Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 227

Vị trọng tài trên sàn đấu vừa lên tiếng liền khiến mọi người hoan hô không dứt, bầu không khí vốn vô cùng phấn khích nay lại càng dữ dội hơn. Lúc này có lẽ khổ cực nhất là những binh sĩ đang phải cố sức duy trì trật tự kia.
Hoàng đế Tinh La cứ như hôm qua không có xảy ra chuyện gì, sáng nay hắn vẫn xuất hiện đúng giờ trên tường thành, miễn trận đấu có học viện Sử Lai Khắc tham gia, hắn đều tuyệt đối có mặt.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, Vương Ngôn dẫn đầu cả đội bao gồm bảy người Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tiến vào khu vực chờ chiến.
Bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư vừa thấy sự xuất hiện của Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành liền tập trung quan sát.
Trong cuộc thi trước, Đái Thược Hành là đội trưởng đội dự bị, vì Mã Tiểu Đào chưa từng xuất hiện nên hiện này Đái Thược Hành là người thu hút sự chú ý nhất.
Vương Ngôn nhìn các đệ tử của mình, mím môi nói:
- Chúng ta có thể đến được đây đã không phải là chuyện dễ dàng. Tất cả đều do các con liều mạng đổ máu mà mang về chiến thắng. Các con chỉ cần nhớ cố gắng hết sức, tuyệt đối đừng để xảy ra sai lầm gì là được. Sử Lai Khắc tất thắng.
- Tất thắng.
Bảy người đồng thời hét lớn. Chỉ hai chữ đơn giản kia đã hoàn toàn cuốn hết những suy nghĩ khác trong đầu mọi người, lúc này với bọn họ, chỉ còn ý chí chiến đấu bốc lên ngùn ngụt.
Chiến đấu chính là cách thức đơn giản nhất để con người trưởng thành. Từ ngày bắt đầu thi đấu đến nay, Vương Ngôn đã thấy bảy người đội dự bị đã không ngừng lớn dần, bất kể tâm tính, cảm xúc hay kinh nghiệm chiến đấu thực tế đều tăng với tốc độ kinh người. Mỗi người giống như quả bóng tròn lăn trên tuyết, càng lăn càng lớn, không ngừng tăng trưởng.
Chuyện Thao Thiết Đấu La Huyền lão đến đây, Vương Ngôn đã sớm biết từ lâu rồi, sau khi Huyền lão đến đã lập tức tìm hắn nói lại quyết định của các lãnh đạo trong hội nghị ở Hài Thần Các. Lúc đầu Vương Ngôn vẫn không thể hiểu nổi nhưng càng lúc hắn càng tin tưởng quyết định của họ. Có thể nếu làm vậy thì vinh quang của Sử Lai Khắc cũng bị ảnh hưởng nhưng bù vào đó, bọn họ sẽ được trông thấy bọn nhỏ có thiên phú kinh khủng kia không ngừng trưởng thành, vậy thì thật sự bọn họ được hay mất đây?
Không cần nói đâu xa, chỉ riêng việc trong một năm, học viện Sử Lai Khắc có thêm đến ba đệ tử có Vũ Hồn Song Sinh, bấy nhiêu đã quá đủ cho bọn họ đánh cược một lần.
- Hai đội bước lên sàn đấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Giọng nói của trọng tài vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Vương Ngôn. Mã Tiểu Đào là người đứng lên đầu tiên, nàng sải bước dẫn đầu, kế đến là Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Bảy người nối đuôi nhau lên sàn đấu.
Bên phía học viện Đấu Linh cũng tương tự.
Đội hình của bọn họ khá giống với phía học viện Sử Lai Khắc, đều là năm nam hai nữ. Hôm nay vẫn đấu đoàn chiến nhưng mấy người của học viện Sử Lai Khắc đều biết trận chiến hôm nay hoàn toàn khác với các trận chiến vừa qua.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nhìn Vương Đông, hắn giật mình nhận ra Vương Đông cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cả hai đều vô cùng kiên định, cả hai đều thấy rõ sự quyết tâm trong mắt đối phương.
Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành đứng đầu, còn bên phía học viện Đấu Linh đối thủ của bọn họ, dẫn đầu là một thanh niên trạc tuổi Đái Thược Hành.
Người này có khung xương khá to nhưng lại gầy còm. Hai má còn có vẻ khô quắt nữa. Nhưng đôi mắt sáng ngời rất có thần. Hắn tiến lên vài bước đến cạnh trọng tài rồi nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc nói:
- Thật vinh dự và may mắn khi có thể giao thủ với học viện Sử Lai Khắc. Xin chỉ giáo.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, người tiến lên ngược lại không phải Mã Tiểu Đào, mà là Đái Thược Hành, hắn lạnh lùng cười nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là Cô Trúc Kiếm, đúng không?
Cô Trúc Kiếm hơi sững người, nói:
- Các hạ biết tên ta? Hình như trong cuộc thi trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
- Ta là Đái Thược Hành.
Đái Thược Hành bình thản nói, hắn không tin đối phương không nhớ, lần trước hắn đến đây với thân phận là đội trưởng đội dự bị, dĩ nhiên là đối tượng bị nhiều người nghiên cứu.
Gương mặt khô quắt của Cô Trúc Kiếm liền mất vẻ tươi cười.
- Hi vọng qua trận đấu này có thể học được ít kinh nghiệm từ học viện Sử Lai Khắc.
Đái Thược Hành lạnh lùng nói:
- Nhất định sẽ được như ước nguyện.
Ánh mắt Cô Trúc Kiếm thoáng trở nên lạnh lùng nhưng vẫn tươi cười không phản bác gì, còn những người của học viện Đấu Linh đứng phía sau hắn đều vô cùng tự tin. Cứ như bọn họ đã nắm chắc phần thắng vậy.
- Hai đội lùi về sau, chuẩn bị bắt đầu.
Trọng tài hôm nay là một người chừng sáu mươi tuổi nhưng so với những vị trọng tài trước có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều, hiển nhiên tu vi cũng cao hn. Hắn đứng chắn ở giữa khiến hai đội có cảm giác như có một vách tường ngăn cách.
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo bỗng nhớ lại những gì Vương Ngôn đã nói về bảy thành viên chủ lực của học viện Đấu Linh.
Đội trưởng của bọn họ cũng là người vừa lên tiếng, Cô Trúc Kiếm. Vũ Hồn Tử Hoàng Trúc, Chiến Hồn Vương hệ Cường Công cấp 57. Hắn là một Chiến Hồn Sư có Khí Vũ Hồn tương đối đặc biệt và mạnh mẽ.
Đội phó là người đang đứng bên cạnh Cô Trúc Kiếm, tướng mạo vô cùng khôi ngô nhưng dáng người khá cường tráng, thậm chí có thể so với Hòa Thái Đầu. Hắn là Khiên Nguyên, Vũ Hồn là một dạng Thú Vũ Hồn khá hiếm thấy, Khủng Trảo Hùng. Đây là một vũ hồn công phòng đều mạnh, có thể nói là một trong những Vũ Hồn cao cấp, hồn lực cấp 53.
Thành viên trung tâm còn lại của đội Đấu Linh là gã thanh niên dáng người nhỏ gầy, hắn là Tiểu Phong, phong của phong tử (điên khùng). Vũ Hồn có thuộc tính tinh thần khá hiếm thấy như Hoắc Vũ Hạo, có điều hắn không có Vũ Hồn Bản Thể mà là một dạng khác, gọi là Mê Chi Châu. Các kỹ năng của hắn cũng không giống Hoắc Vũ Hạo, không phải là dạng có tác dụng trực tiếp vào đối thủ mà phải tùy vào hoàn cảnh nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ. Hắn là một trong năm Hồn Vương của đối thủ, hồn lực thậm chí còn cao hơn Khiên Nguyên, hắn chỉ kém mỗi Cô Trúc Kiếm, cấp 54.
Ngoài ba người bọn họ giữ vị trí trung tâm, hai Hồn Vương còn lại trong đội bọn họ lần lượt theo thứ tự là Xích Hằng Ngữ, Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự cấp 52 và Hàm Linh Nghi, Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công cấp 51. Hàm Linh Nghi là một trong hai thành viên nữ của đội bọn họ.
Hai thành viên cuối cùng là hai Hồn Tông Đường Nữu Nữu hệ Phụ Trợ và Thanh Phong hệ Khống Chế.
Thực lực tổng thể của bọn họ mạnh hơn học viện Chính Thiên đã từng gây khó dễ cho bọn họ trước đây rất nhiều.
Trong khi hai bên lùi về sau, trận hình cũng dần dần được triển khai.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, đứng đầu dĩ nhiên là Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành. Phía sau bọn họ bắt đầu trải dài sang hai bên là Bối Bối và Từ Tam Thạch, cả bốn người tạo thành một hình vòng cung, ngay giữa phía sau hình vòng cung đó là chủ khống Lăng Lạc Thần. Sau Lăng Lạc Thần là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông
Lúc này, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo đã bao phủ cả đội, đồng thời cũng lan tỏa dò xét khắp sàn đấu.
Cho dù là người có tu vi cực mạnh như Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, khi cảm nhận được sự trợ giúp từ Tinh Thần Tham Trắc cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Đúng thế, có sự giúp đỡ của kỹ năng thần kỳ này, bọn họ dễ dàng nắm rõ tình hình và tiết tấu của trận đấu.
Bên kia, trận hình của học viện Đấu Linh cũng dần triển khai. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là người đứng đầu bên phía bọn họ không phải là đội trưởng Cô Trúc Kiếm, lúc này hắn đã lui vào đứng ở vị trí trung tâm rồi.
Người đứng đầu theo thứ tự là Chiến Hồn Vương hệ Cường Công có vũ hồn Khủng Trảo Hùng vô cùng mạnh mẽ, Khiên Nguyên và Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự với vũ hồn Kim Cương Cự Thuẫn, Xích Hằng Ngữ.
Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công, Hàm Linh Nhi thì nấp sau lưng bọn họ với khoảng cách rất gần. Đồng thời hai gã hệ Khống Chế lại đứng ở hai bên bảo vệ Cô Trúc Kiếm ở vị trí trung tâm và Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ Đường Nữu Nữu.
Trận hình này có chút quái dị, hệ Cường Công sao lại chiếm vị trí của hệ Khống Chế để làm gì thế kia?
Đối mặt với tình huống này, bên phía học viện Sử Lai Khắc chọn cách lấy bất biến ứng vạn biến, mọi người đều nhìn về phía học viện Đấu Linh với vẻ cảnh giác.
Trọng tài thấy hai đội đã về đúng vị trí liền vội vàng đưa tay ra trước hô lớn:
- Trận đấu bắt đầu.
Lời còn chưa dứt, vị trọng tài ấy đã vội thuấn di rời khỏi sàn đầu, như kiểu sợ Lăng Lạc Thần giống như lần trước bất thình lình sử dụng kỹ năng đóng băng vậy.
Hồn sư của hai đội nhanh chóng phóng thích ra vũ hồn của mình. Lăng Lạc Thần không giống như trận đấu trước, chỉ triệu hoán ra Băng Trượng của mình thôi. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng rất phối hợp, cả hai tiến đến sau lưng nàng, rồi Hoắc Vũ Hạo như cũ đặt tay lên lưng nàng bắt đầu tăng phúc thuộc tính Băng.
Mã Tiểu Đào ở phía trước đã sớm không nhịn nổi, ngọn lửa Phượng Hoàng nháy mắt bùng cháy. Cho dù hôm nay trước khi ra thi đấu, Vương Ngôn đã hết lời dặn dò bảo nàng ẩn giấu thực lực, nhưng với tính tình ương bướng kia, nàng sẽ vâng lời sao? Sáu cái Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hai vàng, hai tím, hai đen ngạo nghễ xuất hiện hòa quyện vào ngọn lửa nóng bỏng.
Có điều trước đây Hoắc Vũ Hạo đã từng làm ra một màn này, đồng thời hắn cũng gián tiếp chứng minh đấy là hư ảo nên các khán giả bên dưới tuy khiếp sợ nhưng không ai thật sự tin trên sàn đấu đã xuất hiện cường giả bậc Hồn Đế.
Lúc này không chỉ Mã Tiểu Đào biến đổi mà cả Đái Thược Hành cũng tỏa ra hơi thở của Hồn Đế, hắn gầm nhẹ một tiếng, Bạch Vũ Phụ Thể, cả người nháy mắt tăng trưởng mạnh mẽ. Hai Hồn Đế của đội chính thức từ học viện Sử Lai Khắc rốt cuộc cũng đã xuất hiện trên sàn đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.
So với sự bình tĩnh ung dung của học viện Sử Lai Khắc thì bên phía học viện Đấu Linh lại như chạy giặc, bảy người phóng xuất Vũ Hồn xong đã có ba người thi triển Hồn Kỹ. Đừng quên lúc này hai bên cách nhau gần cả một sàn đấu, khoảng cách này ít nhất chừng trăm mét. Có rất ít kỹ năng có thể công kích xuyên qua khoảng cách này, dù có thể đi chăng nữa thì uy lực cũng không cao.
Bình Luận (0)
Comment