Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 340

Vừa nghe thấy mấy chữ học viện quốc gia Tinh La, nhóm người Mạc Phi Vân liền lộ vẻ kinh ngạc. Học viện quốc gia Tinh La có thể xem là có tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục Đấu La này, nhất là ở đế quốc Tinh La, nó có thể xem là học viện lớn đứng hàng nhất nhì trên toàn đế quốc. Cộng thêm viện mấy tháng trước nó còn lọt được vào bốn học viện mạnh nhất trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nữa.

- Hóa ra là những đệ tử tài cao của học viện quốc gia Tinh La, khó trách các ngươi có gan một mình đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát hồn thú.

Ngữ điệu của Mạc Phi Vân rõ ràng đã cẩn thận hơn nhiều, sự kiêu ngạo trên gương mặt những người còn lại cũng vơi dần đi. Cái tên học viện Tinh La dùng cũng không tệ.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Mạc đại thúc, còn các người? Các người cũng đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm liệp sát Hồn Thú sao?

Mạc Phi Vân gật đầu đáp:

- Trong nhóm chúng tôi có người đạt đến bình cảnh, lần này đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chỉ thử thời vận mà thôi.

Lúc này, lều trại bên phía mấy người họ cũng đã dựng xong xuôi rồi, nhóm người Mạc Phi Vân lấy lương khô ra, vừa ăn vừa hỏi thăm ba người Hoắc Vũ Hạo vài câu nữa rồi ai về lều người nấy.

Khi trò chuyện, Mạc Phi Vân cũng giới thiệu sơ về bảy người còn lại, người cao gầy ban nãy tên là Bắc Đường, cô gái áo vàng tên Duy Na, cô áo trắng tên Mộ Tuyết. Có điều Mạc Phi Vân chỉ đơn giản giới thiệu tên chứ không tiết lộ thêm gì về lý lịch của bọn họ. Nhưng cũng có hẹn với ba người Hoắc Vũ Hạo sáng mai nếu bọn họ đồng ý thì cùng nhau lên đường, xem như đáp đền việc đã cho bọn họ hưởng nhờ chút lửa ấm.

Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy rõ ràng từ khi Mạc Phi Vân biết bọn họ đến từ học viện quốc gia Tinh La thì sự cảnh giác cũng giảm bớt rất nhiều.

Mạc Phi Vân cùng năm người còn lại chia ra ở hai cái lều lớn, còn Duy Na và Mộ Tuyết thì ở cùng trong chiếc lều gần đóm lửa. Theo cách đối xử có thể thấy hai cô gái này có địa vị không thấp trong cả nhóm người.

Ngay khi ba người Hoắc Vũ Hạo trở về lều của mình thì Mạc Phi Vân cũng lặng lẽ rời khỏi lều mình đến bên ngoài lều của Duy Na và Mộ Tuyết, nhỏ giọng nói:

- Ta có thể vào không?

- Vào đi.

Mộ Tuyết lên tiếng nói.

Lúc này Mạc Phi Vân mới lách người tiến vào lều của hai cô gái. Có điều hắn chỉ dừng ở ngay cửa vào chứ không tiến sâu vào trong.

- Mạc sư phụ, ngươi có nhìn ra được lai lịch của ba người kia không?

Mộ Tuyết bình thản hỏi. Duy Na ngồi bên cạnh mỉm cười im lặng. Tuy cô không lên tiếng nhưng theo vị trí nằm của cô và Mộ Tuyết chứng tỏ địa vị của cô cũng không kém Mộ Tuyết bao nhiêu.

Trên người Mạc Phi Vân bỗng xuất hiện một màn sương mù, bao trùm lấy toàn bộ căn lều, ngăn cho âm thanh trong lều truyền ra ngoài.

- Ba đứa nhóc này tuy còn nhỏ nhưng tướng mạo và khí chất không hề tầm thường, cũng không nói hùa theo người khác. Rõ ràng không giống đệ tử đến từ một Tông Môn nào đó. Theo hơi thở của chúng ta đoán hẳn là bậc Đại Hồn Sư và Hồn Tôn. Với độ tuổi này của bọn chúng, khả năng là đệ tử học viện quốc gia Tinh La khá cao. Có điều để an toàn, lão nô nghĩ là chúng ta vẫn nên dẫn theo bọn chúng thì hơn, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu bọn chúng đúng là người qua đường thì chúng ta giúp bọn chúng một chút cũng không sao.

Mộ Tuyết hơi gật đầu nói:

- Vậy Mạc sư phụ cứ quyết định đi.

- Mạc sư phụ, ngươi thấy trong ba đứa trẻ này, ai đáng được chú ý nhất?

Duy Na vốn im lặng lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng và êm tai.

Mạc Phi Vân đáp:

- Điện hạ, lão nô cảm thấy cậu bé gọi là Vũ Hạo là khá nhất. Lão nô để ý thấy mỗi khi ba đứa nó đưa mắt nhìn nhau trao đổi ý kiến, cô bé gọi là Tiêu Tiêu miễn nhìn thấy ánh mắt của Vũ Hạo là tin tưởng, mà cậu trai xinh xắn Tiểu Đông kia lại cực kỳ ăn ý với Vũ Hạo, cả hai rất ít trao đổi ánh mắt nhưng đều nắm rõ phản ứng của nhau. Có thể thấy Vũ Hạo có thể đứng đầu nhóm ba người này thì tuyệt đối không phải người đơn giản.

- Hơn nữa cảm giác của ta về nó rất mơ hồ. Theo dao động Hồn Lực thì dường như hắn còn chưa đến bậc Hồn Tôn, đây là điểm duy nhất hắn thua kém hai người còn lại nhưng khí tức sinh mệnh trên người hắn lại cực kỳ dồi dào, thậm chí còn muốn hơn hẳn người trưởng thành nữa.

Mộ Tuyết hơi gật đầu nói:

- Mạc sư phụ, ngươi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai cẩn thận chú ý bọn họ là được.

- Dạ, lão nô xin phép cáo lui.

Lúc này Mạc Phi Vân mới lặng lẽ rời khỏi lều, màn sương màu trắng bao phủ nơi đây cũng lặng lẽ biến mất.

- Tỷ tỷ, cái cậu Tiểu Đông kia đúng là đẹp trai thật.

Duy Na vừa thấy Mạc Phi Vân ra ngoài liền nhỏ giọng cười nói.

Gương mặt băng giá của Mộ Tuyết cũng khẽ mỉm cười nói:

- Thế nào? Động lòng rồi sao?

Duy Na mím môi nói:

- Không, muội chỉ suy nghĩ cho tỷ tỷ thôi.

Mộ Tuyết lắc đầu.

- Ta không thích con trai nhỏ tuối. Mạc sư phụ nói rất đúng, cái cậu Vũ Hạo kia đúng là không tầm thường. Không biết tại sao khi ta đến gần hắn liền có cảm giác vô cùng sợ hãi. Vũ Hồn của ta cũng xuất hiện dao động không rõ ràng. Trong hơi thở của hắn cứ như có cái gì đó khắc chế Vũ Hồn của ta.

Duy Na nói:

- Chẳng lẽ Vũ Hồn của hắn thuộc tính Hỏa?

Mộ Tuyết lắc đầu nói:

- Không phải. Thôi cứ đợi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi sẽ biết. Ba người bọn họ dám một mình đến đây nhất định thực lực cũng không yếu. Chúng ta nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai hi vọng có thể may mắn thu hoạch được Hồn Hoàn. Nếu không chúng ta lại phải đến phương bắc, mà vùng phương Bắc đó nguy hiểm hơn ở đây nhiều.

- Dạ, ngủ thôi. Tuyết tỷ, muội ôm tỷ ngủ được không?

- Đừng có nghịch nữa…

Bên lều vải gần đấy, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng đang thì thào trao đổi, chẳng qua cách ngăn âm của bọn họ chính là dùng Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo.

- Vũ Hạo, ngày mai cùng vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm với bọn họ không sao chứ?

Vương Đông có chút lo lắng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Ngươi lo cái gì? Ta thấy mấy người họ hẳn là đến từ một Tông Môn nào đó, mà hai cô gái kia chính là người cần thu thập Hồn Hoàn, những người đi cùng chỉ là giúp đỡ và bảo vệ thôi, đi cùng bọn họ thì chúng ta sẽ giảm bớt được không ít phiền phức mà lại còn vào được sâu hơn. Bọn họ muốn làm hại chúng ta thì phải hỏi qua ý của Huyền lão đã.

Vương Đông nghi ngờ hỏi:

- Đừng nói là ngươi thích cô nào bên kia đấy nha?

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta còn nhỏ, ngươi đừng có suốt ngày nghĩ những chuyện ấy có được không? Huống chi có ngươi ở đây thì có cô gái nào đui mù mà nhìn đến ta chứ?

Vương Đông kiêu hãnh nói:

- Ngươi biết thế là tốt.

Hoắc Vũ Hạo:

- …..

Sáng hôm sau, ba người Hoắc Vũ Hạo theo thói quen dậy sớm thu dọn lều trại, kế đến cả ba cùng nhìn về ánh mặt trời vừa ló dạng nơi đằng đông để tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Khi bọn họ tu luyện xong bắt đầu ăn sáng thì mấy người Mạc Phi Vân mới lần lượt ra khỏi lều trại.

- Vũ Hạo, các ngươi dậy sớm thế.

Mạc Phi Vân lên tiếng chào Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Mạc đại thúc, trời cũng chỉ vừa mới sáng, mọi người cũng dậy thật sớm.

Mạc Phi Vân nói:

- Vũ Hạo, không biết là ai trong ba người các cậu cần phụ thêm Hồn Hoàn thế?

Hoắc Vũ Hạo cũng không có ý định giấu giếm, thẳng thắng đáp:

- Là ta. Hồn lực của ta đã đến 30, hiện nay cần một Hồn Hoàn thích hợp mới có thể đột phá đến cấp bậc Hồn Tôn. Hai người bạn của ta đều là cùng theo giúp đỡ.

Mạc Phi Vân tán thưởng:

- Các cậu còn nhỏ tuổi thế mà đã đến được bậc Hồn Tôn, đúng là không tệ.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đáp, cũng không nói thêm gì nữa.

Mấy người Mạc Phi Vân rất nhanh đã thu dọn xong lều trại, lát sau đã cùng ngồi ăn điểm tâm. Duy Na và Mộ Tuyết vẫn mặc bộ trang phục giống hôm qua, một hàng mười một người ngồi quây quần bên nhau.

Nhưng cả đoàn người trừ Mạc Phi Vân, những người còn lại rất ít lên tiếng, hai cô gái kia chỉ thỉnh thoảng trò chuyện một chút, cũng không để ý nhiều đến ba người Hoắc Vũ Hạo.

Sau khi lên đường, Mạc Phi Vân đi đầu, năm người đàn ông còn lại thì đi phía sau vây thành hình cánh cung, hai cô gái và ba người Hoắc Vũ Hạo đi ở giữa.

Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo đã có chút hảo cảm với mấy người Mạc Phi Vân, bọn họ không hề hỏi ba người Hoắc Vũ Hạo xem vũ hồn là gì hay những vấn đề nhạy cảm liên quan đến chuyện cá nhân cả. Tuy bọn họ ít nhiều gì vẫn còn chút cảnh giác nhưng theo đội hình hiện nay, rõ ràng là không có ác ý gì cả.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, cả nhóm người đã đến ngay mép rìa cánh rừng. Mạc Phi Vân dừng bước, quay đầu nhìn mọi người, nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ lập tức vào rừng. Ta nhắc nhở mọi người một chút, việc gì cũng phải tuyệt đối cẩn thận. Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không có chuyện gì là không thể xảy ra, thậm chí bên ngoài cũng có thể xuất hiện hồn thú vạn năm. Năng lực của Hồn Thú vô cùng phong phú và quái lạ, rất có thể sẽ phát sinh tình huống chúng ta không ứng cứu kịp. Cho nên mỗi người càng phải cẩn thận hơn nữa. Lát nữa ta vẫn sẽ đi đầu dẫn đường, Vũ Hạo, ba người các người đi theo sau ta, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng viện trợ ta. Duy Na, Mộ Tuyết, hai cô đi cùng nhau. Những người còn lại bảo hộ phía sau.

- Dạ.

Năm người đàn ông kia đồng thanh đáp.

Trong năm người, trừ người đầu tiên gặp ba người Hoắc Vũ Hạo là Bắc Đường, người khiến Hoắc Vũ Hạo chú ý nhất chính là người đàn ông có dáng người thấp bé, hắn đứng ở ngay giữa hàng cánh cung phía sau. Trừ Mạc Phi Vân có thực lực cực mạnh thì hắn là người duy nhất còn lại có tu vi Hồn Đế, tên là Cừu Hướng Đông.

Ba người Hoắc Vũ Hạo không có chút ý kiến gì với sự sắp xếp này, có cường giả Hồn Thánh mở đường, bọn họ cũng không cảm thấy áp lực nhiều lắm.

Sau khi dặn dò xong, Mặc Phi Vân liền xoay người bước vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, theo hành động của hắn có thể thấy hắn hoàn toàn tin tưởng những người đồng đội của mình.

Ba người Hoắc Vũ Hạo cũng không dám chậm trễ, Hoắc Vũ Hạo đi đầu, Vương Đông và Tiêu Tiêu đi phía sau. Ba người theo sát Mạc Phi Vân chui vào cánh rừng.

- Ý, đó là…

Vương Đông kinh ngạc kêu lên. Vì hắn trông thấy, Mạc Phi Vân vừa bước vào cánh rừng, trên người hắn liền tỏa ra một màn sương mù dày đặc, màn sương mù ấy nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể hắn, không những thế nó còn bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, những người ở gần căn bản không thể nhìn thấy hắn ở bên trong nữa.

Bình Luận (0)
Comment