Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 790

Hối hận? Cũng không có cơ hội hối hận, trong một phiến nhiệt lưu nóng bỏng, Lục Dực Ma Hổ đã mất đi cảm giác của bản thân. Thân thể khổng lồ nhanh chóng bốc hơi trên không trung.

Cột sáng màu đỏ xuyên thấu thân thể Lục Dực Ma Hổ, thẳng đến không quân hồn thú đằng sau. Ngay cả hồn thú mười vạn năm đều ngăn cản không nổi xạ tuyến, đám hồn thú tu vi kém xa thủ lĩnh thì dựa vào cái gì để ngăn cản nổi đây?

Một cái thông đạo xuất hiện giữa không trung, những nơi thông đạo đi qua, hồn thú phi hành bị xuyên thủng từng mảng.

Điều càng đáng sợ còn ở đằng sau, xạ tuyến màu đỏ cũng không bởi vì một kích này mà biến mất, mà điểm cuối của xạ tuyến đừng ở một địa phương cách điểm bắt đầu chừng năm cây số, sau đó giống như một thanh cự kiếm, trên không trung làm ra một cái động tác quét ngang.

Quét ngang từ trái sang phải, sau đó lại từ phải sang trái. Chỉ đơn giản là quét qua quét lại mà thôi.

Nhưng mà, chỉ quét qua quét lại một cái, lại giống như trên bầu trời có thêm một cục tẩy, đem đồ vật vốn không nên xuất hiện không trung xóa đi phần lớn. Hơn một ngàn con hồn thú trên không đã có hơn hai phần ba toàn bộ vẫn lạc.

Lúc trước bọn chúng thật sự quá tự tin, được hồn thú mười vạn năm dẫn dắt, trận hình dày đặc đến thế nào? Mà xạ tuyến màu đỏ lại tới quá nhanh, cơ hồ tất cả hồn thú lúc này vẫn chưa kịp phản ứng thì động tác quét ngang đã thành công. Trong toàn bộ quá trình không có bất kỳ dây dưa dài dòng. Xạ tuyến màu đỏ lúc này cũng đã biến mất trên không trung.

Chỉ có một bộ phận hồn thú phi hành vận khí tốt nhất mới may mắn thoát khỏi. Nhưng mà, thân thể của bọn nó lại không hẹn mà cùng rơi từ không trung xuống dưới.

Đây cũng không phải bởi vì bọn chúng thụ thương, mà bởi vì sợ hãi, sợ hãi mãnh liệt. Tính hủy diệt khủng bố của cột sáng màu đỏ lập tức tạo thành nỗi ám ảnh khổng lồ trong lòng bọn chúng.

Mọi chuyện hết thảy thật sự quá đáng sợ, ai có thể tưởng tượng được, không quân hồn thú lúc trước còn thẳng tiến không lùi, dương dương đắc ý, vậy mà liền bị một lần công kích của nhân loại khiến cho tổn thất hơn hai phần ba, bao gồm cả hồn thú mười vạn năm dẫn đội ở bên trong, thế mà không có một con hồn thú nào may mắn sóng sót sau khi chạm phải xạ tuyến.

Lực lượng như vậy đã vượt qua nhận biết của hồn thú. Cho dù là cường giả như Thú Thần Đế Thiên, muốn đem chúng nó đánh giết, cũng phải có một quá trình a? Mà quá trình này của nhân loại lại quá nhanh rồi.

Thì Hưng đứng đầu tường há to miệng, hắn chỉ cảm thấy cả người đột nhiên đều có cảm giác tràn đầy sinh lực. Tất cả mệt mỏi tại thời khắc này bị quét sạch sành sanh.

Chuyện này, chuyện này thật sự là quá bá đạo. Một cột sáng màu đỏ đảo qua, trên bầu trời lập tức yên lặng. Sau khi các hồn thú còn sót lại trên không trung rơi xuống, liền quay đầu chạy ngược về.

Sợ hãi cực độ đã làm chúng nó đánh mất ý niệm chiến đấu.

Trên mặt đất, đại quân thú triều rốt cục tiếp cận đến khoảng cách một cây số xung quanh tường thành Nam. Nhưng mà, bọn chúng cũng nhìn thấy hết thảy phát sinh trên bầu trời. Các hồn thú vốn đã chuẩn bị xong công kích từ xa, tại thời khắc này giống như choáng váng, thế mà hoàn toàn quên đi công kích. Căn bản không có bất luận công kích gì phát xạ về phía tường thành.

Mà cũng ngay lúc này, âm thanh đối với các hồn thú mà nói tuyệt đối không thể nói dễ nghe của Hiên Tử Văn, lại một lần nữa thông qua hồn đạo khí khuếch đại âm thanh trên đầu thành Sử Lai Khắc vang lên.

- Toàn thể tự do khai hỏa. Công kích trải thảm.

Keng, keng, keng. . .

Tiếng kim loại liên tiếp vang lên. Tất cả họng pháo trên thân mình Pháo Đài Toàn Địa Hình toàn bộ hướng về phía trước, họng chủ pháo cũng theo đó đóng lại, tám cẳng chân dài dưới thân đem bản thể tương đối nặng nề nâng lên.

Bọn hắn hơi tiến lên mấy bước, đi đến phía sau lỗ châu mai. Tất cả họng pháo đều hướng ra ngoài. Ngay sau đó, một cơn mưa ánh sáng rơi xuống.

Vô số Hồn Đạo Xạ Tuyến, hồn đạo pháo, giống như trời mưa rơi từ trên đầu thành Sử Lai Khắc xuống dưới. Sáu mươi mốt cái Pháo Đài Toàn Địa Hình giống như sáu mươi mốt cỗ máy giết chóc, trút xuống hỏa lực của chúng.

Mà ba trăm tên hồn đạo sư thủy chung đi theo sau pháo đài di động, sau đó riêng phần mình dùng một cây côn kim loại mà bọn hắn đang khiên trên vai, từ phía sau đâm vào một lỗ trang bị của pháo đài di động, đem hồn lực cuồn cuộn không dứt rót vào Pháo Đài Toàn Địa Hình.

Khoảnh khắc không quân hồn thú bị tiêu diệt, sĩ khí của đợt thú triều này đã hạ xuống thấp nhất, một kích đó thật sự là quá kinh khủng. Trên bầu trời còn lơ lửng huyết sắc hồn hoàn của Lục Dực Ma Hổ, cùng với hồn cốt của hồn thú mười vạn năm. Cứ lơ lửng giữa không trung.

Mọi chuyện hết thảy tới thật sự là quá đột ngột, cũng quá mức rung động. Một kích này đối với Sử Lai Khắc mà nói là kinh diễm, mà đối với các hồn thú mà nói, lại là một khúc cầu hồn.

Pháo đài di động toàn lực khai hỏa, khiến Thời Gian Đấu La Thì Hưng mới hiểu được cái gì gọi là tử vong phong bạo.

Nếu nói công kích của Chư Cát Thần Nỗ Pháo chú trọng lực bộc phát mạnh mẽ. Vậy thì công kích của Pháo Đài Toàn Địa Hình, bất luận là diện tích bao phủ, hay là năng lực công kích, còn có độ chuẩn xác, sẽ phải càng hơn một bậc.

Mấy ngàn đạo xạ tuyến từ đầu tường bắn ra rơi vào trong đại quân, lập tức liền bắt đầu càn quét giống như lúc trước xạ tuyến màu đỏ khủng bố trên không quét rớt không quân hồn thú.

Mà màu sắc của Hồn Đạo Xạ Tuyến, đại đa số cũng đều là màu đỏ.

Ám ảnh, quá ám ảnh!

Đều là màu đỏ, đều không có khí tức quá mức cường thế, nhưng mà, ai biết trong này có khi lại có một đạo nào đó có thể sánh cùng đạo trước đó thì sao?

Hồn thú mặc dù hung hãn không sợ chết, nhưng cũng không phải thật sự không sợ chết a! Nhất là, ai lại nguyện ý hi sinh vô ích?

Pháo đài di động bắn một lượt, tạo thành một bức tường tử vong bên ngoài thành Sử Lai Khắc một cây số, tất cả hồn thú tiến vào phạm vi này đều hứng chịu xạ tuyến tẩy rửa. Số lượng thương vong của hồn thú lập tức bằng tốc độ kinh người gia tăng.

Lúc này không còn Phỉ Thúy Thiên Nga vì chúng nó trị liệu, các hồn thú chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị xạ tuyến tiêu diệt.

Hồn thú tử vong càng nhiều, cảm xúc khủng hoảng lan tràn cũng liền càng lợi hại. Hồn thú phía trước sợ hãi, liền quay đầu chạy ngược về, đụng phải hồn thú phía sau vẫn đang xông lên trước.

Từ lúc thú triều bắt đầu, đại quân hồn thú lần thứ nhất xuất hiện hỗn loạn chân chính. Hồn thú vốn có thiên tính hung tàn. Ngươi ngăn cản đường của ta, ta sẽ đem ngươi đuổi đi, thậm chí là giết chết.

Sợ hãi, bối rối, khiến hồn thú trận cước đại loạn, bắt đầu xuất hiện công kích, giẫm đạp lẫn nhau. Trong lúc nhất thời, đại quân hoàn toàn rối loạn.

Trong miệng Xích Vương liên tiếp phát ra từng tiếng gào thét. Nhưng mà Tử Vong Xạ Tuyến phía trước quá mức khủng bố, đến mức các hồn thú mặc dù e ngại uy áp của Xích Vương, nhưng cũng không dám xông lên trước nữa.

Xích Vương trong cơn giận dữ, bản thân liền bắt đầu bay về phía trước, mang theo một đám cường giả hồn thú, dưới sự kích động, sắp phải khởi xướng toàn diện công kích.

Nhưng mà, trên đầu thành, đám Pháo Đài Toàn Địa Hình cũng đều "khom người xuống", lộ ra họng pháo to lớn, tòa Pháo Đài Toàn Địa Hình ở trung ương lại phóng ra một đạo xạ tuyến tầm thường, bắn ra một quang cầu màu đỏ nho nhỏ.

Lần thứ hai nhìn thấy, cảm giác cùng lần trước cũng đã hoàn toàn khác biệt. Xích Vương vốn đang tức giận, giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức liền thanh tỉnh lại.

Chịu chết? Ai nguyện ý đi chịu chết a! Trước mặt tình huống như vậy, tái chiến tiếp, sẽ chỉ tử thương càng nhiều. Sau khi tỉnh tảo lại, Xích Vương liền rống lên một tiếng. Rút lui!

Đại quân hồn thú lần này đến nhanh, lui càng nhanh hơn. Bởi vì hỗn loạn, thời điểm lui về thậm chí lưu lại càng nhiều thi thể hồn thú hơn. Lượng lớn hồn hoàn từ trên thi thể bay lên, lóe sáng.

Thì Hưng lúc này đã há to miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Hiên Tử Văn lúc trước hướng hắn cam đoan, ít nhất giúp hắn thủ vững một canh giờ, để các chiến sĩ có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà, biểu hiện cường thế của hắn, lại cứ thế mà đánh lùi một đợt thú triều a!

Đường Môn, đây chính là sự lợi hại của Đường Môn? Chỉ bằng vào ba trăm sáu mươi mốt người, cộng thêm sáu mươi mốt cái Pháo Đài Toàn Địa Hình, lập tức đánh lui một đại quân do hàng vạn hồn thú tạo thành. Chiến quả huy hoàng như thế, không thể nghi ngờ đã lấn át quân vệ thành Sử Lai Khắc.

Nhưng tâm tình của Thì Hưng lúc này cũng chỉ có hưng phấn, Đường Môn có thực lực mạnh như thế, còn cần gì e ngại đại quân hồn thú? Nhất là chủ pháo công kích ngay cả hồn thú mười vạn năm cũng đỡ không nổi, bọn hắn còn dám tiến đến phụ cận? Xem ra, có hi vọng thủ thành a!

- Xuống thành, thu thập hồn hoàn.

Hiên Tử Văn lại một lần nữa hạ đạt mệnh lệnh. Ngay sau đó, Pháo Đài Toàn Địa Hình do hắn khống chế đột nhiên từ trên đầu thành nhảy lên. Một nhảy đã vọt đến không trung. Sau đó, mặt bên của Pháo Đài Toàn Địa Hình nhìn như cồng kềnh này, xuất hiện từng cái lỗ tạo thành vòng tròn cùng một đôi cánh, ánh sáng hồn lực phun ra, vậy mà kéo lấy đại gia hỏa này bay về không trung.

Pháo Đài Toàn Địa Hình còn lại cũng đều bắt đầu chuyển động, bọn hắn không thể phi hành giống như pháo đài di động của Hiên Tử Văn, nhưng lại mở ra từng cặp chân dài, lại trực tiếp từ trên tường thành leo xuống như một bầy nhện lớn. Tám đầu chân dài sắc bén lập tức móc trên tường thành kiên cố, rất nhanh liền leo xuống dưới thành, nhanh chóng đi về hướng thi thể hồn thú.

- Tiên viện trường, bọn hắn muốn làm gì?

Thì Hưng nhịn không được hướng Tiên Lâm Nhi bên cạnh hỏi.

Vẻ mặt của Tiên Lâm Nhi cũng hơi biến đổi, có chút bất đắc dĩ nói:

- Đại khái là không muốn lãng phí đi.

Đúng vậy, là không muốn lãng phí, Thì Hưng trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm vào lượng lớn hồn hoàn nhanh chóng biến mất, bên trên từng cái Pháo Đài Toàn Địa Hình dường như có một loại lực hấp dẫn thần kỳ, nhanh chóng hấp thu hồn hoàn trên mặt đất, hơn nữa bọn hắn chuyên tìm hồn hoàn màu tím và màu đen tiến hành hấp thu, lại còn chọn chọn lựa lựa trong đám thi thể hồn thú.

Về phần Hiên Tử Văn đang bay lên, mục tiêu của hắn thì càng được xác định. Sau khi cỗ pháo đài của hắn bay đến vị trí lúc trước của Lục Dực Ma Hổ, hồn hoàn mười vạn năm, hồn cốt lưu lại lập tức liền biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó vị Đường chủ Đường Môn Hồn Đạo Đường này lập tức bay trở về thành Sử Lai Khắc.

Từ lúc Đường Môn Hồn Đạo Đường xuất thủ, đến khi chiến đấu kết thúc, thu hoạch chiến lợi phẩm. Toàn bộ quá trình hết thảy cũng dùng thời gian không đến nửa canh giờ. Nhất là thời điểm Hiên Tử Văn đi thu hoạch chiến lợi phẩm, tốc độ phải nói cực kỳ nhanh.

Bình Luận (0)
Comment