Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 712

Diệp Cốt Y cười hắc hắc đáp lời:

- Nói trúng chỗ đau của ngươi sao? Cố lên, sư huynh cố lên, đánh hắn.

Trên trán Từ Tam Thạch nổi lên một tia hắc tuyến, hắn thật không biết cô nương ngay cả bạn trai đều không có lại biết đến khái niệm bền bỉ là gì .

Bất quá, khi hắn quay người đối mặt Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt lập tức liền trở nên khác biệt. Lúc Từ Tam Thạc đứng vững thân thể, lập tức cho người ta một loại cảm giác như núi cao sừng sững. Hắn giống như là một tòa núi cao nguy nga vĩnh viễn sẽ không sụp đổ. Dù chưa phóng thích vũ hồn nhưng luồng khí lưu màu đen vẫn từ trong cơ thể hắn tràn ra ngoài, khiến cho khí tức của hắn càng thêm ngưng trọng.

Mà Hoắc Vũ Hạo ở phía đối diện lại cho người ta một loại cảm giác khác, so sánh với loại khí tức dày nặng của Từ Tam Thạch, lúc này Hoắc Vũ Hạo giống như là một phiến bông tuyết phiêu dật làm cho người ta sờ không tới đầu mối, rõ ràng nhìn thấy hắn đứng ở nơi đó, nhưng cả người lại giống như căn bản không tồn tại. Khí thế Từ Tam Thạch bên này phóng thích ra lại không có nửa phần ảnh hưởng đến hắn.

Từ Tam Thạch hướng phía Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu:

- Quả nhiên không giống với lúc trước nha, tiểu sư đệ.

Hoắc Vũ Hạo nâng tay phải lên:

- Tam sư huynh, mời.

- Tốt.

Từ Tam Thạch bước chân trái ra một bước, ánh sáng màu đen phóng ra từ thân mình bỗng nhiên trở nên cường thịnh, từng vòng gợn sóng màu đen lan ra giống như thời điểm trước kia đối mặt với Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y. Hắc ám phô thiên cái địa, giống như một con cự thú chèn ép về hướng phía Hoắc Vũ Hạo.

Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y nhìn đến đây cũng không khỏi chép miệng, đối với Từ Tam Thạch rất là bất mãn. Thời điểm trước đó Từ Tam Thạch đối mặt các nàng lại không có cẩn thận như vậy, hơn nữa, cường độ phóng thích hồn lực cũng hoàn toàn khác biệt.

Diệp Cốt Y càng là ở trong lòng âm thầm nghĩ tới, chẳng lẽ chúng ta một cái Hồn Đế, một cái Hồn Vương, vẫn còn so sánh không lên Hoắc Vũ Hạo một người sao?

Các nàng cũng không biết chính là, Từ Tam Thạch đối với Hoắc Vũ Hạo kiêng kị còn hơn cả các nàng suy đoán. Nhận biết Hoắc Vũ Hạo đã nhiều năm như vậy, Từ Tam Thạch đã từng thấy vị tiểu sư đệ này ngăn cơn sóng dữ quá nhiều lần. Trong lòng hắn cho tới bây giờ đều không xem Hoắc Vũ Hạo như một tên Hồn Vương thông thường. Đừng nói Hoắc Vũ Hạo có nhiều năng lực thiên biến vạn hóa, chỉ riêng lần bế quan này tiểu sư đệ tiến bộ đến đâu thì hắn cũng không cách nào suy đoán. Hắn chỉ biết là, Sử Lai Khắc Thất Quái bọn hắn sở dĩ có thể liên tiếp thu hoạch được chiến tích kinh người ở cả hai kỳ đại tái, vị tiểu sư đệ này chính là linh hồn của cả đội. Ở trong trận đấu, tác dụng của Hoắc Vũ Hạo lớn hơn hắn rất nhiều.

Đối mặt với hắc sắc quang mang, Hoắc Vũ Hạo thế mà còn có thể cười được, khẽ gật đầu:

- Tam sư huynh quả nhiên là có tiến bộ bay vọt về chất nha! Huyền Vũ lĩnh vực đều đã dung nhập vào hồn lực của bản thân, hẳn là đã đem vũ hồn triệt để dung hợp rồi sao?

Ngoài miệng nói chuyện, nhưng động tác của hắn cũng không ngừng lại. Năm vòng hồn hoàn nhanh chóng từ dưới chân bay lên.

Màu sắc của cả năm vòng hồn hoàn tuyệt đối có thể dùng hai chữ rung động để hình dung. Hồn hoàn thứ nhất là mang theo bốn đầu kim văn đỏ như máu, sau nó là bốn cái hồn hoàn màu cam. Năm vòng hồn hoàn vừa xuất, liền khiến cho nhiệt độ Diễn Võ Tràng chợt hạ xuống. Sau lưng Hoắc Vũ Hạo đồng thời hiện lên hai bóng người.

Hai đạo thân ảnh hư ảo nhìn qua cũng khiến người khác phải chấn kinh. Thân ảnh dần hiện ra bóng dáng của hai cô gái, người bên trái có tướng mạo thanh lãnh, một thân váy dài màu xanh biếc. Bởi vì quang ảnh hư ảo nên thấy không rõ tướng mạo của nàng, nhưng mà đôi mắt xanh biếc lấp lánh tràn đầy tính xâm lược của nàng lại có thể thấy cực kỳ rõ ràng.

Trước mặt nàng là một cô gái mặc váy dài màu trắng, vẻ mặt băng tuyết cao quý, tràn đầy ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ. Đôi mắt màu lam đậm thâm thúy như Huyền Băng vạn năm, cực kỳ kinh tâm động phách.

Sau khi hai bóng người xuất hiện cũng khiến mọi thứ bên cạnh Hoắc Vũ Hạo đều trở nên khác biệt. Mảng hắc ám vừa tiến vào phạm vi năm mét trước mặt hắn, vậy mà toàn bộ biến thành từng mảnh bông tuyết, không gió mà xoay tròn quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo.

Cảnh tượng này tuyệt đối có thể dùng hai chữ kỳ dị để hình dung. Cho dù là Từ Tam Thạch trông thấy đều có chút ngẩn người.

- Tiểu sư đệ, không tệ nha.

Từ Tam Thạch sau một cái chớp mắt liền phản ứng lại, tay phải vừa nhấc, đập một cái vào hư không hướng phía Hoắc Vũ Hạo.

Lập tức, trời đất biến sắc, ánh sáng xung quanh lập tức mờ đi. Huyền Vũ Thuẫn to lớn hoành không xuất thế giữa không trung, giống như mây đen che trời bao phủ lấy Hoắc Vũ Hạo.

Cự Quy và Huyết Xà trên mặt thuẫn phảng phất sống lại, mang theo khí thế cường hãn không gì sánh kịp , giống như đại sơn áp đỉnh đập thẳng vào đầu Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên nhu hòa, ánh mắt ôn hòa như đang nhìn về phương xa, trong ánh mắt của hắn chỉ có một loại cảm xúc, tưởng niệm!

Một bóng người màu vàng thoáng hiện ngay sau lưng hai đạo thân ảnh thanh lãnh cao ngạo. So với hai đạo quang ảnh trước đó thì bóng người màu vàng này có vẻ ngưng thực hơn rất nhiều.

Tóc dài xõa sau đầu, toàn thân màu vàng, hình dáng tướng mạo của nàng còn không phải là Vương Đông Nhi sao? Không còn là Quang Minh Nữ Thần, mà là Vương Đông Nhi, mái tóc thẳng không còn như sóng gợn. Chính là Đông Nhi của hắn.

Quang ảnh màu vàng lặng yên xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đột nhiên xoay người đối mặt với hắn, bốn mắt nhìn nhau, Trong ánh mắt của trước mặt Hoắc Vũ Hạo càng thêm mê ly. Cũng trong lúc này, một cỗ khí tức khó mà hình dung lập tức từ trên người hắn bạo phát ra.

Một đạo kiếm quang màu vàng rực xuất hiện ở giữa Hoắc Vũ Hạo cùng thân ảnh màu vàng, kiếm ảnh không hề dài, chỉ có ba xích.

Kiếm ảnh lập tức lóe lên, vừa vặn chặn lấy Huyền Vũ Thuẫn từ trên trời giáng xuống.

"Keng" một tiếng giòn tan vang lên, Huyền Vũ Thuẫn kịch liệt run rẩy một chút, vậy mà liền bị chặn lại. Còn kiếm khí màu vàng óng lại ngưng tụ không tan.

Kim sắc Vương Đông Nhi sải bước đi tới, lập tức hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, mà trên thân mình Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một tầng màu sắc trơn bóng như ngọc, đồng dạng với màu sắc lúc trước Từ Tam Thạch từng thấy qua tong ánh mắt của hắn.

Hoắc Vũ Hạo sải bước đi tới, đấm ra một quyền vào hư không. Một quyền này nhìn qua vô cùng đơn giản, đơn giản đến bất kỳ người nào tựa hồ cũng có thể làm được . Nhưng trong nháy mắt khi một quyền này hoành không xuất thế, sắc mặt của Từ Tam Thạch lại thay đổi hoàn toàn.

Huyền Vũ Thuẫn lập tức bay đến trước mặt hắn, đùi phải của hắn nhanh chóng lui lại, chân trái uốn lượn, làm ra một cái động tác khom người. Cùng lúc đó, trên mặt Huyền Vũ Thuẫn phảng phất phóng xuất ra vô số quang ảnh chồng chất lên nhau, ánh sáng màu đen lóe lên.

Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y ở một bên quan chiến đột nhiên có cảm giác khó chịu muốn thổ huyết, các nàng hoảng sợ phát hiện, sau khi Hoắc Vũ Hạo đấm ra một quyền, phảng phất toàn bộ không gian trong Diễn Võ Tràng đều sụp đổ.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ kịch liệt, Từ Tam Thạch mang theo Huyền Vũ Thuẫn trượt về sau ba bước mới đứng vững thân hình.

Ngay sau đó, tay phải của Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên giơ lên, hai đạo quang ảnh sau lưng đồng thời biến mất, mà ánh sáng trơn bóng trên người hắn lại bỗng nhiên trở nên cường thịnh, trở nên vô cùng sắc bén, lúc này cả người Hoắc Vũ Hạo giống như một thanh cự kiếm ra khỏi vỏ!

Tay phải vung xuống. Không có bất kỳ màu sắc gì, chỉ có một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống khiến cho không khí trước mặt hơi vặn vẹo một chút.

Quỷ dị chính là, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ hiện vẻ si mê cùng tưởng niệm. Cứ như hắn cũng không phải đang chiến đấu với Từ Tam Thạch, mà chỉ nhớ nhung đến Đông Nhi của hắn.

Hồn hoàn thứ tư trên người Từ Tam Thạch lập tức sáng lên, Huyền Vũ Trí Hoán.

Hắn là Chiến hồn sư hệ phòng ngự, đối với năng lực công kích của đối thủ càng thêm mẫn cảm. Mặc dù trong lòng hắn đang không ngừng nói với chính mình, với tu vi của Hoắc Vũ Hạo, căn bản không có khả năng tổn thương đến bản thân. Nhưng mà, khi tay phải của Hoắc Vũ Hạo vừa giơ lên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn lập tức phóng ra hồn kỹ thứ tư của bản thân. Hắn muốn thông qua việc hoán đổi vị trí của Hoắc Vũ Hạo, gây ảnh hưởng đến độ chính xác của một kích này .

Nhưng mà, lại phát sinh ra sự tình khiến Từ Tam Thạch hoảng sợ. Hồn kỹ vốn luôn được dùng một cách thuận lợi của hắn, cho dù dùng trên những đối thủ cường đại hơn hắn cũng sẽ kích hoạt năng lực cường đại này, vậy mà lại mất hiệu lực trên thân mình Hoắc Vũ Hạo.

Thậm chí hiện tại hắn đang dùng chính là Huyền Vũ Trí Hoán, chứ không phải Huyền Minh Trí Hoán như trước. Dù phải đối mặt với một vị Phong Hào Đấu La, Từ Tam Thạch đều có 30% cơ hội trở lên nắm chắc có thể thành công.

Nhưng mà, thời điểm Huyền Vũ Trí Hoán rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, hắn chỉ cảm nhận được một mảng hư vô. Phảng phất như không có người nào để đổi vị trí..

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hồn hoàn thứ sáu của Từ Tam Thạch lập tức sáng lên. Hai đầu Quy Xà trên mặt ngoài Huyền Vũ Thuẫn thật sự sống lại, tấm thuẫn lập tức thu nhỏ, nhỏ đến trình độ chỉ còn lại có đường kính một xích. Giống như trong tay hắn nắm một con Ô Quy, mà trên con Ô Quy còn có một đầu tiểu xà.

Ầm ầm!

Ánh sáng trong suốt lóe lên, thân thể khôi ngô của Từ Tam Thạch vậy mà giống như đạn pháo bị chém bay ra ngoài, hung hăng bay vào hậu đường. Chỉ nghe một tiếng nổ đùng và âm thanh đổ vỡ vang lên, không biết đã đụng hư bao nhiêu thứ.

Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y đứng một bên đã hoàn toàn ngây người.

Các nàng hoàn toàn không thể tin được, Từ Tam Thạch lúc trước đối phó các nàng giống như chém dưa thái rau, vậy mà trước mặt Hoắc Vũ Hạo chỉ trụ được hai chiêu, chỉ hai chiêu thôi! Hơn nữa căn bản không nhìn ra Hoắc Vũ Hạo phóng thích ra hồn kỹ gì, vậy mà liền bại như thế.

Bản thân Hoắc Vũ Hạo tựa hồ cũng có chút ngẩn người, sau khi buông xuống tay phải, vội vàng chạy vội ra hậu đường.

- Tam sư huynh, huynh không sao chứ?

Thật lâu sau đó, hắn mới vịn Từ Tam Thạch đầy bụi đất từ phía sau đi ra. Gương mặt hiện vẻ xấu hổ.

Bộ dáng hiện tại của Từ Tam Thạch dùng hai chữ chật vật hình dung đều có chút không đủ. Quần áo trên người trực tiếp biến thành trang phục ăn mày, trên đó còn treo lủng lẳng vài món đồ xanh xanh đỏ đỏ bị vỡ vụn, ngay cả trên khóe miệng đều có thêm một luồng tơ máu. Hắn có danh hiệu Vĩnh Hằng Chi Ngự, lấy phòng thủ nổi danh, vậy mà liền bị một kiếm của Hoắc Vũ Hạo đánh cho thụ thương. Đừng nói Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu không tin, ngay cả chính hắn hiện tại cũng có loại cảm giác như đang nằm mộng.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

*Tư Đông Quyền: Tư trong tương tư, Đông trong Đông Nhi.

*Niệm Đông Kiếm: Niệm trong tưởng niệm.

Bình Luận (0)
Comment