Đấu La Đại Lục Ii (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 829

- A, a, còn nữa, ta mặc dù không rời đi nơi này, nhưng vẫn đại khái có thể đoán được địa phương của Lam Ngân Hoàng. Lam Ngân Hoàng tu vi mười vạn năm chỉ có ở khu vực trung tâm nhất của đại lục mới có thể có, các ngươi cố gắng đi tìm một chút là được.

Địa phương trung tâm nhất đại lục? Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người lập tức đều trở nên có chút cổ quái.

Cái gọi là địa phương trung tâm nhất đại lục không thể nghi ngờ là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bên trong sinh hoạt chủng loại hồn thú cũng nhiều nhất.

Chẳng lẽ nói, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có Lam Ngân Hoàng tồn tại sao?

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Hi vọng ngươi không gạt ta. Đã như vậy, tạm thời trước lưu ngươi ở chỗ này. Tiên thảo còn lại ta cũng chỉ mang đi một loại. Đúng rồi, U U, các ngươi nơi này có thứ gì có thể trợ giúp người bị hôn mê tỉnh lại hay không?

Thăm thẳm lập tức liên tục lay động cánh hoa to lớn của n1:

- Chuyện này thì không có. Hôn mê còn muốn phải xem hôn mê như thế nào. Thực vật chúng ta như thế nào biết cấu tạo thân thể của nhân loại các ngươi? Nếu như không phải trúng độc, ta liền không có biện pháp gì.

Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, lên tiếng:

- Thôi được, ta lần này trước hết lấy ít đồ mang đi.

Dứt lời, hắn quay người lại, lập tức đi về hướng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ trước đó một mực đang ở bên cạnh nhìn vào, lúc này lại tận lực giữ im lặng. Nó là e sợ mình bị Hoắc Vũ Hạo chú ý tới. Lần trước Hoắc Vũ Hạo tới đây đã khiến nó bị thương nặng, mà thương thế sau đó của hắn cũng từ nó mà ra. Lúc này vừa nhìn Hoắc Vũ Hạo đi về phía mình, bản thể như cải trắng của nó lập tức co vào sít sao.

- Ngươi, ngươi làm gì? Ta cũng không thích hợp với ngươi, ta là thuộc tính hỏa, đối với ngươi chẳng có tác dụng gì cả.

Âm thanh của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ rõ ràng có chút run rẩy.

Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:

- Ta đương nhiên biết ngươi đối với ta chẳng có tác dụng gì, ta chỉ tìm một chút đồ vật trên người ngươi. Hoặc là, ta đem ngươi nhổ tận gốc, trực tiếp mang đi. Hoặc là, ngươi đem nhựa cây của bản thân cho ta. Ta dùng để cứu người.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cả giận nói:

- Ngươi đây là đang cướp bóc!

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:

- Đúng, chính là cướp. Ngươi tốt nhất nên nhanh trả lời, sự kiên nhẫn của ta là có hạn. Đừng để ta nhớ lại chuyện không thoải mái năm đó.

Dứt lời, Vận Mệnh Nhãn trên trán hắn đã sáng lên, sóng tinh thần mãnh liệt càng trào ra ngoài như núi kêu biển gầm.

Mặc dù trên tu vi hồn lực, Hoắc Vũ Hạo vẫn là Hồn Thánh, nhưng muốn nói chiến lực chỉnh thể, tuyệt đối đã là tồn tại tương đương với cường giả Hồn Đấu La. Đối phó bất luận hồn thú thực vật mười vạn năm nơi này đều là vấn đề không lớn. Huống chi trên người hắn còn có đại sát khí Tuyết Nữ.

- Tốt, ta cho ngươi.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ bi phẫn kêu một tiếng. Ngay sau đó, một khối nhựa cây nóng rực nhỏ bằng móng tay từ trong hạch tâm của nó bay ra.

Hoắc Vũ Hạo ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn khối nhựa cây này một chút, lên tiếng:

- Lần trước ta nhớ được Tuyết Đế lấy được một khối cỡ nắm tay, ta còn cho ngươi lưu lại một nửa. Nhanh lấy, nếu không ta kêu Tuyết Đế ra ngoài, cùng ngươi nói chuyện.

Dứt lời, bạch quang lóe lên, Tuyết Nữ từ trong Vận Mệnh Nhãn chui ra. Nàng không để ý đến Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, mà bay thẳng đến bên trên Hàn Cực Băng Tuyền, lặng lẽ tự hành hấp thu Băng Nguyên Tố dồi dào. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo muốn, liền có thể thông qua Hàn Cực Băng Tuyền kích thích, hoàn toàn để Tuyết Đế tạm thời khôi phục ký ức.

- Cho, ta cho!

Nếu như Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ có răng, hiện tại nó nhất định đã cắn nát cả hàm.

Nhựa cây nóng bỏng to bằng nửa nắm đấm trẻ con bay ra từ hạch tâm tràn ngập cảm xúc không muốn của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.

Hoắc Vũ Hạo từ trong trữ vật hồn đạo khí của bản thân nhanh chóng lấy ra một hộp ngọc màu xanh lá, đem nhựa cây nóng cháy tiếp lấy. Nhiệt lưu nóng bỏng lúc này mới bị niêm phong.

Trong Độc Kinh của tiên tổ Đường Tam đã từng ghi chép phương pháp bảo tồn Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, muốn ngăn cản nhiệt độ của nó thì không được dùng đồ vật rét lạnh, nếu không sẽ dẫn phát nhiệt năng bạo tạc. Chỉ có ôn ngọc mới thích hợp nhất.

Hộp ôn ngọc của Hoắc Vũ Hạo là từ học viện Sử Lai Khắc bên đó làm ra. Khối sí giao này tự nhiên là hắn vì Mã Tiểu Đào chuẩn bị. Có sí giao trợ giúp Mã Tiểu Đào chiết xuất vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, lại thêm Cực Hạn Băng của hắn phụ trợ, hẳn là có thể đem tạp chất và tà khí trong Cực Hạn Hỏa của nàng loại bỏ.

Thu lấy nhựa cây, Hoắc Vũ Hạo cũng không tiếp tục để ý Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, một lần nữa trở lại trước mặt U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, lên tiếng:

- Chúng ta liền đi trước. Lần này ta chỉ cầm sí giao, nhưng không có động tới một gốc tiên thảo các ngươi. Cho nên, ta về sau còn có thể lấy sáu cây đi.

- Ngươi. . .

U U đã không biết nên nói cái gì cho phải, lại không dám nổi giận, sợ chọc giận Hoắc Vũ Hạo.

Ý định lúc đầu của Hoắc Vũ Hạo khi đến đấy là trực tiếp lấy đi sáu cây tiên thảo cho đồng bạn. Nhưng hôm nay tới đây, nghe được U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói biện pháp giải độc cho Đường Nhã, hắn lập tức cải biến chủ ý.

Không lấy đi đồ vật nơi này, cũng mang ý nghĩa tương lai hắn còn có thể lại đến, hơn nữa, tiên thảo nơi này đều là cực phẩm, nói không chừng lúc nào xem như cần tới. Lỡ như có đồng bạn bị thương cần một loại tiên thảo đặc biệt thì sao? Đến lúc đó lại đến lấy cũng không muộn. Dù sao, thực lực của đồng bạn đều đã là cực mạnh trong người đồng lứa, cũng không cần dùng thêm một gốc tiên thảo, giữ lại danh ngạch sáu cây tiên thảo, tương lai có thể dùng để cứu mạng.

Có ý nghĩ như vậy, hắn lần này cũng chỉ dự định lấy đi nhựa cây của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.

Bối Bối đạt được đáp án Lam Ngân Hoàng, lại tận mắt thấy U Hương Khỉ La Tiên Phẩm tồn tại, lúc này cũng tâm tình thật tốt. Ý nghĩa Đường Nhã có hi vọng khôi phục a! Tiếp xuống chính là muốn tìm Lam Ngân Hoàng, cùng đem Đường Nhã cứu về là được. Mặc dù vẫn như cũ gánh nặng đường xa, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có bất cứ cơ hội nào.

- Đại sư huynh, chúng ta đi thôi. Sau khi tìm được Lam Ngân Hoàng lại đến.

Hoắc Vũ Hạo nói với Bối Bối.

Bối Bối nhẹ gật đầu, mở ra hồn đạo khí phi hành sau lưng.

Đúng lúc này, đột nhiên hai thanh âm đồng thời vang lên:

- Khoan hãy đi.

Trong hai thanh âm này, có một rõ ràng là thuộc về U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, một thanh âm khác lại có chút lạnh như băng, từ phương hướng Hàn Cực Băng Tuyền bên đó truyền đến.

- A? Còn không nỡ lòng rời bỏ chúng ta sao?

Hoắc Vũ Hạo hướng Hàn Cực Băng Tuyền nhìn lại, phát ra âm thanh lạnh như băng cũng là một gốc thực vật, hơn nữa hắn lần trước đến đây đã từng thấy qua. Chính là Bát Giác Huyền Băng Thảo sinh trưởng ở vị trí hạch tâm của Hàn Cực Băng Tuyền. Cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ là một đôi oan gia đối đầu.

- U U, ngươi nói trước đi.

Bát Giác Huyền Băng Thảo chủ động nhượng bộ.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm phảng phất đã làm ra quyết tâm rất lớn, lên tiếng:

- Hoắc Vũ Hạo, ngươi khoan hãy đi. Ta cũng cho ngươi ít đồ.

- Đối với ta tốt như vậy?

Hoắc Vũ Hạo hiếu kỳ trở lại trước mặt nó.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lên tiếng:

- Ngươi dùng bình ngọc hứng lấy, sau đó phải bịt kín.

Dứt lời, một màn sương mù màu hồng nhạt lập tức bồng bềnh trên cánh hoa của nó.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng lấy ra một bình ngọc lớn cao chừng một thước, mở ra nắp bình.

Dưới sự khống chế của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, sương mù màu hồng nhạt trôi về hướng miệng bình, sau đó chậm rãi lắng đọng xuống, nhìn qua giống như phấn hoa.

Một lát sau, tất cả sương mù màu hồng nhạt đều nhẹ nhàng đi vào, bởi vì cái bình của Hoắc Vũ Hạo quá lớn, chỉ có thể đựng đầy đáy bình mà thôi.

- Cái này là phấn hoa của ngươi sao?

Hoắc Vũ Hạo hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hỏi.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm buồn bã nói:

- Đúng! Có hiệu quả cùng mùi thơm của bản thân ta. Có hoa phấn này, thời điểm ngươi cứu người cũng không cần lại đến chỗ này. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Lam Ngân Hoàng hỗ trợ là được. Cách sử dụng phấn hoa là dùng ngón tay nhúng một điểm, gảy vào không trung, như thế, trong phạm vi đường kính ít nhất ba mét có thể có được hương khí hiệu quả như bản thân ta trong một canh giờ liên tục.

Nó là sợ Hoắc Vũ Hạo, quả thực là không muốn lại nhìn thấy gia hỏa này. Cho nên mới nhịn đau đem phấn hoa của mình cống hiến ra ngoài.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Ta nhớ được ngươi còn có hạt châu. . . .

- Ngươi không nên quá phận! Ngươi tại sao cùng lần trước đến chênh lệch nhiều như thế? Ta nhớ được ngươi lần trước tới vẫn còn ôn hậu a!

U U cả giận nói.

Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:

- Kết quả của người quá ôn hậu, chính là ngay cả người yêu của mình cũng không bảo vệ được. Ta có thể không cần hạt châu của ngươi, nhưng phấn hoa thì lại cho thêm một chút. Ta dùng để cứu người, cũng coi là cho ngươi tích đức.

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nhịn đau lại phóng ra một chút phấn hoa:

- Không có thêm nữa, chỉ có chừng này.

- Tốt a, cảm tạ. Bát Giác Huyền Băng Thảo, ngươi lại có chuyện gì?

Hoắc Vũ Hạo cất kỹ phấn hoa, trực tiếp đưa cho Bối Bối, sau đó quay đầu hướng Bát Giác Huyền Băng Thảo hỏi.

Bát Giác Huyền Băng Thảo lạnh lùng nói:

- Ta muốn đi theo ngươi đi.

- A?

Hoắc Vũ Hạo một mặt kinh ngạc nhìn nó, khác với đám tiên thảo còn lại, đều đối với hắn e sợ tránh không kịp, đầu Bát Giác Huyền Băng Thảo này vậy mà chủ động yêu cầu cùng hắn đi, chuyện này quả thật hiếm thấy.

- Ngươi muốn theo ta đi? Nguyên nhân vì sao?

Hoắc Vũ Hạo hiếu kỳ hỏi.

Bát Giác Huyền Băng Thảo lên tiếng:

- Ngươi có thể cùng Tuyết Đế tiến hành dung hợp loại hình thái đó, ta hẳn là cũng đồng dạng có thể chứ. Ta là hồn thú mười vạn năm, cũng có thể giúp được ngươi. Ngươi cũng đem ta thay đổi thành cái bộ dáng đó đi.

Hoắc Vũ Hạo một mặt hoảng hốt nhìn vào Bát Giác Huyền Băng Thảo, tiếp tục hỏi:

- Nguyên nhân vì sao? Ngươi vô duyên vô cớ tại sao muốn trở thành hồn linh của ta?

Bát Giác Huyền Băng Thảo thản nhiên nói:

- Ta muốn rời khỏi nơi này, đi xem thế giới bên ngoài một chút. Ta đã ở chỗ này sinh hoạt quá lâu. Hơn nữa, ta có thể cảm giác được khí tức trên người ngươi, với ta mà nói, so với Hàn Cực Băng Tuyền càng tốt hơn.

- Cũng bởi vì chuyện này?

Hoắc Vũ Hạo hơi nghi hoặc một chút.

Bát Giác Huyền Băng Thảo lên tiếng:

- Lần trước Tuyết Đế xuất hiện đã từng nói với ta, đi theo ngươi, có khả năng đạt được vĩnh sinh. Lúc ấy ta còn không tin tưởng. Nhưng mà, lần này ngươi đến, mang theo khí tức Vận Mệnh Thần Thú, ngay cả Vận Mệnh Thần Thú cũng vì ngươi hiến tế, hơn nữa thực lực của ngươi lại tăng trưởng nhanh đến vậy. Tuyết Đế nói tựa hồ là đúng. Lưu lại nơi này, sớm muộn chỉ có thể trở thành thuốc bổ cho nhân loại các ngươi. Đi theo ngươi còn có cơ hội đạt được vĩnh sinh. Nơi này chỉ có cô tịch, coi như sống lâu hơn nữa, lại có được ý tứ gì đây? Ta muốn đi theo ngươi, cũng không tính là một trong sáu cây tiên thảo trong danh ngạch của ngươi, ta là chủ động. Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải giữ lại thần trí của ta. Nếu như ngươi có thể làm được, lập tức phát ra lời thề. Ta liền đi cùng ngươi.

Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này. Hắn vừa rồi đối với U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vừa lừa gạt lại thêm hù dọa, chủ yếu vẫn là vì biết được phương pháp cứu lấy Đường Nhã. Đối với mảnh bảo địa do tổ tiên Đường Tam lưu lại, hắn tuyệt sẽ không tuỳ tiện phá hoại.

Nhưng mà, hắn lại tuyệt đối không nghĩ tới, Bát Giác Huyền Băng Thảo thế mà chủ động lựa chọn hắn, còn muốn trở thành Hồn Linh của hắn. Chuyện này thật coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Đám hồn thú thực vật còn lại cũng cũng tràn đầy sự khó hiểu, nhất là Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, trên người nó tản ra cảm xúc, rõ ràng là đang cười nhạo Bát Giác Huyền Băng Thảo.

Hoắc Vũ Hạo đứng lên, đi đến trước mặt Bát Giác Huyền Băng Thảo, lên tiếng:

- Cùng ta dung hợp, ta quả thực có thể cho ngươi giữ lại thần trí không thành vấn đề. Thứ ngươi muốn cược, chính là ta có thể hay không trước khi tuổi thọ đi đến điểm dừng, xông phá ngăn trở của thế giới này, đạt được Thần vị. Đây chính là vĩnh sinh trong lời của Tuyết Đế. Ta không thể cam đoan tương lai nhất định làm được. Nhưng mà, ta có thể cam đoan với ngươi chính là, đi theo ta, ngươi sẽ thấy nhiều đặc sắc mà nơi này không có. Thần trí của ngươi nhất định sẽ được giữ lại, bao gồm cả năng lực của ngươi. Ngươi trước cân nhắc một chút, một khi trở thành hồn linh của ta, thì tương đương với từ bỏ bản thể chính ngươi, không có đường quay về.

- Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi thề đi.

Tính cách của Bát Giác Huyền Băng Thảo rất là lanh lẹ.

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Tốt, ta Hoắc Vũ Hạo thề, thời điểm cùng Bát Giác Huyền Băng Thảo ký kết khế ước bản mệnh bình đẳng, nhất định đem hết toàn lực bảo trụ thần trí của nó. Xác xuất thành công ít nhất chín mươi phần trăm trở lên. Nếu như có một câu nói ngoa, để cho ta chết bởi hàn băng, trọn đời không được siêu sinh.

Nghe xong lời thề của hắn, Bát Giác Huyền Băng Thảo lên tiếng:

- Rất tốt, ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết nên làm như thế nào.

Bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, tất cả hồn thú hệ thực vật đều chú ý tới Hoắc Vũ Hạo và Bát Giác Huyền Băng Thảo. Bọn hắn đều rất kỳ quái, nguyên nhân vì sao Bát Giác Huyền Băng Thảo muốn làm như vậy.

Hoắc Vũ Hạo ngay trước mặt đám hồn thú hệ thực vật, đem ý nghĩa cùng tác dụng của khế ước bình đẳng dung hợp hồn linh đơn giản giảng thuật một lần.

- Ta hiểu rồi. Ngươi chờ một chút.

Thân mình Bát Giác Huyền Băng Thảo tản mát ra ánh sáng màu băng lam, từng vòng màu vầng sáng băng lam theo gốc rễ cắm trong đất bùn chậm rãi phun trào hướng lên, hóa thành từng quầng sáng.

Bát giác thảo diệp vốn hết sức xinh đẹp dần dần biến thành bộ dáng lam thủy tinh, đặc biệt chói mắt, lóe ra ánh sáng mỹ lệ. Nhìn qua giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

- Nó điên rồi, nó thật muốn vứt bỏ hết thảy cùng tên nhân loại này rời đi. Bát Giác nó điên rồi.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ lẩm bẩm nói.

Cánh hoa khổng lồ của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng mở ra hoàn toàn, cảm thụ lấy động tác của Bát Giác Huyền Băng Thảo.

Thời gian không dài, từ vị trí hạch tâm nhất của Bát Giác Huyền Băng Thảo, một khối màu băng lam tinh thể hình thoi chậm rãi bay lên. Hai đầu cùng hai bên mũi nhọn của tinh thể hình thoi hết sức rõ ràng, nhưng ở trung ương mỗi một cạnh bên đều có một đường vân, tạo thành dáng vẻ hai đầu mũi nhọn tự nhiên. Hết thảy gom góp thành tám góc, quả nhiên không hổ là Bát Giác Huyền Băng Thảo, ngay cả ngưng tụ ra thứ đặc thù này đều có tới tám góc.

Trong nháy mắt khối tinh thể này xuất hiện, một cỗ hàn ý cực kỳ tinh khiết lập tức khuếch trương ra ngoài.

Cho dù là Hoắc Vũ Hạo có được vũ hồn Cực Hạn Băng, thời điểm cảm nhận được phần hàn khí này, linh hồn cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Bình Luận (0)
Comment