Tiểu Vũ ra chiêu.
Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp cơ hồ đều cảm thấy rợn tóc gáy. Nữ hài nhỏ nhỏ mảnh khảnh, tuy rằng tính tình có chút bạo lực, nhưng nhìn thấy nàng sử dụng nhu kĩ đánh cho một gã hồn sư hơn nàng mười mấy cấp gãy dập xương cốt.
Bất Nhạc hôm nay coi như gặp bất hạnh, đụng phải tiểu sát tinh Tiểu Vũ, hơn nữa Tiểu Vũ ghét nhất cái bộ dáng hèn mọn của hắn, nên lúc ra tay căn bản không có một chút ý nào hạ thủ lưu tình. Trong lòng Tiểu Vũ, thúc thúc giống như hắn, ngay cả một tiểu cô nương mười hai tuổi cũng không định buông tha, cho dù có giết cũng không có gì quá đáng.
Oanh.
Thân thể của gã thúc thúc hèn mọn Bất Nhạc bị nện xuống đất trong một tư thế cực kỳ quái dị, cả người co quắp, không còn một chút động tác nào khác.
Mã Hồng Tuấn nhìn vào Tiểu Vũ còn đang có chút thở hổn hển hạ xuống cách hắn không xa, hỏi dò:
- Tiểu Vũ, không phải ngươi giết hắn rồi đấy chứ?
Tiểu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn thân thể co quắp của Bất Nhạc:
- Giết hắn chỉ làm ô uế tay của ta. Ta có chừng mực, Tiểu Tam không cho ta tuỳ tiện giết người. Chỉ cho hắn một cái giáo huấn thôi, nhưng mà phỏng chừng hắn không nằm trên giường ba tháng không được. Ta cũng tính toán kỹ rồi, các đốt khớp xương trên người hắn đều bị ta làm trật ra, một thời gian nữa, chỉ sợ hắn muốn tự sống cũng không thể!
Đái Mộc Bạch có chút buồn bực nói:
- Chúng ta tới đây là để đánh nhau, mà ngươi đem hắn đánh ra nông nỗi này, chúng ta làm bù nhìn hả? Bất quá Tiểu Vũ này, bát đoạn quật của ngươi thật là uy mãnh!
Tiểu Vũ cười hì hì, tựa hồ cục diện vừa rồi căn bản không phải là do nàng tạo ra.
Đột nhiên Đường Tam nói:
- Tiểu Vũ, sau này không nên dùng lại phương pháp này để hấp dẫn địch nhân, thực sự là quá nguy hiểm!
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, hai mắt chăm chú nhìn Đường Tam, le lưỡi nhưng lại nhu thuận gật đầu. Đường Tam cũng không nói gì thêm, chỉ có điều khi hắn tận mắt nhìn thấy Tiểu Vũ đi hấp dẫn Bất Nhạc, không biết tại sao, tâm tình phi thường không thoải mái.
Đái Mộc Bạch phất phất tay, nói:
- Tốt rồi, chúng ta đi thôi. Mập mạp, hắn so với ngươi còn thảm hơn nhiều, coi như ngươi đã trả thù được rồi nhé!
Mã Hồng Tuấn dù sao cũng chưa phải chính mình ra tay, lúc này còn chưa hết giận, chạy đến bên người Bất Nhạc, nhấc chân dùng sức đạp hắn vài cái.
Đái Mộc Bạch nhíu mày, nói:
- Đừng đùa quá, hắn mặc dù đánh ngươi,dù có không phải loại tốt lành gì, nhưng tội chưa đến mức chết. Làm nhanh lên một chút!
- Biết rồi!
Mã Hồng Tuấn đang giơ chân đá lên, đúng lúc đó có tiếng bước chân vang lên đang từ từ đến gần.
- BẤT NHẠC!!!
Một thanh âm hùng hậu vang lên, giọng điệu đầy phẫn nộ. Ngay lập tức Mã Hồng Tuấn bị đá bay ra ngoài.
- Thằng nhãi đáng chết!
Thanh âm thứ 2 khàn khàn như vịt đực, hơn nữa kiểu giọng nói hèn mọn bỉ ổi, nhất thời làm cho người khác có cảm giác chán ghét.
Hai người xuất hiện trước mặt Bất Nhạc, nhìn qua thì tuổi đều không sai biệt lắm so với hắn, lúc này hai người nét mặt ngưng trọng lại, nhìn nhau một cái giận dữ.
- Tứ Ca, sao ngươi còn chưa đi nữa?
Diệp Phi Linh quay lại tìm Mã Hồng Tuấn, hắn đang ngã sóng xoài trên mặt đất. Cách đó không xa là 2 tên nam nhân bộ dáng tương tự tên bị Tiểu Vũ đánh.
Ting!
Vụt vụt vụt..
Mấy thanh dao bay tới. Diệp Phi Linh phát động Huyền Ngọc Thủ chặn lấy, trong đó cũng phát động hồn kĩ thời gian giảm tốc nhưng không kịp chặn đứng được, vẫn bị mấy thanh dao đó làm tổn thương.
Thứ này, không phải là dao thường, mà là hồn kĩ. Khí Võ hồn của một Chiến Hồn Sư.
Nhìn bộ dáng Diệp Phi Linh, 2 tên bỉ ổi bắt đầu nổi lên dâm ý.
- Đậu Nga, dường như Bất Nhạc bị thương là vì đứa con gái này, nếu chúng ta bắt lại 3 người cùng hưởng thì thế nào?
Tên giọng vịt đực ban nãy vang lên.
- Nên thế! Cho Thiên Nhai ngươi hưởng trước, ta hồi phục lão Bất đã!
Âm thanh từ tính nam tính vang lên, nhưng cái bộ dáng hèn mọn bỉ ổi kia đã bán đứng hắn.
Diệp Phi Linh nổi sát tâm.
Một kiếp, nàng đã chịu quá đủ rồi!
- Cửu muội, chạy mau!
Mã Hồng Tuấn nhìn năm cái hồn hoàn sau lưng tên kia, nén cơn đau sưng tức ở ngực mà bò dậy.
- Tứ Ca, phóng hồn kỹ của ngươi lên! Mau lên!
Tên kia không ngờ lại là hồn vương, với sức của nàng thì đối phó được 1, nhưng 2 tên thì không thể, hơn nữa tên mập đầu heo này quá vướng chân.
Mã Hồng Tuấn nghe theo, vội vàng phóng hồn kĩ. Hỏa diệm đỏ bắn lên trên trời, xinh đẹp như một đoàn pháo hoa.
- Muốn gọi người?! Xem đao của ta có đồng ý không?
Hơn mười thanh dao bay đến. Mập mạp chân ngắn, sức bền kém chạy không nổi liền ăn một dao vào bả vai, máu tươi phun đầm đìa.
Đáy mắt Diệp Phi Linh tràn đầy phẫn nộ. Hồn kỹ thứ 2 lập tức phát động.
- Thời gian gia tốc!
2 cái long tu châm nhỏ tí ti tăng tốc độ đâm vào 2 người. Thế nhưng tên đứng sau lại tránh được, chỉ cắm vào tên gọi là Thiên Nhai cùng với Bất Nhạc.
Không ổn, thứ này quá hao chân khí!
- Tứ Ca, ngươi đi báo nguy mau lên, bằng không 2 chúng ta sẽ chết ở đây đó!
Mã Hồng Tuấn nhìn nàng, sau đó phát động hồn kỹ bay lên.
2 tên này không phải là lực lượng hình hồn sư, ít nhất nàng có tự tin sẽ kiềm chân chúng được vài phút.
Dụ Mã Hồng Tuấn rời đi chỉ là cái cớ để nàng có thể tự do giết người.
Bất Nhạc hiển nhiên giờ này đã là người chết không thể nghi ngờ.
Long Tu Châm đâm vào thân thể hắn, cộng với nội thương Tiểu Vũ để lại khiến hắn không chịu đựng nổi. Tên hồn vương Thiên Nhai kia tốc độ chậm hẳn.
Diệp Phi Linh đương nhiên còn có không gian, đánh không lại thì chạy.