Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 663

Nghe được câu này, nguyên bản mặt mũi tràn đầy tức giận của Từ Thiên Nhiên trong nháy mắt đọng lại, một tia sáng kỳ dị lóe lên từ khóe mắt của hắn. Chuyện này tựa hồ đối với hắn mà nói, là tin tức tốt duy nhất trong ngày tổn thấy to lớn hôm nay. Hoàng đế chết, cũng có nghĩa hắn thân là thái tử rốt cục có thể lên ngôi. Hơn nữa, thế lực được hắn nắm trong tay đủ để nâng đỡ hắn đăng cơ. Nguyên bản thì lực cản lớn nhất bắt nguồn từ nhất hệ quý tộc của Từ Quốc Trung. Nhưng mới vừa rồi xảy ra bạo tạc như thế, chẳng lẽ Từ Quốc Trung còn có thể sống được sao?

Hết thảy, tựa hồ cũng không phải toàn chuyện xấu...

Từ Thiên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lượng lớn tà hồn sư sớm đã tụ tập trên không trung, dùng sức cắn răng, đột nhiên kêu khóc lên thành tiếng:

- Phụ hoàng, phụ hoàng, người làm sao lại đi a!

Hai hàng nước mắt cũng đồng dạng tuôn ra.

---------------------------------------

Dãy núi vờn quanh, nhật nguyệt vô quang.

Nơi này là vị trí trung tâm của Tây Sơn của đế quốc Nhật Nguyệt, sơn cốc to lớn có phương viên khoảng hơn mười dặm. Mà toàn bộ sơn cốc lại cực kỳ tròn trịa. Chỉnh thể sơn cốc hạ xuống thành nửa vòng tròn, tràn đầy nước hồ trong suốt. Trên mặt hồ hiện lên sóng nước lấp loáng, trong suốt thấy đáy.

Đúng lúc này, vài bóng người phá vỡ vẻ yên bình nơi đây. Bọn hắn đang ngự không phi hành, rất nhanh liền đi tới trên không mặt hồ. Nhìn kỹ có thể phát hiện tổng cộng là bốn người. Trong đó hai cái người mang hắc sa che mặt, trong tay bọn hắn đều mang theo một người, một tên thanh niên, một thiếu nữ.

Lúc này, thiếu nam, thiếu nữ đang hoảng hốt kinh hô. Nhưng bọn hắn lại không có cách động đậy, ngay cả muốn giãy dụa đều làm không được.

Rất nhanh, hai người áo đen liền mang theo bọn hắn bay đến ngay phía trên trung ương mặt hồ. Lơ lửng giữa không trung. Nhìn vào hồ nước phía dưới, hai người áo đen liền giơ lên thiếu nam, thiếu nữ.

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Thanh niên thê lương hô to, thanh âm tràn đầy run rẩy.

Thanh âm khàn khàn của một tên áo đen vang lên:

- Chúng ta muốn tổ chức một trận thịnh đại tế lễ. Cần sinh mệnh của người sống làm tế phẩm. Mà chúng ta vừa vặn bắt được hai vợ chồng các ngươi. Nói đi, các ngươi ai nguyện ý làm tế phẩm? Người nào làm tế phẩm, chúng ta liền bỏ qua cho người kia.

- Không, không được. Van cầu các ngươi, thả chúng ta đi.

Từ niên kỷ của thiếu nữ có thể thấy được hai người vừa tân hôn không lâu. Lúc này thanh âm càng tràn đầy run rẩy. Ánh mắt nhìn về phía trượng phu càng mang theo một tia cầu khẩn.

Trượng phu có chút đờ đẫn nhìn nàng, bỗng nhiên, hắn lớn tiếng gào thét:

Ta không muốn chết, ta không muốn chết a! Dùng nàng làm tế phẩm, dùng nàng làm tế phẩm đi.

Thê tử giật mình nhìn vào trượng phu đã từng hướng mình thề non hẹn biển, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

- Ngươi, ngươi sao có thể nói như thế? Ngươi không phải đã nói sẽ dùng sinh mệnh của bản thân để bảo vệ ta sao? Ngươi, ngươi, cái tên lường gạt này.

Trượng phu gần như cuồng loạn lên tiếng:

- Sinh mệnh chỉ có một lần, chết liền không có. Chẳng lẽ ngươi tốt hơn ta sao? Ánh mắt vừa rồi của ngươi nhìn ta là sao? Không phải là muốn để ta vì ngươi hi sinh sao? Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vì cái gì không thể vì ta hi sinh, để cho ta sống sót.

- Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy. Ta... ta muốn sống sót, ta là muốn và ngươi cùng một chỗ sống sót. Ngươi đi chết đi. Ngươi mới nên đi chết. Hai vị. Giết hắn, giết hắn.

Cảm xúc của người thê tử cũng biến thành cuồng loạn.

Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo trong nháy mắt hiện lên, đồng thời cắt đứt yết hầu của hai vợ chồng. Máu tươi phun ra như suối từ miệng vết thương, chảy xuống mặt hồ phía dưới.

Trong mắt của hai vợ chồng đều tràn đầy vẻ khó tin, tựa hồ muốn hỏi gì đó, nhưng lại nói không ra lời.

Một người áo đen khinh thường nói:

- Quả nhiên là tình người ấm lạnh, lúc gặp đại nạn thì thân ai nấy lo. Đây đã là lần thứ mấy rồi hả? Coi như chưa bao giờ sai cả. Địa phương này ngược lại cũng thật là kỳ quái, phải dùng sinh mệnh và máu tươi của ái tình nam nữ phản bội nhau đến dẫn động.

Một người áo đen khác trầm giọng nói:

- Ít nói lời vô ích đi. Nhanh rút khô máu của bọn hắn rồi trở về bàn giao. Một khi đã bắt đầu hiến tế, sau một canh giờ liền sẽ bắt đầu phát động. Đến khi đó, cho dù là thần tiên cũng khó thoát. Phàm là nhân loại trong đó, đều sẽ...

Người áo đen giống như là nhớ ra cái gì đó, quả nhiên không còn lên tiếng.

Rất nhanh, máu tươi của cặp vợ chồng chảy hết, sinh mệnh cũng đi đến cuối con đường. Hai cỗ thi thể "phốc" "phốc" rơi vào trong hồ. Hai người áo đen cũng quay đầu bay đi như chạy trốn, trong giây lát đã không thấy bóng dáng.

Vài phút sau khi bọn hắn biến mất, nước hồ bắt đầu phun trào ra máu tươi dập dờn. Sau đó dần dần dịu lại. Nhưng một loại màu sắc kỳ dị cũng theo đó xuất hiện. Hai màu vàng và bạc hiện lên, màu vàng lấp lóe, màu bạc dập dờn, bao phủ ra xung quanh với tốc độ kinh người...

------------------------------

- Xuất phát.

Huyền lão trầm giọng phân phó.

Sau khi học viện Sử Lai Khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại lập tức xuất phát, tiếp tục tiếng về hướng Tây. Hiện tại bọn hắn đã không có lựa chọn khác.

Vụ đại bạo tạc tại Minh Đô tất nhiên khiến giải đấu năm nay không có phần kết. Mà quan hệ của tam đại quốc gia cùng đế quốc Nhật Nguyệt vốn đã căng như dây đàn, càng sẽ bùng nổ sau ngày hôm nay. Nguyên bản dân chúng của đế quốc Nhật Nguyệt không muốn phát động chiến tranh. Nhưng sau việc này, dân ý thay đổi cũng là chuyện thường.

Sau khi Huyền lão nghe qua lời giải thích của Hòa Thái Đầu, sắc mặt cũng trở nên dễ nhìn một chút. Ngoại trừ tổn thất có lớn một chút, thì lần hành động này cũng chỉ có thể dùng hoàn mỹ để hình dung.

Bởi vì lo lắng phi hành trên trời sẽ dẫn tới hồn đạo khí công kích từ xa của đế quốc Nhật Nguyệt, nên bọn hắn chỉ có thể ở tiến lên từ trong Tây Sơn. Mà với thực lực không tầm thường của Sử Lai Khắc, một đường xông lên, trèo đèo lội suối, rất nhanh liền xâm nhập bên trong Tây Sơn.

Nhưng cũng ngay lúc này, một bầu không khí quỷ dị bắt đầu xuất hiện.

- Địa phương này nhìn rất quen mắt. Thật giống như nơi chúng ta đã đi qua vào hai canh giờ trước.

Hoắc Vũ Hạo đã mặc lại hồn đạo khí hình người của hắn, đồng thời mang thêm một Bình Sữa cấp sáu, có hồn lực từ hai Bình Sữa thôi động, hắn càng có thể tiết kiệm càng nhiều tinh lực để khôi phục tinh thần và hồn lực của mình.

Bởi vì Tây Sơn có khả năng xuất hiện vấn đề nên Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo vẫn một mực mở ra, hơn nữa thỉnh thoảng hoán đổi thành quét theo một hướng. Tìm kiếm vấn đề có khả năng xuất hiện.

Trong đoạn đường đến đây hắn không phát hiện chút gì. Vậy mà, hắn lại càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng. Bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không rõ ràng vì sao lại sinh ra cảm giác như vậy, nhưng hắn có thể khẳng định, nhất định là có sự tình không đúng phát sinh. Thẳng đến lúc này, cảm giác không đúng trở nên mạnh nhất.

- Mọi người dừng lại.

Huyền lão nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Hắn vẫn rất có lòng tin đối với tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo.

- Ngươi nói chúng ta lại vòng trở về rồi hả? Chẳng lẽ Tây Sơn lại có mê cung? Bằng vào năng lực phán đoán phương hướng của chúng ta thì không nên xuất hiện loại vấn đề này mới đúng!

Dứt lời, Huyền lão còn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nhìn tinh tượng để đoán phương hướng luôn là một lựa chọn tốt.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Huyền lão, ta có thể khẳng định chúng ta nhất định đã đi qua địa phương này. Bởi vì ta vừa quét đơn phương qua nơi này, hơn nữa ta còn lưu lại một vài tinh thần ấn ký lên thực vật xung quanh. Chuyện này chắc chắn sẽ không sai.

Sắc mặt của Huyền lão lập tức trầm xuống, lão thân là Siêu Cấp Đấu La cấp 98, là tồn tại cực kỳ tiếp cận Cực Hạn Đấu La. Ngay cả lão đều không cảm giác được có vấn đề gì lại khiến mọi người đi vòng vèo, chuyện này hình như có chút nghiêm trọng.

- Ngươi cảm thấy làm thế nào mới tốt?

Huyền lão hướng Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Bây giờ sắc trời đã quá tối, ta đã thử dò xét qua, dò xét càng xa thì cảm giác càng không rõ ràng. Ta chỉ có thể cảm nhận được đại khái địa hình, lại không cách nào thông qua tinh thần lực trực tiếp quan sát được. Chúng ta nên nghỉ ngơi trước, chờ trời sáng rồi hẵng nói. Bây giờ cách hừng đông cũng không xa.

Huyền lão nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Được, chờ hừng đông lại nói. Tất cả mọi người, tụ tập lại đây nghỉ ngơi, không nên tách ra. Nhạc Huyên, ngươi an bài thứ tự gác đêm. Người nào nghỉ ngơi lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng.

Trương Nhạc Huyên lập tức đi an bài. Thân là đại sư tỷ nội viện, đồng thời cũng là một thành viên của Hải Thần Các, nàng lập tức an bài chuẩn xác. Không lâu sau, một doanh địa cỡ nhỏ đã được dựng lên ở một khu đất có địa thế tương đối cao. Các vị Phong Hào Đấu La, bao gồm Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi đều tọa trấn ở biên giới doanh địa, thủ hộ lấy mọi người.

Lần này theo Huyền lão đến đây còn có năm vị Phong Hào Đấu La, tính cả Huyền lão thì có đến bốn vị đều có thực lực Siêu Cấp Đấu La. Nhưng người mà bọn hắn phải che chở cũng không ít, số người bên Đường Môn nhiều nhất, bao gồm Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, Nam Thu Thu, Na Na. Còn có một người khác cũng tham gia vào đoàn đội của Hoắc Vũ Hạo ở tối hôm trước, chính là là Cao Đại Lâu, vị có được đao khắc trên Bảng Đao Khắc. Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng một chút kim loại hiếm, liền triệt để đem vị hồn đạo sư tự học thành tài này kéo tới.

Ngoại trừ mọi người Đường Môn ra thì còn có người dự thi của học viện Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi, Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc, Vu Phong, Ninh Thiên, Tà Huyễn Nguyệt. Lại thêm đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên. Nhân số cũng không ít.

Nhiệm vụ trọng yếu nhất của sáu vị Phong Hào Đấu La là che chở hai mươi mấy người bọn hắn bình an trở về.

Nhìn vào từng người bên Đường Môn đều mang dáng vẻ thần bí, bọn người Đái Hoa Bân bên phía học viện Sử Lai Khắc chỉ cảm thấy tràn đầy nghi hoặc. Trong vụ nổ lớn vừa rồi cũng làm bọn hắn tâm thần kịch chấn. Lúc này lại thấy Huyền lão đơn độc tìm những người bên Đường Môn để nói gì đó, chẳng lẽ vụ nổ đó có quan hệ cùng bọn hắn sao?

Mọi người bên Đường Môn tự nhiên là tụ tập cùng một chỗ. Mọi người đều đã bị giày vò một đêm, nhất là Hoắc Vũ Hạo lại càng mệt mỏi. Hắn cơ hồ lập tức liền tiến vào trạng thái minh tưởng, dưới ánh lửa chiếu rọi, vẻ mệt mỏi rã rời làm sắc mặt của hắn có vẻ hơi khó coi.

Bình Luận (0)
Comment