Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 810

Ngày dịch: 16/08/2020

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hoắc Vũ Hạo Đứng ở một bên, trong lòng âm thầm cảm thán, Thập Đại Hung Thú khiến tất cả hồn sư e ngại lại có năm vị xuất hiện trước mặt mình, còn bao gồm Thần Thú xếp thứ nhất ở bên trong, mà ở trong cơ thể mình, còn có Băng Thiên Tuyết Nữ, Tuyết Đế bài danh thứ ba, cùng Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Băng Đế. Thập Đại Hung Thú, ngược lại là có bảy vị tụ tập ở cùng một chỗ, thật là rầm rộ xưa nay chưa từng có a!

Lúc này tâm tình hắn nguyên bản có một tia sợ hãi ngược lại biến mất, trở nên dị thường bình tĩnh, kinh lịch, mạo hiểm dạng này, sao lại không cảm thấy kích thích được cơ chứ.

Vạn Yêu Vương và Xích Vương sắc mặt cũng rất khó coi, Bích Cơ càng là cúi đầu, khuôn mặt có chút tái nhợt, trong đôi mắt tràn đầy thương cảm.

- Ngồi đi.

Đế Thiên thản nhiên nói.

Tứ đại hung thú nhìn hắn, lập tức ngồi xuống trước người hắn.

Đế Thiên quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo:

- Ngươi cũng ngồi, đem ngươi sự tình vừa rồi nói với ta, cùng bọn hắn nói lại một lần, để Tuyết Đế cũng ra mặt.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, ngồi xuống tại chỗ, Vận Mệnh Nhãn mở ra, đem Tuyết Nữ phóng thích ra ngoài. Đem sự tình trước đó thuyết phục Đế Thiên, lần nữa giảng thuật một lần, cũng bao gồm đối thoại lúc trước giữa hắn cùng Đế Thiên.

- . . .chiến tranh sẽ chỉ dẫn đến hủy diệt, sáng tạo ra lợi ích lớn hơn mới là biện pháp giải quyết ngọn nguồn vấn đề.

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói, ánh mắt của Bích Cơ dần dần trở nên chuyên chú. Vạn Yêu Vương cũng như có điều suy nghĩ, Xích Vương và Hùng Quân, lại rõ ràng chỉ là nghe hiểu một phần, Xích Vương ngẫu nhiên cau mày một cái, ánh mắt của Hùng Quân nhìn về phía của Hoắc Vũ Hạo cũng không ngừng toát ra sắc thái hung lệ, tựa như lúc nào cũng có khả năng phát điên lên công kích.

Hoắc Vũ Hạo không hề sợ hãi, vẫn như cũ chậm rãi mà nói.

Một lúc sau, Đế Thiên lên tiếng:

- Các ngươi đều nghe được lời hắn nói? Nếu như chuyện này có thể thực hiện, có thể khiến cho bố cục toàn bộ đại lục có khả năng đều bởi vậy mà thay đổi. Hắn là người được Thụy Thú hiến tế, đồng thời cũng truyền thừa khí vận của Thụy Thú, nói cách khác, nếu như hắn chết, vậy thì khí vận của Tinh Đấu liền sẽ bởi vậy mà đoạn tuyệt.

Một câu nói sau cùng của Đế Thiên khiến Xích Vương và Hùng Quân là đều nghe hiểu. Biến hóa trực tiếp nhất là ánh mắt của Hùng Quân nhìn vào Hoắc Vũ Hạo lập tức thiếu đi mấy phần hung quang. Hắn dù có hung hãn, cũng không dám lấy địa phương sinh sống của chính mình ra đùa.

Bích Cơ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, ở khoảng cách gần như thế, đôi mắt màu xanh phỉ thúy của nàng quả thực là rung động lòng người.

- Giữa ngươi và Thụy Thú lại là chuyện gì xảy ra? Nguyên nhân vì sao Thụy Thú sẽ vì ngươi hiến tế. Có thể đem quá trình quen biết của các ngươi nói cho chúng ta biết không?

Hoắc Vũ Hạo chần chờ một chút, trong mắt lóe lên một tia thống khổ, những ngày này hắn vì để cho bản thân giữ vững tỉnh táo, một mực không nguyện ý cho mình thời gian suy nghĩ, chính là sợ phải nghĩ đến cái chết của Thu Nhi.

Lúc này, Phỉ Thúy Thiên Nga hỏi tới, ánh mắt của cả năm vị hung thú đều tập trung trên người hắn. Không thể nghi ngờ, Phỉ Thúy Thiên Nga hỏi ra, cũng là điều tứ đại hung thú còn lại rất muốn biết.

Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê có thể nói là tồn tại cao quý nhất trong toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ngay cả Đế Thiên đều không cho rằng mình so với nàng càng thêm cao quý. Nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện hiến tế vì một tên nhân loại, chuyện này khiến cả năm vị hung thú hoàn toàn khó có thể lý giải được.

Hít sâu một hơi, Hoắc Vũ Hạo thì thào nói:

- Ta và Thu Nhi nhận biết lần đầu tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Lần đó, ta đến đây thu hoạch hồn hoàn. Xích Vương tiền bối, người còn nhớ đến, lần đó chúng ta cùng Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê gặp phải không?

Trong mắt Xích Vương lộ ra một tia giật mình:

- Ngươi chính là tiểu tử để cho ta đem hồn thú đổi lấy Tam Nhãn Kim Nghê? Lần đó, là Thao Thiết Đấu La đi cùng ngươi, đúng không?

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đúng vậy, chính là lúc đó. Huyền lão mang theo ta và Đông Nhi tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chúng ta ngẫu nhiên gặp Tam Nhãn Kim Nghê, nàng đã bị Huyền lão bắt được. Trán của ta cùng trán của nàng chạm vào nhau. Thế là, giữa chúng ta xuất hiện biến hóa kỳ dị, trong đầu chúng ta có thêm ký ức thuộc về đối phương. Mà ta cũng từ lúc đó mở ra Vận Mệnh Nhãn, làm năng lực phương diện tinh thần của ta đại tăng.

- Sau khi rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chuyện này đối với ta có ảnh hưởng trực tiếp nhất là thực lực tăng lên, mặc dù trong đầu của ta có thêm ký ức của Tam Nhãn Kim Nghê, nhưng mà, trí nhớ của nàng quá đơn thuần, đều là quá trình tu luyện trong Tinh Đấu, không có cái gì biến hóa quá nhiều, ta cũng không có cẩn thận đi thăm dò cái gì. Nhưng mà, nàng thì khác, nàng về sau nói cho ta biết, chính là bởi vì lần tiếp xúc đó, khiến trong đầu nàng có trí nhớ của ta, để cho nàng thấy được vẻ đặc sắc của thế giới nhân loại. Sau đó, nàng lựa chọn hóa thân hình người, tiến vào trong thế giới nhân loại chúng ta.

Nghe hắn vừa nói như vậy, sắc mặt của năm vị Hung Thú đều trở nên có chút khó coi, nhất là Xích Vương, hắn có khoảng thời gian dài phụ trách chăm sóc Thụy Thú, nhưng Thụy Thú rời đi, bọn hắn lại không một người biết.

Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nói:

- Nàng tiến vào thế giới loài người, dựa theo trí nhớ của ta, hóa thân thành thân ảnh xinh đẹp nhất trong nội tâm của ta, sau đó đi vào cuộc sống của ta. . .

Hắn bắt đầu từ lúc bản thân lần thứ nhất gặp mặt Vương Thu Nhi kể lại, lại thêm phần tình cảm khó khăn trắc trở giữa hắn và Đông Nhi, lần này, hắn giảng thuật vô cùng cẩn thận, bởi vì trong lúc vô tình, chính hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong phần trí nhớ này. Thu Nhi, Đông Nhi, hai bóng người không ngừng hiện lên trong đầu hắn, tất cả ký ức đều cực kỳ rõ ràng.

Năm vị Hung Thú vốn bởi vì sau đại chiến, ngoại trừ mệt mỏi ra thì đều tràn đầy phẫn nộ, nhưng mà, nghe Hoắc Vũ Hạo giảng thuật chuyện xưa, tâm tình của bọn hắn cũng dần dần bình phục lại, cho dù là Hùng Quân hung hãn nhất, cũng dần dần bị đưa vào trong chuyện xưa của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi.

Hoắc Vũ Hạo kể vô cùng nhập tâm, tại thời khắc này, hắn phảng phất mở rộng nội tâm, khi hắn nói qua thời điểm Đông Nhi vì mình mà lựa chọn tự sát trong Càn Khôn Nhật Nguyệt Cốc, dẫn đến kết quả phải ngủ say, Bích Cơ nhịn không được lên tiếng kinh hô, phảng phất cảm động lây. Khi hắn nói đến bản thân vì cứu ra Thu Nhi mà thiêu đốt Tinh Thần Hải, sau đó lại nhờ có Thu Nhi dùng phương thức hiến tế cứu trở về. Thần sắc của năm vị Hung Thú đều trở nên có chút ngốc trệ.

Trong số ngũ đại Hung Thú, cho dù là Xích Vương có tu vi yếu nhất, cũng đã sinh sống trên thế gian lâu đến hai mươi sáu vạn năm, bọn hắn tự nhiên nghe ra được, nhìn ra được, mỗi một câu nói của Hoắc Vũ Hạo đều tràn đầy chân thành tha thiết, tinh thần lực của hắn càng khuếch đại cố sự thê mỹ.

Thời điểm vừa biết Tam Nhãn Kim Nghê vậy mà vì nhân loại mà hiến tế, năm vị Hung Thú cơ hồ đều cho rằng là nhân loại lừa gạt nàng. Nhưng lúc này này bọn hắn mới hiểu được, trong đó lại có quá trình phức tạp như vậy.

Ở trong đó có lừa gạt sao? Có chăng chỉ là phần chân ái mà giới hồn thú rất khó lý giải của nhân loại.

Trong đôi mắt của Bích Cơ đã chảy ra nước mắt. Xích Vương thì nhíu mày trầm tư, Vạn Yêu Vương tựa hồ có chút mờ mịt, mà gương mặt của Hùng Quân lại căm phẫn. Ở trong mắt Thú Thần Đế Thiên, lại tràn đầy thất vọng mất mát. Mỗi một cái phản ứng đều không giống nhau, nhưng lại đều bị dẫn vào trong cố sự này!

- Thu Nhi, Thu Nhi. . .

Hoắc Vũ Hạo mím bờ môi thật chặt, lại không ngừng run rẩy. Bất luận như thế nào, Đông Nhi ít nhất còn sống, còn có thể nhớ nhung, nhưng Thu Nhi lại vĩnh viễn ra đi, ngay cả thi cốt đều không lưu lại.

Một phiến lá cây lớn chừng hai bàn tay đưa tới trước mặt hắn, trên lá cây có một gáo Sinh Mệnh Chi Thủy màu xanh ngọc trong vắt tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bích Cơ đồng dạng hai mắt đẫm lệ mông lung.

- Cảm ơn.

Tiếp nhận Sinh Mệnh Chi Thủy, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi uống vào, khí tức sinh mệnh dồi dào tràn đầy toàn thân, nhưng lại không làm giảm bớt được phần bi thương nồng đậm trong lòng hắn.

Đế Thiên thở dài một hơi, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:

- Không nghĩ tới, Thụy Thú đúng là vì vậy mà vong.

Bích Cơ cúi đầu nói:

- Nhưng không biết nguyên nhân vì sao, ta lại cảm thấy lựa chọn của nàng cũng không sai. Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng lại là một đoạn thời gian khiến tâm tình nàng dao động nhiều nhất trong đời.

Hùng Quân hừ một tiếng, nói:

- Nhân loại thật phức tạp. Nếu ưa thích thì lập tức đoạt tới giao phối là được.

Vạn Yêu Vương nhếch miệng, lên tiếng:

- Ngươi cũng chỉ biết giao phối, tình cảm nhân loại không biết tinh tế tỉ mỉ so với ngươi gấp bao nhiêu lần.

Cặp mắt của Hùng Quân trừng lớn một cái:

- Giao phối thì thế nào? Giao phối là thiên tính, lão tử không giao phối, như thế nào nối dõi tông đường, như thế nào phát triển Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta?

Vạn Yêu Vương hừ một tiếng, nhưng hiển nhiên có chút đắc tội không nổi gia hỏa này, không nói gì nữa.

Xích Vương lại không lên tiếng, cùng tứ đại hung thú còn lại so ra, địa vị của hắn phải thấp hơn không ít.

Đế Thiên lên tiếng:

- Thụy Thú đã chết, cũng không thể vãn hồi. Các ngươi cảm thấy hắn nói sự tình liên quan tới Hồn Linh thế nào?

Vạn Yêu Vương lên tiếng:

- Có mấy phần có thể tin, chí ít có Tuyết Nữ làm ví dụ. Nhưng mà, nếu như sau khi trở thành Hồn Linh lại mất đi thần trí, không phải cùng tử vong không khác gì sao? Tiểu gia hỏa, ngươi nắm chắc được bao nhiêu thành có thể để hồn thú chúng ta sau khi trở thành Hồn Linh còn bảo toàn thần trí?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ít nhất bảy thành trở lên. Lúc đó Tuyết Đế gặp tình huống đặc thù, lực lượng khổng lồ của nàng sắp nổ tung, nếu không phải do lão sư đến từ một thế giới khác của ta thiêu đốt Thần Thức của bản thân, ta cũng sớm đã chết rồi. Mà hồn thú thông thường cùng hồn sư nhân loại tiến hành dung hợp Hồn Linh thì loại tình huống này tự nhiên sẽ không xuất hiện, cho nên, ta có niềm tin rất lớn có thể thành công.

Hắn đây cũng không phải là nói ngoa, ở trên người hắn cũng không chỉ có một Hồn Linh là Tuyết Đế, Thiên Mộng Băng Tằm cũng là Hồn Linh a! Hơn nữa thần trí còn rất thanh tỉnh, lúc này đang trong Tinh Thần Hải của hắn không ngừng nguyền rủa năm vị Hung Thú trước mặt. Chỉ bất quá, Thiên Mộng ca lúc này cũng không dám lộ diện. Bằng không, Hoắc Vũ Hạo sẽ phải có đại phiền toái.

Bích Cơ lên tiếng:

- Ta cảm thấy có thể thử một lần, lần này đại chiến trở về, có không ít tộc nhân bị trọng thương, đã không phải còn khả năng trị liệu được nữa, chỉ có thể chờ đợi sinh mệnh trôi qua. Ta vừa rồi đã ra lệnh cho tộc nhân của ta đem chúng nó tụ tập cùng một chỗ, tập trung trị liệu. Nhưng có không ít đều chỉ có thể thể kéo dài sinh mệnh, tử vong chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như tiến hành thí nghiệm Hồn Linh, bọn hắn sẽ rất phù hợp.

Đế Thiên nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Tốt, lập tức tiến hành thử đi. Hoắc Vũ Hạo, hi vọng ngươi có thể thành công.

Hoắc Vũ Hạo lau nước mắt trên mặt, khẽ gật đầu, hắn nghe được phần hàn ý trong thanh âm của Đế Thiên. Cũng rất hiểu được, nếu như mình thất bại, sẽ có hậu quả như thế nào.

Nhưng lần này, bất luận là đối với nhân loại hay là đối với hồn thú mà nói, đều là cơ hội tuyệt hảo. Tinh thần lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều so với trước kia, khiến lòng tin của hắn cũng tăng lên không ít.

- Bích Cơ tiền bối, trước khi tiến hành chuyển hóa Hồn Linh, còn muốn phiền phức người tự mình đi thuyết phục hồn thú tham dự nghi thức. Thương thế của bọn nó đều bởi vì chúng ta nhân loại mà ra, khẳng định đối với nhân loại tràn đầy căm hận. Mà chuyển hóa Hồn Linh lại cần song phương tuyệt đối cam tâm tình nguyện mới có thể hoàn thành. Nếu không, một phương có chút không tình nguyện, lập tức sẽ gặp thất bại.

- Người nhất định phải trấn an được bọn hắn mới có khả năng thành công. Đồng thời, ta còn có cái đề nghị, ngoại trừ hồn thú tham dự qua chiến tranh bị thương nặng ra, có thể lại tìm một chút hồn thú có sinh mệnh sắp đi đến điểm dừng, cũng không có tham dự qua chiến tranh trước đó hay không? Thiên tính hồn thú vốn đơn thuần mà trực tiếp, ta sợ bọn hắn không cách nào tiêu tan cừu hận. Mà hồn thú đã sắp gặp tử vong, tin tưởng cảm xúc sẽ bình hòa hơn nhiều. Nếu là thí nghiệm, chúng ta nhất định phải cân nhắc đến nhiều loại khả năng.

Bích Cơ nhìn về phía Đế Thiên, Đế Thiên khẽ gật đầu, lên tiếng:

- Có thể, cứ dựa theo hắn nói chuẩn bị đi. Xích Vương, ngươi đi Sử Lai Khắc bên đó đưa tin, để bọn hắn ba ngày sau mang theo người tiến hành thí nghiệm đến biên giới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Hùng Quân nhếch miệng, lên tiếng:

- Bọn hắn dám đến sao?

Hoắc Vũ Hạo nhìn chằm chằm về phía hắn, lên tiếng:

- Hết thảy hợp tác đều phải xây dựng trên cơ sở song phương đều có thành ý. Lần thú triều này mang đến cho song phương vô số tử thương, nếu như không thể đè xuống phần cừu hận này, hết thảy đều sẽ không có tương lai.

Đế Thiên lạnh lùng nói:

- Hắn nói có chút đạo lý, các ngươi sau khi trở về, đều áp chế thủ hạ của bản thân cho ta. Chuyện này liên hệ đến tương lai của Tinh Đấu chúng ta, nếu có ai xảy ra sai sót, đừng trách ta không khách sáo. Mặc dù khoảng cách tới lần thứ chín thuế biến của ta thời gian chỉ còn hơn một vạn năm, nhưng các ngươi ai cho rằng hiện tại liền có thể muốn làm gì thì làm, đại khái có thể thử một chút.

Thời điểm hắn nói lời này, ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Hùng Quân. Mà Hùng Quân cường đại vậy mà có chút không ngẩng đầu lên được.

Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, luận sức chiến đấu trực tiếp, ngoại trừ Đế Thiên bên ngoài, người mạnh nhất chính là vị Ám Kim Khủng Trảo Hùng Vương này, Đế Thiên hiển nhiên là đang cảnh cáo hắn không nên vọng động.

Vạn Yêu Vương ở một bên lườm Hùng Quân một chút, trong ánh mắt rõ ràng có mấy phần khinh thường. Phương diện sức chiến đấu thì hắn tự hỏi không bằng Hùng Quân, nhưng hắn cũng không đem Hùng Quân đặt vào trong mắt, một gia hỏa trong đầu đều đầy bắp thịt thì có thể mãnh liệt đến mức nào? Coi như Đế Thiên chết đi khi thuế biến, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng sẽ không bị Hùng Quân khống chế. Đối với điểm này, Vạn Yêu Vương, Bích Cơ, Xích Vương cũng sớm đã có chỗ ước định.

Hùng Quân đối mặt uy áp của Đế Thiên đành phải cúi đầu, bất quá, sâu trong tròng mắt của hắn lại có mấy phần oán độc lóe lên.

Đế Thiên chuyển hướng Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Ngươi cứ lưu lại bên cạnh Sinh Mệnh Chi Thủy nghỉ ngơi đi. Các ngươi cũng trở về lãnh địa của mình đi, Bích Cơ, sự tình nắm chắc xử lý cho tốt.

- Vâng.

Bích Cơ đáp ứng một tiếng.

Tứ đại hung thú phân biệt rời đi, Đế Thiên nhìn Hoắc Vũ Hạo một chút, sau đó giống như toàn thân hoàn toàn không ảnh hưởng trôi nổi bay lên, bay về phía trung ương hồ nước do Sinh Mệnh Chi Thủy biến thành. Khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, càng tiếp cận Sinh Mệnh Chi Thủy, thân ảnh Đế Thiên vậy mà dần dần mờ nhạt, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment