Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 6

Thành phố lớn - Tác Thác thành.

Giữa trưa nắng nóng nực, 3 đứa bé 1 trai 2 gái không mang hành lý, trực tiếp tiến vào Tác Thác thành.

Đứa bé trai quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai tuổi, thân cao khoảng 1m6, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính xuất chúng, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo một tia cười nhàn nhạt.

Bên cạnh hắn là bé gái mặc y phục màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn xinh đẹp đáng yêu. Nàng có mái tóc nâu thật dài kết đuôi sam, đôi mắt lanh lợi tỏa ra ánh sáng ngọt ngào khiến cho hào quang quanh nàng như sáng lên, làm lu mờ đứa bé trai đi bên cạnh.

2 người này là Đường Tam và Tiểu Vũ.

Theo sau 2 người là Diệp Phi Linh. Nàng mặc một kiện sườn xám cách tân, áo trắng váy lục, tóc màu lục buộc hai bên, đôi mắt để ý cước bộ của 2 người đi trước.

Tiểu Vũ sờ sờ đầu lau qua mồ hôi, thở ra một hơi nhẹ nhõm:

- Cuối cùng cũng tới được Tác Thác thành gì đó rồi! Đại Sư cũng thật là, bao nhiêu học viện có tiếng tranh nhau nhận chúng ta nhưng ông ấy không đồng ý, lại yêu cầu tới cái gì Sử học viện không có tí cấp bậc gì để khảo thí này nữa!

Đường Tam mỉm cười nói: Sư phụ để cho ta tới khảo hạch, cũng không có nói cho ngươi tới mà! Còn may nơi này cách Nặc Đinh thành có 5 ngày đường, không thì ngươi chẳng phải bất mãn hết cả một thành rồi sao?

- Cái đồ vô lương tâm này, còn không phải vì ngươi là ca ca ta sao? Còn 2 ngày nữa mới phải khảo thí cơ mà? Mặc kệ, ca, ngươi phải đưa ta đi chơi khắp Tác Thác thành để đền bù tâm hồn nhỏ bé của ta! Đúng không hả Phi Linh? - Tiểu Vũ trợn mắt nói.

- Sư huynh, Tiểu Vũ tỷ nói đúng đó!

Diệp Phi Linh vui vẻ hùa theo. Đường Tam lúc nào cũng nhường nhịn Tiểu Vũ, tuy vậy vẫn không khỏi bật cười mà nói:

- Phi Linh, Tiểu Vũ đường đường là đại tỷ của Nặc Đinh học viện 6 năm còn tâm hồn nhỏ bé? Không biết nghe thấy câu này đám tiểu đệ của nàng có nhảy sông bán muối không đó?

Tiểu Vũ vờ chống nạnh phùng má trợn mắt nhìn Đường Tam, Diệp Phi Linh phá lên cười rồi mới giơ ngón cái lên.

- Sư huynh, Tiểu Vũ tỷ tâm hồn nhỏ bé thật mà, ngươi quay lại nhìn xem, không cẩn thận lại ăn " bát đoạn quật " nhỏ bé bây giờ!

- Đúng là Phi Linh hiểu ta nhấttttttt!

- Tiểu Vũ dài giọng, lúc này mới thôi trêu chọc Đường Tam.

- Được rồi, đi chơi là đi chơi, nhưng mà giữa trưa nóng như này có phải là nên tìm chỗ nghỉ rồi ăn trưa đã, được không?

Đường Tam nghiêm túc đề nghị. Diệp Phi Linh thầm nghĩ: " ăn trưa thì còn được, chỗ nghỉ thì thôi đi, ta còn muốn tiết kiệm một chút kim hồn tệ ".

- Vậy còn được! - Tiểu Vũ gật đầu thoả hiệp. 3 người cùng nhau tìm một quán cơm, ăn trưa đơn giản một chút, sau đó tìm chỗ trọ.

Mới nãy Diệp Phi Linh để ý thấy Tiểu Vũ đã nhìn khách sạn hoa hồng rồi. Chắc lúc này chỉ còn có 1 phòng đi?

- Phi Linh, đi tìm chỗ trọ cùng chúng ta không? Ở gần cũng có thể chiếu cố nhau 1 chút?

Đường Tam hỏi. Bất quá Diệp Phi Linh không đáp ứng.

- Sư huynh cùng Tiểu Vũ tỷ cứ đi tìm trước đi, muội còn bận chút việc!

- Được rồi! Phi Linh, nếu có chuyện gì không giải quyết được nhớ phải bảo chúng ta đó! - Tiểu Vũ chớp mắt nhắc nhở.

Sống chung với nhau mấy năm, Diệp Phi Linh cơ hồ đã trở thành em út trong mắt Đường Tam cùng Tiểu Vũ. Tuy rằng sau khi hiển lộ thực lực, 3 người cân tài cân sức nhưng trong mắt 2 người kia nàng vẫn chỉ là một cô bé 10 tuổi cần được chiếu cố.

Hồn lực chênh nhau cũng khá nhiều. Đường Tam cùng Tiểu Vũ đều đã 28 cấp hồn lực, mà nàng bởi vì bảo trì việc săn hồn hoàn, cho nên hiện tại hồn lực mới có 19 cấp.

- Đã biết, Tiểu Vũ tỷ tỷ!

Diệp Phi Linh gật đầu đáp ứng. Nàng biết lúc nào nên làm cái gì mà.

Sau khi chia tay nhau một lúc, nàng tìm đến quán cơm đối diện, gọi một phần cơm thập cẩm. Lão bản nhìn nàng còn nhỏ tuổi, lại cho nàng thêm một chén canh trứng.

Vừa sì sụp ăn vừa quan sát, Diệp Phi Linh phát hiện một thanh niên tóc vàng khá dài, có chút giống mấy vị saiyan trong 7 viên ngọc rồng đang ôm eo 2 cô gái giống nhau bước về phía khách sạn hoa hồng.

- Đái Mộc Bạch đến rồi!

Diệp Phi Linh ăn nốt chén canh, trả tiền lão bản.

- Ơ này tiểu hài tử, tiền còn thừa..?

Quay đi quay lại chẳng thấy người đâu.

Chỉ một lát liền thấy có người bước ra khỏi cửa khách sạn. Là Đái Mộc Bạch cùng 2 chị em song sinh kia.

- Ồ, ở đâu xuất hiện tiểu loli dễ thương thế này?

Đái Mộc Bạch nhìn thấy Diệp Phi Linh đi về phía mình, đồng dạng nàng cũng thấy hắn.

- Ngươi vừa bắt nạt sư huynh cùng tỷ tỷ ta?

Diệp Phi Linh ngước lên nhìn hắn. Không hổn danh thú võ hồn, tên này phá lệ cao gần 1m8, bộ dáng xuất chúng vô cùng.

- A, ngươi thế mà lại là đồng bọn với Đường Tam?

Đái Mộc Bạch nhếch môi cười tà mị. Diệp Phi Linh không khỏi bĩu môi. Trai đẹp thôi nàng thấy đầy rồi, tỏ vẻ đẹp trai làm cái gì chứ?

- Đúng vậy, hi vọng có thể " gặp lại " ngươi!

Diệp Phi Linh nheo mắt. Hắn vừa mới đánh nhau đã bị thương, nàng cũng không thèm thừa nước đục thả câu làm gì cho mệt.

Nàng chỉ muốn xem xem đại đệ tử hiện giờ của Sử Lai Khắc là như thế nào. Số phận đào hoa, mỹ nữ vây quanh, không biết Chu Trúc Thanh thế nào mà lại chịu được?

1 ngày sau đó.

Tiểu Vũ chơi đến quên trời quên đất, đi khắp nơi mua hết cái này đến cái kia, may là Đường Tam có hồn đạo khí, bằng không Đường Tam có đến 20 cái tay cũng không đủ cầm mất.

Vừa lúc, Diệp Phi Linh đang ở cửa hàng bán kẹo hồ lô cách đó không xa.

- Phi Linh, ở đây!

Tiểu Vũ hô hào gọi. Diệp Phi Linh ngoảnh lại, cầm theo 3 xiên hồ lô tiến tới.

- Tiểu Vũ tỷ, 2 người chơi vui không? Có mua được gì nhiều không?

Tiểu Vũ đón lấy 2 xiên kẹo hồ lô, đang tính đưa cho Đường Tam thì đã thấy hắn bước vào một cửa hàng ảm đạm ở gần đó.

Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.

Người nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế. Xét theo bộ dáng thì chừng 50 tuổi, vóc người khá to lớn, trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.

Đường Tam cùng Tiểu Vũ tiến vào bên trong cửa hàng cũng không thể đánh thức hắn, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đu đưa của chiếc ghế.

Diệp Phi Linh tiến theo sau không nghe rõ Đường Tam và Tiểu Vũ nói cái gì, chỉ thấy hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, ánh mắt dồn vào một khối thủy tinh lớn bằng đầu người treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.

Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.

Diệp Phi Linh biết, ám khí Đường Môn đã xuất hiện.

- Đại thúc, khối thủy tinh này bao nhiêu tiền vậy?

Diệp Phi Linh cất giọng hỏi. Để nàng hỏi, có lẽ bớt được chút phiền toái nhiều hơn.

- Không đắt, chỉ 100 kim hồn tệ! - Giọng nó uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên.

Tuy rằng nàng đã hỏi, nhưng mà bản tính bát quái của Tiểu Vũ vẫn là không bỏ qua, cho nên mới có một màn đôi co. Trung niên nhân tăng giá, Tiểu Vũ chê giá đắt, nói qua nói lại một hồi lâu.

Chỉ đến khi trung niên nhân nọ nhìn thấy đai lưng của Đường Tam, hắn nói tặng không cho Đường Tam khối thủy tinh đó.

Tuy nhiên Đường Tam vẫn trả hắn 200 kim hồn tệ, mặc kệ cho Tiểu Vũ nhăn mặt.

- Cái lão già đó thật đúng là gian thương mà, nhìn thấy người ta ưa thích thì liền tăng giá lên cao!

Sau đó? Đường Tam kéo Tiểu Vũ chạy như bay về khách sạn hoa hồng rồi còn đâu, chỉ có mình Diệp Phi Linh ở lại cửa hàng nọ.

- Đại thúc, ngươi có nhận đồ đệ không?

Diệp Phi Linh ngước nhìn trung niên nhân mà hỏi. Người này nàng không nhớ tên, tuy nhiên về thực lực thì nàng vẫn nhớ, một vị hồn thánh thì chắc là chính xác.

Trung niên nhân nâng mí mắt mờ sau đôi kính. Hắn nhìn đi nhìn lại, Diệp Phi Linh cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua, tuy vậy nàng không hề lo sợ.

- 10 tuổi, 19 cấp hồn lực? Thiên phú như vậy cũng bình thường!

Trung niên nhân bình thản nói một câu.

Diệp Phi Linh không lấy làm xa lạ. Quả thực người thường mà nói, thiên phú như vậy chỉ tính là tầm trung đẳng.

- Đại thúc, ngươi không cân nhắc một chút sao?

- Ta chưa bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn cả!

Trung niên nhân lười biếng đáp.

- Hồn ấn ngoại phóng, hiện!

Nương theo âm thanh nhỏ bé là 2 cái hồn ấn hiện lên làm sáng cả gian phòng. Trung niên nhân lúc này mở to mắt, hắn vội vàng điều chỉnh lại gọng kính nhìn cho rõ ràng.

Đích xác trước mặt hắn là 2 cái võ hồn trôi nổi.

- Ngươi ngày mai tới Sử Lai Khắc học viện báo danh tên Phất Lan Đức thì đặc cách thông qua!

Diệp Phi Linh cúi đầu đa tạ, khoé môi cong cong.

- Lão sư, ta cũng không làm chuyện gì lỗ vốn nha!

Bỏ lửng lại câu nói rời khỏi cửa hàng, Diệp Phi Linh tâm tình sảng khoái đi tìm mấy thứ đồ nàng cần. Kim hồn tệ vẫn cần tiết kiệm, nhưng mà vải, chỉ màu và các thứ đại loại thì vẫn phải mua.

Nàng không có tiến vào Võ Hồn điện xác lập thân phận cho nên không có kim hồn tệ miễn phí, mấy thứ này nếu nói duy trì kế sinh nhai thì không phải, chỉ là làm chơi ăn thật mà thôi.

Đường Tam dạy nàng tu luyện Huyền Thiên Công, nàng xác thực cũng có luyện qua rồi. Chỗ tốt ở việc nàng có song sinh võ hồn đó là công pháp không bài xích bởi vì võ hồn không bài xích.

Tâm Cầm công pháp của nàng chỉ có thể chuyên tu cho cầm võ hồn, mà Huyền Thiên Công thì có thể kiêm tu cả cầm võ hồn lẫn đồng hồ võ hồn.

Chỉ là khi sử dụng Huyền Thiên Công để đánh đàn, đàn kêu như giắt đĩa, cũng không có công hiệu trợ giúp tu luyện, cho nên bình thường Diệp Phi Linh cũng ít khi tu luyện. Nàng quen sử dụng cầm, còn võ hồn đồng hồ thì phải chờ lúc nào rảnh vậy.

Ngày hôm sau, cả 3 hẹn nhau đi về phía nam Tác Thác thành.

Theo như lời Đại Sư thì Sử Lai Khắc học viện toạ lạc ở đó, bất quá đi hơn một giờ đồng hồ vẫn không thấy tý kiến trúc của học viện nào.

- Xa quá, sao mà xa thế, eo ôi mỏi chân quá đi!

Tiểu Vũ vừa ngồi trên lưng Đường Tam vừa " ca thán ".

- Ngươi còn nói được những lời này nữa hả? - Đường Tam trợn mắt cười cười nói.

- Người ta là nói thay ngươi mà!

Tiểu Vũ lè lưỡi đùa nghịch. Diệp Phi Linh không nhanh không chậm theo phía sau.

Nơi này là một mảng thôn quê yên bình, thật giống khi còn ở Thánh Hồn thôn. Diệp Phi Linh trong lòng tràn đầy hoài niệm, nàng biết, phải rất lâu rất lâu về sau nàng mới có thể trở về.

- Hay chúng ta lạc đường rồi? Ca, bên kia có đám đông, chúng ta qua đó hỏi xem sao?!

Tiểu Vũ ngồi trên lưng Đường Tam ngó nghiêng một hồi. Phía trước có một đám đông đang tụ tập, tựa hồ đang làm gì đó ở đầu thôn.

Diệp Phi Linh cùng Đường Tam lập tức tăng tốc đến chỗ đám đông nọ. Đi tới gần, 3 người đều phát hiện có chút không đúng, cổng thôn quả thật tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.

Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho Đường Tam và Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản < Sử Lai Khắc học viện >. Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.

- Không thể nào?! - Tiểu Vũ từ trên lưng Đường Tam nhảy xuống, giật mình nhìn tấm biển, lại quay đầu nhìn Đường Tam, trong lòng hai người đều có chút ngạc nhiên. Diệp Phi Linh tuy rằng biết nơi này có chút cũ nát, nhưng nát như thế này nàng cũng chưa từng nghĩ tới.

Sợ là ngay cả quy mô của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện so với nơi này còn lớn hơn, hơn nữa, đây rõ ràng là một cái thôn nhỏ bình thường, cổng vào chẳng những làm bằng gỗ, lại không lớn bằng một phần ba của Nặc Đinh học viện. Đây cũng có thể gọi là hồn sư học viện sao?
Bình Luận (0)
Comment