Thú Quyển ngoài phạm vi trên mặt đất còn có một phần nằm dưới mặt đất nữa, ban đầu khi làm Thú Quyển này, trừ những thợ xây còn có hơn trăm vị Hồn Đạo Sư nữa, tất cả bọn họ cùng hợp sức chế tạo ra một lượng lớn Hồn Đạo Khí dùng làm chuồng nuôi thú. Và lúc nào ở đây cũng có các cường giả Hồn Đạo Sư và Hồn Sư trấn giữ. Nghe nói trong số hồn thú còn có cả Hồn Thú tu vi vạn năm. Còn hồn thú tu vi mười vạn năm có hay không cũng không rõ. Tuy hồn thú mười vạn năm rất khó bắt giữ nhưng không phải là không có cách. Mà hồn thú mười vạn năm đối với hồn sư đều là những vật giá trị to lớn. Không phải khoa trương chứ miễn hồn sư có được Hồn Hoàn mười vạn năm đều một bước lên trời. Hồn Hoàn mười vạn năm mang đến hai Hồn Kỹ và một Hồn Cốt, bấy nhiêu đấy là tương đương với bao nhiêu kỹ năng rồi?
Còn Đấu Thú Tràng là nơi học viện Sử Lai Khắc thường dùng để huấn luyện chiến đấu thực tế cho các học viện, hoặc thỉnh thoảng cũng dùng làm nơi sát hạch. Lúc này hầu hết các học viên năm hai đều đã có mặt tại Đấu Thú Tràng chuẩn bị bước vào kỳ sát hạch thăng cấp.
Đấu Thú Tràng có dạng hình quả trứng, dài chừng 187m, ngang khoảng 155m, nơi cao nhất đến khoảng chừng trên dưới 57m. Từ bên ngoài nhìn vào, cả toà kiến trúc này chia làm bốn tầng, ba tầng dưới được xây cất y hệt nhau, phía trên là mái vòm, bên dưới có các cột đá chống đỡ, trên tầng thứ tư có thêm vách đá. Lối đi vào Đấu Thú Tràng là những hành lang dài gấp khúc quanh co. Bên trong Đấu Thú Tràng chia làm bốn nhóm xếp theo thứ tự từ thấp đến cao, sẽ được phân loại tuỳ theo từng tính chất riêng. Cả công trình kiến trúc đều vô cùng đồ sộ, rực rỡ.
Nơi này có thể chứa khoảng một vạn người đến xem, đấy cũng vì cần quá nhiều diện tích để bên trong sử dụng rồi. Mà Đấu Hồn Tràng cũng giống Đấu Hồn Khu, cả hai đều có thể đồng thời bắt đầu nhiều trận đấu khác nhau, mà đa số đều là một đấu một giữa học viên và hồn thú. Đối với những học viên của các lớp cao cấp, chổ này cũng chả xa lạ gì, những đệ tử tu vi cao đều rất thích đến đây rèn luyện kỹ xảo chiến đầu, còn với những đệ tử cấp thấp, thì nơi này chính là ác mộng.
Đến năm thứ tư, mỗi lớp mỗi tuần đều có ít nhất một buổi đến học ở đấu Thú Tràng, mà thành tích mỗi lần đấy đều được ghi nhận lại để cuối kỳ thêm vào bảng thành tích sát hạch.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu cùng bước vào Đấu Thú Tràng, lúc này cả ba đều bị choáng ngợp trước khung cảnh to lớn ấy.
- Vũ Hạo.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, tuy hắn cũng quen với hành tung xuất quỷ nhập thần của Thiên Mộng ca rồi nhưng lần nào cũng bị doạ hết hồn.
- Có chuyện gì thế Thiên Mộng ca.
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
- Chẳng phải đệ muốn tên tiểu tử đó quỳ xuống nhận sai sao? Ta có một phương pháp vô cùng đơn giản giải quyết nhanh gọn chuyện này. Đây cũng là một cách chiến đấu cực tốt, sau này đệ có thể thoải mái sử dụng.
Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ nói:
- Dạ.
Thiên Mộng Băng Tằm nói tiếp:
- Đệ cứ làm thế này... thế này...
Tất cả học viên năm hai đến sát hạch đều phải bước lên nhận lấy bảng mẫu thành tích, trên đó có viết sẵn số thứ tự ra trận của bọn họ luôn. Bảng điểm này sau này cũng sẽ được nộp và lưu lại.
Tất cả mọi người đang xếp hàng, Vương Đông liếc mắt một cái đã thấy Đái Hoa Bân đang đứng gần đấy, hắn đẩy nhẹ khuỷ tay Hoắc Vũ Hạo rồi nói.
- Kìa, bọn Đái Hoa Bân đến rồi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, sau đó đi về phía Đái Hoa Bân.
Vương Đông thấy thế liền lặng người đi:
"Vũ Hạo muốn làm gì đây? Làm gì kích động đến thế?". Tuy thắc mắc nhưng hắn và Tiêu Tiêu cũng đi theo sau Hoắc Vũ Hạo.
Đái Hoa Bân vốn cũng đang để ý đến bọn họ, mắt thấy Hoắc Vũ Hạo đi về phía mình, hắn cũng không chút yếu thế, lạnh lùng nhìn lại.
Những đệ tử khác đều không biết lần đánh cược này của bọn họ. Nhưng vẫn biết cả hai nhóm là đối thủ trong trận chung kết của kỳ sát hạch Tân Sinh, hơn nữa chuyện Đái Hoa Bân và Chu Lộ gì khai trừ cũng có đồn thổi khá nhiều trong học viện, thế nên dĩ nhiên tất cả đều biết cả hai có thù oán với nhau. Nhất thời sau người bọn họ lại trở thành tâm điểm.
Hoắc Vũ Hạo đi đến trước mặt Đái Hoa Bân khoản ba thước rồi dừng lại, lạnh lùng nói:
- Đái Hoa Bân, đánh cuộc hôm qua của chúng ta ngươi còn nhớ không? Hôm nay ta đến hỏi lại một lần nữa, ngươi có hối hận không?
Đái Hoa Bân sửng sốt, thầm nghĩ chẳng nhẽ tên Hoắc Vũ Hạo này bị bệnh rồi sao, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Đái Hoa Bân ta trước giờ chưa từng nuốt lời, hôm nay sát hạch, xét tổng điểm của hai bên, ai thua thì phải quỳ xuống xin lỗi đối phương.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Được, vậy phiền mọi người xung quanh làm chứng dùm.
Đái Hoa Bân theo bản năng nói:
- Tất nhiên là thế. Bất quá nếu giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp, ngươi và Vương Đông chỉ cần quỳ xuống xin lỗi ta là được, Tiêu Tiêu là con gái ta không chấp.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói:
- Để sát hạch xong rồi biết. Ta ở đây chờ người.
Nói xong hắn liền quay người bỏ đi.
Cuộc đối thoại của bọn họ đã khiến học sinh cả hai lớp ban Một và ban Hai xôn xao một trận. Sắc mặt Đái Hoa Bân càng lúc càng khó coi, hắn lạnh lùng nói:
- Tự gây nghiệt không thể sống. Ngươi đã muốn mất mặt thì ta đây sẽ khiến ngươi hài lòng.
Hắn biết Hoắc Vũ Hạo cố ý làm lớn chuyện để tất cả học viên năm hai đều biết chuyện này, từ giờ người nào thua thì sau này chắc chắn không thể ngẩng cao đầu được nữa. Mặc dù hắn không biết Hoắc Vũ Hạo dựa vào gì mà tự tin đến thế, nhưng hắn tin vào bản thân mình. Một năm này hắn cố gắng không ít, trả giá cũng rất nhiều a!
Sau khi nhận bảng điểm mẫu xong, tất cả học viên dưới sự dẫn dắt của hai lão sư chủ nhiệm lần lượt tiến vào Đấu Hồn Tràng.
Vì tất cả đều vào đây thi sát hạch nên cũng không có bước lên khán đài, mà xếp hàng chỉnh tề đứng dưới sát hạch khu đợi đến lượt mình.
Hôm nay số học viên đến đây tiến hành khảo hạch có khoảng một trăm người, tính cả lớp ban Một và ban Hai. Nhưng vì hôm nay là lần đầu tiên tất cả bọn chúng đến Đấu Thú Khu nên học viện đặc biệt cẩn thận để đảm bảo an toàn cho tất cả học sinh. Lúc này đã có khoảng hai mươi lão sư chờ sẵn ở đây. Bọn họ sẽ có nhiệm vụ mang hồn thú vào, bảo hộ đệ tử và chấm điểm. Tuy số học viên cần khảo hạch không ít, nhưng để tất cả quen thuộc phương thức này mà hôm nay Đấu Thú Tràng không có chia khu vực, mỗi lần cứ để một học viên vào thôi. Như thế cũng tiện cho các lão sư chấm điểm hơn.
Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân cũng đã đến, hôm nay lão là tổng giám kháo, lúc này lão và bốn lão sư có nhiệm vụ chấm điểm đã có mặt ở đài cao, từ đây sẽ dễ dàng quan sát tình huống ở Đấu Thú Tràng hơn.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông là lớp trưởng nên cả hai đứng ở đầu hàng. Bên lớp ban Hai, đứng đầu là Đái Hoa Bân và Tà Huyễn Nguyệt. So về tu vi, Tà Huyễn Nguyệt không kém Đái Hoa Bân là bao, thêm vào mặt phòng ngự của Tà Huyễn Nguyệt vô cùng khủng bố, ba người Hoắc Vũ Hạo đã từng ném trải rồi. Nguồn: http://truyenggg.com
Mộc Cận đứng bên cạnh Đái Hoa Bân nhìn về phía Chu Y không chút thiện ý.
Chu Y nhỏ giọng nói:
- Vũ Hạo, giờ con xem như là người của hệ Hồn Đạo rồi, lần này cứ làm theo sức mình thôi, không cần chọn hồn thú mạnh quá, chỉ cần đảm bảo có thể thông qua sát hạch là được. Nhưng cũng đừng giữ sức quá. Thứ tự các trận đấu con xem chưa? Vì học viện muốn cổ động các học viên nên hai lớp đều phải cử lớp trưởng ra đấu đầu tiên. Vương Đông, ngươi ra trước đi, nhất định phải một lần thành công. Nếu ngươi nắm chắc phần thắng thì cứ chọn hồn thú cao nhất ấy. Cho dù không thắng, chỉ cần kéo dài lâu là được.
- Dạ, lão sư cứ yên tâm.
Vương Đông vừa trả lời vừa siết chặt nắm tay bé bé xinh xinh của mình.
- Không, lão sư để đệ tử lên trước cho.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nói:
- Gì? Vũ Hạo à, cái này là chuyện liên quan đến danh dự của lớp mình đấy.
Chu Y lạnh lùng nói.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
- Chu lão sư, ngài cứ yên tâm, đệ tử không để người thất vọng đâu.
Nhìn thấy sự kiên quyết của hắn, Chu Y do dự một chút cũng gật đầu nói:
- Được, vậy thì ngươi lên đi.
Cho dù nàng rất muốn thắng Mộc Cận, nhưng cũng sẽ không để đệ tử của mình mất đi nhiệt huyết.
Lúc này, giọng nói của Đỗ Duy Luân từ trên đài quan sát vang lên.
- Sát hạch bắt đầu. Đệ tử ban Một năm Hai bắt đầu trước, sau đó đến ban Hai.
Hoắc Vũ Hạo cầm giấy kiểm tra của mình rồi sải bước ra ngoài tiến vào Đấu Thú Khu, đột nhiên lúc này trong lòng hắn có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, như là máu huyết sôi trào vậy. Có lẽ bởi vì nơi này đã có quá nhiều các cuộc chiến đấu nên bất cứ đệ tử nào đến đây đều sẽ sinh ra ý chí chiến đấu mãnh liệt như vậy. Chỉ có chiến đấu thực thế mới thật sự lĩnh ngộ được những gì mình đã học một các rõ ràng nhất, đây cũng là lý do tại sao có Đấu Thú Tràng, cũng là một trong những nguyên do khiến các học sinh có thể tốt nghiệp tại học viện Sử Lai Khắc đều là những hồn sư được các đại đế quốc tranh đoạt.
Sau khi đưa mảnh giấy kiểm tra của mình cho một lão sư đứng bên ngoài, mảnh giấy đó ngay lập tức được đặt lên một cái giá lên xuống và nháy mặt đã đến trước mặt chủ nhiệm Đỗ Duy Luân đang ở trên đài cao.
Đỗ Duy Luân nhìn thấy người đầu tiên sát hạch là Hoắc Vũ Hạo thì lập tức tập trung tinh thần, hắn muốn nhìn cho rõ xem người được hệ Hồn Đạo cấp bách thu về rốt cuộc là giỏi đến mức nào. Chiến đấu thực tế với hồn thú hoàn toàn khác với cuộc chiến giữa các hồn sư với nhau. Hồn thú trời sinh đã cực kỳ căm hận con người, trong quá trình chiến đấu bọn chúng sẽ tuyệt đối không nương tay, thế nên đây rất có thể sẽ là một cuộc chiến sinh tử, nó mới mười hai tuổi, liệu sẽ làm được những gì đây?
Hoắc Vũ Hạo bước vào sân, giữa sân có đến hai lão sư giám trận, có đến hai người vì học viện muốn đảm bảo sự an toàn của học viên một cách tốt nhất.
Lão sư giám trận bên trái nói:
- Ngươi chủ tu hệ nào?
Hoắc Vũ Hạo cung kính đáp:
- Hệ Khống Chế.
Người kia nói tiếp:
- Giờ ngươi lựa chọn hồn thú đi, nhớ kỹ, hệ khống chế thì phải cố gắng thể hiện rõ hai chữ "khống chế", cơ hội sát hạch chỉ có một lần, cố gắng nắm lấy. Cấp bậc Hồn Thú sẽ xét theo đơn vị trăm năm, từ một trăm năm đến một ngàn năm.