Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 825

Ngày dịch: 03/09/2020 - HảiFull

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Thần Thú có thể giam giữ con, nhưng lại không thể hạn chế được con tự sát. Hắn không nỡ con chết, tự nhiên là không thể không để cho con rời đi.

Hắn cũng không đem chuyện Đế Thiên đưa cho hắn nghịch lân Hắc Long nói ra. Mâu thuẫn giữa Sử Lai Khắc và Tinh Đấu vừa mới có chỗ hòa hoãn, hắn không muốn sau khi bản thân rời đi lại trở nên phức tạp.

- Ta liền biết tiểu tử ngươi có biện pháp. Trở về liền tốt. Con đã tăng lên tới tu vi Hồn Thánh, lần này trở về, liền lưu lại Hải Thần Các tu luyện cho tốt đi. Sự tình Truyền Linh Tháp cũng xử lý không sai biệt lắm, nếu không có tình huống gì đặc biệt, ta sẽ không cho bọn hắn đến phiền con.

- Huyền lão, con có thể cùng người đơn độc nói vài câu không? Thật có lỗi, các vị trưởng lão.

Hoắc Vũ Hạo lần nữa hướng các trưởng lão còn lại hành lễ.

Chư vị trưởng lão trên mặt đều hiện lên vẻ mỉm cười thân thiện, nhao nhao hướng hắn gật đầu, quay người rời đi.

Ánh mắt Huyền lão khẽ nhúc nhích, đi đến trước bàn hội nghị ngồi xuống, sau đó chỉ về cái ghế bên cạnh, ra hiệu Hoắc Vũ Hạo cũng ngồi.

- Huyền lão.

Hoắc Vũ Hạo sau khi ngồi xuống, kêu một tiếng trầm thấp.

Huyền lão mỉm cười, lên tiếng:

- Nếu như con muốn hướng ta nhận lỗi, lập tức không cần. Sự tình thú triều cũng không thể hoàn toàn trách con, con là hài tử thông minh, cũng không cần để tâm vào chuyện vụn vặt. Thụy Thú chết đi chỉ là một cái mồi lửa mà thôi. Coi như nếu không có cái mồi lửa này, trong vòng mấy năm, chỉ sợ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng sẽ có hành động. Cho nên, con không cần phải tự trách cái gì. Huống chi, bởi vì có thí nghiệm Hồn Linh của con, mang cho học viện và thành Sử Lai Khắc thời cơ phát triển trước nay chưa từng có.

- Ta tin tưởng, không bao lâu nữa, thành Sử Lai Khắc chúng ta liền có thể trở thành một thành thị nổi danh nhất trên toàn đại lục, công lao của con không thể bỏ qua! Đến khi đó, lực ảnh hưởng của chúng ta đối với đại lục liền sẽ tăng cường hơn nhiều, cũng liền có thể làm được phần lớn sự tình trước đây không thể. Chúng ta lần này ngoại trừ gia tăng số lượng quân vệ thành ra, chủ yếu là khuếch trương học viện và Đường Môn bên đó. Hai phương diện này kiến thiết sẽ được đầu nhập rất nhiều nhân lực, tài lực, vật lực. Đối với sự phát triển của Đường Môn cũng sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn.

- Cảm ơn người.

Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, lên tiếng:

- Nhưng bất kể nói thế nào, nếu như không phải do con và Thu Nhi, thú triều cũng sẽ không tới sớm như vậy. Nếu như tiếp qua mấy năm, hồn đạo khí phát triển càng tốt hơn, thú triều coi như có đến, tổn thất cũng sẽ không lớn như vậy. Chuyện này, con không thể đổ cho người khác. Hơn nữa, người hẳn là biết được, vì cứu viện Sử Lai Khắc, con đã từng triệu hoán ra quân đội vong linh, phát động công kích về hướng thú triều.

Thời điểm nói ra lời này, một tầng sóng tinh thần nhu hòa từ trên người Hoắc Vũ Hạo xuất ra, đem hắn và Huyền lão bao phủ bên trong, ngăn cách âm thanh truyền ra ngoài.

Sắc mặt Huyền lão hơi đổi một chút, lão hiển nhiên không nghĩ tới, Hoắc Vũ Hạo sẽ chủ động đưa ra chuyện này.

- Vũ Hạo. Ta chỉ hy vọng con hiểu được một chuyện. Vô luận như thế nào, học viện đối với con cũng sẽ tín nhiệm vô điều kiện. Con cũng không cần có gánh nặng tâm lý. Tình huống lúc đó đặc thù, con cũng là vì cứu viện học viện mới làm như vậy. Hơn nữa nhằm vào chính là hồn thú.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Nhưng cái này cũng không thể thay đổi được thực tế con có được năng lực của tà hồn sư. Nhưng mà, Huyền lão, con có thể hướng người cam đoan, năng lực này cùng tà hồn sư không giống nhau. Con cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi nó.

Huyền lão nhìn vào Hoắc Vũ Hạo thật sâu. Trong lòng âm thầm tán thưởng, đứa nhỏ này quả nhiên là không phải bình thường!

Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nói:

- Năng lực này kỳ thật cũng không thuộc về phạm trù thế giới chúng ta, cho nên, nó kỳ thật cũng không phải là năng lực của tà hồn sư, mà là năng lực đến từ một Vị Diện khác. Nó và khế ước bình đẳng đều do con được truyền thụ từ lão sư ở thế giới đó.

Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục giấu diếm. Đem sự tình Y lão giảng thuật ra. Chuyện này cùng với câu chuyện hắn nói cho hồn thú có chỗ khác biệt, từ ban sơ dung hợp mảnh vỡ Thần Thức, cho đến càng về sau Y Lai Khắc Tư mang cho hắn đủ loại năng lực, Hoắc Vũ Hạo kể ra vô cùng kỹ càng.

Huyền lão nghe hắn giảng giải rất chăm chú, trên mặt thỉnh thoảng toát ra kinh sợ.

- Chính là bởi vì con và Hồn Linh Tuyết Đế dung hợp, lão sư hao hết lực lượng cuối cùng, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Vong Linh Ma Pháp và Vong Linh Bán Vị Diện của con đều do lão sư để lại. Không phải vạn bất đắc dĩ, con nhất định sẽ không vận dụng phần lực lượng này. Hơn nữa, vị lão sư này thi triển Vong Linh Ma Pháp là thông qua năng lượng thuộc tính ánh sáng, bởi vậy, bản thân liền sẽ không phụ thêm phần lớn năng lực tà ác.

Huyền lão lên tiếng:

- Đã như vậy, con càng không cần suy nghĩ nhiều cái gì. Bí mật này, ta sẽ vì con bảo tồn, đồng thời, cũng sẽ không để lại bất cứ ghi chép gì trong Hải Thần Các. Đúng như như lời con nói, trong tương lai tận lực không nên dùng phần lực lượng này là được.

Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, mỉm cười nói:

- Đem bí mật nói hết ra, tâm lý quả nhiên là dễ chịu hơn nhiều.

Huyền lão vỗ vỗ bờ vai của hắn, lên tiếng:

- Hài tử, ta hiểu con đang lo lắng cái gì. Kỳ thật, trong lòng ta đã từng xuất hiện khúc mắc. Nhưng mà, sau khi trở lại Hải Thần Các, phần khúc mắc này lập tức biến mất. Con biết tại sao không?

- Vì sao?

Hoắc Vũ Hạo hiếu kỳ hỏi.

Huyền lão lên tiếng:

- Bởi vì, con là người được Mục lão chọn trúng.

Nghe Huyền lão nhắc tới Mục lão, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo lập tức đỏ lên, mím môi, cố nén không để cho nước mắt trượt xuống.

Huyền lão mỉm cười nói:

- Hảo hài tử, con đã vì Sử Lai Khắc làm đủ nhiều. Con biết không? Thiểu Triết nửa tháng trước đi tìm ta, nói với ta, hắn muốn từ bỏ cơ hội kế thừa Các chủ. Trực tiếp để con trở thành người thừa kế, mà không phải người thừa kế cách đời.

- Cái gì?

Hoắc Vũ Hạo giật nảy cả mình, liền vội vàng khoát tay nói:

- Như vậy sao được, con còn nhỏ như thế, sao có thể trở thành Các chủ Hải Thần Các nổi đây?

Huyền lão mỉm cười, lên tiếng:

- Con đừng có gấp. Đề nghị của Thiểu Triết là rất có đạo lý. Lần này cùng Mục lão phối hợp, phong ấn Đế Thiên, mặc dù cuối cùng bị hắn lao ra ngoài. Nhưng thông qua đó, cũng làm cho ta có hiểu rõ khắc sâu hơn đối với lực lượng của cấp bậc Phong Hào Đấu La. Sau khi giải quyết xong tục sự, ta sẽ phải bắt đầu bế quan.

Hoắc Vũ Hạo ánh mắt sáng lên, lên tiếng:

- Huyền lão, ngài có cơ hội trùng kích tầng thứ đó sao?

Huyền lão ha ha cười nói:

- Đúng vậy! Cũng không uổng phí một phen khổ tâm của Mục lão.

- Thật sự là quá tốt.

Hoắc Vũ Hạo hưng phấn nói.

Tầng thứ đó tự nhiên là Cực Hạn Đấu La. Huyền lão hiện tại đã Phong Hào Đấu La cấp chín mươi tám, chỉ thiếu chút nữa là đến cực hạn của nhân loại. Mặc dù Cực Hạn Đấu La cũng có phân chia mạnh yếu, nhưng sau khi tiến vào cảnh giới này, học viện Sử Lai Khắc liền có thể lần nữa có được cường giả đứng đầu đại lục, đối với học viện và thành Sử Lai Khắc mà nói, đều là đại hảo sự.

Huyền lão mỉm cười nói:

- Nếu như ta có thể thành công, dựa theo tình huống của Cực Hạn Đấu La, ta đoán chừng ít nhất còn có thể sống thêm một trăm năm trở lên. Mặc dù ta sẽ không một mực đảm nhiệm vị trí Các chủ, nhưng ít ra tại vị mấy chục năm cũng là vấn đề không lớn. Đến khi đó, con cũng đã sớm trưởng thành. Với tình huống trước mắt của con, trong vòng mười năm, tất nhiên có thể tăng lên tới tầng thứ Phong Hào Đấu La, hai mươi năm trở thành Siêu Cấp Đấu La cũng là vấn đề không lớn. Lão phu liền giúp con kiên trì thêm một chút thời gian. Còn Thiểu Triết, bởi vì hồn linh phát triển, khiến hắn cũng có một chút tâm đắc, hắn đã đem sự vụ của hệ vũ hồn đều giao cho Mị Nhi, bản thân toàn tâm toàn ý đi bế quan. Từ bỏ kế thừa vị trí Các chủ, cũng liền tương đương với hắn buông xuống gánh nặng tâm lý lớn nhất, chuyện này với hắn mà nói là đại hảo sự. Thiểu Triết thiên phú tuyệt hảo, hi vọng lần bế quan này của hắn có thể có thu hoạch đi.

- Huyền lão, nhưng mà, sao con lại có thể trở thành Các chủ Hải Thần Các đây. Con. . .

Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói.

Huyền lão khoát tay áo, lên tiếng:

- Con bây giờ gấp làm gì? Ta cũng không nói lập tức để con đảm nhiệm. Con vẫn cứ cố gắng tăng cường bản thân đi. Về phần tương lai là ai đến kế thừa vị trí này, đến lúc đó lại nói là được. Con hôm nay tới tìm ta chỉ để mở rộng cửa lòng sao?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Con cũng là đến cáo biệt.

Nói ra hai chữ cáo biệt, đáy mắt của hắn không khỏi hiện lên một tia thương cảm.

- Cáo biệt? Con muốn đi?

Huyền lão hơi kinh hãi. Mặc dù hiện tại thực lực của Hoắc Vũ Hạo tăng lên tới Hồn Thánh, tinh thần lực cũng có được tiến bộ nhảy vọt, đã có được năng lực tự vệ. Nhưng mà, hắn đối với tương lai của học viện Sử Lai Khắc mà nói thật sự quá trọng yếu. Nếu có thể, Huyền lão đương nhiên không hy vọng hắn thoát ly tầm mắt của mình.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Con có vài sự tình muốn làm. Lần này, thời gian rời khỏi có thể sẽ hơi dài. Cho nên, cố ý hướng người đến cáo biệt.

Huyền lão trầm giọng nói:

- Nếu như con là vì sự tình triệu hồi ra đại quân Vong Linh, vậy thì không cần phải như thế. Ta đã nói qua, chuyện này dừng ở đây, sẽ không có ai bàn tán. Chúng ta vẫn sẽ vì con bảo mật.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói

- Không, không chỉ bởi vì cái này. Con còn có chút sự tình nhất định phải đi làm. Hơn nữa, con còn muốn nhanh đến xem Đông Nhi, nhìn xem nàng đã tỉnh lại chưa.

Nhắc tới Đông Nhi, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo lập tức trở nên có chút không giống như trước. Hắn ban đầu ở thời điểm Vương Thu Nhi hiến tế xong, nếu như có thể mà nói, sự tình đầu tiên muốn làm là đi xem Đông Nhi một chút! Đông Nhi đã ngủ say lâu như vậy, không biết tình huống như thế nào. Có thể nói, Vương Đông Nhi mặc dù ngủ say, nhưng nàng còn sống, là trụ cột tinh thần trong lòng Hoắc Vũ Hạo. Với hắn mà nói, không có cái gì so với Đông Nhi càng quan trọng hơn.

Huyền lão nghe hắn nói đến Vương Đông Nhi, cũng không nhịn được nhẹ gật đầu, đúng a! Cũng không thể không cho hắn đi xem Đông Nhi một chút.

Trên mặt toát ra vẻ mỉm cười, lên tiếng:

- Lão phu hiện tại thật lớn tuổi. Ngược lại là có chút không nỡ bỏ tên tiểu gia hỏa như con rời đi. Hơn nữa, mỗi lần con rời đi, đều muốn có thêm một chút sự tình, ta thật sợ lại phải nghe thêm tin tức xấu liên quan tới con.

Hoắc Vũ Hạo có chút lúng túng gãi đầu một cái, lên tiếng:

- Người yên tâm, lần này hẳn sẽ không có chuyện. Con hết thảy vẫn sẽ rất cẩn thận. Chờ sau khi con nhìn thấy Đông Nhi, nếu như Đông Nhi tỉnh, con lập tức mang nàng trở về, nếu như Đông Nhi còn không có tỉnh, con muốn. . .

Bình Luận (0)
Comment