Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 762

Từng đạo thân ảnh mang theo khí thế cường đại từ trong khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhao nhao bay lên.

Tuy bọn chúng đều có hình dáng khác nhau, nhưng mỗi đạo thân ảnh đều tản ra khí tức khủng bố không gì sánh kịp. Càng đến gần khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thì càng như thế. Mà những thân ảnh có can đảm bay trên khu vực hạch tâm, đều không khỏi là những tồn tại đỉnh cấp trong hồn thú khu mạnh nhất đại lục.

Một nam nhân mặc trường bào màu đen lẳng lặng lơ lửng trên khu vực trọng yếu nhất của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, xung quanh hắn, mặc dù mỗi một cỗ khí tức đều cực kỳ cường đại, nhưng không có bất luận tồn tại nào dám bay cao hơn hắn.

Tướng mạo của hắc bào nam tử cương nghị lạnh lùng, mái tóc dài màu đen rũ xuống sau lưng, kéo dài mãi cho đến gót chân. Một điểm không nhiều, một phần không thiếu.

Trong đầu đầy tóc đen có hai sợi tóc vàng đặc biệt dễ thấy, lẳng lặng rũ xuống trước người hắn.

Hắn lúc này đang ngẩng đầu nhìn bầu trời huyết sắc, tay phải đột nhiên nâng lên, hướng không trung xuất ra một hư trảo.

Một cỗ khí tức khủng bố tới cực điểm bỗng nhiên tỏa ra từ trên người hắn, vẻn vẹn một hư trảo như muốn đem bầu trời cào nát. Toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều khẽ run lên, bầu trời càng trở nên kịch liệt vặn vẹo một chút.

Một đạo vết nứt màu đen dài đến trăm mét lập tức xuất hiện trên không trung, bên trong vết nứt phảng phất có được vô tận lực hút, khiến các tồn tại cường đại xung quanh cuống cuồng thối lui, e sợ bị hút vào.

Nhưng mà, mãi sau đó, vết nứt màu đen khổng lồ lại không có chuyện gì phát sinh, thẳng đến khi nó đóng lại, bầu trời huyết sắc không có biến hóa gì, cũng không có cái gì từ trong vết nứt màu đen xuất hiện.

Đúng lúc này, một đạo bích lục sắc quang ảnh từ đằng xa lướt đến, bay về hướng nam tử tóc đen.

Bích lục sắc thân ảnh phảng phất xuyên qua không gian, trong giây lát đã đứng ở trước mặt nam tử tóc đen. Đây là một tuyệt sắc mỹ nữ, một đầu tóc dài bích lục sắc xõa sau ót, đôi mắt cũng cũng có màu bích lục, dáng người thon dài, một thân váy dài màu xanh nhạt phác hoạ hoàn mỹ thân thể mềm mại thon dài của nàng, một đôi cánh tay trắng như ngó sen non trần trụi lộ ra. Kỳ lạ nhất là sau lưng nàng có một đôi cánh, một đôi cánh giống như đá quý điêu khắc thành.

Đôi cánh này đồng dạng có màu bích lục, mỗi một phiến lông vũ nhìn qua đều huyễn lệ chói mắt, màu xanh lá tiên diễm ướt át tràn đầy khí tức sinh mệnh, càng phụ trợ vẻ rung động lòng người giống như Nữ Thần Tự Nhiên của nàng.

Lúc này trong đôi mắt của tuyệt sắc nữ tử lộ ra vẻ lo lắng rõ ràng, sau khi bay đến trước mặt nam tử tóc đen lập tức ngừng lại.

- Đế Thiên, thế nào? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Nàng nhẹ giọng hỏi.

Đúng vậy, nam nhân anh tuấn có mái tóc đen rủ xuống đến gót chân, chính là tồn tại được vinh dự là đương kim thiên hạ đệ nhất hung thú, cũng là tồn tại đứng đầu trong Thập Đại Hung Thú, Chúa Tể của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Thú Vương Chi Vương, Kim Nhãn Hắc Long Vương Đế Thiên.

Đế Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua tuyệt sắc nữ tử toàn thân tản ra khí tức sinh mệnh, trầm giọng nói:

- Thụy Thú xảy ra chuyện.

- Cái gì?

Tuyệt sắc nữ tử kinh hô một tiếng:

- Khó trách ta cảm thấy áp lực như thế, Thụy Thú thế nào?

Đế Thiên trầm giọng nói:

- Sinh mệnh lực của nó đang trôi qua với tốc độ kinh người. Ta dùng thử phương thức hàng lâm đem nàng đưa trở về, nhưng lại không có hiệu quả gì.

Tuyệt sắc nữ tử lúc này sắc mặt đại biến, đối với toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà nói, Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê là cực kỳ trọng yếu.

Hồn thú bình thường thông qua năng lực của Tam Nhãn Kim Nghê có thể tăng tốc trưởng thành, sớm ngày trở thành cường giả. Mà đối với bọn hắn thân đã là đỉnh cấp Thú Vương càng thêm trọng yếu. Có Tam Nhãn Kim Nghê chưởng khống vận mệnh, bọn hắn đi trùng kích bình cảnh mười vạn năm một lần sẽ an toàn hơn rất nhiều. Hơn nữa, Tam Nhãn Kim Nghê cũng đồng dạng có thể làm cho tu vi của bọn hắn tiến bộ nhanh chóng. Có thể nói, mấy vạn năm gần đây, thực lực của toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều bởi vì có Tam Nhãn Kim Nghê mà tăng trên phạm vi lớn. Vững vàng duy trì địa vị đệ nhất hồn thú khu trên Đấu La Đại Lục.

Lúc này Đế Thiên nói Tam Nhãn Kim Nghê xảy ra chuyện, tuyệt sắc nữ tử có thể nào không sợ hãi? Không chỉ là nàng, đám Thú Vương ở xung quanh nghe được lời nói của Đế Thiên cũng sắc mặt đại biến. Những tên tính khí có chút nóng nảy đã không nhịn được mà phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

Trong lúc nhất thời, vạn thú thần phục, toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều tản mát ra từng đợt khí tức sát phạt.

Tuyệt sắc nữ tử bởi vì hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa đầy đặn có chút phập phồng:

- Nếu như có ta bên người nàng thì tốt rồi, vô luận như thế nào cũng có thể cứu được tính mạng của nàng. Đế Thiên, ngươi có thể dùng phương pháp hàng lâm đem ta qua đó được không?

Đế Thiên lắc đầu, lên tiếng:

- Không được, khoảng cách quá xa. Ta không cách nào định vị chính xác, trừ phi có nàng phối hợp. Nhưng mà, nàng căn bản không có khả năng phối hợp cùng chúng ta. Sinh mệnh lực của nàng trôi qua, căn bản chính là do bản thân tạo thành. Nếu như ta cảm giác không sai, Thụy Thú chỉ sợ là. . .

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, mấy chữ cuối cùng im ắng phát ra, chỉ có tuyệt sắc nữ tử ở ngay bên cạnh mới nghe được.

- Cái gì? Chuyện này sao có thể?

Tuyệt sắc nữ tử lần nữa kinh hãi kêu lên, trong đôi mỹ mâu màu bích lục tràn đầy vẻ khó tin.

Đế Thiên ánh mắt sâm nhiên, lên tiếng:

- Nhân loại! Nhân loại! Bích Cơ, lần này ngươi không nên ngăn cản ta. Cái thế giới này vốn hẳn là do chúng ta làm Chúa Tể. Nhân loại đã uy hiếp đến tồn vong của cả một tộc bầy chúng ta.

- Vạn Yêu Vương, Hùng Quân, Xích Vương. Truyền chỉ lệnh của ta. . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ầm ầm, ầm ầm!

Từng đạo huyết sắc thiểm điện từ trên trời giáng xuống, bao trùm phương viên mấy chục cây số, giữa thiên địa như đã hoàn toàn lâm vào một biển máu, cảm giác khủng bố giống như toàn bộ thế giới sắp bị hủy diệt.

Trong phạm vi từng mảng lớn, mảng lớn huyết sắc thiểm điện, chỉ có một phiến địa phương đường kính không đến mười mét vuông mới bình yên như tịnh thổ.

Hoắc Vũ Hạo ngây người đứng đó, trong đôi mắt đã tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nước mắt không ngừng chảy xuống hai gò má của hắn. Nhưng hắn vào giờ phút này đều không làm được gì cả, thậm chí ngay cả một câu đều nói không ra.

Vương Thu Nhi hư ảo đứng ở trước mặt hắn, trên gương mặt xinh đẹp gần như trong suốt đã sớm không còn vẻ băng lãnh ngày xưa, chỉ có một tia mỉm cười ấm áp.

- Đừng đau lòng, ngươi vốn không đẹp trai, khóc lên thì càng khó coi. Kỳ thật, ngươi hẳn phải trách ta ích kỷ mới đúng. Đông Nhi mặc dù vì ngươi chết qua một lần, nhưng nàng không có làm triệt để như ta a! Hì hì. Ta triệt để cùng ngươi hòa làm một thể, ngươi nếu nhớ đến ta, vậy thì hảo hảo đối xử tử tế với bản thân, đối xử tử tế với năng lực ta trao cho ngươi đi. Không biết vì cái gì, cho dù sắp rời khỏi cái thế giới này, ta lại không có một điểm quyến luyến, thậm chí cảm thấy bản thân cũng không phải chết đi, mà là được tân sinh. Đây là chuyện gì chứ?

- Ta mặc dù không phải hồn thú mười vạn năm, nhưng những thứ ta trao cho ngươi lại giống như hồn thú mười vạn năm, chính là hai cái hồn kỹ. Đồng thời, ta tin tưởng, không có hồn thú nào so với ta càng phù hợp trở thành hồn cốt đầu lâu của ngươi hơn. Ngươi sẽ có được Vận Mệnh Nhãn chân chính, chưởng khống Vận Mệnh Lực.

- Cưng ơi, ta sắp phải đi rồi. Ta không muốn ngươi quên được ta, ta hi vọng thấy ngươi mãi mãi nhớ kỹ ta, tưởng niệm ta.

- Sau khi ta mất, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có thể sẽ có biến, ngươi sớm một chút về xem đi. Ta đem hết thảy bản thân đều hiến tế cho ngươi, coi như bọn hắn tìm tới ngươi, cũng sẽ không làm khó gì ngươi. Bởi vì nếu như ngươi chết, khí vận của Tinh Đấu cũng liền chấm dứt.

Nói đến đây, Vương Thu Nhi đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú con ngươi đã tràn đầy nước mắt của Hoắc Vũ Hạo, buồn bã cười một tiếng:

- Ta thật sự không nỡ bỏ ngươi. Đừng quên ta. Ta yêu ngươi.

Vù vù!

Tại thời khắc này, hết thảy huyết sắc thiểm điện trên bầu trời đang đánh xuống mặt đất bỗng nhiên dừng lại, thân ảnh hư ảo của Vương Thu Nhi tỏa sáng hào quang. Kim quang mãnh liệt khuếch trương đến cực hạn, phảng phất như muốn đem trời đất cắn nuốt. Nháy mắt sau, ánh sáng thu liễm, một khỏa kim sắc đầu lâu chỉ lớn chừng quả đấm lẳng lặng lơ lửng trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo mở ra, một đạo kim quang từ trong đó tự động bắn ra, vừa vặn rơi vào phía trên kim sắc đầu lâu.

Kim sắc đầu lâu lập tức trở nên trong suốt, trong suốt sáng long lanh giống như kim sắc thủy tinh, từ từ bay về phía trước, đồng thời trong lúc bay cũng dần dần thu nhỏ, cuối cùng bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng chui vào trong Vận Mệnh Nhãn, biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chấn động, một cỗ khí tức khủng bố khó mà hình dung nổi bỗng nhiên từ trên người hắn bộc phát, bầu trời huyết sắc đột nhiên biến thành kim sắc, một cột sáng màu vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào đầu Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lập tức mất đi tri giác.

Nhưng mà, Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu ở bên cạnh hắn cách đó không xa lại thấy rõ ràng, sau khi bị đạo kim quang bổ vào, toàn thân Hoắc Vũ Hạo đều bốc lên từng đạo điện quang màu vàng, cả người hắn cũng theo đó bắt đầu xuất hiện biến hóa, mái tóc đen dần dần có thêm một tầng kim sắc, biến thành màu vàng sậm kỳ dị. Một con mắt dọc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn. Bản thân con mắt dọc là kim sắc, nhưng đồng tử lại là hắc bạch song sắc, hắc bạch luân phiên lấp lóe giống như thực chất.

Đúng lúc này, lại là một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người hắn. Lần này ánh sáng là xích hồng sắc, giống như một cây cột lửa.

Ngay sau đó, từng cột sáng màu cam, màu vàng, màu xanh lá, màu xanh, màu lam, màu tím lần lượt rơi xuống, cùng quang trụ màu đỏ lúc trước hợp thành cầu vồng ánh sáng.

Sau khi mỗi một đạo ánh sáng rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, khí chất của bản thân hắn liền sẽ phát sinh một tia biến hóa, ngay cả tướng mạo tựa hồ cũng vô tri vô giác cải biến, gương mặt vốn cũng không tính quá xuất chúng vậy mà trở nên cực kỳ anh tuấn.

Nam Thu Thu đứng ở một bên có cảm thụ sâu nhất. Trước mặt rõ ràng vẫn là Hoắc Vũ Hạo, chỉ cần nhìn một chút liền có thể nhận ra, nhưng sau khi hắn trở nên anh tuấn, lập tức trở nên không giống với lúc trước.

Thất Thải Tường Thụy ánh sáng qua đi, trên thân mình Hoắc Vũ Hạo có thêm một tầng quang tráo kỳ dị. Quang tráo bảy màu đem thân thể của hắn từ từ đưa vào không trung, tự nhiên khoanh chân ngồi xuống. Sau đó con mắt dọc hóa thành một đạo lưu quang, bắt đầu không ngừng chui vào Vận Mệnh Nhãn trên trán của hắn.

Nhìn vào một màn này, Nam Thu Thu đã hoàn toàn ngốc trệ:

- Gia hỏa này vẫn còn là nhân loại sao? Đến tột cùng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì đây?

Nàng và Nam Thủy Thủy không nghe được trao đổi giữa Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi, nhưng hết thảy biến hóa trước mắt, đối với nàng vẫn là quá kinh người.

Bình Luận (0)
Comment