Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 519

Toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái đã kết thúc vòng loại thứ hai, có bốn mươi hai đội ngũ tiến vào vòng ba. Trong số đó,chỉ có 32 chiến đội có thể tiến vào vòng bảng. Tất cả sẽ được quyết định bởi biểu hiện của bọn họ ở vòng ba này.
Một chiến thắng, tất nhiên sẽ tiến vào giai đoạn vòng bảng, thất bại cũng còn cơ hội nhờ vào điểm số. Sau khi trải qua hai vòng đấu loại, một vài chiến đội kém hơn cho dù đã vào được vòng ba này cũng đã bắt đầu xuất hiện ra vẻ mỏi mệt. Đội viên bị thương, giảm quân số, v.v….., cũng là vấn đề khó khăn không nhỏ của bọn họ.
Đối với Đường Môn, những vấn đề này vốn dĩ không tồn tại, nhưng mà sau khi kết thúc đợt rút thăm của vòng loại thứ ba, không khí của Đường Môn cũng trở nên ngưng trọng.
Từ Tam Thạch vẫn cúi đầu nhìn tay phải của mình, trên mặt thỉnh thoảng xuất hiện một chút vẻ mặt kì quái.
Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Tam sư huynh, không có chuyện gì đâu, điều này cũng không thể trách huynh được."
Giang Nam Nam nói: "Biết rõ tay thối thì đừng nên lên rút thăm đi. Hừ."
Những người khác thì thần sắc khác nhau, cái giống nhau chính là thần sắc của mọi người đều ngưng trọng.
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả nói: "Chỉ là Nhật Nguyệt chiến đội thôi mà? Năm đó, khi chúng ta vẫn còn là đội viên dự bị cũng có thể đánh thắng bọn họ, chẳng lẽ hôm nay sau năm năm, chúng ta đã mạnh lên như thế, vẫn sợ bọn họ hay sao?"
Đúng vậy, cái tay xui xẻo dị thường của Từ Tam Thạch, đã rút trúng Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội ở vòng loại thứ ba. Lúc này mới chỉ là vòng loại. Còn chưa phải là trận chung kết. Phía sau còn phải đấu rất nhiều trận. Chạm mặt ở vòng này, cho dù là thắng hay thua cũng là một sự tiêu hao khổng lồ.
May mà thua trận thì cũng không trực tiếp bị loại.
Hòa Thái Đầu gật đầu, nói: "Vũ Hạo nói đúng. Trên thực tế chỉ cần dựa vào điểm số chúng ta cũng đã vào được vòng trong. Cho dù vòng này không liều mạng với bọn họ, chúng ta cũng vẫn có thể tiến vào vòng bảng, nhiều nhất chỉ là thứ hạng thấp hơn một chút mà thôi."
Tiêu Tiêu bất mãn nói: "Chẳng lẽ chúng ta lại muốn bỏ cuộc khi đối mặt với bọn họ? Không được, nhất định không thể bỏ cuộc!"
Hoắc Vũ Hạo nhìn các đồng bạn, nhìn thấy chỉ là từng người chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt của ai cũng rất kiên định.
Giang Nam Nam trầm giọng nói: "Đúng vậy. Chúng ta không thể bỏ cuộc. Cho dù biết rõ chuyện này là không khôn ngoan, nhưng chúng ta cũng không thể cúi đầu ở trước mặt Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện được. Mặc dù chúng ta đại biểu Đường Môn đến đây tham chiến, nhưng chúng ta cũng đến từ học viện Sử Lai Khắc, cho tới bây giờ Sử Lai Khắc cũng chưa từng thua Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện. Hơn nữa, lần này bởi vì chúng ta đại biểu Đường Môn, chưa chắc Sử Lai Khắc chiến đội có thể đi tới chung kết, Vũ Hạo, ta hy vọng vì bảo vệ vinh quang của Sử Lai Khắc và Đường Môn mà chiến."
"Ta cũng đồng ý." Từ Tam Thạch rốt cục không nhìn cánh tay của mình nữa, lên tiếng nói.
"Ngươi biến đi, tên quỷ xui xẻo." Giang Nam Nam hung hăng liếc hắn một cái.
Tiêu Tiêu kiên định nói: "Ta cũng hy vọng vì vinh quang của Sử Lai Khắc và Đường Môn mà chiến."
Hòa Thái Đầu lập tức nói: "Chỉ cần mọi người đều đồng ý, ta tất nhiên toàn lực ứng phó."
Bảy người đã có bốn người lên tiếng, địa vị của Nana ở Đường Môn dĩ nhiên không thể so sánh được với Sử Lai Khắc Thất Quái. Ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người của Vương Đông Nhi và Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng cảm giác được bả vai của mình bị một cánh tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt. Vương Đông Nhi tiến lên một bước, đi ra từ sau xe lăn của Hoắc Vũ Hạo.
"Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư tỷ, Ngũ sư tỷ. Ý nghĩ của các ngươi ta cũng đồng ý. Nhưng mà các người có nghĩ ra được hay không. Nếu như chúng ta toàn lực chiến đấu với họ, nhất định phải lấy thắng lợi làm mục tiêu. Như vậy, cho dù trận chiến này chúng ta thắng Nhật Nguyệt chiến đội, nhưng có thể giữ được bao nhiêu lực chiến đấu đây? Chúng ta không có đội viên thay thế bổ sung, thương thế của đại sư huynh chưa lành. Trạng thái thân thể hiện tại cỉa Vũ Hạo thì các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Vinh quang của Sử Lai Khắc và Đường Môn, chưa chắc cần phải thể hiện ra ở trong trận đấu này. Ta cũng muốn dốc hết sức đánh một trận. Nhưng mà nếu như chúng ta có thêm ai đó bị thương nặng trong trận đấu này thì phải làm sao bây giờ? Thậm chí còn có thể xuất hiện tình huống tử vong. Lần này chúng ta đã không được bảo vệ bởi hào quang của Sử Lai Khắc. Chúng ta và Nhật Nguyệt chiến đội lại là tử thù. Ta hiểu tâm ý của các người, nhưng ta không tán thành việc liều chết với Nhật Nguyệt chiến đội trong lúc này. Nếu như bỏ trận đấu này, chúng ta vẫn có thể vào vòng trong, hơn nữa còn có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Lấy trạng thái tốt nhất tiến vào vòng bảng không tốt hơn sao?"
Kể từ sau khi cùng Hoắc Vũ Hạo xác lập quan hệ, trong khi thảo luận với các đồng bạn thì Vương Đông Nhi rất ít khi mở miệng. Cơ hồ cũng nghe theo lời của Hoắc Vũ Hạo. Mà lúc này, nàng đột nhiên lên tiếng, làm cho mọi người cũng có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng, ở trong Sử Lai Khắc Thất Quái có bốn vị Hồn Đế, ba vị Hồn Vương. Mặc dù Vương Đông Nhi nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng thật sự là cường giả cấp Hồn Đế, hơn nữa còn có song sinh vũ hồn. Người nào cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Giang Nam Nam khẽ nhíu mày, nói: "Đông Nhi, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ đi phần vinh quang kia?"
Vương Đông Nhi nói: "Nam Nam tỷ, chân chính vinh quang là việc đạt được quán quân. Đây mới chỉ là một trận đấu của vòng loại. Cho dù chúng ta bỏ cuộc thì cũng không có ai khinh thường chúng ta. Đây là chiến lược. Không sai, ta cũng có một chút ích kỉ, vì Vũ Hạo, ta cũng không hy vọng liều mạng với Nhật Nguyệt chiến đội vào lúc này. Vũ Hạo chỉ còn có thể cử động được cánh tay phải, đáp ứng việc đến đây dự thi của huynh ấy là điều mà ta đã đấu tranh từ rất lâu, huynh ấy vì ta mới biến thành như vậy, ta tuyệt đối không cho phép huynh ấy có bất cứ thương tổn gì nữa. Nếu như mọi người quyết định liều mạng với Nhật Nguyệt chiến đội trong trận này, ta cũng không có ý kiến gì nữa, nhưng ta muốn xin là người đầu tiên ra sân thi đấu ở trong trận cá nhân đào thải!
Sau khi nói câu nói sau cùng, trong mắt của Vương Đông Nhi rõ ràng toát ra một tia sát khí lạnh như băng. Cho tới nay, nàng và Hoắc Vũ Hạo đều được xưng là thiên tài của học viện Sử Lai Khắc! Chỉ bất quá bởi vì ánh sáng của Hoắc Vũ Hạo quá lớn, mấy lần làm ra cống hiến to lớn cho học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa nàng chỉ lặng lẽ núp phía sau, nên ánh sáng của nàng mới bị che mờ.
Trong bốn người tán thành toàn lực ứng chiến, vốn dĩ Hòa Thái Đầu cũng không tình nguyện cho lắm, ý nghĩ của hắn cũng không khác so với Vương Đông Nhi. Hơn nữa hắn cũng biết mình và Hoắc Vũ Hạo còn phải đi tham gia đại tái dưới lòng đất. Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi học cùng một lớp, năm đó ba người từng cùng nhau tham gia khảo hạch của học viện, quan hệ hết sức mật thiết, lúc này Vương Đông Nhi lên tiếng vì thân thể của Hoắc Vũ Hạo, quang mang chấp nhất trong mắt Tiêu Tiêu cũng đã yếu đi rất nhiều.
Về phần Từ Tam Thạch, hắn hoàn toàn là vì phụ họa cho Giang Nam Nam, cho nên, trong bốn người, nhân vật mấu chốt nhất chính là Giang Nam Nam. Cho nên, ánh mắt hiện tại của Vương Đông Nhi cũng hoàn toàn tập trung ở trên người nàng.
Đôi môi đỏ mọng của Giang Nam Nam khẽ nhấp, nhìn ánh mắt chấp nhất của Vương Đông Nhi, than nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi. Nhưng mà, Đông Nhi, ta phải muốn rõ. Nếu như lần sau gặp phải Nhật Nguyệt chiến đội, cho dù là bất kì tình huống nào. Cho dù chỉ là ở giai đoạn vòng bảng. Cho dù các ngươi như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ cuộc thêm lần nào nữa, nhất định toàn lực chiến đấu."
Vương Đông Nhi thở phào nhẹ nhỏm, tiến lên hai bước, ôm lấy Giang Nam Nam, "Nam Nam tỷ, cám ơn ngươi." Chóp mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ.
Giang Nam Nam cũng ôm lấy nàng, mỉm cười nói: "Là ta suy nghĩ không chu đáo mới đúng. Cần gì phải cám ơn. Đông Nhi, nếu như ngươi thật sự là con trai thì tốt quá."
"Khụ khụ. Khụ khụ khụ khụ….." Từ Tam Thạch ho một cách mãnh liệt, ánh mắt nhìn Vương Đông Nhi nhất thời cảnh giác hơn nhiều.
"Vũ Hạo. Ngươi để cho vợ ngươi ôm vợ ta, có ý gì đây?"
"Ai là vợ của ngươi. Tất cả đều tại cái tay thúi của ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, tước đoạt tư cách rút thăm của ngươi." Giang Nam Nam tức giận liếc hắn một cái, Từ Tam Thạch nhất thời trở nên đàng hoàng hơn nhiều.
Hoắc Vũ Hạo cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Vương Đông Nhi tràn đầy ôn nhu, theo lý trí, hiện tại quả thật chưa phải là lúc liều mạng với Nhật Nguyệt chiến đội. Nhưng nếu như tất cả các đồng bạn đều muốn liều mạng, như vậy, hắn cũng sẽ không phản đối.
"Về chuyện này, hay là chúng ta xin chỉ thị của đại sư huynh đi. Sau đó mới đưa ra quyết định cuối cùng." Hoắc Vũ Hạo nói.
Bối Bối hết sức đồng ý với ý kiến của Vương Đông Nhi, sau đó Hoắc Vũ Hạo liền đi thông báo cho ban tổ chức, Đường Môn chính thức quyết định bỏ trận đấu này, trực tiếp vào vòng trong.
"Cái gì? Đường Môn bỏ qua trận đấu với chúng ta?" Sau khi Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần nghe được tin tức này, chỉ có khiếp sợ. truyện copy từ .
Tiếu Hồng Trần lẩm bẩm nói: "Cái này có nghĩa chúng ta đã thắng Sử Lai Khắc hay không nhỉ. Bọn họ mới là đội ngũ mạnh nhất của học viện Sử Lai Khắc mà. Lần này cái Sử Lai Khắc chiến đội kia, ngoài đội trưởng có thực lực rất mạnh ra, những người khác cũng không đáng nhắc đến."
Mộng Hồng Trần bĩu môi, nói: "Ca, huynh cũng đừng lừa mình dối người nữa có được hay không? Không có chân chính đánh qua, huynh còn không biết xấu hổ mà nói chúng ta thắng? Mặt có đỏ hay không. Bất quá, lần này bọn họ bỏ cuộc, cũng không phải chuyện tốt gì đối với chúng ta. Nếu chúng ta thật sự liều mạng với Đường Môn, chúng ta cũng không dễ chịu gì. thời gian của những vòng tiếp theo cũng hết sức chặt chẽ, sẽ ảnh hường rất lớn đối với việc đoạt được quán quân của chúng ta sau này."
Tiếu Hồng Trần cười khổ nói: "Muội để cho lòng ta tự cao một chút có được hay không. Đoạt quán quân? Hiện tại muội còn muốn đoạt quán quân sao? Muội cũng không phải không biết, lần này….." Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Mộng Hồng Trần cười lạnh một tiếng, nói: "Tại sao không muốn? Chẳng lẽ nhất định bọn họ sẽ thắng sao? Muội cũng không tin nếu toàn lực ứng phó, chúng ta không thắng được bọn họ. Ca, ngay cả chút ít lòng tin như vậy mà huynh cũng không có, chẳng lẽ. . ."
Tiếu Hồng Trần liền bịt miệng của muội muội mình lại, ngăn cản nửa câu nói sau của nàng, "Bí mật, đây là bí mật!"
Mộng Hồng Trần hừ một tiếng, nói: "Được nữa, muội không nói nữa là được chứ gì. Lần này Đường Môn bỏ trận đấu này, không chỉ là kiêng kỵ chúng ta, chẳng lẽ huynh không phát hiện được, bọn họ không có đội viên thay thế bổ sung. Chúng ta e sợ sẽ bị giảm bớt thực lực, thật ra bọn họ càng e sợ hơn. Cho nên mới phải bỏ cuộc lần này. Nếu thật sự lần này đấu với bọn họ, nhất định chúng ta sẽ thắng. Bọn họ đã nhận thua một lần, sau này cũng không thể thắng chúng ta được nữa."
Tiếu Hồng Trần sờ đầu của em mình, nói: "Ta chỉ là cầu nguyện, ngươi không chạm mặt Vương Đông ở trong trận đấu. Ngươi có dám nói, khi ngươi gặp hắn sẽ không nương tay hay không?"
Mộng Hồng Trần đỏ mặt, xấu hổ nói: "Vậy thì sao chứ, một trận đấu chẳng nói lên được cái gì cả. Muội thích hắn đấy, thì sao? So với hắn, tất cả còn trai cũng đều kém xa."
Tiếu Hồng Trần im lặng sờ sờ lỗ mũi, nói: "Muội đả kích ghê thiệt. Để ta đi nói cho gia gia biết."
Mộng Hồng Trần hừ một tiếng, nói: "Nhiều nhất huynh thêm khoảng ba chữ là được rồi. Dù sao ở trong mắt ta, huynh cũng còn kém xa so với hắn."
Tiếu Hồng Trần đau khổ nói: " Thật là nữ đại bất trung lưu mà! Ta là anh ruột của muội, muội lại nói ta như vậy!"
Sự thảm liệt của vòng loại thứ ba trong Toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái đã nằm ngoài sự tiên đoán của rất nhiều người. Vì có thể chiếm được một vị trí trong giai đoạn vòng bảng, nhiều trận đấu đánh đến mức khốc liệt. Chỉ trong vòng này, thậm chí có năm người chết trận, hai mươi mấy người trọng thương. Bình quân mỗi một trận đều có người thương vong. Vì thế, rất nhiều chiến đội cũng phàn nàn với ban tổ chức, mãnh liệt chất vấn đối với năng lực khống chế trận đấu của trọng tài.
Thế nên phía Nhật Nguyệt đế quốc cũng có chút hao tổn tâm trí, chỉ đành phải thông báo, hứa hẹn ở trong các trận đấu kế tiếp sẽ tận lực yêu cầu trọng tài khống chế tiết tấu của trận đấu, giảm bớt thương vong.
Mặc dù Đường Môn nhận thua ở vòng này, nhưng dựa vào số điểm tối đa mà Hoắc Vũ Hạo dùng một thắng bảy, thêm trận thắng ở vòng hai. Dựa vào ưu thế về điểm số thuận lợi qua vòng. Chỉ bất quá thứ hạng nằm ở phía sau.
Sau khi kết thúc vòng ba, sẽ có một ngày để nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó mới tiến hành nghi thức rút thăm vòng bảng. Mà ngày này, cũng chính là ngày Minh Đô Hồn Đạo Sư đại tái dưới lòng đất chính thức khởi tranh.
Khi bốn người Hoắc Vũ Hạo đi tới Thanh Sáp tửu điếm, Thần An đã tự mình ra đón ở trước cửa. Lần này có thời gian chính xác, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên sẽ không tới trễ.
"Ngài đã tới." Thần An thấy Hoắc Vũ Hạo, vội vàng tiến lên trước mấy bước, cung kính hành lễ với hắn.
"Ừ." Hoắc Vũ Hạo nói, "Những chuyện mà ta kêu ngươi làm chuẩn bị đến đâu rồi?"
Thần An nói: "Ngài yên tâm, đã chuẩn bị xong. Hơn nữa chuyện ngài tới đây dự thi ta không có tiết lộ với bất kì ai cả. Trước tiên mời ngài đến phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi một chút, ta đem tư liệu đã chuẫn bị xong đưa cho ngài xem qua."
"Dẫn đường đi." Hoắc Vũ Hạo vẫn mang một bộ mặt lạnh lùng.
Thần An dẫn bọn họ đến một cái phòng nghỉ rộng lớn ở bên cạnh đại sảnhmàu vàng dưới lòng đất. Sai thủ hạ bưng lên các loại nước trái cây, đồ uống. Hắn lấy ra một phần văn kiện đưa cho Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nhận lấy văn kiện, xem qua mấy lần, nói: "Ngươi giải thích một chút cho ta."
"Dạ." Thần An nói: "Chúng ta tổ chức đại tái lần này, chủ yếu là muốn mượn số lượng người khổng lồ của Minh Đô trong lúc này, để cho người bình thường cũng có thể tham gia. Vì vậy, bắt đầu từ khi giành tư cách dự thi, chúng ta cũng đã bắt đầu mở bàn. Phương pháp đánh cược của vòng này cũng giống như vòng lấy tư cách dự thi. Bởi vì có qua đông Hồn Đạo Sư đến dự thi, tổng cộng có một trăm mười mấy vị qua được vòng, lấy người để đánh cược thì quá phiền toái. Nên sẽ tiến hành theo phương thức còn thừa lại mấy người. Có thể đánh cược số chẵn hay lẻ, có thể đánh cược bội số. Bội số càng nhỏ, tỉ lệ ăn cũng nhỏ, bội số càng lớn, tỉ lệ ăn sẽ lớn. Thí dụ như, nếu như ngài đặt cược nhân số vào được vòng trong là bội số của hai, cũng chỉ có thể ăn được tỷ lệ 1:1/3. Nếu như ngài trực tiếp cược nhân số qua được vòng là bao nhiêu, như vậy, sẽ ăn được bội số của con số đó."

Vừa nói, hắn vừa đưa một cái thẻ màu đen cho Hoắc Vũ Hạo, nói: "Đây là tiền đặt cược của ngài ở vòng trước, chúng ta đã dựa theo tỷ lệ một ăn ba để thanh toán. Ngài yên tâm, tất cả những thứ có liên quan đến ngài, cũng chỉ có mình ta biết, tuyệt đối không có báo cáo lên trên. Nhưng ta phải nhắc nhở ngài, trong hai vòng đầu, ta là trọng tài trưởng. Nhưng bắt đầu từ vòng thứ ba, sẽ có đại nhân vật ở phía trên xuống đây tự mình chủ trì. Nếu như ngài muốn che dấu thân phận, vẫn cần phải chú ý cẩn thận một chút."
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Nói một chút tình huống về phần thưởng xem."
"Dạ. Thông qua cuộc thi tư cách, phần thưởng là năm ngàn kim hồn tệ mỗi người, chúng ta cũng đã đưa vào cả trong thẻ này cho ngài. Hôm nay người nào thắng được vòng đấu này, cũng đều có thể lấy đi 1 kí kim loại trong số hai mươi tám loại kim loại hiếm mà chúng ta đưa ra. Vòng tiếp theo sẽ là ba kí. Sau mỗi một vòng sẽ gia tăng thêm. Cho đến khi nhân số còn ít hơn mười người. Chúng ta sẽ đưa ra năm loại kim loại đặc biệt hiếm có, phần thưởng và số lượng cụ thể sau cùng còn chưa quyết định được."
"Quan trọng nhất chính là ở trận chung kết giữa chúng ta cùng hai thế lực lớn khác. Đến lúc đó, ba bên đều phải chọn ra ba Hồn Đạo Sư để tiến hành trận chung kết. Người đạt quán quân có thể nhận được một phần trăm tiền lời từ ba thế lực lớn nhất của đại tái dưới lòng đất này. Đồng thời, còn có thể tùy ý chọn ra hai mươi tám loại kim loại hiếm, giới hạn trong một trăm kí. Trọng thưởng thêm năm loại kim loại hiếm đặc thù, mỗi loại một kí lô. Tổng giá trị giải thưởng vượt qua ngàn vạn kim hồn tệ . Cũng bởi vì như thế, chúng ta mới có thể hấp dẫn nhiều vị Hồn Đạo Sư ưu tú đến đây dự thi như vậy. Nếu ngài và huynh trưởng của ngài đều là Hồn Đạo Sư cấp sáu, vậy chính là những người có khả năng đoạt được quán quân của lần đại tái này nhất. Ta vô cùng coi trọng hai vị."
Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng, nói: "Đáng tiếc, không thể đặt cược cho chính bản thân mình. Hôm nay thi cái gì?"
Trên trán Thần An toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm oán thầm, mặc dù ngài là đại nhân vật, nhưng nếu đã tới dự thi thì cũng phải dựa vào bản lãnh thật sự, đến việc thi cái gì cũng không biết, cái này có quá tự đại hay không?
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì không dám nói ra, bèn nói: "Vòng này là chế luyện hồn đạo khí theo yêu cầu. Phẩm chất càng cao càng tốt. Bởi vì là vòng một, hơn nữa tài liệu để chế luyện Hồn Đạo Khí cũng do chúng ta cung cấp, Hồn Đạo Sư còn có thể mang đi, cho nên vòng này sẽ hà khắc hơn một chút, yêu cầu cũng tương đối cao."
Hoắc Vũ Hạo có chút không nhịn được, nói: "Đừng nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, cái ta muốn biết chính là cái yêu cầu này là cái gì.
Chuyện này rõ ràng là gian lận. Bất quá, hắn càng như vậy, ngược lại Thần An càng cảm thấy bình thường. Bèn nói: "Yêu cầu của vòng này chính là chế luyện bình sữa, yêu cầu ở trong vòng ba canh giờ, hoàn thành chế luyện một cái bình sữa ít nhất đạt cấp ba trở lên. Không thể hoàn thành sẽ bị loại."
Mặc dù tất cả đều là hồn đạo khí cấp ba, nhưng sự phức tạp khi chế luyện bình sữa đã có thể so sánh với hồn đạo khí cấp bốn bình thường. Quả nhiên khó hơn nhiều so với vòng thi tư cách.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: "Có chút ý tứ. Ngươi đi ra ngoài làm việc đi. Khi bắt đầu thi đấu thì đến đây thông báo cho chúng ta biết."
"Dạ." Thần An đáp ứng một tiếng, thối lui khỏi phòng nghỉ ngơi.
Hòa Thái Đầu sợ nơi này có hồn đạo khí nghe lén, chỉ hướng ánh mắt hỏi thăm Hoắc Vũ Hạo, nhất thời, ý niệm của Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trong đầu của hắn, "Vòng này, đệ muốn để cho tên Thần An kia càng khẳng định chúng ta là người của Thánh Linh Giáo. Đại ca, lát nữa chúng ta làm như vầy……. "
Thần An là trọng tài trưởng, còn phải an bài tranh tài, nên vô cùng bận rộn. Đến đây báo cho Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu trận đấu sắp bắt đầu là thủ hạ đắc lực của hắn.
Vương Đông Nhi và Nana thì ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Hòa Thái Đầu đẩy Hoắc Vũ Hạo đi vào đại sảnh màu vàng.
Lần này, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục bị người khác coi thường nữa. Trong khoảnh khắc sau cùng của cuộc thi tư cách, cái hình ảnh đầu người nổ tung thực sự làm khiếp sợ không ít người. May mà đây mới chỉ là cuộc thi tư cách, cũng không có đại nhân vật nào của thế lực dưới đất đến đây quan sát. Nếu không, cho dù Thần An cố ý che dấu, cũng là không thể nào che dấu được.
Rất nhiều người khi thấy Hoắc Vũ Hạo đều dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hắn. Mặc dù không ai biết khi đó Hoắc Vũ Hạo làm như thế nào, nhưng động một chút là nổ tung đầu của người ta, cái này cũng quá là hung tàn.
Đừng nói những con bạc sợ chết này, cho dù là những nhân viên làm việc ở đây, khi thấy Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu tất cả sắc mặt đều lập tức đại biến, cố hết sức biểu hiện cung kính một chút. Đúng là thỏ chết cáo buồn. Cái chết của Vạn Vương mấy ngày trước, mặc dù bọn họ không biết Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang làm gì. Nhưng Thần An đã hạ xuống khẩu lệnh, người nào cũng không muốn làm Vạn Vương thứ hai.
Được thuộc hạ của Thần An dẫn đi, lần này, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu được mời lên trung tâm sân thi đấu, cũng được an bài ở một cái địa phương tương đối bắt mắt. Hai cái bàn kim loại song song ở chung một chỗ, ở bên ngoài mặt bàn màu trắng bạc có ánh sáng đèn chiếu rọi xuống nhưng không có nửa phần phản quang.
Trừ các loại dụng cụ để chế luyện hồn đạo khí ra, tổng cộng có mười loại kim loại khác nhau hiện lên ở trên sân thi đấu. Trong đó có ba loại kim loại hiếm thích hợp cho việc chế luyện trọng yếu trận pháp trong bình sữa. Bảy thứ khác mặc dù không tính là hiếm có, nhưng cũng những loại giá trị không thấp. Số lượng cũng rất đầy đủ, tất cả bảy loại đó đều vượt qua ba kí, ba loại kim loại hiếm kia mỗi loại cũng có hơn một kí. Có thể thể hiện ra được sự giàu có của Tịch Thủy Minh.
Trước tiên Hòa Thái Đầu đẩy Hoắc Vũ Hạo về bên bàn kim loại, sau đó mới đi tới cái bàn kim loại còn lại.
Lúc này, những Hồn Đạo Sư đến đây dự thi cũng đã đến đông đủ, dưới sự cố ý an bài của Thần An, hai người bọn họ đến sau cùng. Thần An thật biết chuyện, tránh để bọn họ đợi chờ. Nhưng cũng để cho hai huynh đệ Hoắc Vũ Hạo càng bị các con bạc chú ý.
"Yên lặng. Năm phút đồng hồ sau chính thức bắt đầu thi đấu. Ta là trọng tài trưởng của vòng đấu này, ta nhấn mạnh lại một vài quy tắc thi đấu. Trong quá trình chế luyện Hồn Đạo Khí, tất cả khách quý ở trong đại sảnh màu vàng này không được phát ra bất kỳ thanh âm gì, ai vi phạm sẽ bị trục xuất ra ngoài. Bất quá xin mọi người yên tâm, sau vòng này, từ các vòng tiếp theo các Hồn Đạo Sư cũng đều thi đấu trong sân thi đấu, khi đó chúng ta có thể thông qua hồn đạo hộ tráo cách âm để cách âm cho bọn họ, đến lúc đó các vị khách quý có thể tự do nói chuyện với nhau. Vòng đấu này kính xin mọi người nhẫn nại một chút."
"Các vị Hồn Đạo Sư, xin chú ý. Ta chính thức tuyên bố nội dung thi đấu vòng này. Vòng này là thi đấu chế luyện Hồn Đạo Khí theo yêu cầu, yêu cầu mọi người chế luyện một cái bình sữa ít nhất là cấp ba. Nếu như có thể hoàn thành bình sữa từ cấp bốn trở lên, như vậy, sẽ được miễn thi vòng tiếp theo. Trực tiếp tiến vào vòng ba. Thời gian thi đấu là ba canh giờ. Người chưa hoàn thành sẽ bị loại. Mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Năm phút đồng hồ thời gian qua rất nhanh, theo tiếng bắt đầu thi đấu của Thần An. Nhất thời cả đại sảnh màu vàng trở nên yên tĩnh, tất cả Hồn Đạo Sư cũng lập tức bắt đầu công việc của mình.
Hòa Thái Đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo, "Vũ Hạo, làm được bình sữa cấp bốn sẽ được miễn thi ở vòng tiếp theo, chúng ta có làm hay không?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Cứ tiến hành theo kế hoạch. Không nên lộ ra nhiều quá. Cái tên Thần An ngu ngốc này, đã làm cho chúng ta bị chú ý , ít bị chú ý mới có thể kiếm được nhiều tiền. Bị chú ý nhiều như vậy, làm sao chúng ta có thể đánh cược."
Lần này, Hoắc Vũ Hạo không dùng Ám Kim Khủng Trảo của mình nữa, chỉ đơn giản dùng tay phải cầm lấy một khối kim loại phù hợp, bắt đầu thông qua công cụ trên sân thi đấu chế luyện vỏ ngoài của bình sữa. Động tác của hắn cũng không nhanh, nhưng rất chính xác. Nếu không phải là dân trong nghề sẽ không nhận ra là thủ pháp của tông môn nào.
Bên phía của Hòa Thái Đầu cũng không khác lắm. Hai người vẫn duy trì vững vàng tiến độ tiến hành chế luyện.
Đối với những hồn đạo khí khác, xác ngoài chỉ có tác dụng bảo vệ và trang trí, nhưng đối với bình sữa lại khác. Mỗi một cái bình sữa cũng đều muốn hạn chế hồn lực mất đi. Vì vậy yêu cầu đối với vỏ ngoài hết sức nghiêm khắc, tính phong kín phải thật sự tốt, phần lớn bộ phận càng phải nhất thể thành hình mới được.
Công cụ chế luyện trên sân thi đấu của Tịch Thủy Minh cũng tương đối khá, có hồn đạo khí máy ép, có thể trực tiếp ép thành hình, cái này giúp cho quá trình chế luyện bình sữa bớt đi rất nhiều phiền toái.
Rất nhanh, một cái xác ngoài dùng đặc sản Tinh Ma Đồng của Nhật Nguyệt đế quốc đã hiện ra ở trên bàn kim loại trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua các Hồn Đạo Sư đang bận bịu xung quanh, Hoắc Vũ Hạo không nhanh không chậm lựa ra một khối Thiên Linh Ngân từ trong ba loại kim loại hiếm, thứ có giá trị cao nhất và trân quý nhất trong số ba loại kim loại hiếm. Đặt ở trước mặt mình. Dùng hồn đạo khí máy cắt cắt thành bốn khối hình vuông lớn nhỏ không cách biệt lắm, mỗi khối khoảng chừng hai mươi phân, đặt ở trước mặt mình.
Nguyên nhân nói chế luyện bình sữa vô cùng phức tạp và khó khăn, chính là ngoại trừ yêu cầu về vỏ ngoài ra, yêu cầu bên trong cũng hết sức tinh vi. Đầu tiên chính là nó cần hai cái trọng yếu trận pháp. Một cái là tụ năng trọng yếu trận pháp, một cái là chứa đựng trọng yếu trận pháp. Khi Hồn Sư rót hồn lực vào, trước tiên sẽ thông qua tụ năng trọng yếu trận pháp dẫn hồn lực vào, sau đó mới chứa đựng và bịt kín cực mạnh nhờ chứa đựng trọng yếu trận pháp. Do đó mới có thể đủ để hoàn thành bước chế luyện quan trọng nhất. Sau đó còn phải tiến hành kiến trúc, ghép nối hai cái trận pháp lại với nhau, trong lúc làm không được có chút sai sót nào. Nếu không, một khi có vấn đề xảy ra, rất có thể bình sữa sẽ biến thành quả bom, phát nổ ngay khi mới vừa sung năng.
Còn lúc này, Hoắc Vũ Hạo cắt ra bốn khối Thiên Linh Ngân, tự nhiên có cách dùng của riêng hắn.
Không dùng Ám Kim Khủng Trảo, Hoắc Vũ Hạo lấy một cái khắc đao ở trên bàn, cố định một khối Thiên Linh Ngân bằng một cái kẹp lớn ở trong số các dụng cụ. Hắn chỉ có một cánh tay, dưới tình huống phải ẩn dấu thực lực để chế luyện hồn đạo khí đúng là có chút không tiện.
Không có ai thấy được khi Hoắc Vũ Hạo cúi đầu xuống, hai tròng mắt của hắn sáng lên, kết cấu của khối Thiên Linh Ngân hoàn toàn hiện ra trong thế giới tinh thần của hắn. Sau khi Tử Cực Ma Đồng tiến vào đến cảnh giới cao nhất, hắn đã hoàn toàn có thể thông qua tinh thần lực đem một chút đồ vật cực nhỏ hoàn toàn hiện lên trong thế giới tinh thần của mình.
Bàn về tài nghệ chế luyện hồn đạo khí, thật sự Hoắc Vũ Hạo kém hơn Hòa Thái Đầu mấy phần, một nguyên nhân là bởi vì tu vi của Hòa Thái Đầu cao hơn, một cái khác chính là Hòa Thái Đầu dốc lòng đối với hồn đạo khí nhiều hơn so với Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng mà đó là khi Hoắc Vũ Hạo không sử dụng Linh Mâu. Ban đầu khi Phàm Vũ mới vừa thu Hoắc Vũ Hạo làm đồ đệ, thì đã biết Linh Mâu chính là tồn tại nghịc thiên đối với Hồn Đạo Sư. Cho dù là ở phương diện chế luyện hồn đạo khí hay là sử dụng hồn đạo khí cũng đều là như thế.
Hơn hai năm tôi luyện ở Minh Đức Đường, đã khiến cho Hoắc Vũ Hạo đem Linh Mâu hoàn toàn hòa làm một thể với việc chế luyện hồn đạo khí.
Thiên Linh Ngân rất mịn, quan trọng hơn là độ bền của nó, tính chất của nó vô cùng đồng đều, không giống như một số kim loại nếu tính chất bất đồng sẽ xuất hiện một vài thứ không hợp nhau. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Linh Ngân là sự lưa chọn đầu tiên trong việc chế luyện trung cấp thấp hồn đạo khí trọng yếu trận pháp.
Khi chế luyện trọng yếu trận pháp của Gia Cát Thần Nỏ Pháo cũng không thể bỏ Thiên Linh Ngân, Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm cảm thán, khắc đao trong tay cũng bắt đầu động.
Đừng xem hắn chỉ có tay phải, nhưng tay rất ổn định, ngón cái và ngón trỏ nắm được vị trí hơi gần ở phía trước khắc đao, khớp xương đầu tiên của ngón giữa thì đính ở dưới mặt khắc đao, hoàn toàn cố định nó trong ba ngón tay của mình. Lưỡi đao màu trắng bạc có hình thang. Phần đuôi của khắc đao là một cái gai bén nhọn, phần lớn khắc đao cũng là loại hình thái này. Cũng được các Hồn Đạo Sư cho là tiêu chuẩn luyện chế.
Lưỡi đao vung nhẹm, hồn lực rót vào. Nhất thời mặt ngoài của khắc đao có thêm một tầng bạch quang. Một góc của Thiên Linh Ngân bị cắt xuống. Khắc đao di chuyển xuống phía dưới, một cái dấu vết hình vòng cung đã được lưu tại trên đó.
Ba ngón tay của Hoắc Vũ Hạo rung động rất nhẹ, khắc đao chợt giống như là một loại rắn độc có linh tính vậy, quay chung quanh một vài mảnh nhỏ của Thiên Linh Ngân đang bay tán loạn, mảnh vụn kim loại không ngừng rơi xuống từ Thiên Linh Ngân, tất cả đều xếp ngay ngắn ở xung quanh nơi Hoắc Vũ Hạo đang chế luyện.
Nhanh, chính xác, ổn định. Nhìn qua động tác của Hoắc Vũ Hạo không khác so với những người khác, nhưng đã phát huy được các tinh túy của Hồn Đạo Sư. Nếu có Hồn Đạo Sư cấp cao thấy hắn chế luyện ở chỗ này, nhất định cũng không nhịn được phát ra tiếng than thở.
Phương thức chế luyện trọng yếu trận pháp của Hòa Thái Đầu hoàn toàn khác với Hoắc Vũ Hạo. Khắc đao trong tay Hoắc Vũ Hạo giống như nước chảy mây trôi, dường như không dừng lại chút nào. Còn khắc đao trong tay của hắn, mỗi một đao cũng phải dừng lại một cái, giống như là cần phải có thời gian suy tư và phán đoán vậy!
Nhưng nếu như cẩn thận chú ý thì sẽ phát hiện thời gian mỗi lần hắn dừng lại cũng giống nhau như đúc, hơn nữa cũng chỉ là một chút trong nháy mắt mà thôi. Tiết tấu liên tục thậm chí còn ổn định hơn so với động tác như nước chãy mây trôi của Hoắc Vũ Hạo.
Loại tiết tấu này chỉ có Hồn Đạo Sư cấp cao mới có thể nắm giữ được. Mỗi một vị Hồn Đạo Sư cấp cao, trong khi chế luyện hồn đạo khí cũng đều có tiết tấu thuộc về riêng mình. Ngàn vạn lần không được xem thường sự đứng lại trong nháy mắt đó. Hòa Thái Đầu không có Linh Mâu để phán đoán chính xác như Hoắc Vũ Hạo. Khi hắn chế luyện hồn đạo khí, tất cả phán đoán đều cần phải dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực của mình, cùng với việc khống chế toàn thân. Trong nháy mắt dừng lại đó đúng là thời gian mà hắn đang suy tư, một khi tiến vào tiết tấu thuộc về mình, như vậy, tinh thần lực, hồn lực và lực chú ý của hắn, tất cả đều sẽ động theo tiết tấu.
Sự phức tạp của bình sữa cấp ba, cộng thêm dưới tình huống Hòa Thái Đầu phải tận lực áp chế tiết tấu, hai cái trọng yếu trận pháp cũng hoàn thành trong chưa tới nửa canh giờ. Không được phá hư tiết tấu, cho nên tốc độ chế luyện quá nhanh làm hắn cũng không có biện pháp nào khác. Chỉ có thể ở công đoạn lắp ráp và ghép nối từ từ kéo dài thời gian. Còn bên phía của Hoắc Vũ Hạo, hắn vẫn còn tiếp tục khắc. Nhưng hắn cũng đã khắc đến khối Thiên Linh Ngân thứ ba.
Hoắc Vũ Hạo chế luyện rất chân thành, khắc đao trong tay hạ xuống, tung bay nhưng rất cẩn thận và tỉ mỉ, hoàn toàn không giống với lúc hắn tham gia cuộc thi tư cách. Ngày đó hắn vốn dĩ muốn lập uy, từ đó có thể tìm ra người cần tìm, mục đích chính là để thử.
Thân là một Hồn Đạo Sư, lúc vừa mới bắt đầu dạy hắn Phàm Vũ đã nói với hắn, cho dù là lúc nào, cũng phải tôn trọng tác phẩm của mình, chỉ có tự mình tôn trọng tác phẩm, hồn đạo khí mới có linh tính.
Hòa Thái Đầu vất vả lắm mới trì hoãn được một canh giờ, trước đó đã có hơn mười Hồn Đạo Sư hoàn thành chế luyện, lúc này mới chậm rãi hoàn thành bước cuối cùng. Còn nên phía của Hoắc Vũ Hạo, rốt cục cũng bắt đầu công đoạn lắp ráp. Chương
Một cái tay lắp ráp thì không thể linh xảo giống như hai tay vậy, nhưng động tác của hắn không nhanh không chậm, hoàn toàn là lợi dụng hồn đạo khí để chế luyện bình sữa, một lát sau, một cái bình sữa tinh xảo màu xanh đã được chế luyện hoàn thành.
Ngẩng đầu, Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, trên mặt toát ra vẻ hài lòng. Trong số tất cả Hồn Đạo Khí cấp ba mà hắn đã chế tạo ra, cái này tuyệt đối được coi là đắc ý nhất. Hơn nữa còn hoàn thành khi sử dụng khắc đao bình thường. Cái loại tỉ mỉ tỉ mỉ khắc từng chữ vào đồ vật, thậm chí còn phải lợi dụng tính ổn định của Thiên Linh Ngân để đạt được mục đích của mình. Mặc dù chỉ là chế luyện một cái hồn đạo khí cấp ba, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn có loại cảm giác mới mẻ.
"Hoàn thành?" Hòa Thái Đầu mỉm cười hỏi Hoắc Vũ Hạo.
"Ừ." Hoắc Vũ Hạo đưa bình sữa trong tay cho Hòa Thái Đầu . Ở phía sau mỗi bạn thi đấu cũng đều có trọng tài, thấy động tác của hắn không khỏi nhíu mày. Bất quá, xét thấy Thần An đã sớm bắt chuyện, tất cả các vị trọng tài nhắm mắt làm ngơ.
Hòa Thái Đầu để bình sữa của mình và của Hoắc Vũ Hạo đặt song song ở chung một chỗ. Hai người dùng tài liệu giống nhau, nhưng cái bình sữa của Hoắc Vũ Hạo hơi dài hơn một chút. Sau khi cầm trên tay, trên mặt của Hòa Thái Đầu lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.
Hòa Thái Đầu đã là Hồn Đạo Sư cấp bảy, đã tiến vào hàng ngũ cao cấp. Cho dù là ở trong học viện Sử Lai Khắc, cấp bậc của hắn cũng đứng hàng đầu. Phải biết rằng, mãi đến hiện tại, Phàm Vũ cũng còn chưa tiến vào đến cảnh giới cấp chín. Nói cách khác, Hồn Đạo Sư cấp tám chính là cấp bậc cao nhất trong học viện Sử Lai Khắc. Dĩ nhiên, trong chuyện này không tính Hiên Tử Văn. Hiên Tử Văn cũng là Hồn Đạo Sư cấp tám, nhưng hắn hoàn toàn không giống Phàm Vũ. Minh Đức Đường thủ tịch nghiên cứu viên đó nha. Ở phương diện lý luận tri thức và năng lực khắp mọi mặt, hắn đã sớm tiến vào đến cảnh giới cấp chín, chẳng qua là tu vi không đủ mà thôi.
Hồn Đạo Sư cấp bậc càng cao, yêu cầu về hồn lực khi chế luyện hồn đạo khí cũng là càng cao. Giống như Hoắc Vũ Hạo, dựa vào ưu thế là song sinh vũ hồn vè hồn lực toàn thân cũng có thể vượt cấp chế luyện hồn đạo khí cấp sáu, trở thành Hồn Đạo Sư cấp sáu. Nhưng cho dù là những tình huống đặc thù như hắn, phải chờ đến khi làm Hồn Đạo Sư cấp tám, cũng chưa chắc có thể vượt cấp chế luyện hồn đạo khí cấp chín. Không có Phong Hào Đấu La, tuyệt đối không cách nào hoàn thành chế luyện hồn đạo khí cấp chín, tùy tiện làm việc, chỉ biết mang đến nguy hiểm tánh mạng cho mọi người. Hiên Tử Văn cũng đã từng cảnh cáo Hoắc Vũ Hạo rất nhiều lần, tuyệt đối không thể vì thiên phú của mình mà không sợ hãi, không biết có bao nhiêu Hồn Đạo Sư đã bị hủy diệt ở trong thí nghiệm của mình. Hoắc Vũ Hạo vẫn khắc sâu điều này.
Bình Luận (0)
Comment