Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 784

Bối Bối lắc đầu, lên tiếng:

- Ta cũng không biết. Nghe Nam Thủy Thủy tiền bối nói, lúc ấy Vũ Hạo nói có sự tình đặc biệt trọng yếu phải làm, làm xong liền trở lại. Hắn hẳn có thể đoán được Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên này sẽ có hành động. Với trí thông minh của hắn, cho dù bị cái chết của Thu Nhi đả kích, cũng sẽ trước tiên gấp rút trở về mới đúng. Ta đoán chừng, hắn hẳn là có biện pháp giúp chúng ta đối kháng thú triều.

- Ngôn viện trưởng, chuyện này Đường Môn chúng ta không thể đổ cho người khác, chúng ta nguyện ý dốc hết lực lượng toàn Tông trợ giúp học viện chống cự thú triều. Chỉ cầu người nói tốt vài câu trước mặt Huyền lão, sự tình thế này cũng không phải do Vũ Hạo muốn a, hắn cũng nhận đả kích rất lớn, hơn nữa hoàn toàn bị động. Chuyện này. . .

Ngôn Thiểu Triết đột nhiên giơ tay lên, cắt ngang Bối Bối, không cho hắn nói thêm câu nào.

- Bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì? Trước tiên đánh lui thú triều lại nói. Hơn nữa, ta còn lạ Vũ Hạo sao? Chuyện này với hắn mà nói chỉ có thể coi là một phần cơ duyên, sự tình đã như thế thì chúng ta làm sao lại trách cứ hắn? Hắn vốn là được trời cao chiếu cố, lần này lại đạt được lực lượng của Vận Mệnh Thần Thú, tất nhiên sẽ phát triển nhanh hơn. Đối với học viện mà nói, là tốt hay xấu còn rất khó quyết định. Hết thảy cũng chờ hắn sau khi trở về rồi nói sau.

- Hơn nữa, coi như không có sự tình lần này làm ngoi nổ, ngươi cho rằng Thú Thần Đế Thiên vẫn sẽ để yên sao? Những năm gần đây thực lực của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một mực tiếp tục bành trướng, số lượng hồn thú mười vạn năm tăng nhiều, thực lực tổng hợp cũng cơ hồ đạt đến đỉnh phong nhất từ khi cánh rừng này tồn tại tới nay. Kim Nhãn Hắc Long Vương vốn là kiêu hùng, kỳ thật, học viện đã sớm đoán được có một ngày hắn sẽ không chịu cô đơn, chỉ bất quá, bởi vì Đế Hoàng Thụy Thú chết đi làm chuyện này xảy ra trước thời hạn mà thôi. Đế Hoàng Thụy Thú chết rồi, thực lực tăng lên trong tương lai của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng liền giảm mạnh, việc này đối với toàn nhân loại mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu. Hiện tại, còn cần chúng ta ứng đối như thế nào để vượt qua lần nguy cơ này.

Nghe Ngôn Thiểu Triết vừa nói như vậy, Bối Bối lập tức yên tâm hơn nhiều. Thái độ của Ngôn viện trưởng cũng cơ bản đại biểu cho học viện. Chỉ cần bọn hắn không trách cứ Vũ Hạo mang tới tràng tai nạn này, Bối Bối cũng liền thỏa mãn.

- Ngôn viện trưởng, hiện tại cần chúng ta làm gì?

Bối Bối ánh mắt ngưng trệ, trầm giọng hỏi.

Ngôn Thiểu Triết lên tiếng:

- Phương diện chiến đấu tạm thời không cần đến các ngươi. Ngươi không phải nói phải triệu tập lực lượng Đường Môn trợ giúp học viện sao? Hiện tại gọi những người của Đường Môn phụ trách đem hồn đạo khí của Đường Môn, còn có các trang bị khác lấy tới, phụ trách cả điều phối công việc, phối hợp Thì Hưng.

- Rõ!

Bối Bối vội vàng đáp ứng một tiếng, lập tức xoay người, hướng đồng bạn dựng lên thủ thế.

Liên quan tới sự tình của Hoắc Vũ Hạo, Từ Tam Thạch bọn hắn cũng đều nghe nói, đối với ý kiến của học viện bọn hắn cũng đều cảm thấy tâm thần bất định. Thấy sắc mặt của Bối Bối khi xoay người lại, lúc này mới đều yên tâm mấy phần. Từ bộ dáng của Bối Bối mà xem, ít nhất hiện tại học viện còn không có đối với Vũ Hạo có ý nghĩ gì.

- Đi, chúng ta đi triệu tập tất cả hồn đạo khí, Bình Sữa Kín của Tông môn, tất cả đều lấy ra.

Bối Bối không chút nào tiếc rẻ phân phó mọi người.

Giống như Hoắc Vũ Hạo đối với học viện Sử Lai Khắc trọng yếu, đối với Đường Môn, hắn cũng đồng dạng trọng yếu. Hắn là vị tiểu đệ của tất cả mọi người, càng vì Đường Môn phát triển lập xuống công lao hãn mã. Ở thời điểm này, thân là đại sư huynh, Bối Bối muốn làm chỉ có một việc, tận khả năng của Đường Môn lập xuống một chút công lao vì Vũ Hạo.

Chiến đấu lúc này đã toàn diện triển khai. Đại quân hồn thú cũng không bởi vì tổn thất trước mắt mà đình chỉ công kích. Thế công vẫn hung mãnh như cũ.

Thì Hưng tọa trấn trung ương thành Nam, không ngừng hạ đạt từng đạo mệnh lệnh. Sau khi Chư Cát Thần Nỗ Pháo lại một lần nữa liên xạ, không thể không tiến vào thời gian làm lạnh dài hơn, khiến lượng lớn hồn thú leo lên tường thành, hơn nữa hồn thú hậu phương cũng rõ ràng tăng cường công kích từ xa, Thì Hưng lập tức thay đổi chiến thuật.

- Mở ra Hồn Đạo Hộ Tráo. Chấn Bạo Đạn, phóng!

Trước mặt mỗi tên hồn sư trong quân vệ thành đều có một cây cột kim loại, bọn hắn nhanh chóng đưa bàn tay đặt lên đó, rót vào hồn lực của bản thân.

Lập tức, một tầng thanh sắc quang tráo nhanh chóng bay lên từ đầu tường thành Sử Lai Khắc, tạo thành một tầng ngăn cách mạnh mẽ. Các hồn thú vốn đã trèo lên tới đầu tường đột nhiên phát hiện móng vuốt của bản thân đột nhiên không có chỗ chịu lực, lập tức trượt xuống dưới, mà một vài công kích từ xa rơi vào Hồn Đạo Hộ Tráo cũng bị nhao nhao hóa giải.

Đúng lúc này, trên tường thành Nam, tại một vị trí không chút bắt mắt, từng cái lỗ thủng đột nhiên lộ ra, sau đó từng đoàn hào quang màu trắng bạc lập tức khuếch tán ra.

Sóng chấn động mãnh liệt hướng ra phía ngoài bộc phát, cơ hồ tất cả hồn thú đang leo lên tường thành đều bị vô số ngân sắc quang mang tạo thành quang võng bao bọc. Toàn thân bốc lên ngân quang, rơi xuống chân tường.

Với tố chất thân thể của hồn thú, chỉ ngã xuống như thế tự nhiên không đủ chí mạng. Uy lực của Chấn Đãng Đạn cũng chỉ tạm thời ngăn cản bọn chúng mà thôi. Nhưng mà, sau khi chúng nó rơi xuống, tự nhiên là nện vào trên mình hồn thú đằng sau xông lên. Lực chấn động của Chấn Đãng Đạn có thể lây truyền, trong lúc nhất thời, lượng lớn hồn thú dưới thành tụ tập cùng một chỗ đều hứng chịu ảnh hưởng của Chấn Đãng Đạn, tạm thời mất đi năng lực công kích.

- Ném!

Thì Hưng bình thản quát lạnh lên tiếng.

Từng đoàn hỏa cầu nhanh chóng từ trong tay binh lính bình thường ném mạnh xuống. Đây cũng không phải hỏa cầu bình thường, bên trong dùng phối phương đặc thù kết hợp một chút dược vật, đều có tính tăng phúc hiệu quả thiêu đốt và độ dính của nó.

Cao Ôn Nhiên Thiêu Đạn, còn gọi là bom lửa.

Cái này chính là đặc chế của Sử Lai Khắc, hơn nữa, chỉ có thể dùng cho thủ thành. Trọng yếu nhất chính là trước khi sử dụng chỉ cần đốt lên là được, sau khi va chạm sẽ nổ tung, đem phạm vi nhất định hóa thành biển lửa, đồng thời có thể liên tục thiêu đốt thật lâu.

Đối với hồn thú mà nói, phần lớn vẫn rất sợ lửa. Coi như ngọn lửa không cách nào giết được chúng, bản năng sợ hãi cũng sẽ làm chúng nó bối rối.

Cao Ôn Nhiên Thiêu Đạn lại khiến binh lính bình thường đều có thể sử dụng, trong lúc nhất thời, hơn ngàn khỏa bom lửa ném mạnh xuống dưới thành, lập tức đốt lên một biển lửa.

Các hồn thú tụ tập cùng một chỗ điên cuồng gầm thét, giãy dụa trong biển lửa, thậm chí đám hồn thú đang xông lên ở phía sau, đối mặt nhiệt độ cao dày đặc cũng không khỏi chùn bước.

Thành Sử Lai Khắc có lẽ còn kém xa tít tắp Minh Đô khổng lồ, càng không có quân đoàn hồn đạo sư. Nhưng mà, ở nơi đây lại có hồn sư ưu tú nhất toàn đại lục, còn có quân vệ thành với sức chiến đấu cường hãn bậc nhất.

Khi bom lửa vừa ném xong, không trung nơi xa, cường độ công kích của Tống lão bỗng nhiên tăng lên một cấp bậc. Mặc dù bị nhiều vị hồn thú mười vạn năm vây công, vẫn có thể quấy rầy Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ không cách nào thi triển hồn kỹ trị liệu phạm vi lớn.

Các hồn thú công kích từ xa lực kỳ thật cũng không yếu, đáng tiếc là, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm quả thật sinh hoạt nhiều chủng loại hồn thú, nhưng sinh hoạt dưới dạng tộc đàn lại hết sức thưa thớt. Dưới loại tình huống này, bọn hắn căn bản cũng không biết làm thế nào để phối hợp. Cho dù là vạn năm hồn thú công kích từ xa cũng không thể phối hợp cùng một chỗ đồng thời rơi lên đầu tường, đối với Hồn Đạo Hộ Tráo phá hoại cũng có hạn.

Học viện Sử Lai Khắc bên này vẫn đang bày trận địa sẵn sàng đón địch. Trước mắt, ưu thế nhất thời cũng không thể đại diện cái gì. Thú triều nhìn qua vẫn như cũ vô cùng vô tận, hơn nữa, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cường giả chân chính còn chưa xuất chiến đây.

Hồn thú điên cuồng trùng kích, quân vệ thành vẫn canh phòng vững như thành đồng, hai bên chiến đấu hoàn toàn tiến vào trạng thái giằng co.

Đối với các hồn thú mà nói, bọn hắn chỉ có thể dùng sinh mệnh của mình đang tiêu hao tích trữ của thành Sử Lai Khắc.

Tuổi thọ của Chư Cát Thần Nỗ Pháo vẫn có hạn, cho dù có đầy đủ thời gian làm lạnh, sau khi liên tiếp phát xạ tới trình độ nhất định, pháp trận hạch tâm bên trong vẫn như cũ sẽ xuất hiện tổn hại.

Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn bây giờ còn chưa được sử dụng, nó chính là át chủ bài của Sử Lai Khắc.

Muốn nói bận rộn, thì người bận rộn nhất ngược lại là mọi người Đường Môn, bọn hắn từ Thì Hưng phân phó cho một chi quân đội phụ trợ do năm trăm tên binh lính bình thường tạo thành, đang vận chuyển lượng lớn vật tư từ Đường Môn nhanh chóng đi về hướng thành Nam bên này.

Chiến đấu tiếp tục nửa canh giờ, sau khi Thì Hưng mắt thấy Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn sau lưng mình đều đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, từ lúc chiến tranh bắt đầu đến nay, trên mặt hắn lần thứ nhất hiện lên nụ cười. Nội tình của Đường Môn thật phong phú, hơn nữa còn tận hết sức lực a! Nghe nói bọn hắn được học viện duy trì mới trưởng thành đến quy mô hiện tại, khoản này đầu tư này của học viện thật đáng giá.

Tiến công cũng được một đoạn thời gian, nhưng hồn đạo khí cường thế quả thực đã áp chế hồn thú căn bản không có cách công lên đầu thành.

Thú triều vẫn như cũ mãnh liệt, nhưng Sử Lai Khắc lại như đá ngầm kiên cố, mặc cho sóng lớn kịch liệt cỡ nào cũng luôn có thể ngăn cản.

Bất quá, tình huống Tống lão bên đó lại có chút không kiên trì nổi. Sử Lai Khắc bên này, bao gồm Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi, con gái ruột của bà, đều không có người tiến đến trợ giúp, bởi vì bọn hắn căn bản không theo kịp tốc độ của Tống lão. Với tu vi của Tống lão tùy thời có thể thoát ly chiến trường, nhưng bọn hắn lại không được. Một khi bị đông đảo cường giả hồn thú tỏa định, đi qua dễ dàng, trở về coi như khó khăn.

Ánh sáng màu xanh lấp lóe, trên bầu trời lần nữa xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh huyễn lệ, nháy mắt sau, Tống lão đã một lần nữa về tới đầu tường thành Sử Lai Khắc, hóa thân hình người.

Mặt ngoài nhìn qua, lão bà vẫn phảng phất vô sự, nhưng cẩn thận chú ý liền sẽ phát hiện, lồng ngực của người phập phồng hơi kịch liệt, hơi thở gấp gáp.

Tống lão mới vừa thoát ly chiến trường, trị liệu phạm vi lớn của Phỉ Thúy Thiên Nga bên đó đã đến, mảng lớn bích quang bao trùm lấy thú triều phía trước, giảm xuống cực lớn tổn thất của đại quân hồn thú.

Hồn Đạo Xạ Tuyến trên đầu thành vẫn cường hãn như cũ, tạm thời còn có thể áp chế thú triều. Chấn Bạo Đạn sẽ không dễ dàng sử dụng, chỉ khi hồn thú bò đầy đầu tường mới có thể ngẫu nhiên phóng thích.

Tống lão nhìn thấy trên đầu thành đã chất đống lượng lớn Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cũng lấy làm kinh hãi, hướng Thì Hưng hỏi:

- Cái này là do học viện chúng ta tích trữ?

Thì Hưng gượng cười lắc đầu, lên tiếng:

- Không, là Đường Môn đưa tới.

Bình Luận (0)
Comment