh, cho nên những bé gái rất được chú trọng. Bất kể trong tình huống nào, cho dù bọn họ là hồn sư, hay không có hồn lực đều được dạy dỗ một cách cẩn thận.
Mục tiêu duy nhất trong đời của mỗi bé gái tại Cửu Tâm Hải Đường gia tộc, đó chính là thu được con rể tốt. Vô luận là hồn sư có thực lực cường đại hay người thường có vị trí quan trọng, bọn họ đều tiếp cận để không ngừng phát triển tăng cường sức mạnh cho gia tộc.
Diệp Phi Linh giả vờ như không biết đến nghi lễ ứng xử trong giới quý tộc. Mặc kệ là nàng có làm cái gì, ánh mắt Ngân Ngọc phu nhân vẫn luôn mỉm cười. Cùng với đó là Diệp Linh Linh mang theo điệu bộ thân thiết khiến nàng có chút... thụ sủng nhược kinh.
Rất hiếm có gia tộc nào chào đón con gái riêng, đặc biệt là mẹ kế càng không chào đón. Nhưng Diệp Phi Linh lại đón nhận được sự quan tâm đặc biệt.
Ngân Ngọc phu nhân không nói thì thôi, mở miệng là cười. Bà ấy đem nàng đi thăm thú toàn bộ dinh thự Diệp gia, dạy nàng một chút những điều cần chú ý, sau đó để nàng tự mình luyện tập.
Diệp Phi Linh mặc dù trong lòng hồ nghi, nhưng lại không thể không tin những gì Ngân Ngọc phu nhân dạy bảo. Diệp Linh Linh mặc dù có chút săn sóc quá mức, nhưng lại luôn tặng quà cho nàng.
Mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng như thế này, Diệp Phi Linh cũng không quá thích, nhưng cũng không quá ghét. Phu nhân đối với nàng có chút lãnh đạm, đổi lại nàng có sự tự do của riêng mình.
Bất quá, tòa dinh thự này giống như đang giam lỏng nàng vậy.
Diệp Phi Linh trong tay không có lấy một người hầu. Không phải thường thấy ở các đại gia tộc sẽ phân ra hầu gái phục vụ sao?
Diệp Phi Linh đắn đo suy nghĩ. Có thêm người hầu, đối với nàng vừa thuận tiện mà cũng bất tiện. Vạn nhất nàng ở trong phòng làm một chút gì đó, lại có kẻ không chú ý xông vào, thật sự là rắc rối.
Ở lại Diệp gia được một tuần, thì Ngân Ngọc phu nhân dẫn theo người và hai hầu gái đến, nói là muốn dạy nàng nghi lễ để sắp tới xuất hiện trong yến tiệc, khôi phục thân phận nhị tiểu thư nhà họ Diệp cho nàng.
Diệp Phi Linh trong lòng toát ra cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng vẫn cúi đầu vâng mệnh.
Ngày đầu tiên giáo viên nghi lễ đến, không ngờ lại là... Đường Nguyệt Hoa.
Diệp Phi Linh trong lòng lòng cảm thán, không hổ là quý tộc, vung tay một cái là mời người đến. May mắn nàng đã gặp qua Đường nữ sĩ, coi như là biết một chút tâm tính giáo viên.
Ngân Ngọc phu nhân đứng ở trong phòng nhìn xuống sân, nhìn thấy Diệp Phi Linh bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận cúi đầu học nghi lễ từ Đường Nguyệt Hoa, khăn thơm trong tay đã bị bà ta vò nát.
Khốn kiếp, sao có thể như vậy?
Diệp Tát Khắc, sao ngươi có thể như vậy?
Đem đứa con riêng này về nhà, lại còn muốn giới thiệu nó với giới thượng lưu?
Lửa giận trong lòng từ từ dâng lên, khuôn mặt con tiện nhân đó! Mỗi ngày nàng đều phải nhìn thấy, cảm giác giống như nuốt phải ruồi bọ!!
Diệp Phi Linh thở phào một cái, Đường Nguyệt Hoa mỗi ngày đều tới đây, xem ra là không hố cha được viện trưởng đáng kính rồi. Có điều như thế này thật bất tiện, nàng muốn biết tin tức học viện, nhưng lại không thể mở miệng.
- Ngươi đang phân tâm ư?
Đường Nguyệt Hoa nhìn bộ dáng Diệp Phi Linh bước chệch nhịp, hơi cau mày. Trong lúc khiêu vũ nếu bước chệch nhịp, ngoài chuyện có thể khiến bạn nhảy bị thương, chính là không theo kịp tiết tấu đối phương sẽ khiến quý tộc chê cười.
- Đường sư phụ... ta... ta chưa từng khiêu vũ bao giờ! Thật xin lỗi ngài, ta nhất định sẽ cẩn thận luyện tập.
Diệp Phi Linh chống chế mà nói. Xung quanh nơi này có một đống ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, giống như chỉ chờ nàng xảy ra chuyện là nhào vào vậy.
Sống như vậy, rất áp lực.
Hai hầu gái đánh mắt nhìn nhau, ý tứ không cần nói cũng biết, lại nhìn về phía chân Diệp Phi Linh.
Diệp Phi Linh ánh mắt lóe lên một tia cười nhạt. Đôi giày này không rõ vì sao lại làm cao hơn năm phân, nếu không phải nàng là người hiện đại, dẫm vào chẳng khác gì một con ngốc.
Đường Nguyệt Hoa buông chén trà xuống, cẩn thận đánh giá qua bộ dạng Diệp Phi Linh. Nghe nói đứa trẻ này là con riêng, từ nhỏ đã sống lưu lạc, xem ra đúng là không biết gì về khiêu vũ. Những cái khác nàng học có vẻ dễ dàng hơn, giống như là cắm hoa cùng pha trà đều làm rất tốt, vì cái gì khiêu vũ lại kém một điểm?
- Xem ra vẫn không phải là người toàn năng như ta tưởng tượng rồi, ngược lại là..
Diệp Linh Linh nghe hầu gái báo lại, trong lòng có chút đắc ý nhàn nhạt. Về phương diện tu luyện, nàng hoàn toàn không bằng đứa em gái cùng cha khác mẹ này.
Coi như thiên tài tu luyện thì sao? Thân phận thấp kém, không có người nâng đỡ, xem thử nàng làm sao thoát khỏi vận mệnh "" an bài ""?
Nàng nhất định phải khiến nàng ta biến mất khỏi mắt mẹ! Triệt để biến mất khỏi thế gian này!