Khi lão sư giám thị đến nơi thì đã chậm một bước, một vòng sáng tím xuất hiện bên trên xác của Phong Hổ.
Chết!
Lúc chiến đấu Đái Hoa Bân không hề né tránh mà dùng lực đối lực rồi lấy khí thế của mình áp đảo Phong Hổ sau đó xé toang thân thể đối phương thành hai nửa. Lúc hắn buông tay đứng dậy để lộ máu thịt và nội tạng của Phong Hổ thì rất nhiều nữ đệ tử đã hoảng hốt tái mặt rồi bắt đầu nôn.
Chỉ có Chu Lộ kích động nhìn Đái Hoa Bân, trong mắt Chu Lộ thì đây chính là cách làm của một nam nhân đúng nghĩa, Chu Lộ thích Đái Hoa Bân cũng ở điểm này.
- Đái Hoa Bân! Ngươi không nghe ta bảo dừng lại à!
Đỗ Duy Luân tức giật quát to, để chết một Hồn Thú ngàn năm là một tổn thất khá lớn cho học viện. Muốn bắt được một Hồn Thú ngàn năm rồi thuần dưỡng để làm đối thủ cho các đệ tử thi sát hạch phải mất một thời gian dài và tốn rất nhiều công sức.
Đái Hoa Bân thản nhiên trả lời:
- Hồn Sư khi chiến đấu với Hồn Thú thì không được xem thường đối thủ, không sống thì chết. Tình thế lúc đó rất nguy hiểm nên đệ tử không dám dừng lại, Phong Hổ đã chặn được hai tay của đệ tử, nếu đệ tử không tấn công thì có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa đệ tử không muốn phạm phải sai lầm như Vương Đông để Hồn Thú có ba phần cơ hội phản công rồi không được điểm tối đa. Về phần tổn thất thì đệ tử sẵn sẵn sàng bồi thường.
Đỗ Duy Luân nhíu mày, tên Đái Hoa Bân này tuy thực lực mạnh mẽ nhưng tâm tính lại quá hung ác. Tính cách của Đái Hoa Bân lại kiêu ngạo bất tuân, sau này thực lực của hắn mạnh lên sẽ càng khó khống chế.
Đỗ Duy Luân quay sang nhìn Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết cùi đầu vuốt cằm rồi nói nhỏ vài câu.
Sau đó Đỗ Duy Luân ngồi xuống rồi trầm giọng:
- Đái Hoa Bân chọn chiến đấu với Hồn Thú ngàn năm tại kỳ thi sách hạch và đã chiến thắng nên được một trăm điểm. Trong lúc chiến đấu Đái Hoa Bân cũng đã thể hiện được ưu điểm của Chiến Hồn Sư hệ Cường Công là mạnh mẽ và dứt khoát nhưng vẫn thiếu một ít kỹ xảo cần thiết vì thế hắn được bốn mươi lăm điểm. Cuối trận đấu hắn đánh chết Hồn Thú ngàn năm khiến học viện bị tổn thất, trong vòng mười ngày nếu không đền bù sẽ bị tước đi tư cách đệ tử hạch tâm.
- Đệ tử tuân lệnh.
Lúc này Đái Hoa Bân đã thoát khỏi trạng thái say máu, hắn khom người hành lễ với Đỗ Duy Luân rồi đi về trở lại vị trí cũ.
Một trăm bốn mươi lăm điểm! Tất cả mọi người đều giật mình, số điểm này đã gần như là tối đa, trong trí nhớ của hai người Chu Y và Mộc Cận thì chưa có đệ tử năm hai nào đạt được thành tích này ngoài Đái Hoa Bân.
Nhưng biểu hiện của Đái Hoa Bân tại trận chiến lại rất xứng đáng với điểm số này. Tuy hai tay của hắn bị thương nhưng hắn vẫn không bị mất đi sức chiến đấu, một Hồn Sư mới mười hai tuổi đã có thể giết chết một Hồn Thú ngàn năm mà không cần dùng bất cứ mưu kế thủ đoạn hay nhờ vào giúp đỡ của người khac… trình độ này ngoại trừ Thất Quái Sử Lai Khắc thì chưa có đệ tử nào đạt được. Cũng vì lý do này mà Ngôn Thiểu Triết cho hắn điểm rất cao.
Ngôn Thiểu Triết cũng đã đoán được tính cách của Đái Hoa Bân. Hắn không thể dùng lại phương pháp trừ điểm như đã dùng với Vương Đông. Tính cách của Đái Hoa Bân rất mạnh mẽ, mà thường thì càng mạnh càng dễ gãy, nếu dùng cách áp chế trừ điểm như đối với Vương Đông thì chỉ có hại chứ không lợi nên chỉ có thể từ từ hướng hắn đi đúng đường. Lúc này điều cần thiết nhất là tặng cho Đái Hoa Bân một lòng tin về thực lực của bản thân, Ngôn Thiểu Triết cũng tin tưởng hắn có thể dạy dỗ được Đái Hoa Bân. Khẩu hiệu của học viện Sử Lai Khắc là đào tạo đệ tử quái vật, không sợ tính cách khác thường của đệ tử… chỉ sợ đệ tử không phải là quái vật.
Nhìn thấy Đái Hoa Bân mang một thân đầy máu trở về thì Mộc Cận nhíu mày:
- Này, ngươi trở về tắm rửa sạch sẽ đi, ngươi đã vượt qua kỳ thi sát hạch lần này rồi.
Đái Hoa Bân lắc đầu, hắn xoay đầu nhìn về phía ban một năm hay rồi đưa tay phải lên chỉ về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng đang nhìn Đái Hoa Bân, lúc này ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình tĩnh thậm chí có vài phần lạnh lùng. Đối chọi với khí thế mạnh mẽ và thân thể đầy máu của Đái Hoa Bân mà hắn không hề có nửa phần e ngại, hắn vươn lưng đứng thẳng rồi xoay người đi.
Hoắc Vũ Hạo biết Đái Hoa Bân đang thách thức hắn.
- Đến lượt ta rồi!
Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay rồi xoay người nói nhỏ với Vương Đông, sau đó hắn bước ra ngoài.
Hắn từ tốn bước đến sân đấu rồi đưa bảng sát hạch của mình cho hai lão sư giám trận.
- Hoắc Vũ Hạo, năm Hai ban Một. Nguồn: http://truyenggg.com
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh báo rõ tên, lớp rồi tiếp tục bước lên. Lúc này thân thể hắn đã to lớn hơn một tháng trước khá nhiều, các lão sư cũng đã phát hiện khí thế của Hoắc Vũ Hạo đã thay đổi, lúc này ánh mắt của hắn chỉ có sự tự tin, tự tin vào bản thân, tự tin vào thực lực của mình!
- Ngươi vẫn chọn Hồn Thú trăm năm à?
Trận chiến lần trước của Hoắc Vũ Hạo đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các lão sư, Hồn Kỹ của hắn khiến cho Thú Vương cũng phải giật mình.
Lần này Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu:
- Không, đệ tử chọn Hồn Thú ngàn năm.
- Hồn Thú ngàn năm?
Lão sư giám trận giật mình:
- Hoắc Vũ Hạo à, ngươi phải suy nghĩ kỹ! Lúc này ngươi chỉ là một Đại Hồn Sư, Hồn Thú ngàn năm sẽ tạo một áp lực rất lớn lên người của ngươi. Ngươi cũng đã thấy hai trận đấu vừa rồi phải không, trong những tình huống nguy cấp chúng ta có muốn ra tay ứng cứu cũng cần phải có một chút thời gian.
Hoắc Vũ Hạo trả lời mà không chút do dự:
- Thưa lão sư, đệ tử đã quyết định rồi! Đệ tử chọn mức cao nhất của sát hạch: Hồn Thú ngàn năm.
Giọng nói của hắn rất lớn, lớn đến nỗi các lão sư và đệ tử ngồi trên đài quan sát có thể nghe rõ.
Đái Hoa Bân giật mình, lúc này ánh mắt hắn đã mang theo vài phần sợ hãi! Hoắc Vũ Hạo chọn Hồn Thú ngàn năm! Hắn dựa vào đâu mà có quyết định này? Chỉ bằng Linh Hồn Trùng Kích hay sao? Kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích mặc dù không yếu nhưng vẫn không đủ để đánh bại một Hồn Thú ngàn năm. Cho dù dối phương có nằm yên cho hắn đánh thì hắn có thể đánh tan phòng ngự của Hồn Thú cấp bậc ngàn năm sao?
Hắn thật sự có tuyệt chiêu ẩn dấu hay chỉ là chơi ngu lấy số? Vương Đông và ta muốn đánh thắng Hồn Thú ngàn năm cũng phải tốn khá nhiều sức lực, một Đại Hồn Sư mà lại dám khiêu chiến Hồn Thú ngàn năm hay sao.
Đái Hoa Bân một trăm bốn mươi lăm điểm, Vương Đông một trăm điểm. Vậy Hoắc Vũ Hạo phải đạt ít nhất bốn mươi lăm điểm mới có thể thắng cược. Nhưng học viện lại không cho phép hắn sử dụng Hồn Kỹ thứ hai tại lần sát hạch này, đổi lại chỉ cần hắn đạt trên ba mươi điểm là có thể vượt qua sát hạch.
Đỗ Duy Luân có quyết định này một phần cũng vì muốn tìm hiểu năng lực thật sự của Hoắc Vũ Hạo. Nếu không chỉ cần Hoắc Vũ Hạo xuất ra Hồn Kỹ thứ hai cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua sát hạch.
- Được, cứ để cho nó đánh!
- Vâng!
Lão sư giám trận trả lời rồi bắt đầu chuẩn bị, lúc này sân đấu đã được dọn dẹp sạch sẽ.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Lão sư giám trận hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Lão sư giám trận khoát tay thủ thế rồi lại nhắc nhở lần nữa:
- Phải chú ý đến an toàn của mình, nếu cảm thấy không chịu nổi nữa thì phải lên tiếng ngay, không được liều mạng.
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu không trả lời, lúc này hắn đang rất tập trung nên ngay cả tiếng cám ơn cũng quên nói ra.
Lúc này hắn vẫn chỉ là một Đại Hồn Sư, mà theo quy định thì hắn không được phép dùng Hồn Kỹ thứ hai của mình. Dưới tình huống này mà phải chiến đấu với Hồn Thú ngàn năm thì quả thật vô cùng khó khắn. Hoắc Vũ Hạo cũng tự hiểu năng lực chiến đấu của hắn vẫn kém hơn Vương Đông và Đái Hoa Bân rất nhiều. Hắn dám chọn Hồn Thú ngàn năm là vì tin tưởng vào Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng và Hồn Hoàn của Băng Đế.
Ánh sáng chớp lên, hai Hồn Hoàn dưới chân Hoắc Vũ Hạo phát sáng.
Hai trận đấu trước Vương Đông và Đái Hoa Bân bày ra các Hồn Hoàn trăm năm, ngàn năm thì mọi người cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi thôi… lần này khi Hoắc Vũ Hạo vừa phóng ra hai Hồn Hoàn của mình thì đám đệ tử bên ban hai lại giật mình ầm ĩ.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy hai Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo đều là màu trắng! Nhưng không ai dám xem thường hai Hồn Hoàn của hắn, cách đây hai ngày thì chúng vẫn còn là màu đỏ… đến lúc này thì tất cả mọi người đều muốn biết Hồn Hoàn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo đạt đến cấp bậc nào.
Ngôn Thiểu Triết ngồi trên đài cao cũng đang chăm chú quan sát Hoắc Vũ Hạo. Ánh mắt hắn lóe lên, mặc dù hắn không có Vũ Hồn Linh Mâu nhưng với tu vi của bản thân thì cảm giác của hắn đối với mọi vật xung quanh không hề kém hơn Hoắc Vũ Hạo khi dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.
- Kỳ lạ! Ta thật sự không thể cảm giác được khí tức từ Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, chẳng lẽ nó thật sự chỉ là một Hồn Hoàn mười năm?
Đỗ Duy Luân nhíu mày.
Ngôn Thiểu Triết lắc đầu:
- Không thể là Hồn Hoàn mười năm được. Chúng ta đã sống bao nhiêu lâu rồi, có bao nhiêu dạng Hồn Hoàn mà chúng ta chưa từng gặp qua? Nhưng trong số đó không có Hồn Hoàn mười năm nào có năng lực mô phỏng khí tức của Hồn Thú mười vạn năm! Hơn nữa nếu chỉ là Hồn Hoàn mười năm thì Hoắc Vũ Hạo có thể dựa vào đó mà khiến các Hồn Thú trăm năm, ngàn năm sợ hãi hay sao? Theo ta đoán thì đây có thể là một Hồn Hoàn ngàn năm có cùng cấp bậc với Hồn Hoàn của Vương Đông.
Đỗ Duy Luân giật mình nói lắp bắp:
- Không thể có chuyện đó, Hồn Hoàn thứ nhất của hắn chỉ có cấp bậc mười năm thì Hồn Hoàn thứ hai của hắn không thể là Hồn Hoàn ngàn năm. Hơn nữa thân thể của nó cũng không thể chịu nổi áp lực của Hồn Hoàn ngàn năm được.
Ngôn Thiểu Triết lại lắc đầu:
- Ngươi không được quên việc nó là người có Vũ Hồn song sinh. Mà Vũ Hồn còn lại của nó có thể vừa được giác tĩnh gần đây khiến cho thân thể của nó xảy ra biến đổi. Nhưng theo lời của ngươi thì Hoắc vũ Hạo rời khỏi học viện một mình, mà nó lại là một cô nhi không ai thân thuộc. Với thực lực của nó và một Hồn Hoàn mười năm thì không thể nào đánh chết được Hồn Thú ngàn năm… chẳng lẽ trong học viện có người nào âm thầm giúp đỡ nó?
Hai người nói đến đây thì im lặng quay nhìn về phía sân đấu, lúc này đối thủ của Hoắc Vũ Hạo đã xuất hiện.
Một luồng hơi nóng tỏa ra xung quanh, một con sư tử lửa xuất hiện.
Các Hồn Thú ngàn năm xuất hiện trong kỳ thi sát hạch đều là các Hồn Thú có sức mạnh lớn nhất: gấu, hổ, báo…
Nhìn thấy Hỏa Diễm Sư Vương xuất hiện thì trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, hắn bỗng nhớ đến trận chiến với Vu Phong. Cũng từ trận chiến ấy mà hắn có thể tiến vào ban một năm hai mà không ai phản đối, cũng vì thế mà Vu Phong phải chuyển đến ban Hai…