Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 492

Thật sự không có bất cứ cơ hội nào! Nhưng mà không liều mạng thì có thể như thế nào? Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ quy định phạm vi nhỏ như vậy, chiến đấu cũng phải tiến hành trong phạm vi đó. Hoắc Vũ Hạo, ngươi làm sao có thể thông qua trận khảo hạch này đây? Mặc dù Vương Thu Nhi cũng không hy vọng Hoắc Vũ Hạo vì quyển sách kia mà tiếp tục mạo hiểm. Nhưng mà khi hắn gặp phải nguy nan, nội tâm của nàng lại hy vọng hắn có thể thắng trận này.
Thông qua bình sữa để khôi phục hồn lực cũng không cần thời gian quá dài. Một lát sau, Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa đứng lên. Tay trái vừa nhấc, một khẩu trọng pháo đã hiện ra trên vai của hắn, đúng là định trang hồn đạo pháo mà hắn từng sử dụng. Một quả cao bạo đạn nhanh chóng được nhét vào trong họng pháo. Những thực vật hệ hồn thú cũng là lần đầu tiên thấy được hồn đạo khí. Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cũng không biết Hoắc Vũ Hạo đang làm gì, chẳng qua là tò mò nên quan sát.
Hoắc Vũ Hạo đem miệng pháo hướng ngay hướng hỏa nữ nhân, trầm giọng nói:" Tiền bối, ta đã chuẩn bị xong. Chỉ cần ta không bước ra khỏi phạm vi xung quanh ngài thì sẽ không tính là thua, đúng không? "
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nói:" Đúng vậy, chỉ cần ngươi không bước ra ngoài là được. Đến đây đi. "
Vừa nói xong, hỏa nữ nhân kia lập tức xoay ngươi phóng ra, hỏa diễm song đao quơ ra đánh tới Hoắc Vũ Hạo, sóng nhiệt kinh người lần nữa hướng tới.
" Oanh " định trang hồn đạo pháo vang lên, một đoàn hồng quang chợt oanh kích đi. Sỡ dĩ Hoắc Vũ Hạo chọn cao bạo đạn, không phải muốn tăng thêm nhiệt độ, mà là muốn nhờ bạo tạc lực cường hãn của nó. Đừng thấy Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ là mười vạn năm hồn thú, nhưng mà lãnh địa của nó chỉ có bấy nhiêu lớn mà thôi, dựa theo tình huống bình thường, uy lực của một viên cao bạo đạn cấp năm có thể san bằng hết thảy vật phẩm trong phạm vi một trăm thước, sóng xung kích có thể lan tràn từ 300 thước đến hơn 500 thước.
Âm thanh cao bạo đạn trong nháy mắt nổ vang lên, cảm xúc của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cũng thay đổi. Hỏa nữ nhân bị chấn bay về phía sau. Nổ tung lực cũng chợt khuếch trương ra.
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ không hổ danh là mười vạn năm hồn thú, hắn liền phát hiện không ổn, nháy mắt trong không khí nhất thời kịch liệt vặn vẹo. Kinh khủng nổ tung lực, sóng xung kích, tất cả đều bị chấn bay tứ tán lên không trung. Cùng lúc đó, một tầng hỏa hồng sắc quang mang cũng từ Liệt Hỏa Hạnh Kiếu Sơ lan tràn ra, bao trùm toàn bộ lãnh địa của mình, đồng thời cắn nuốt sạch sẽ nổ tung lực của cao bạo đạn.
Hoắc Vũ Hạo dám làm như thế, hiển nhiên đã đoán được Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ sẽ xuất thủ. Nhưng mục đích của hắn chỉ là muốn tăng đầy đủ thời gian cho mình thôi. Hỏa nữ nhân bị đánh bay, cần phải có thời gian mới quay về được, còn Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ thì bận đối kháng với cao bạo đạn, bất ngờ như vậy, tự nhiên sẽ không thể khống chế hỏa nữ nhân kia.
Đây chính là cơ hội. Bốn hồn đạo thôi tiến khí sau lưng đồng thời bộc phát ra, Hoắc Vũ Hạo cũng không xông về phía hỏa nữ nhân, nhân cơ hội Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ không kịp phòng hộ đi giết chết nó, bởi vì hắn biết mình không thể làm được. Hỏa nữ nhân bị chấn bay về phía dương tuyền nóng bỏng, ở nơi đó thì nó là bất tử. Đừng quên, bản thân nó chính la do dương tuyền nóng bỏng kia ngưng kết mà thành. Vì vậy, bốn hồn đạo thôi tiến khí là đồng thời bộc phát xuống đất, trong khoảnh khắc thôi động thân thể của hắn phóng thẳng lên trời cao.
Khi Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ kịp phản ứng, Hoắc Vũ Hạo đã phóng lên cao hơn 50 thước, phi hành hồn đạo khí sau lưng mở ra, mang theo thân thể của hắn bay lên cao hơn.
" Điều này sao có thể, hắn mới có ngũ hoàn, làm sao lại có thể bay?" Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ có chút ngẩn người, đối với một nhân loại mới có ngũ hoàn lại có thể bay thật không thể lý giải.
Hắn lạc hậu à! Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm suy nghĩ đến đó, lúc này trên mặt hắn còn có nủa phần bi phẫn, một nụ cười tự tin hiện ra trên mặt hắn.
Toàn bộ trận đấu lúc trước, có thể nói hắn đều là thử dò xét. Cho dù là Linh Vực cũng vậy. Hắn biết rĩ không thể nào dễ dàng thông qua khảo nghiệm như vậy. Nếu như là công bằng tỷ thí, hắn có lòng tin tuyệt đối. Nhưng dưới sự khống chế của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng dương tuyền nóng bỏng kia, làm sao hắn không biết mình nửa điểm cơ hội cũng không có?
Vì vậy, hắn một mực lặng lẽ quan sát, nhờ cảnh giới tinh thần lực sau khi tiến hóa đạt đến hữu hình vô chất, rốt cục cũng giúp hắn nghĩ ra một biện pháp.
Mắt thấy thân thể của Hoắc Vũ Hạo đã vọt lên cao hơn trăm thước, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ mặc dù cũng có thể công kích cao như vậy, nhưng trận khảo hạch này la giữa Hoắc Vũ Hạo với hỏa nữ nhân, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ có thể ở bên cạnh phá đám, nhưng nếu trực tiếp ra tay với Hoắc Vũ Hạo thì hiển nhiên đã vi phạm khỏa hạch.
Vì vậy, nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo càng bay càng cao, không rõ hắn muốn làm gì.
“ Nè, ngươi ăn gian, ngươi thua nha. Ngươi đã ra khỏi lãnh địa của ta!” Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ hướng không trung nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Không có nha! Ta đâu có ra khỏi pham vi của ngài? Ta từ dưới bay thẳng lên trên, vẫn còn ở trong phạm vi hình trụ của ngài, không có thoát ra ngoài. Chỉ cần ta không bay ra khỏi cái hình trụ này, ta cũng không tính là thua, đúng không. Tiền bối, hãy tiếp tục trận khảo hạch này, ngài cũng không nên lừa ta chứ.”
Vừa nói xong, trọng pháo trên tay của hắn đã nạp thêm một quả định trang hồn đạo pháo, một quả cao bạo đạn cấp năm nhắm xuống phía dưới bắn ra.
Trên người Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nhất thời sáng lên một tầng hồng quang, đối với nổ tung lực cường hãn của cái thứ kia, trong lòng của nó vẫn còn sợ hãi.
Lực nổ tung đó nó không coi vào mắt, cũng không thể đả thương được nó, nhưng lại có thể phá hoại đất! mà đất đối với thực vật lại là thiết yếu. Hơn nữa, nó cắm rễ ở bên bờ dương tuyền nóng bỏng kia, một khi đất bị phá hư, dương tuyền kia tràn ra ngoài sẽ là tai nạn hủy diệt đối với thực vật chung quanh đây, điều này cũng không phài là điều nó muốn thấy.
Ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo bóp cò, một đoàn hồng quang phát ra, mang theo hơi thở đên cuồng oanh kích xuống phía dưới.
Nhưng mà khiến cho Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ kinh ngạc chính là, một pháo này của Hoắc Vũ Hạo không bắn về hướng của nó. Đạn pháo vẽ một vòng cung trên không trung, rơi xuống rất xa về phía băng tuyền bên kia.
Trong nháy mắt khi hồng quang tiếp xúc với hồ nước màu trắng thì kịch liệt nổ tung lên, mà tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của Hoắc Vũ Hạo. Cũng giống như trước, Hoắc Vũ Hạo không phải muốn lợi dụng nhiệt độ cao khi cao bạo đạn nổ ra, mà là lợi dụng lực oanh kích của nó.
Nhiệt lượng do cao bạo đạn bắn ra nhanh chóng đã bị hàn cực kia cắn nuốt, nhưng mà nó cũng bị kinh khủng nổ tung lực đánh vào, trong nháy mắt hàn cực băng tuyền nổi lên một cuộn sóng ngập trời.
Băng tuyền bị đánh lên chừng bao mươi thước cao, dưới sự cố ý khống chế của Hoắc Vũ Hạo, băng tuyền kia đang rơi xuống hướng của dương tuyền.
Cũng ngay lúc này, trên người của Hoắc Vũ Hạo chợt bay ra một đạo cam kim sắc quang mang, giống y như một viên đạn pháo, oanh kích chính xác vào phần nước dâng lên của hàn cực băng tuyền.
Một màn kỳ dị xuất hiện. Hàn cực băng tuyền mang theo hơi thở vô cùng lạnh lẽo vốn đang hướng dương tuyền rơi xuống, nhưng lúc này đột nhiên đứng yên ở trên không trung, giống như trúng phải định thân thuật.
Thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng nhân cơ hội này hạ xuống cách mặt đất ba mươi thước. Bích lục sắc quang mang phóng ra, phía trên hàn cực băng tuyền cách đó không xa, một thân ảnh nho nhỏ tản ra cam kim sắc quang mang, một đôi tay nhỏ bé mở ra, hướng hắn cười khúc khích.
Ngay sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện.
Thân thể của Tiểu Tuyết Nữ trong nháy mắt lớn lên, còn nước mà hàn cực băng tuyền dựng lên cao thì lại biến mất với tốc độ kinh người. Không, nói chuẩn xác hẳ là bị nàng hấp thu.
Tiểu Tuyết Nữ lúc trước khi cùng Hoắc Vũ Hạo thi triển Tuyết Vũ Cực Băng Vực cũng đã từng xuất hiện ảo ành của Tuyết Đế, nhưng lúc này lại bất đồng, Hồn Linh Tuyết Đế giống như là chân chính trưởng thành, dần dần từ nho nhỏ người biến thành cô bé gái, sau đó biến thành thiếu nữ, cuối cùng khôi phục đến Băng Thiên Tuyết Nữ hình thái.
Băng tuyết bao trùm ở trên người nàng tạo thành y phục màu trắng, đôi mắt to trong suốt màu xanh đậm phảng phất có thể chiếu rọi thiên địa, tóc dài màu băng lam xõa ra phía sau, giống như một dòng sông băng cổ xưa vậy. Hơi thở cực kì lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập khắp không trung, ngay cả hơi thở của dương tuyền cũng hoàn toàn bị hàn khí áp chế.
Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, sau khi hắn cẩn thận quan sát cũng đã định ra một chiến thuật cho mình. Mục đích của hắn rất đơn giản, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng hỏa nữ nhân kia không phải là mượn uy lực từ dương tuyền sao? Nếu nơi này tên là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, như vậy, bên này là dương tuyền, bên kia chính là băng tuyền. Dương tuyền đối với ta tước nhược, băng tuyền dĩ nhiên đối với ta tăng phúc. Vì vậy, mục đích hắn bắn ra cao bạo đạn, chính là muốn mượn uy lực của băng tuyền, sau đó lại một lần nữa thi triển Tuyết Vũ Cực Băng Vực, bằng một kích cực mạnh từ không trung đánh xuống, một kích giải quyết hỏa nữ nhân đã mất đi sự che chở của dương tuyền kia, không để cho Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ tìm được lý do, trận chiến này coi như xong.
Nhưng ai ngờ, sau khi Tiểu Tuyết Nữ hấp thu hàn cực băng tuyền kia, lại xuất hiện một màn kỳ dị như vậy. Tiểu Tuyết Nữ trưởng thành, thật sự biến thành Băng Thiên Tuyết Nữ. Hơi thở của Tuyết Đế, ngay cả nội tâm của Hoắc Vũ Hạo cũng có chút run sợ. Mà bốn hồn hoàn màu cam trên người hắn lại càng phát ra mãnh liệt quang sắc chưa từng có. Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm giác hồn lực trong cơ thể mình bắt đầu điên cuồng khởi động, vào giờ khắc này, hắn thật sự có thể dựa vào hồn lực để phi hành.
Dựa vào hồn lực phi hành, tu vi cần phải đạt đến thất hoàn Hồn Thánh, mà hắn cũng chỉ mới có ngũ hoàn thôi! Nói cách khác, vào giờ khắc ngắn ngủi này, hắn thậm chí có thực lực thất hoàn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kể từ khi tiến vào phạm vi của cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn này, những chuyện kỳ dị cứ ùn ùn không đứt xuất hiện.
Tuyết Đế nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, ánh mắt của nàng quả là có chút phức tạp, hình như có chút thân thiết, nhưng lại có chút bài xích. Bất quá, nàng cũng chỉ là nhìn một cái mà thôi, sau một khắc, ánh mắt của nàng đã chuyển hướng đến Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ phía bên dưới. Hừ lạnh một tiếng, Tuyết Đế hướng phía dưới bay xuống.
Chỉ thấy hai tay của nàng ở trên không trung hạ xuống. Cực hàn băng tuyền nhất thời chợt dữ dội lên, băng tuyền lại tăng vọt đến cao hơn trăm thước, trở thành bối cảnh của Tuyết Đế. Ngay sau đó, ở bầu trời của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cuồng phong gào thét, bông tuyết bay múa, trong nháy mắt làm không trung biến thành một cảnh tượng tang tóc.
Không chỉ có như thế, dưới sự dẫn dắt của Tuyết Đế, cực hàn băng tuyền kia phân ra một bộ phận hóa thành màn hào quang, đem dương tuyền che đậy lại. Đem nhiệt lượng của nó hoàn toàn ngăn cách.
Tuyết Nữ sắc mặt như băng, hơi thở của cực hàn băng tuyền hướng vào trong cơ thể nàng với tốc độ kinh người.
Hoắc Vũ Hạo huyền phù ở giữa không trung chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng theo sự hấp thu của Tuyết Nữ mà bành trướng. Vô luận Tuyết Đế Hồn Linh tính tự chủ mạnh bao nhiêu, cũng phải phụ thuộc vào cái khế ước trên thân người của hắn! Hơi thở của Tuyết Đế cứ kéo dài tăng lên, Hoắc Vũ Hạo có chút không chịu được. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ thân thể của hắn cũng sẽ bị năng lượng Cực Hạn Băng kinh khủng kia làm cho bạo ( nổ ).
"Tuyết Đế, ta chịu không được nữa rồi." Hoắc Vũ Hạo quát to một tiếng. Nếu như hắn chết, Tuyết Đế mất đi chỗ dựa, cũng giống như trước phải chết theo!
Tuyết Đế liếc hắn một cái, nhưng giống như là không có nghe được lời của hắn, tay phải hướng Hoắc Vũ Hạo chỉ một cái, Băng Lam sắc quang mang quen thuộc bắn ra, chẳng qua là lớn hơn gấp trăm lần, trực tiếp rơi vào dưới chân của Hoắc Vũ Hạo. ngưng kết thành một cái cự đại băng bàn ở giữa không trung, nâng đỡ thân thể của Hoắc Vũ Hạo, không để cho hắn rơi xuống dưới.
Đại lượng băng tuyết lúc này đã bắt đầu từ không trung lan tràn đến mặt đất. Thực vật bên kia Băng tuyền còn tốt chút ít, bọn chúng đều thích rét lạnh, nhưng mà thực vật bên phía dương tuyền đã bắt đầu có chút lạnh run do mất đi hơi thở dương tuyền bảo vệ, hơn nữa Cực Hạn Băng nhiệt độ siêu thấp, không ít thực vật cũng tản mát ra hơi thở của mình, chống cự lại băng tuyết từ trên trời giáng xuống.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy huyết mạch của mình hình như cũng ngưng kết thành băng, thân thể sau khi bành trướng lại càng rung lập cập, nhưng cho dù Tuyết Đế phóng ra hơi thở ở ngay trước mặt, hắn căn bản cái gì đều không làm được. Thực lực chênh lệch thật sự là quá lớn.
Tuyết Đế cứ hạ xuống hướng về Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ. Cảm giác lúc này của gốc tiên phẩm thảo dược mười vạn năm này cũng là kinh ngạc cực độ.
"Ngươi, ngươi……" Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ không có dương tuyền phụ trợ, hơi thở cũng giảm mạnh, huống chi, dưới hơi thở áp bách của Tuyết Đế. Thân là mười vạn năm hồn thú, nó lại có cảm giác bất lực.
Đây mới thực sự là Đế Hàn Thiên. Bao phủ cả Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, ngay cả độc chướng trên không trung, đều bị tác dụng của hàn khí thổi bay ra xa, căn bản không rơi xuống dưới.
Tuyết Đế lạnh lùng nhìn Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, " Mới vừa rồi ngươi không phải rất đắc ý sao?"
Vừa nói, tay phải nàng hư không vung lên, chỉ thấy một đạo quang nhận màu xanh đậm như muốn đem thế giới phân cách chợt lóe lên rồi biến mất. Hỏa nữ nhân bên cạnh Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ đã biến mất không một dấu vết, hóa thành một đám mây. Còn mặt đất chung quanh Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, cũng thật nhanh biến thành một mảnh băng màu lam.
"Đó là khảo nghiệm, là người kia lưu lại khảo nghiệm. Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng không thể đụng đến ta. Nếu không sẽ phải chịu Thiên Khiển!" thanh âm của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ có chút run rẩy.
Mặc dù hiện tại Tuyết Đế cũng không phải Tuyết Đế chân chính, nhưng mượn cực hạn băng tuyền, cực hạn rét lạnh cùng thiên địa nguyên lực khổng lồ, Tuyết Đế Hồn Linh tạm thời có lại thực lực ban đầu của mình.
Kể từ khi nàng lựa chọn trọng tu thành người, bị loài người bắt đi, về sau lại rơi vào trong tay của Kính Hồng Trần, vất vả được Hoắc Vũ Hạo cứu ra, sau đó Bỉ Cực Thái Lai ( sau họa đắc phúc ), hóa thành Hồn Linh. Nội tâm uất ức của nàng có thể nghĩ được. Đã từng là người thống trị đất cực bắc, nhưng luân lạc ( chìm nổi ) đến thành Hồn Linh của người khác. Mặc dù cũng cảm kích Hoắc Vũ Hạo cứu giúp nàng, nhưng ở sâu trong nội tâm, sao có thể cam tâm được đây?
"Thiên Khiển? Ha ha ha ha, Thiên Khiển!" thanh âm của Tuyết Nữ chợt cao vút, mặc dù như thế, vẫn rất dễ nghe.
"Thiên Khiển! Ta đã trải qua sáu lần, cũng vì tránh né Thiên Khiển lần thứ bảy, ta mới luân lạc tới cái bộ dáng hiện nay. Ngươi nói Thiên Khiển với ta? Tốt lắm, trước tiên ta sẽ làm Thiên Khiển của ngươi xem sao!"
Vừa nói, tay phải của Tuyết Đế chậm rãi giơ lên, bàn tay nàng phảng phất như nặng ngàn cân, còn băng tuyết giữa không trung, bắt đầu quỷ dị kịch liệt xoay tròn theo chiều kim đồng hồ. Trong khoảnh khắc, ở giữa không trung của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn hội tụ thành một cái vòi rồng băng cực lớn và vô cùng kinh khủng.
Tuyết Đế tam tuyệt, Đại Hàn Vô Tuyết! Nếu như một chưởng này rơi xuống, đó chính là một kích mạnh nhất của Tuyết Đế, tu vi 70 vạn năm, xếp hạng thứ ba trong thập đại hung thú, người đứng đầu Tam Đại Thiên Vương ở cực bắc.
"Không!" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lớn tiếng kêu ra. Không chỉ có mình nó, vào lúc này, trong phạm vi của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn có hơn hai mươi gốc cây tiên phẩm thảo dược tất cả đều phóng ra quang sắc mãnh liệt, những quang sắc này nhanh chóng tụ tập thành một cái màn hào quang cực lớn ở trên không trung, chống cự lại vòi rồng băng kinh khủng đang rơi xuống kia.
Tuyết Đế hừ lạnh một tiếng, hữu chưởng giơ lên, mang theo Quân Lâm Thiên Hạ, lạnh giọng nói: "Các ngươi nghĩ là có thể ngăn cản ta sao?"
"Tuyết Đế, không thể." Thanh âm khàn khàn của Hoắc Vũ Hạo vang lên trên không trung.
Thân thể của Tuyết Đế chấn run nhẹ một cái, mặc dù nàng tạm thời khôi phục được trí nhớ của mình cùng thực lực, nhưng mà dù sao nàng cũng vẫn là Hồn Linh của Hoắc Vũ Hạo! Cũng như hiện tại nàng đã cảm nhận được thân thể của Hoắc Vũ Hạo đã không chịu nổi nữa, nên cũng không tiếp tục hấp thu thiên địa nguyên lực của cực hàn băng tuyền, đối với ý niệm của Hoắc Vũ Hạo, nàng cũng không thể hoàn toàn kháng cự.

"Ngươi câm miệng, ngươi đã quên mới vừa rồi bọn họ làm sao đối phó ngươi sao?" Tuyết Đế lạnh lùng nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Nơi này là Thiên Đường của thực vật, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn lại càng là mảnh đất thần kỳ mà trời cao ban cho Đấu La đại lục. Hơn nữa, ta phải vì Đông Nhi, tìm được Tương Tư Đoạn Trường Thảo, đi cứu mạng của nàng. Nếu như nàng chết, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình. Đến lúc đó, chẳng những ngươi phải chết, ngay cả Băng Đế cũng không cách nào sống lại! Tuyết Đế, đừng thương tổn bọn họ. Bọn họ cũng không có ác ý."
Những lời nói trước của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không ảnh hưởng đến Tuyết Dế được, chỉ khi nghe hai chữ Băng Đế, thân thể của Tuyết Đế mới trầm xuống, thủ chưởng chậm rãi hạ xuống.
Cặp mắt to xinh đẹp nhưng tràn đầy xơ xác tiêu điều của nàng nhìn về phía Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ trước mặt đã lạnh run, nói: "Khảo hạch của hắn, qua hay không?"
"Qua, qua! Dĩ nhiên là qua!" Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cũng không phải là quật cường muội tử, đối mặt cường quyền, chỉ có thể nhịn nhục khuất phục. Ở trong đám tiên phẩm dược thảo, nàng đang trực diện đối mặt Tuyết Đế! Thuộc tính của bản thân vừa vặn bị Tuyết Đế khắc chế. Cực hạn hàn khí trên người Tuyết Đế nó thật sự không chịu nổi.
Tuyết Đế khoát tay, không chút khách khí liền thăm dò vào trong hoa tâm của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, cảm giác giống như là một mỹ nhân lấy tay đút vào trong cổ áo của một mỹ nhân khác, sau đó ở bên trong hung hăng vuốt ve, nhào nặn. Khi Tuyết Đế lấy tay ra, trong tay đã nắm một khối vật chất trong suốt màu đỏ.
Vật chất kia vừa xuất hiện, dường như cũng sợ hơi thở cường đại của Tuyết Đế, cũng như trước làm không khí vặn vẹo nhẹ. Có thể thấy được nhiệt lượng kinh khủng cỡ nào.
"Ngươi, ngươi đừng lấy đi! Chừa cho ta chút đi." Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ đáng thương nói.
"Hừ! Lấy tu vi của ngươi, hàng năm cũng có thể ngưng tụ ra một giọt, giữ lại cũng vô dụng." Tuyết Đế triển hiện đầy đủ cái gì gọi là người không nói đạo lý. Tay phải sờ một cái, nhất thời khối vật chất đó ngưng kết lại, một tầng băng màu lam sắc bao bọc bên ngoài, đem nhiệt lượng bên trong hoàn toàn phong ấn.
Sau đó nàng chợt lóe thân, rời khỏi Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Không biết là bị khí tức trên thân của Tuyết Đế đông lạnh, hay là do mất đi khối vật chất kia làm nó tổn thất nghiêm trọng. Hỏa hồng sắc quang mang vốn xinh đẹp của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ mờ đi không chỉ một lần, thân thể còn đang không ngừng co quắp, giống như là một người đang đau lòng sau khi mất đi món đồ quý giá.
Tuyết Đế sau một khắc đã đến trước mặt U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, không chút khách khí vươn tay, nói: "Lấy ra."
"Ngươi, ngươi muốn gì?" Đại hoa màu hồng phấn trong nháy mắt khép lại, biến thành một cái nụ hoa to lớn, sau đó từ bên trong xuất ra một cái nhụy hoa nhỏ màu tím, cực kỳ cẩn thận nhìn Tuyết Đế.
”Tuyết Đế lạnh lùng nói: "Hoắc Vũ Hạo thông qua khảo hạch. Đưa sách cho ta. Mau lên, lập tức!"
"Cho, ta cho là được chứ gì." U U ở trước mặt Tuyết Đế khí thế cường đại này, cũng lập tức lựa chọn cúi đầu.
Một quyển sách không biết dùng chất liệu gỗ gì chế tạo ra bay ra từ trong nhụy hoa của Hoắc Vũ Hạo, huyền phù ở trước mặt Tuyết Đế. Tuyết Đế nhận lấy cuốn sách. Hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cũng không tốt lành gì. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. (*) Đem Khỉ La Chi Tâm cho ta."
** Thất phu vô tội, hoài bích có tội: nói đơn giản người vô tội, nhưng tàng trữ đồ quý là có tội. ***
"Như vậy sao được? Người ta vất vả lắm mới tu luyện ra được Khỉ La Chi Tâm, không thể cho, không thể cho. Cho ngươi thứ khác có được hay không?"
Tuyết Đế nhàn nhạt nói: "Ta không phải là đang cùng ngươi thương lượng, ta là đang ra lệnh cho ngươi. Hoặc là, ta xé nát thân thể của ngươi, lấy nó ra. Hoặc là, tự ngươi lấy ra. Lấy tu vi của ngươi, nhiều nhất một vạn năm là có thể lần nữa trùng phúc ra một viên."
"Ngươi! Cái gì gọi là nhiều nhất một vạn năm? Một vạn năm rất là lâu đó?" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm kháng thanh nói.
Tuyết Đế cười lạnh một tiếng, "Thứ nhãi nhép như ngươi mới sống được có mấy ngày, cũng dám cùng ta đàm luận thời gian? Bổn Đế Quân đã tồn tại hơn 70 vạn năm ở trên thế giới này, một vạn năm, chẳng qua chỉ là một phần bảy mươi sinh mệnh của ta mà thôi, rất lâu sao? Ta đếm ba tiếng. Một. . . , hai…… "
Vừa nói, tay phải của Tuyết Đế vừa giơ lên, băng tuyết trên không trung đã lần nữa muốn ngưng kết thành vòi rồng.
"Đừng!" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vội vàng nói, "Ngươi đừng như vậy. Ta cho là được chứ gì? Bất quá, ngươi không được đả thương bất kì ai trong chúng ta. Nếu không, cho dù cá chết lưới rách, chúng ta cũng sẽ liều mạng với ngươi. Mặc dù ngươi rất cường đại, nhưng chúng ta số lượng nhiều, mọi người đem lực lượng kết hợp lại, hơn nữa chủ động đi kích thích Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, chưa chắc đã sợ ngươi."
Đối với U Hương Khỉ La Tiên Phẩm ngoài mạnh trong yếu, Tuyết Đế rõ ràng cho hắn thấy mình cũng không thèm quan tâm, "Lấy ra mau. Nể mặt Hoắc Vũ Hạo, ta không cùng ngươi so đo. Bất quá. Nếu như hắn có chuyện gì thì …, hừ!"
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lúc này có mấy phần nhẫn nhục tham sống mùi vị, cánh hoa màu hồng phấn rung động nhẹ, một đoàn tử sắc quang mang chậm rãi từ trong nhụy hoa của hắn bay ra.
Đoàn tử quang này nhìn qua hết sức nhu hòa, không có nửa phần bá khí, chẳng qua chỉ là một viên hạt châu màu tím, nhìn qua rất giống là thủy tinh tím, nhưng ở trong hạt châu, có thể mơ hồ thấy được một tầng nhàn nhạt giống như mây mù luật động rất nhẹ, hết sức kỳ dị.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hiển nhiên rất không cam lòng, sau khi hạt châu trồi lên, thử thăm dò hỏi: "Cho ta lưu lại một nửa có được hay không?"
Tuyết Đế không có lên tiếng, tay phải trực tiếp giơ lên.
"Đừng động thủ, cho ngươi." Quan hệ đến sinh tử nguy cơ của các thực vật khác, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cuối cùng cũng không dám tiếp tục loạn ngôn, đan châu màu tím chậm rãi bay đến trước mặt Tuyết Đế.
Tuyết Đế hừ một tiếng, đưa tay lên, đã nắm giữ đan châu màu tím kia. Sau đó nàng chậm rãi xoay người, vẻ mặt như sương lạnh, nhàn nhạt nói: "Niệm tình các ngươi sinh trưởng đến như bây giờ cũng không dễ dàng, lại nể mặt Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, hôm nay tựu tới đây thôi."
Mủi chân chỉa xuống đất, thân ảnh tuyệt mỹ kia của nàng bay lên, chậm rãi bay về hướng của Hoắc Vũ Hạo trên không trung. Nhưng không có bất kỳ thực vật nào thấy được, khi nàng bay vút lên cao, màu xanh đậm trong mắt đang giảm đi với tốc độ kinh người.
Rất nhanh, nàng đã tới trước mặt tầng băng cứng trôi nổi trên không trung kia, Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng đã bò dậy, Tuyết Đế cuối cùng cũng không tiếp tục hấp thu năng lượng của hàn cực băng tuyền, hắn cũng miễn cưỡng có thể khống chế thân thể của mình. Nhưng thiên địa nguyên lực khổng lồ kia vẫn như cũ ở trong cơ thể hắn tả xung hữu đột. Thống khổ nói không nên lời.
Tuyết Đế nhàn nhạt nói: "Lần này là họa hay phúc phải xem một mình ngươi thôi. Những thiên địa nguyên lực kia cũng là thứ ẩn chứa bên trong hàn cực băng tuyền, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn sẽ tạo thành nhất định thương tổn cho ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi có thể từng bước đem bọn chúng dung nhập vào người, như vậy, sẽ rất có lợi cho sự tăng cấp của ngươi, có thể hoàn toàn thay đổi thể chất của ngươi. Những thứ này cho ngươi, nhớ, không được bắt nạt ấu sinh thể của ta."
Vừa nói, nàng đem những vật đang cầm trong tay gồm sách, vật chất lấy được từ Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng đan châu màu tím của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đều đưa cho Hoắc Vũ Hạo.
Nói tới đây, trên mặt Tuyết Đế đột nhiên đỏ ửng, sau đó tàn bạo nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo một cái, nói: "Ngươi cũng không phải là ba ba của ta!"
Nói xong câu đó, trong khi Hoắc Vũ Hạo còn đang kinh ngạc, hơi thở của cực hạn hàn băng trên bầu trời chợt giải tán, thân thể mềm mại của Tuyết Đế cũng thu nhỏ lại với tốc độ kinh người. Trong nháy mắt, lại một lần nữa biến thành bộ dáng Tiểu Tuyết Nữ cười thản nhiên, khả ái lanh lợi.
Nàng lúc này làm gì còn có khí khái bễ nghễ thiên hạ lúc trước? Mắt to xinh đẹp chẳng những tinh khiết, còn tràn đầy vẻ vô tội.
Băng tuyết trên bầu trời đã giải tán , cái tầng băng bao trùm trên dương tuyền cũng chậm rãi biến mất. Băng cứng dưới chân của Hoắc Vũ Hạo tự nhiên cũng không còn tồn tại, lúc này hắn cảm giác mình tựa như là bong bóng bị bơm căng, bất cứ lúc nào cũng có thể "bùm" một cái, chết ngay. Cho dù thân thể của hắn mạnh như vậy đi nữa, kinh mạch toàn thân đều không ngừng truyền đến từng trận đau nhức.
Vẫn còn Tiểu Tuyết Nữ giúp hắn, một tầng băng vụ ngưng kết ở phía dưới của Hoắc Vũ Hạo, phụ trợ hắn chậm rãi rơi xuống.
Khi Hoắc Vũ Hạo xuống đến nơi, không nhịn được "Oa" một tiếng, phun ra một búng máu lớn.
Quỷ dị chính là, ngụm máu kia trong nháy mắt hóa thành một mảnh phấn băng, nơi hắn rơi xuống vẫn là lãnh địa của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, nhưng mà một búng máu vụ phun ra này lại khiến cho nơi đã một lần nữa trở nên nóng bỏng nhiều hơn một phần mát mẻ.
Thân thể thoáng một cái, Hoắc Vũ Hạo đã ngã nhào trên đất, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ cực độ. Tuyết Đế lúc trước hấp thu thiên địa nguyên lực của cực hàn băng tuyền thật sự là quá mức khổng lồ, mồ hôi giọt lớn, giọt lớn lăn xuống. Lúc rơi xuống đất củng đã hóa thành từng hột băng châu.
Bất quá, thân thể mặc dù thống khổ, nhưng đại não của Hoắc Vũ Hạo cũng là vô cùng rõ ràng. Hắn biết rõ mới vừa rồi nguy hiểm cỡ nào. Nguy hiểm không phải là hắn, mà là Tuyết Đế.
Tuyết Đế trước sau uy hiếp Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, nhưng một chưởng kia thật sự có thể vỗ xuống không.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng biết rất rõ, nếu như Tuyết Đế một chưởng kia thật sự vỗ xuống , như vậy, hắn là người đầu tiên sẽ "bùm!", rớt xuống, huyết vụ nổ đầy trời, phiêu tán ở trong sơn cốc này.
Ý thức của Tuyết Đế đúng là đã khôi phục ở trong năng lượng khổng lồ của cực hàn băng tuyền, nhưng dù nàng khôi phục, cũng phải phụ thuộc vào Hoắc Vũ Hạo để tồn tại, dù sao nàng đã là Hồn Linh của Hoắc Vũ Hạo. Nếu như tu vi hiện tại của Hoắc Vũ Hạo đã đạt đến siêu cấp Đấu La, nói không chừng thật sự có thể nhân cơ hội lần này trợ giúp Tuyết Đế hoàn toàn khôi phục thần trí, hơn nữa thực lực cũng khôi phục một phần. Đáng tiếc chính là, hắn bây giờ chỉ là một tên Hồn Vương! Năng lượng mà thân thể của hắn có thể chịu đựng rốt cục cũng là có hạn, dưới tình huống như vậy, nếu như Tuyết Đế cố ý tiếp tục hấp thu, như vậy, nàng cùng Hoắc Vũ Hạo sẽ cùng nhau xong đời.
Lúc trước Tuyết Đế bộc phát ra một chút uy lực kia cũng đã là cực hạn mà Hoắc Vũ Hạo có thể thừa nhận. Sau khi Tuyết Đế bay xuống mặt đất, căn bản cũng không có năng lực thực tế công kích gì. Nàng hoàn toàn là dựa vào hơi thở kinh khủng tu vi 70 vạn năm của mình hoàn toàn áp chế tất cả thực vật trong sơn cốc.
Khiến cho Hoắc Vũ Hạo hết nói nổi chính là, vị đứng đầu Tam Đại Thiên Vương cực bắc lại còn không thấy tốt mà lui, còn rút ruột của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cùng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm. Nếu người ta phản kích thì làm thế nào?
Hoắc Vũ Hạo có thể mơ hồ cảm giác được, lấy cái phân cao ngạo kia của Tuyết Đế, nói không chừng nàng thật sự có đủ liều lĩnh một cái tát vỗ xuống! Thần chí của nàng được khôi phục, ở một khắc ngắn thời gian, khế ước của Hoắc Vũ Hạo với nàng, rõ ràng là không chặt chẽ lắm. Dù sao, thực lực của Tuyết Đế quá mạnh mẻ, ban đầu nếu như không phải Y Lai Khắc Tư dùng thần thức thiêu đốt, cái khế ước này căn bản đã không có khả năng hoàn thành.
Nguy hiểm thật! Không nghĩ tới khoảng cách tử vong gần như vậy. Nguyên nhân dĩ nhiên lại là bởi vì Tuyết Đế, mà không phải là do các Thực Vật Hệ hồn thú nơi đây.
Tiểu Tuyết Nữ cứ như vậy ngồi ở trên bả vai của Hoắc Vũ Hạo, còn dựa vào đầu của hắn, mắt to nhìn hướng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ giống như bó cải trắng, thân thể nhất thời run lên, cũng là hồn thú, nó dĩ nhiên cảm giác được tên tiểu tử này chính là Băng Thiên Tuyết Nữ cực kỳ kinh khủng lúc trước.
"Oa” vừa phun ra một búng máu, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới thư thái một chút. Tuyết Đế dù sao cũng là Hồn Linh của hắn, Tuyết Đế hấp thu thiên địa nguyên lực khổng lồ của cực hàn băng tuyền, trải qua tự thân loại bỏ, năng lượng còn lại rất là tinh khiết. Hơn nữa Hoắc Vũ Hạo dung hợp qua Sinh Linh Kim, kinh mạch trong cơ thể đã đạt trình độ thậm chí ngay cả Vương Thu Nhi cũng không bằng. Đối với việc tiếp nhận lực lượng của Cực Hạn Băng cũng đủ mạnh.
sau khi Tuyết Nữ biến mất, hơn nữa dưới hoàn cảnh chung quanh bốc hơi nóng rực, hắn cũng thư thái mấy phần. Miễn cưỡng khoanh chân ngồi xuống.
Bất quá, hắn hiện tại muốn tu luyện cũng làm không được, năng lượng trong cơ thể quá khổng lồ , chỉ có thể ngồi như vậy, để cho thân thể của mình tự hành điều chỉnh.
Kim quang chợt lóe, Vương Thu Nhi đã lặng lẽ đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Một màn phát sinh lúc trước, cảm giác của nàng làm sao không rung động được đây. Nàng cũng hoàn toàn không biết, ở trên người của Hoắc Vũ Hạo lại còn giấu diếm bí mật khổng lồ như thế. Hơi thở của Băng Thiên Tuyết Nữ kia, áp chế nàng đến ngay cả hít thở cũng khó khăn. Nhìn đứa nhỏ trên đầu vai của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng Vương Thu Nhi không khỏi xuất hiện hai chữ: Hồn Linh.
Nhìn Hoắc Vũ Hạo sắc mặt tái nhợt, Vương Thu Nhi giơ tay lên đặt tại phía sau lưng của hắn. Muốn giúp hắn tiến hành điều tức.
Nhưng bàn tay nàng mới vừa rơi xuống tới, một cổ cực hạn hàn khí nhất thời bành trướng ra, Vương Thu Nhi theo bản năng nhảy về phía sau, trong nháy mắt thời gian, toàn bộ tay phải cũng nổi lên một tầng băng sương.
"Trời ạ! Trong cơ thể hắn làm sao lại có hồn lực khổng lồ như vậy? Hơn nữa tất cả đều là Cực hạn Băng. Hắn tại sao có thể chịu đựng được!" Vương Thu Nhi kinh hãi nhìn Hoắc Vũ Hạo, vội vàng thúc dục hồn lực đè ép phân lạnh lẻo kia, chầm chậm tiêu hóa một chút.
Tiểu Tuyết Nữ ngồi ở đầu vai của Hoắc Vũ Hạo cũng khoanh chân ngồi xuống , nhàn nhạt băng lam sắc quang mang ở trên người nàng như ẩn như hiện, cùng cam sắc chung quanh thân thể nàng hòa hợp.
Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm giác được, hàn khí trong cơ thể mình như tơ như sợi chảy về hướng của Tiểu Tuyết Nữ, có tên tiểu tử này chia sẻ, Hoắc Vũ Hạo nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cùng lúc đó, tên lười bám ở trên ngón tay của Hoắc Vũ Hạo chậm rãi ngẩng đầu, kim quang trong hai tròng mắt đại phóng, vầng sáng chợt lóe, cũng đã hóa thành một đạo kim tuyến, tiến nhập vào từ trán của Hoắc Vũ Hạo, biến mất.
"Ông ——"từ trên người Hoắc Vũ Hạo xuất hiện kỳ dị rung động. Một tầng quang mang màu xanh biếc chậm rãi từ trên người hắn hiện ra, xuyên thấu qua vạt áo, có thể thấy, rõ ràng là xương cốt thân thể của hắn.
Bình Luận (0)
Comment