[Đấu La Đại Lục] Sakura Xuyên Không

Chương 1

Sakura mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, cố dụi dụi đôi mắt đau nhức, cảnh vật cuối cùng cũng hiện ra.

Gì thế này? Đây là nơi quái nào thế??

"Linh Nhi, tỉnh rồi sao? mau mau sửa soạn rồi theo trưởng thôn đi thức tỉnh vũ hồn đi thôi" tiếng người phụ nữ vang lên từ ngoài phòng bếp.

"dạ" Sakura theo bản năng trả lời.

Phải rồi, cô đến đây cũng đã được ba năm, phải mất gần một năm mới học xong ngôn ngữ nơi này, thế nhưng vẫn trông chờ được trở về konoha, nơi mà cô sinh sống trước đây.

Có lẽ nên buông bỏ thôi. Dù sao, cố gắng sống cho tốt là được rồi.

Trước đây, lúc vừa mới xuyên qua, cô còn rất hoảng hốt, cứ ngỡ mình đã chết rồi, thế nhưng vẫn còn sống không phải sao? May mắn, vẫn còn có chakra nên cô mới có thể tự an ủi chính mình.

Luyện tập suất ba năm, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, cô đã tiến bộ rất nhiều. Theo đó, cô biết được mình có đầy đủ các nguyên tố chakra, điều đó làm cô vui phát chết. Được rồi, luyện tập ba năm nay cũng không phải chỉ để trưng.

Trong suốt thời gian luyện tập, cô luân nhìn thấy một cậu bé bằng tuổi mình cũng đang luyện tập kĩ thuật gì đó, nhìn khá là ngầu.....
Khụ khụ, quay lại vấn đề chính. Nơi cô ở là thánh hồn thôn, nghe nói thôn có tên như vậy là vì nơi này đã từng sinh ra một vị hồn thánh, mà cũng không biết có mạnh không, nếu đánh nhau với tên đó không biết cô có thắng không nhỉ.......

Lại lạc đề. Ở đây, cô không có cha, chỉ có một người mẹ, bà ấy rất hiền nhưng đôi khi cũng rất nghiêm khắc trong việc quản giáo con cái. Nhớ lúc mới xuyên qua, không biết ngôn ngữ nơi này.....nghĩ đến mà thấy nhục hết biết, ba tuổi rồi mà không biết nói, thật đúng là mất mặt, nhưng cũng nhờ mẹ dạy lại mà chỉ mất gần một năm cô đã biết nói. Nếu không, chỉ có nước giả làm người câm quá.....

Mẹ cô làm nghề dệt vải, may vá. Tuy không được bao nhiêu nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống qua ngày.


Mà giác tỉnh vũ hồn là một nghi thức giác tỉnh mỗi năm diễn ra một lần, để xem ai có thể tu luyện sức mạnh, đại khái là như vậy.

Thông thường, những đứa trẻ tới sáu tuổi thì được đi tham gia, nếu thành công thì tiền đồ vô lượng, mà nếu không thành công thì cũng không sao, hành động thường ngày cũng sẽ dựa theo vũ hồn mà tốt hơn ở một phương diện nào đó.

Năm nay Sakura cũng đã sáu tuổi, một số tuổi phù hợp để tham gia nghi thức giác tỉnh vũ hồn.

Sakura nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi chiếc giường gỗ tồi tàn để đi chuẩn bị.

Lam Nhã Linh là tên của khối thân thể này, bất quá, bây giờ là của cô, là theo họ của mẹ, mẹ cô tên Lam Tư, một người phụ nữ bình thường.

Nghe nói vũ hồn là được truyền thừa từ cha mẹ, cô thực chả hi vọng bao nhiêu.

Sau khi chuẩn bị xong, Nhã Linh nhanh nhẹn đi ra ngoài, bên ngoài đã có một lão giả cùng với một cậu bé bằng tuổi cô.

"Kiệt Khắc gia gia, buổi sáng tốt lành" Sakura lên tiếng chào hỏi.

Lão Kiệt khắc là trưởng thôn, ông ấy là một người rất tốt, mọi người trong thôn rất tôn kính ông, ông chỉ gật đầu không nói, cũng không muốn đả kích cô bé này.

Vì sao nói đả kích? chính là.....

"bây giờ đã xế chiều rồi" Cậu bé bằng tuổi cô lúc này mới lên tiếng đả kích.


Sakura quay ra sau, nhìn mẹ mình đang mỉm cười híp mắt nhìn mình.

"mẹ à, mới xế chiều thôi sao?" Sakura run run khóe môi hỏi.

"haha, con thật là. Thôn trưởng, ngài đừng để ý, con bé thường hay ngủ trưa, cũng không phân biệt được đâu là ngày và đâu là đêm nữa rồi" mẹ cười gõ gõ vào đầu cô.

Sakura làm bộ kêu đau, xoa xoa đầu bĩu môi.

Lão Kiệt Khắc cũng cười, không nói gì.

Một lát sau ông mới lại lên tiếng.

"được rồi, chúng ta đi thôi" ông đứng dậy, quay lưng lại rồi rời đi.

"vâng, mẹ con đi nhé" cô chào mẹ một câu rồi đi theo lão Kiệt Khắc.

Dưới sự dẫn dắt của lão Kiệt Khắc, rất nhanh đã tới nơi.

Năm nay, trong thôn có chín đứa nhỏ là tiến hành nghi thức giác tỉnh, Sakura và Đường Tam đi theo lão Kiệt Khắc tới là hai người cuối cùng.

Khi tới nơi cũng chẳng có ai chú ý tới hai người, dù sao, một người là con của thợ rèn, suốt ngày lên núi lấy củi rồi luyện tập cái gì đó. Mà người còn lại là con của thợ may, cũng suốt ngày lên núi luyện tập, dù vậy, hai đứa nhỏ này lại chẳng hề chạm mặt nhau.


Cả hai nếu tính tuổi thật thì Đường Tam đã hơn ba mươi, Sakura hơn hai mươi rồi, cũng không điên mà đi chơi với mấy đứa thích khinh thường mình, hơn nữa còn nhỏ hơn mình rất nhiều.

Ngoại trừ chín đứa nhỏ và thôn trưởng ra thì trong phân điện vũ hồn điện đã có thêm một thanh niên nhìn qua hơn hai mươi tuổi, một thân trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, trước ngực, ở vị trí giữa có một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của những người trong vũ hồn điện.

Tuy nói là phân điện vũ hồn điện nhưng bất quá cũng chỉ là một gian mộc ốc lớn một chút mà thôi.

Trên ngực trái của hắn có một huy chương điêu khắc hình trường kiếm, trên huy trương có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi. Thôn trưởng dường như đối với hồn sư rất quen thuộc, số lượng ba thanh đại biểu cho hồn sư đệ tam đẳng xưng hào đại hồn sư, còn thanh trường kiếm đại biểu cho vị chấp sự đến từ vũ hồn điện này là một chiến hồn sư.

"người khỏe không, tôn kính chiến hồn đại sư, lần này lại làm phiền người rồi" lão Kiệt Khắc cung kính hướng người kia hành lễ, Sakura ở đằng sau bĩu môi.

Cũng chỉ là một chiến hồn sư cấp bậc đại hồn sư mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ!!

Và hiển nhiên, hành động này đã rơi vào trong mắt Đường Tam.

Vị chấp sự kia nhướn mày tỏ vẻ thản nhiên kiêu ngạo, hắn hơi khom người, xem như hành lễ :"thời gian của ta không nhiều lắm, bắt đầu đi"

Lão Kiệt Khắc nói :"tốt lắm, bọn nhỏ, vị này là chiến hồn đại sư đến từ Nặc Đinh thành. Kế tiếp, hắn sẽ dẫn các ngươi mở ra vũ hồn của mình. Các ngươi nhất định phải phối hợp thật tốt với đại sư tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh, gia gia kỳ vọng các ngươi có người có thể trở thành Hồn sư"

Người kia có chút không nhịn được nói :"được rồi, ngươi năm ngoái cũng nói mấy câu này. Trở thành hồn sư thực sự dễ dàng vậy sao? Ta đã đi qua sáu thôn trang, một người sở hữu hồn lực cũng không có. Cũng không có vũ hồn thích hợp"

Lão Kiệt Khắc trong mắt toát ra một tia buồn bã, thở dài nói :"đúng vậy, chỉ có các người kế thừa các tông môn mới có thể dễ dàng trở thành hồn sư. Chúng ta là những người bình thường, thực sự quá khó khăn" hắn lắc lắc đầu, quay người đi ra ngoài Vũ Hồn phân điện.

Người kia liếc nhìn về phía bọn nhỏ, hiển nhiên là đã làm nhiều lần tới quen rồi :"bọn nhỏ, xếp thành một hàng" đối với bọn nhỏ này, thái độ của hắn cũng ôn hòa, ấm áp hơn hẳn.

Chín đứa nhỏ xếp thành hàng dọc trước mặt hắn, đường tam đứng ở đầu bên trái, tiếp đến là Sakura.


Người kia mỉm cười nói :"ta gọi Tố Vân Đào, hai mươi sáu cấp đại hồn sư, là người dẫn đường của các ngươi. Bây giờ ta đối với các ngươi tiến hành vũ hồn giác tỉnh. Nhớ kỹ, bất luận phát sinh cái gì đều không nên sợ hãi"

Vừa nói, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của mình ở trên bàn, từ bên trong lấy ra hai cái đồ vật. Sáu tảng đá hình tròn màu đen thui, một quả cầu màu lam còn đang lóe sáng.

Tố Vân Đào để sáu tảng đá màu đen trên mặt đất, tạo ra một cái hình lục giác, sau đó bảo đứa thứ nhất bên phải đứng vào trong đó.

"không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ" vừa nói, con mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng bừng lên, trước ánh mắt kinh hãi của bọn trẻ, hắn khẽ quát một tiếng :"độc lang, phụ thể"

Một làn thanh quang nhàn nhạt từ giữa mi tâm của hắn phóng thích ra, theo vị trí mi tâm hướng lên, tiến vào phát kế nội.

Tố Vân Đào vốn là có mái tóc màu đen, từ khi thanh quang rót vào, lập tức biến thành màu xám, hơn nữa tóc cũng dài rất nhanh. Bộ lông cùng màu cũng xuất hiện trên hai tay hắn, mà thân thể hắn cũng bành trướng rất nhiều.

Trang phục của vũ hồn điện co dãn rất tốt, cũng không vì thân thể hắn bành trướng mà rách nát.

Con mắt Tố Vân Đào cũng đã biến thành màu xanh biếc, hai tay cũng lóe ra mười cái lợi trảo có hàn quang nhàn nhạt.

Hai vòng Hàn quang từ dưới chân hắn xoay tròn, không ngừng chuyển động từ dưới lên, một cái màu vàng còn cái còn lại màu trắng.

Cậu bé bị hắn gọi vào đứng giữa những tảng đá màu đen, nhìn thấy thân thể Tố Vân Đào xảy ra biến hóa, nhất thời hoảng sợ kêu "A" sợ hãi chạy trốn.

Tố Vân Đào trong mắt tỏa ra quang mang màu xanh, ánh mắt quả thật dọa người, một tay bắt được đứa nhỏ kia :"đừng nhúc nhích. Không cần sợ, là vũ hồn của ta, Độc Lang. Nếu sau này trong các ngươi có ai có thể trở thành một hồn sư thì cũng sẽ biết sử dụng sức mạnh tương tự"

Những đứa trẻ còn bình tĩnh duy nhất ở đây cũng chỉ còn lại Đường Tam và Sakura. So với sợ hãi, bọn họ càng tò mò hơn.

Đánh giá qua lại trên người Tố Vân Đào. Lần đầu tiên khiến Sakura và Đường Tam cảm thấy hứng thú với chức nghiệp hồn sư này. Có chút muốn biết vũ hồn của mình là gì.

Bình Luận (0)
Comment