Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 286

Khi huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần bước lên sàn đấu, trong đầu hai người hiện rõ như in hình ảnh mất hồn lạc phách của Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong.
Trận vừa rồi, một mình Mã Tiểu Đào chấp hai người, cộng thêm đòn tấn công mạnh mẽ từ kiện Hồn Đạo Khí cấp tám Thẩm Phán Chi Kiếm, vậy mà cô vẫn có thể đánh bại được hai người bọn họ. Mã Tiểu Đào không những giành được chiến thắng mà còn hoàn toàn phá tan lòng tin trong lòng bọn họ.
Nhất là Mã Như Long, tuy trên người hắn không có vết thương nặng nào nhưng lòng lại còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn thân là đội trưởng, trong tình huống một đấu hai, thậm chí còn không tiếc tiêu hao Sinh Mệnh Lực để sử dụng đến kiện Hồn Đạo Khí mạnh mẽ như vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết quả thất bại.
Sinh Mệnh Lực tiêu hao quá nhiều, nhất định tương lai của hắn không chỉ có mỗi một năm thực lực không thể tăng lên. Càng đáng sợ hơn là ngọn lửa màu đen của Mã Tiểu Đào ở cuối trận đấu đã để lại trong lòng hắn một bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Trận chiến này, hắn và Tiêu Hạ Phong không những thua mà còn thua một cách toàn diện.
Có điều tình hình của chiến đội Sử Lai Khắc hiện nay không khả quan một chút nào, bọn họ đã không còn đường lui. Nhưng nếu trận kế tiếp bọn họ thắng, vậy thì chức quán quân vẫn nằm yên trong tay bọn họ.
- Muội muội, huynh thừa nhận trước kia mình đã nhìn lầm học viện Sử Lai Khắc. Sử Lai Khắc quả thật quá mạnh.
Lúc này Tiếu Hồng Trần không còn một chút kiêu ngạo nào. Vì trận đoàn chiến hắn bị thương không nhẹ nên sắc mặt lúc này có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt hắn vẫn vô cùng kiên định.
Mộng Hồng Trần than nhẹ một tiếng:
- Nếu lần này toàn bộ thành viên chính thức của bọn họ đều đến đây, e là chúng ta vẫn giống như những cuộc thi trước, hoàn toàn không có chút cơ hội.
Tiếu Hồng Trần thoáng nhìn lên bầu trời, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt hơi nước càng lúc càng đậm đặc. Vạt áo của bọn họ cũng bị thấm nước, bọn họ phải dùng Hồn Lực làm bốc hơi mới không bị ướt đẫm.
- Sau cuộc thi này, huynh muốn bế quan. Ông nội nói rất đúng, tu vi tăng quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt. Không những cơ thể chúng ta có vấn đề mà về mặt tâm lý cũng không tốt. Nếu không bế quan xem xét lại, tương lai chúng ta rất khó vượt qua được ngưỡng cửa đỉnh cao kia được.
Mộng Hồng Trần gật đầu nói:
- Được, muội sẽ cùng đi với huynh.
Ánh mắt Tiếu Hồng Trần bỗng nhiên bừng sáng:
- Nhưng trước đó, chúng ta phải thắng trận này đã. Chúng ta không thể để đồng đội của mình chết oan. Chúng ta phải cướp lấy vinh quang của Sử Lai Khắc. Trận chiến này, nhất định phải thắng.
Hai mắt Mộng Hồng Trần cũng sáng lên, cũng ngay lúc này, cô bé nhìn sang bên kia sàn đấu liền trông thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang nắm tay bước lên. Khi thấy ánh mắt màu xanh lam hừng hực chiến ý của Vương Đông, cô bé không khỏi giật mình.
- Dạ, nhất định phải thắng.
Bốn người đứng trên sàn đấu nhìn thẳng vào đối phương, chiến ý nháy mắt bùng nổ, trừ ánh mắt Mộng Hồng Trần khi nhìn Vương Đông có chút kỳ lạ, ánh mắt của ba người còn lại đều vô cùng kiên quyết.
Ánh mắt như vậy nhưng trong lòng bốn người đều có duy nhất một cảm giác giống hệt nhau, giống như có một cái gì đó dẫn dắt bọn họ tụ hội tại đây, và đây cũng là trận chiến quan trọng nhất của bọn họ.
Thực sự có cái gọi là số mệnh sao? Nếu đúng là có, có lẽ, số mệnh của bọn họ chính là đối thủ của nhau. Năm năm sau, cũng tại cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, bọn họ sẽ còn gặp lại, hơn nữa còn là những thành viên chủ chốt của đội mình. Năm năm sau sẽ có những thay đổi gì đây? Bọn họ không thể đoán trước được, nhưng lúc này, trong đầu bọn họ chỉ có mỗi một suy nghĩ, chính là chiến thắng, đem chức quán quân về cho đội của mình.
Một tháng qua, sau biết bao trận thi đấu, cả đôi bên đều từng bước từng bước tiến về phía trước, nhất là mấy người bên phía học viện Sử Lai Khắc, bọn họ đâu phải dễ dàng gì mà bước đến được trận chung kết này.
Ánh mắt hừng hực chiến ý của Hoắc Vũ Hạo từ từ dịu xuống, đôi ngươi tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt như có như không, tuy gương mặt hắn vẫn còn nguyên vẹn nét trẻ con nhưng lại sự bình tĩnh có thể khiến người khác phải giật mình.
Vương Đông ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo lại khác hẳn người bạn của mình, trên người hắn phản phất như có một tầng ánh sáng lấp lánh mang theo hơi thở quang minh cô cùng thuần khiến. Dù lúc này trời đang mưa như trút nước nhưng không có hạt mưa nào chạm được vào cơ thể hắn, quanh nơi hắn đứng tựa như đang là thời tiết khô ráo vậy.
Tiếu Hồng Trần, Hồn Vương, Vũ Hồn: Tam Túc Kim Thiềm, Hồn Đạo Sư cấp năm.
Mộng Hồng Trần, Hồn Vương, Vũ Hồn: Chu Tình Băng Thiềm, Hồn Đạo Sư cấp năm.
Hoắc Vũ Hạo, Đại Hồn Sư, Vũ Hồn: Linh Mâu, Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Hồn Đạo Sư cấp hai.
Vương Đông, Hồn Tôn, Vũ Hồn: Quang Minh Nữ Thần Điệp, Hạo Thiên Chuy.
Tu vi song phương chênh lệch rõ ràng như vậy nhưng không có ai dám khẳng định chắc chắn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ chiến thắng.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông trong các trận đấu trước đã sáng tạo ra không biết bao nhiêu kỳ tích. Huống chi lúc này, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều đang bị thương, hồn lực tiêu hao khá nhiều. Dù bọn họ đã thông qua Bình Sữa bổ sung Hồn Lực nhưng Tinh Lực bị tiêu hao thì làm sao hồi phục đây?
Cho nên, nếu xét về thể lực, sự chênh lệch của bọn họ cũng giống như ở mặt vu vi vậy.
- Hai đội, mời lùi về sau.
Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự trầm giọng quát. Trận đấu này gần như là trận đấu cuối cùng rồi, Hoàng Tân Tự từ nãy giờ đã âm thầm thề trong lòng mình vô số lần, sau này có đánh chết lão, lão cũng nhất quyết không bao giờ làm trọng tài nữa.
Giờ phúc này, thật ra tâm trạng của lão còn rung động hơn người khác gấp mấy lần, bởi vì tự bản thân lão chủ trì trận đấu, lão mới cảm nhận được, mấy đứa trẻ của trận đầu này mạnh đến mức nào. Trên người bọn họ, có quá nhiều thứ đặc biệt. Có Vũ Hồn cao cấp nhất, Vũ Hồn Song Sinh, thậm chí cả Hồn Đạo Khí cấp tám và Vũ Hồn biến dị thành ngọn lửa màu đen vừa xuất hiện ban nãy là thứ làm lão chấn động nhất. Vũ Hồn Thiên Sát Cô Tinh của lão cũng không thể đối kháng với nó, rốt cuộc nó đã biến thành thứ nào đây? Cô bé kia thật sự chưa đến hai mươi tuổi sao?
Nhất là lúc này, hai thành viên đại diện chiến đội Sử Lai Khắc ra thi đấu, đừng nói hai mươi tuổi, ngay cả mười lăm tuổi còn chưa đến nữa.
Nhưng, lão có thể thấy rõ trong ánh mắt bọn chúng tràn đầy tín niệm tất thắng.
Lúc này Thiên Sát Đấu La bỗng nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng, lão nhớ lại thời điểm mình 15 tuổi. Khi đó lão vẫn còn đang miệt mài cố gắng tu luyện, mà người nhà của lão cũng chưa bị vũ hồn Thiên Sát Cô Tinh nguyền rủa mà chết. Có thể nói, khi đó, đối với giới Hồn Sư lão vẫn còn rất mờ mịt.
Lão không thể tưởng tượng nổi, thêm 20 năm hoặc 30 năm nữa. Những đứa trẻ trong trận chung kết này có thể tiến bao xa trên con đường tu luyện đây?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nắm tay nhau từ từ lùi về sau, bọn họ đều biết trận đấu này là trận đấu gian nan đồng thời cũng đầy áp lực nhất của học viện Sử Lai Khắc.
Đây không chỉ đơn thuần là một trận đấu bình thường nữa, mà có thể nói là một hồi quyết đấu sinh tử.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều là những thiếu niên thiên tài, áp lực càng lớn, thì tiềm năng của bọn họ càng được bộc lộ nhiều. Trận đấu còn chưa bắt đầu mà tinh thần chiến đấu của bọn họ đã dâng cao đến mức trước nay chưa từng có.
Hai tay nắm chặt lấy nhau, tâm ý tương thông.
Khi cả hai di chuyển đến mép sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo khẽ nhích người bước về sau Vương Đông, hai tay đặt ở hông người bạn của mình, Vương Đông bình tĩnh nhìn thẳng về phía đối diện.
Tình huống này hoàn toàn khác biệt với những gì bọn họ đã biểu hiện trong những trận đấu trước.
Trong các trận kia, bất kể là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chiến đấu theo cách nào thì lúc thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng là Hoắc Vũ Hạo điều khiển chính. Cho nên theo ánh mắt của mọi người, Vương Đông hắn là người phụ thuộc, trừ việc có thể cùng thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ với Hoắc Vũ Hạo thì không còn tác dụng gì khác. Chỉ có một lần đặc biệt khiến người khác chú ý là lúc sử dụng Hạo Thiên Chuy, nhưng cũng chỉ có lúc đó, thật giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Có rất ít người nhớ đến Vương Đông, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại khác, từ lần đầu xuất hiện với sáu cái Hồn Hoàn màu đỏ tươi, dù lúc này mọi người đều biết nó là giả nhưng ấn tượng ban đầu vẫn in sâu trong tiềm thức mỗi người, không thể phai nhạt. Nguồn: http://truyenggg.com
Vậy mà giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo lại đứng sau Vương Đông, hiển nhiên Vương Đông là người chiến đấu chính. Cục diện thật bất ngờ, cho dù là khán giả hay đối thủ của bọn họ cũng không sao ngờ được.
Nhìn thấy biến hóa của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cùng nhíu mày, vì bọn họ giật mình phát hiện, bản thân mình hoàn toàn không có tí thông tin gì về thực lực của Vương Đông.
Gần như từ đầu đến giờ, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng hợp thành một chính thể, khi sử dụng kỹ năng gì cũng cùng nhau hành động. Nên lúc này, có rất nhiều người đều tự hỏi, năng lực của Vương Đông là gì? Vũ Hồn như thế nào? Nhưng không ai có được đáp án cả.
Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần cùng lùi về mép sàn đấu, Mộng Hồng Trần đứng trước, Tiếu Hồng Trần đứng sau, nhưng hai anh em bọn họ không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.
Tiếu Hồng Trần lúc này không được khỏe như trước, sau lần bị Đái Thược Hành tấn công, thương thế của hắn thậm chí còn ảnh hưởng đến tận căn nguyên, hắn không dám nhờ vào Bình Sữa khôi phục nhiều Hồn Lực, vì căn bản, kinh mạch của hắn lúc này không thể chịu đựng nỗi.
Xương bị gãy đã được nối lại, thương thế cũng được chữa trị nhưng cả người thỉnh thoảng vẫn truyền đến từng cơn đau nhức. Thực tế lúc này, hắn chỉ có thể sử dụng khoảng ba phần thực lực. Cho nên hắn mới phải đứng sau em gái mình, còn Mộng Hồng Trần chính là chủ lực thật sự của trận đấu này.
Bình Luận (0)
Comment