Nhìn nét mặt mọi người lúc trắng lúc xanh, còn có cái cằm xém chút đập xuông đất, Nana chỉ bâng quơ đáp:
"Không phải, đây là sủng vật của ta." Cười híp mắt nghĩ nghĩ đấy là ta còn chưa lấy ra Lam Mỵ, bằng không, hì hì.
Rầm
Trên sân không biết tự bao giờ đã nhiều thêm tám pho tượng đá, giờ đây hoàn toàn là vỡ vụn.
"Ha ha ha sủng vật, có ý tứ, vậy ngươi hẳn phải có giới tử không gian đi, giới tử chứa được vật sống, quý hiếm lắm nha." Phất Lan Đức đã là không cười nổi rồi, còn không khống chế được khóe miệng giật giật.
Mã Hồng Tuấn nặng nề đứng từ dưới đất lên, một mặt mờ mịt hỏi:
"Vậy ngươi vũ hồn là cái gì? Thần thần bí bí cuối cùng lại là sủng vật, chẳng bằng phượng hoàng lão gia ta, chi bằng đưa ta nướng ăn, ta còn chưa ăn qua thịt lân mã đây."
"Ghê quá đi tên mập, ngươi đúng là tham ăn, phượng hoàng cái gì phượng hoàng, rõ là thảo gà."
"Tiện nhân, ngươi nói ai thảo gà, ta là phượng hoàng, lão gia ta đốt chết ngươi."
"Hai ngươi có thôi đi không." Lên tiếng là Đới Mộc Bạch, cũng chỉ có hắn mới đứng ra ngăn cản được hai tên ngốc đánh nhau, nói rồi lại chuyển hướng qua Nana:
"Ngươi là muốn vào học viện của chúng ta thì cũng phải chứng minh được năng lực của ngươi, báo danh đã qua một ngày, ta khuyên ngươi nên nghiêm túc lấy ra năng lực đủ để thuyết phục viện trưởng, nếu không thì đừng chơi đùa nữa."
"Được rồi, thật ra ta cũng nghĩ là không có đơn giản nhưng ta hoàn toàn tự tin.
Vũ hồn, xuất."
Tinh - dưới chân sáng lên màu bạc hoa văn, bên trên đồ án ánh sáng còn ẩn hiện biểu tượng hình cánh bướm nhìn qua ảo ảo xinh đẹp. Tay phải vẽ ra hình vòng cung trước mặt, lập tức một cây quyền trượng xuất hiện trong lòng bàn tay. Quyền trượng là màu bạc chủ đạo, phía dưới khảm bảo thạch màu lam bao quanh bởi những dây leo của hoa Linh Lan năm cánh, thân trượng lấp lánh thon dài chạy đến phía trên đầu trượng do bốn con bướm màu bạc tạo thành hình ôm lấy một viên bảo thạch màu xanh lục ở bên trong, tản mát ra lục quang khiến cho cây quyền trượng có cảm giác vô cùng thánh khiết.
"Là vũ hồn vẫn là binh khí?" Áo Tư Ca nghi hoặc hỏi.
"Vũ hồn của ta nha, nó tên Điệp Thần trượng, là hệ trị liệu, biến dị thêm khả năng ẩn dấu hồn lực bản thân, ta đoán cũng tương tự như chế tạo huyễn tượng đi, là lừa người thôi. Cái này lúc thức tỉnh vũ hồn chính ta còn giật mình đây, sau dung hợp hồn hoàn còn kinh ngạc phát hiện hồn hoàn cũng chẳng hiện ra, baba ta sợ không có học viện nào thu nhận ta, còn may biết đến học viện Sử Lai Khắc là nơi chỉ nhận "quái vật" ta mới mạnh dạn đến báo danh a." Làm bộ ảo não ôm quyền trượng, thực tế là che đi cái miệng đã biến dạng vì cố gắng nhịn cười, Nana cũng âm thầm khâm phục tài năng biên kịch của mình quá đi, rất thuyết phục haha.
"Còn có thể như vậy, ngươi đúng thật rất kỳ lạ, vậy bây giờ đẳng cấp hồn lực của ngươi là bao nhiêu, à quên mất, cái này không thể xác minh, vậy viện trưởng thầy xem." Đường Tam đối với Phất Lan Đức làm cái dấu tay xin mời.
"Hừ, trị liệu quyền trượng cũng vô dụng, đã qua thời gian báo danh, ta không nhận."
Quá đáng, vẻ mặt kia rõ ràng là đang làm khó mình, được lắm - Nana trong lòng thầm cắn cái khăn tay, là ông ép ta nha.
Ngay lúc Phất Lan Đức vừa quay lưng đi, một đám dây leo lấy ông ta làm trung tâm từ xung quanh bất ngờ tập kích đi lên, dây leo thân là màu xanh lục, bề ngang chỉ to bằng hai ngón tay nhưng phi thường dẻo dai chắc chắn. Không có lấy một tia hồn lực dao động, không một điềm báo trước, dây leo bao vây trói chặt Phất Lan Đức, cùng lúc trên thân nở rộ vô vàn đóa hoa nhỏ, chẳng phải là Linh Lan hoa sao.
Linh Lan hữu độc vô hữu giải
Hoa khai hoa hạ tái tâm can!
Linh Lan hoa, gọi là hoa nhưng thuộc họ dây leo, sinh trưởng khó khăn, số lượng ít ỏi, chỉ vào lúc trăng tròn mới nở hoa, hoa năm cánh trắng nhỏ gọn nắm trong lòng bàn tay, nhị hoa màu lam chứa độc tố, người trúng phải sẽ cảm thấy toàn thân tê dại, mất khả năng suy nghĩ hành động, không có thuốc giải, lâu dần tim sẽ ngừng đập mà chết.
Cho dù là hồn thánh Phất Lan Đức trong trạng thái không hề phòng bị cũng không thể tránh khỏi trúng chiêu, khi nhìn thấy hoa nở đã là không kịp phóng thích hồn lực hộ thân, và tự nhiên trở thành nạn nhân, chỉ có ánh mắt đến giờ vẫn thanh minh chằm chằm nhìn Nana kinh ngạc như muốn trách vấn: Ngươi đang làm cái gì?
Những người khác không trúng độc mà lại như ngây ngốc rồi, đứng im phăng phắc nhìn "cái kén" viện trưởng ở trước mặt, không khí trở nên lặng ngắt đến nỗi chỉ nghe tiếng gió thổi vù qua.
Khổ chủ đang bất lực trước sự dày vò của Linh Lan hoa, tên đầu sỏ gây tội lại là ung dung bộ dáng, nhún vai thản nhiên nói: "Ta đây không phải đang chứng minh bản thân, viện trưởng ngài thấy sao? Có phải hồn lực biến mất, đầu cảm thấy choáng nặng nề, hay là vẫn bình thường đi, dù sao ngài cũng là hồn thánh trên cấp 70 mà."
"Cô ta không muốn sống nữa sao, không nhìn thấy ánh mắt viện trưởng muốn giết người?"
"Không hiểu sao ta cảm thấy sau này viện trưởng là gặp phiền phức rồi, thú vị." Khẽ vuốt cằm, Đới Mộc Bạch đáp lại Áo Tư Ca.
Toàn thể: "..."
Nhìn thấy Phất Lan Đức sắp hôn mê đến nơi, Nana trong lòng kêu không xong, đùa quá trớn rồi. Thành thành thật thật đi tới, vung nhẹ quyền trượng, một con bướm do vô số điểm sáng màu lục tạo thành bay ra, nó đập đôi cánh mỏng bay xung quanh Phất Lan Đức, những điểm sáng rơi xuống trên người, lúc bươm bướm biến mất cũng là lúc Phất Lan Đức hồi phục hoàn toàn.