Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 667

Huyền lão sắc mặt ngưng trọng, toàn diện thôi động hồn lực, bảo vệ tất cả mọi người. Các vị Phong Hào Đấu La khác cũng không nhàn rỗi, mỗi người đều dùng hồn lực thuần túy phóng ra các vòng bảo hộ, tạo thành từng vòng bảo hộ chồng lên nhau, cố gắng bảo vệ mọi người tốt hơn.

Những hài tử này đều là nhân vật đại diện cho thế hệ tiếp theo, hơn nữa, học viện Sử Lai Khắc chính là học viện, mà không phải tông môn. Bất luận lúc nào, bọn hắn cũng lấy an toàn của học viên làm trọng. Đem những hài tử này bình an trở về, so với bất luận sự tình gì cũng trọng yếu hơn.

Hoắc Vũ Hạo vẫn một mực ở trạng thái trầm tư, đồng thời không ngừng lục soát ký ức của mình. Trong trí nhớ của hắn, tựa hồ bản thân có quan hệ với tình huống lúc này.

Bất quá, bởi vì hắn đang ở trong hồn đạo khí hình người, cho nên đồng bạn cũng không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, hơn nữa tâm tình của mỗi người đều rất khẩn trương, không rảnh chú ý đến hắn.

Lực hút tựa hồ càng ngày càng mạnh, nhưng lại không có tính phá hoại nào cả. Hồn Đạo Hộ Tráo do Huyền lão phóng thích ra ngăn cách hết thảy khí lưu ngoại giới, mỗi người cũng riêng phần mình phóng xuất ra vũ hồn của bản thân, chuẩn bị ứng biến.

Loại tình huống trước mắt đối với bọn hắn mà nói, thật sự là quá quỷ dị. Ngay cả Huyền lão có tu vi tiếp cận Cực Hạn Đấu La đều không có biện pháp chính diện chống lại, chuyện này kinh khủng đến thế nào đây! Mặc dù không thể nói Siêu Cấp Đấu La có thực lực dời núi lấp biển, nhưng toàn lực tấn công thì hủy đi một tòa thành thị cũng không nói chơi a! Thế mà lại không chống nổi cỗ lực lượng này.

- Mọi người chuẩn bị ứng biến.

Huyền lão hét lớn một tiếng, lắc mình một cái, chín cái hồn hoàn trên người cơ hồ đồng thời tỏa sáng, thân thể của lão cũng bỗng nhiên biến lớn, hóa thành một đầu Thao Thiết Thần Ngưu có chiều cao vượt qua năm mươi mét, cõng tất cả mọi người trên lương, lồng sáng do lão phát ra cũng trở nên sáng hẳn lên. Lực hút bỗng trở nên chậm lại, mặc dù vẫn như cũ đang bị kéo hướng về phía trước, nhưng rõ ràng không có mãnh liệt bằng lúc trước.

Mọi người vẫn bị lực hút kéo đi nơi nào đó, mà bởi vì không cách nào dò xét mọi thứ chung quanh, lại có sương mù dày đặc che đậy, lúc này mỗi người chỉ có một loại cảm giác mờ mịt.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, bỗng nhiên, trước mặt mọi người bỗng hiện lên ánh sáng, đúng là bọn hắn đã từ trong sương mù dày đặc vọt ra.

Đây là...

Cơ hồ là tất cả mọi người đều trừng lớn con mắt, toát ra vẻ khó tin.

Đúng vậy, thứ đang hiện ra trước mắt bọn hắn quả thật không thể tưởng tượng nổi a!

Lúc trước ở trong sương mù dày đặc, mỗi người bọn họ đều có cảm giác nguy cơ trùng trùng. Nhưng giờ phút này, bọn họ lại có cảm giác rung động như sóng tràn bờ, tất cả tâm tình tiêu cực tựa hồ cũng bị rửa sạch không còn một mảnh.

Hiện ra trước mắt bọn họ là một hồ nước mênh mông nằm ngay giữa trong tâm dãy núi, hồ nước trong suốt thấy đáy. Kỳ lạ nhất là hồ nước này lại là kim ngân song sắc.

Ở khu vực hạch tâm nhất của bờ hồ là một hồ nước vòng tròn màu vàng. Kim quang dày đặc đúng là từ nơi đó không ngừng tản ra bên ngoài, giống như một vầng thái dương đang phát ra những tia nắng ấm áp.

Mà ở xung quanh nó là một vầng Ngân Nguyệt cong cong, tản ra hào quang màu bạc. Mặt trăng màu bạc nằm kề bên thái dương màu vàng, gắn bó thắm thiết.

Trên mặt hồ mênh mông hoàn toàn bị kim ngân song sắc thống trị, mà song sắc ánh sáng càng đang không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, vượt qua từng dãy núi, lan tràn ra mọi hướng. Khung cảnh này thật sự quá mỹ lệ, quá đẹp mắt!

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ rung động cùng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng hết thảy mọi thứ thực sự đang hiện ra trước mắt bọn hắn. Hơn nữa, dưới sự dẫn dắt của kim ngân song sắc ánh sáng, bọn hắn cách mặt hồ trung ương càng ngày càng gần.

- Ta biết rồi.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên quát to một tiếng. Khi hắn nhìn cảnh tượng rung động lòng người trước mắt, ký ức mông lung trong đầu rốt cục cũng quán thông, hắn rốt cục nghĩ đến ghi chép liên quan đến cảnh tượng nơi đây.

Hắn cơ hồ là vội vàng nói ra:

- Chút nữa bất luận mọi người gặp được cái gì, nếu có âm thanh hỏi các ngươi vấn đề gì đó, nhất định phải thành thật nói ra, một khi nói láo, xem như sinh mệnh khó liệu. Nhớ lấy, nhớ kỹ nhất định phải nói thật. Nhất là sự tình liên quan đến cảm tình thì ngàn vạn lần không thể nói dối...

Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo chưa dứt thì bọn hắn đã bị lực lượng thần bí dẫn dắt đến trung tâm hồ nước, phía trên Kim Dương Ngân Nguyệt.

Kim Dương Ngân Nguyệt trong hồ nước lập tức trở nên sáng chói. Ngay sau đó, kim quang và ngân quang liền sáng lên, đem tất cả mọi người, ngay cả thân thể Thao Thiết Thần Ngưu của Huyền lão thôn phệ.

Cỗ lực lượng này dị thường kỳ lạ, mặc dù bọn hắn không cảm nhận được bất kỳ lực trùng kích nào xuất hiện trên người, nhưng bọn hắn lại hết lần này tới lần khác cảm giác không thể khống chế thân thể của mình.

Dưới tác dụng của kim ngân song sắc ánh sáng, Vũ Hồn Chân Thân của Huyền lão trong nháy mắt bị đánh về nguyên hình. Nháy mắt sau, mỗi người bọn họ đều bị một tầng ánh sáng bao bọc. Khi mọi người lại có thể nhìn thấy đồng bạn của mình, lại kinh ngạc phát hiện, trên thân mình của mỗi người đều nhiều thêm một lồng ánh sáng kim ngân sắc dạng bọt khí, lơ lửng giữa không trung.

Tất cả mọi người đều bị tách ra, không có tình huống hai người ở cùng một chỗ. Trên mặt không ít người đã lộ vẻ kinh hoảng. Nhưng trong đầu của bọn họ lại đều đang vang vọng lấy lời nói của Hoắc Vũ Hạo lúc trước.

Lúc Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở bọn họ còn kèm theo tinh thần lực của bản thân, lúc này mới có thể khắc sâu lời căn dặn trong đầu bọn họ.

Không đợi bọn họ có thể quan sát kỹ càng, từng kim ngân song sắc bọt khí đã hướng về phía Kim Dương ở giữa mặt hồ.

Vương Đông Nhi nhìn về phía phương hướng của Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo cũng đang nhìn nàng. Hoắc Vũ Hạo dùng sức hướng nàng gật đầu, sau đó làm ra thủ thế. Ý tứ đại khái là không để cho nàng lo lắng, cứ dựa theo lời hắn mà làm.

Vương Đông Nhi cũng gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.

Đổi lại người bình thường, đột nhiên gặp phải tình huống này, chỉ sợ cảm xúc đều sụp đổ. Nhưng các học viên của học viện Sử Lai Khắc dù sao cũng tuyệt đối là nhân vật xuất sắc trong lứa tuổi trẻ. Tương đối mà nói thì tình huống hiện tại vẫn còn rất tốt. Mặc dù đều có các loại rung động, kinh ngạc, sợ hãi xuất hiện, nhưng tổng thể còn tương đối ổn định.

Phốc!

Hoắc Vũ Hạo trong kim ngân sắc bọt khí cũng đã rơi vào trong hồ nước.

Sau khi tiến vào hồ nước, Hoắc Vũ Hạo cũng không thấy được màu vàng như trên mặt hồ, mà là cản nhận được trời đất quay cuồng. Ở thời điểm này, trong đầu hắn cũng đang không ngừng lẩn quẩn nội dung vừa nhớ lại.

Lúc trước hắn xâm nhập vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn trong Lạc Nhật Sâm Lâm đạt được độc điển của tổ tiên Đường Tam, trong đó có ghi chép địa phương này.

Trong độc điển có nói, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn chính là một trong tam đại Tụ Bảo Bồn trong thiên hạ, bản thân ẩn chứa Cực Hạn Băng Hỏa, vô cùng nguy hiểm. Nhưng cùng lúc cũng dựng dục vô số thiên tài địa bảo. Bất kỳ thực vật nào ở trong đó ở trong đó sinh trưởng có thể đạt tốc độ tăng trưởng gấp mười lần. Người hữu duyên tiến vào trong đó \có thể đạt được thu hoạch khổng lồ.

Mà thời điểm Hoắc Vũ Hạo tiến vào đó, cũng quả thật bị từng cây tiên thảo rung động. Mặc dù ở đó thu được Tương Tư Đoạn Trường Hồng có thể cứu Đông Nhi. Nhưng hắn đồng thời cũng bị Cực Nhiệt Dương Tuyền và Hàn Cực Băng Tuyền trọng thương, hiểm tử hoàn sinh.

Dựa theo ghi chép của tiên tổ Đường Tam, tam đại Tụ Bảo Bồn trong nhân gian đều có kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại. Khỏi phải nói, lúc trước hắn tiến vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cũng phải trải qua bao nhiêu nguy cơ a! Nếu không phải năng lực của bản thân có thể miễn cưỡng khắc chế chướng ngại, thì căn bản khó có khả năng tiến vào.

Mà địa phương trước mắt, cũng chính là một trong tam đại Tụ Bảo Bồn ghi trong độc điển. Hơn nữa bài danh còn trên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Chính là địa phương đứng đầu trong tam đại Tụ Bảo Bồn.

Địa phương này tên là Càn Khôn Vấn Tình Cốc.

Ngay cả trong độc điển cũng có nói, phải chăng tam đại Tụ Bảo Bồn thật sự tồn tại trong nhân gian cũng rất khó nói, tổ tiên Đường Tam cũng chỉ thấy qua Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà thôi. Còn chuyện Càn Khôn Vấn Tình Cốc có tồn tại hay không, chưa bao giờ có nhân chứng nào xác nhận qua.

Càn Khôn Vấn Tình Cốc sở dĩ đứng đầu trong tam đại Tụ Bảo Bồn, cũng không phải là bởi vì nó có thể mang đến bao nhiêu chỗ tốt, mà là do tính nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa, trong này có khả năng nhận tổn thương không thể biết trước. Muốn đạt được lợi ích càng khó càng thêm khó.

Truyền thuyết của nơi này kể rằng, trên Thần Giới, Ái Thần bị người yêu của mình phản bội, trở nên cực kỳ bi ai tuyệt vọng, vẫn lạc chốn nhân gian mà thành. Khiến cho càn khôn điên đảo, Nhật Nguyệt thành hồ.

Ái Thần bởi vì bị người yêu phản bội, cho nên cực kỳ thống hận người phản bội tình cảm. Một khi có dạng người này vẫn lạc trong hồ Nhật Nguyệt của Càn Khôn Vấn Tình Cốc, lập tức sẽ dẫn phát lửa giận của nàng, từ đó hiện ra Càn Khôn Vấn Thanh.

Chỉ có người chân chính hữu tình mới có thể sống sót rời khỏi nơi này, thậm chí đạt được chỗ tốt. Mà hết thảy hạng người hoang ngôn lừa gạt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Sở dĩ lúc trước Hoắc Vũ Hạo một mực nhớ không ra, cũng là bởi vì độc điển ghi lại cũng rất mơ hồ. Trong đó đó một câu trọng yếu nhất dùng để hình dung Càn Khôn Vấn Tình Cốc, chính là:

Nhật Nguyệt vi hồ, càn khôn vấn tình, chân tâm mạo hiểm, chí tình vô địch.

(Trong hồ Nhật Nguyệt, càn khôn vấn tình, thành tâm mạo hiểm, chí tình vô địch)

Ghi chép mơ hồ như thế, nếu như không phải Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Kim Dương Ngân Nguyệt, thì hắn đúng là nhớ không nổi ghi chép ngắn ngủi này trong độc điển. Ngay cả tổ tiên Đường Tam đối với sự tồn tại của Càn Khôn Vấn Tình Cốc cũng đều nghi hoặc. Mà tổ tiên lưu lại chỉ điểm cũng chỉ có một câu: "Nói sự thật, dùng chân tình mới có thể quá quan."

Trừ cái đó ra thì không còn gì khác. Bởi vậy, mặc dù Hoắc Vũ Hạo biết nhiều hơn người khác một chút, nhưng cũng chỉ nhiều hơn bấy nhiêu mà thôi.

Hết thảy mọi thứ xung quanh vẫn đang như trời đất quay cuồng, không ngừng biến hóa. Hoắc Vũ Hạo mặc dù đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn khiến đầu óc mê muội. Dạng người có tinh thần lực cực mạnh như hắn, tựa hồ nhận kích thích cũng càng lớn.

Rốt cục, cảm giác mê man dần dần biến mất, Hoắc Vũ Hạo cũng một lần nữa mở mắt ra.

Hắn tựa hồ đi tới một thế giới trong suốt, hết thảy chung quanh đều giống như được tạo thành từ kim ngân song sắc thủy tinh. Tuy hắn vẫn đang bị nhốt trong bọt khí, nhưng nơi đặt chân lại là một cái bình đài hình tròn to lớn.

Bình đài toàn thân hiện lên một màu vàng nhạt, đường kính ước chừng khoảng hai mươi mét. Biên giới có cả thảy mười ba vòng tròn có đường kính một mét, đều đặn sắp xếp. Mà nơi đặt chân của hắn chính là một trong những vòng tròn này.

Bình Luận (0)
Comment