Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 204

Từng vòng ánh sáng màu đỏ sậm vô cùng quái dị bắt đầu khuếch tán ra từ Nhiếp Hồn Linh, sau đó bay đến quấn lấy Bối Bối người vừa mới phóng thích kỹ năng Phách Hoàng, Lôi Vực.
Cả người Bối Bối chấn động mãnh liệt, hai mắt hóa thành vô hồn. Thượng Quan Tàn quay sang chỉ về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, Bối Bối lập tức xoay người đánh về phía hai người.
Kỹ năng khống chế tinh thần? Thượng Quan Tàn có cả kỹ năng này sao?
Với tu vi và vũ hồn mạnh mẽ như Bối Bối thì Tinh Thần Lực của hắn tuyệt đối không yếu. Vậy mà kỹ năng kia của Thượng Quan Tàn vẫn có thể tạm thời khống chế được tinh thần của hắn, tình huống này xảy ra quá bất ngờ dọa Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông giật mình kinh hoảng.
May mà Bối Bối tuy bị điều khiển nhưng chỉ là tấn công theo bản năng chứ không có đầu óc suy nghĩ. Hơn nữa, ban nãy hắn mới thi triển Phách Hoàng, Lôi Vực nên thực lực đã bị suy yếu nghiêm trọng.
Hoắc Vũ Hạo vốn đang quay sang định ôm Vương Đông thì dừng lại, hai cánh Vương Đông mở rộng đỡ hắn bay nhanh lên cao, dĩ nhiên như vậy Bối Bối cũng sẽ thay đổi hướng công kích. Mà cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời ôm chặt lấy nhau.
Một bên là Hoắc Vũ Hạo với hai tròng mắt phát ra ánh sáng màu vàng sẫm.
Một bên là Vương Đông phóng thích ra vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp với hai cánh cực kỳ mỹ lệ.
Khi bọn họ ôm lấy nhau cũng đồng thời phóng thích ra vũ hồn thật sự của mình, mọi thứ trong phạm vi mười thước xung quanh bọn họ lập tức sáng bừng lên, một quầng sáng kỳ lạ từ đấy nở rộ đồng thời lan tỏa ra xung quanh.
Lam, tím, ánh kim, ba màu sắc xen lẫn vào nhau, hai cánh của Quang Minh Nữ Thần Điệp quay ngược về trước bao phủ lấy hai người.
Sau lưng Hoắc Vũ Hạo là một đôi mắt màu tím thật lớn.
Ảo ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp nháy mắt kết hợp cùng Linh Mâu rồi bùng cháy, hóa thành một ngọn lửa màu vàng xanh.
Rực Rỡ trong Điêu Tàn - Hoàng Kim Lộ.
Hỗn hợp ba màu sắc lam, tím, ánh kim tạo thành một luồng sáng bắn thẳng về trước.
Sau đó rơi thẳng vào Bối Bối, kế đến tiếp tục kéo dài rồi dừng lại trên người Diệp Vô Tình đang bị tê dại. Mà Thượng Quan Tàn thì trong thời điểm quan trọng đã lách mình tránh khỏi đường đi của Hoàng Kim Lộ.
Hoắc Vũ Hạo không còn cách nào khác, Bối Bối đã sử dụng Lôi Đình Long Trảo đánh về phía bọn họ rồi, nếu đợi Bối Bối hồi phục lại thì Diệp Vô Tình cũng bình phục, thế thì bọn họ không còn cơ hội nào trong trận đấu này nữa. Cho nên, hắn chỉ còn duy nhất cách này. Còn Vương Đông sở dĩ mang hắn bay lên cũng vì muốn điều chỉnh phương hướng cho Bối Bối và Diệp Vô Tình thẳng hàng với nhau.
Bối Bối hét lên một tiếng đau đớn, cả người hóa thành một pho tượng bằng màu vàng kim, Vũ Hồn Lam Điệp Phách Vương Long cũng tan biến. Diệp Vô Tình ở xa xa cũng rơi vào trường hợp tương tự, nhưng cũng ngay lúc ấy, hắn đã thoát khỏi tình trạng tê dại mà lách người tránh được một ít.
Mặc dù cả hai vừa sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ xong nhưng Hoắc Vũ Hạo không dám lơ là, hắn vừa tiếp đất lập tức vọt lên, tay phải vỗ lên vai Bối Bối sau đó đánh về phía Diệp Vô Tình. Mà lúc này, sau lưng hắn không còn Vương Đông nữa, vì phần hồn lực còn sót lại của cả hai đã được Vương Đông truyền hết về cơ thể hắn. Trong tích tắc trước khi bỏ đi, Hoắc Vũ Hạo đã tháo Bình Sữa trên cổ nhét vào tay Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo khởi động Hồn Đạo Thôi Tiến Khí sau đó lao về trước nhanh như tia chớp, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có duy nhất Diệp Vô Tình.
Một Hồn Vương mất Vũ Hồn, dù Hồn Lực có mạnh đến mấy cũng không thể nào ngăn cản được Cực Hạn Chi Băng. Chỉ khi nào hắn thắng được Diệp Vô Tình, trận đấu này bọn họ mới có cơ hội.
Bối Bối bị Hoắc Vũ Hạo vỗ một cái lên vai, màu vàng kim phủ quanh cơ thể nháy mắt biến mất, nhưng cả người hắn cũng ngã nhào xuống đất.
Hoàng Kim Lộ không chỉ làm Vũ Hồn tan biến mà còn mang theo tính bào mòn rất mạnh, Bối Bối đang thi triển Phách Hoàng, Lôi Vực đỡ lấy một kích cực mạnh từ Diệp Vô Tình, sau đó còn cố hết sức khiến Diệp Vô Tình hao tổn hồn lực nên căn bản hắn đã là một cây đèn cạn dầu. Nếu không làm sao Thượng Quan Tàn có thể dễ dàng khống chế hắn như vậy, tiếp đó còn bị trúng Hoàng Kim Lộ. Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã dùng tốc độ nhanh nhất giải trừ tác dụng của Hoàng Kim Lộ nhưng Bối Bối không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Vương Đông nắm chặt Bình Sữa trong tay, ánh mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ phức tạp, giờ phút này, trong lòng hắn vẫn có một giọng nói không ngừng kêu gào. Không được dùng, không thể dùng Hồn Đạo Khí!
Diệp Vô Tình hiện nay y hệt như một pho tượng bằng vàng. Hắn mặc dù có tu vi cấp 58 nhưng cũng giống như Bối Bối, hồn lực đã bị tiêu hao quá nhiều. Khi nhận thấy bản thân không thể sử dụng Vũ Hồn, trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ, nhưng hắn muốn thoát khỏi trạng thái này ít nhất phải cần một chút thời gian.
Nhưng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã đến trước mặt hắn.
- Ta tuy không có vũ hồn nhưng một Đại Hồn Sư như ngươi có thể uy hiếp được ta sao?
Diệp Vô Tình ngạo nghễ nói, sao đó đưa tay đánh một quyền. Hồn lực ngưng tụ thành một tia sáng màu trắng bắn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Thượng Quan Tàng sau khi khống chế Bối Bối lại tiếp tục tìm một nơi hấp thụ Hồn Lực từ Bình Sữa, cũng không có để ý đến trận chiến ở bên này nữa.
- Ầm.
Cả người Hoắc Vũ Hạo chợt khựng lại, Băng Đế Chi Ngao của hắn đúng là có thể đỡ được tia hồn lực kia nhưng vì lực đánh quá mạnh nên bản thân hắn không thể không dừng lại. Những Hồn Đạo Khí hắn đang dùng đều có tác dụng công kích, không có cái nào có thể tạo thành uy hiếp cho một Hồn Vương cả.
Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến? Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo không còn Hạo Đông Lực, mà Hồn Lực hắn còn cũng không nhiều, hắn không thể lãng phí.
Hoắc Vũ Hạo nghiến răng, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, cả người di chuyển một cách quỷ dị, một nửa ám khí trên người hắn bay về phía Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tình thấy Hoắc Vũ Hạo có thể đỡ được đòn tấn công của mình nhưng trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh, hắn lại vận dụng hồn lực, một màn ánh sáng màu trắng từ người hắn bay ra tạo thành một vòng bảo hộ, những ám khí của Hoắc Vũ Hạo căn bản không thể tiếp cận hắn.
Cấp 27 đấu cấp 58, sự chênh lệch này không cần phải bàn đến, cho dù Diệp Vô Tình không sử dụng được Vũ Hồn, hồn lực cũng còn không nhiều thì Hoắc Vũ Hạo cũng không có cơ hội chiến thắng.
Mắt thấy cơ hội tốt đang dần lướt qua, Hoắc Vũ Hạo cực kỳ lo lắng, rốt cuộc cũng không kềm được mà lên tiếng:
- Băng Đế, giúp đệ.
Nếu trong tình huống bình thường, nhất định Băng Bích Đế Hoàng Hạt sẽ không thèm để ý đến lời nhờ vả này của Hoắc Vũ Hạo. Bất kể là nó hay Thiên Mộng Băng Tằm đều muốn Hoắc Vũ Hạo có thể tự mình tu luyện trở thành cường giả, chỉ có vậy bọn nó mới có thể thoát khỏi trói buộc của nhân gian. Nếu lúc nào cũng giúp đỡ thì hắn làm sao tiến bộ mà trưởng thành đây?
Nhưng hiện giờ lại khác, Thiên Mộng và Băng Đế đều đã bị lay động bởi ý chí chiến đấu và sự liều mạng của Sử Lai Khắc Thất Quái.
Ngay sau đó, khí chất của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên biến đổi.
Trên người hắn không có thay đổi nhiều như khi Từ Tam Thạch và Bối Bối sử dụng năng lực ẩn tàng. Nhưng trong mắt Diệp Vô Tình, lúc này Hoắc Vũ Hạo vô cùng đáng sợ.
Bình thường mỗi khi Vũ Hồn Cực Hạn sử dụng Vũ Hồn Băng Đế, hai tròng mắt của hắn sẽ lóe ra ánh sáng màu xanh biếc, đây là hiện tượng hết sức bình thường nhưng lúc này, hai tròng mắt của hắn đều đã hóa thành màu xanh biếc, màu xanh này tự nhiên đến nỗi nhìn như hai có hai hòn bảo thạch đang nằm trong hốc mắt hắn vậy.
Cả người Hoắc Vũ Hạo nháy mắt được Băng Đế tiếp quản, tận sâu trong linh hồn của Hoắc Vũ Hạo vang lên giọng nói của Băng Đế:
- Nhìn cho kỹ. Đệ phải tận dụng mọi thế mạnh của mình, phải cố gắng trao dồi thuần thục thuật khống chế. Trong trường hợp này, muốn thắng người mạnh hơn mình, khống chế là biện pháp duy nhất."
Băng Đế dĩ nhiên sẽ không tiếp tục sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, nó cứ lao thẳng về trước, sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hình xăm của Băng Bích Đế Hoàng Hạt càng thêm rõ ràng. Nhưng lúc này trên người hắn không phát ra một chút khí lạnh nào.
Ngay khi nhận thấy Hoắc Vũ Hạo có điểm khác thường, trong lòng Diệp Vô Tình đột nhiên cảm thấy hồi hộp, tiếp đó, hiệu quả từ Hoàng Kim Lộ biến mất.
Ngay lúc này, phản ứng đầu tiên của Diệp Vô Tình là phóng xuất ra vũ hồn. Vì hắn đang muốn ngăn cản Hoắc Vũ Hạo nên trong khi phóng xuất vũ hồn cũng không quên tung một quyền về phía trước. Một đòn này so với ban nãy ngăn cản được bước chân Hoắc Vũ Hạo còn muốn mạnh hơn.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, nói chính xác hơn là Băng Đế điều khiển cơ thể Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, sau đó, nó khống chế Hoắc Vũ Hạo đưa một ngón tay chạm nhẹ vào luồng Hồn Lực đó.
Luồng Hồn Lực màu trắng ấy bỗng dưng giảm tốc độ rồi đứng im. Băng Đế dùng tay Hoắc Vũ Hạo quét ngang một cái, luồng Hồn Lực ấy cũng bay đi mất, mà tốc độ của Hoắc Vũ Hạo không hề có dấu hiệu giảm xuống.
Cực Hạn Chi Băng, không những làm con người cảm thấy lạnh lẽo mà còn có thể khiến cả Hồn Lực đóng băng. Đây chính ý nghĩa thực sự của hai chữ Khống Chế mà ban nãy Băng Đế đã nói.
Động tác của Diệp Vô Tình cũng không chậm, ánh sáng bắt đầu tỏa ra từ người hắn, Hồn Hoàn cũng từ từ bay lên.
Nhưng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy cả người nặng nề, hắn không còn cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra nữa, cả người chìm vào giấc ngủ say.
Các khán giả và những đệ tử của các học viện khác đều nín thở mà xem, cả người Hoắc Vũ Hạo đột nhiên thay đổi một cách kỳ lạ, một luồng sáng màu xanh biếc phóng ra từ lồng ngực của hắn, cũng ngay lúc này, cho dù còn cách một lớp quần áo, nhưng toàn bộ khung xương của hắn bao gồm xương cột sống, xương sườn, xương ngực đều phát ra màu xanh biếc rực rỡ. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Tiếp theo, luồng sáng màu xanh biếc đó rơi xuống người Diệp Vô Tình vừa mới phóng xuất ra Vũ Hồn.
Kế đó, ánh sáng màu xanh biếc biến mất.
Diệp Vô Tình là một Hồn Vương cấp 58 đó, vậy mà giờ phút này, trên mặt hắn chỉ còn một sự khiếp sợ. Sau đó, cả người Hoắc Vũ Hạo đang vọt đến đâm sầm vào hắn.
Hắn cũng không có chút phản kháng nào, cả người bị đóng băng ngã ra sau, kế tiếp đổ ập xuống sàn đấu y như Diễm Nhi ban nãy. Mà Hoắc Vũ Hạo thì đỡ hơn, không có ngã khỏi sàn đấu như Diệp Vô Tình, hắn chỉ gục xuống ngay tại chỗ mà thôi.
Hồn Kỹ thứ hai từ Hồn Cốt thân thể bốn mươi vạn năm của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Băng Hoàng Chi Nộ.
Bình Luận (0)
Comment