Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 59

Bảy người trước tìm một nhà ăn, sau khi ăn tối xong thì bắt đầu tham quan Thiên Đấu thành.

Thiên Đấu thành không hổ là thủ đô của đế quốc, vô cùng rộng lớn và sầm uất. Bảy người đi đã qua hai con đường lớn, cửa hàng ăn vặt đều đã thử hết, bốn nữ cũng mua được nhiều món đồ nhỏ xinh cho mình. Nana mua một chiếc nơ màu hồng đính đá Rubi màu lam để cài lên áo thay cho cái nơ đã vứt, dù sao cái kia cũng do người khác mua, Nana vẫn thích dùng đồ của mình hơn.

Thấy có cửa hàng bán kẹo đường, Nana lập tức tới mua cho tiểu Tuyết, tiểu Tuyết được ra ngoài rất thích thú nhưng đang ăn dở thì đột nhiên nó khịt mũi đánh mùi, hốt hoảng chạy đi. Nana vô cùng kinh ngạc, tiểu Tuyết là sủng vật của cô, nó làm sao dám rời đi khi cô chưa ra lệnh.

"Tiểu Tuyết có gì đó không đúng. Mọi người, chúng ta đi xem xem."

Sáu người cũng không nói hai lời, theo Nana đi tìm tiểu Tuyết. Từ đường lớn đã đi sâu vào trong một hẻm nhỏ vắng tanh, xung quanh rất tối, Đường Tam đi ở phía trước cảm nhận được gì đó liền ra hiệu cho mọi người dừng lại.

"Hồng Tuấn, cho chút lửa nào."

Có Mã Hồng Tuấn thắp sáng, Đường Tam nhìn xuống thứ mà hắn đã dẫm lên không khỏi giật mình.

"Là máu, nhưng không phải máu người."

"Không lẽ là tiểu Tuyết gặp chuyện. Tam ca, chúng ta phải nhanh lên." Nana hoảng sợ, tiểu Tuyết không thể xảy ra chuyện được.

Bảy người cước bộ nhanh hơn, càng đi sâu vết máu càng nhiều và dày đặc. Tiểu Tuyết một bộ lông trắng dính máu đang đứng trên một cái lồng lớn, Nana ngay tức thì phóng tới, tiểu Tuyết không bị thương, nó dùng chân nhỏ chỉ vào cái lồng.

Sáu người khác cũng đã đến, bảy người nhìn nhau rồi cùng kéo tấm màn ra, ai nấy đều kinh hoảng lập tức đưa tay che miệng để không phải hét lên.

Nana giọng nói đã run ồm ồm vì tức giận.

"Thật độc ác, chuyện này nhất định là do hồn sư làm, người thường không thể đánh hồn thú thành ra như vậy."

"Tiểu Tuyết là đánh hơi được mùi của đồng loại nên mới hốt hoảng chạy đi tìm." Vinh Vinh đã hiểu ra, cô cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Nằm trong chiếc lồng không gì khác chính là một con Tuyết Hồ tu vi tầm 2000 năm, toàn thân bộ lông trắng đã bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt vô hồn chỉ còn một hơi thở thoi thóp. Thân nó bị một chiếc vòng chụp kín lại, nhìn rất giống hồn kĩ của một hồn sư hệ khống chế. Nana ngay tức khắc phóng hồn kĩ chữa thương cho con hồn thú tội nghiệp nhưng vẫn chưa tìm được cách phá vòng giam. Tuyết Hồ cảm nhận được thương tích đã lành, ánh mắt linh động mà nhìn tiểu Tuyết trên vai Nana. Tiểu Tuyết hiểu, chạy xuống bước vào phía trong.

"Mọi người, đây, đây là cái gì vậy?" Áo Tư Ca đã không tin vào mắt mình nữa.

Tất cả lập tức tới xem, theo hướng tiểu Tuyết đi vào họ nhìn thấy rất nhiều chiếc lồng khác, đều bị bịt kín, dưới đất còn có vết máu lan đến, chắc chắn trong đó cũng là hồn thú. Tiểu Vũ vô cùng phẫn nộ, hai tay đã nắm chặt hết mức run rẩy, Đường Tam nhanh chóng nắm lấy tay an ủi cô.

Đang lúc định tới chỗ sâu xem thì họ bất ngờ nghe được tiếng bước chân, tất cả lập tức cảnh giác, vội phủ lại cái lồng giam Tuyết Hồ. Nana tập trung mọi người vào một góc tối rồi phóng thích Điệp Thần Bảo Hộ. Dù có là gì thì trước phòng ngự bảo toàn tính mạng mới được, may mắn không ai cảm nhận được hồn lực của Nana. Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Từ bên trong phòng hộ họ nghe được ba tên nam tử trung niên nói chuyện, chúng mặt mũi đều có vết sẹo trông rất hung dữ.

"Nhị ca, con Tuyết Hồ này đã có người đặt mua."

"Tốt, ngày mai liên lạc, chúng ta giao hàng."

"Đại ca nói hắn đang săn một con Tuyết Ưng, rất hiếm, thích hợp cho hồn sư loại điểu còn có hồn sư hệ băng. Chắc chắn rất đáng tiền."

"Khà khà, xem ra chúng ta lại phát tài rồi."

"Vậy tam ca, mấy con hồn thú phía trong kia thì sao?" Tên nam tử nhỏ nhất trong ba người giờ mới lên tiếng.

Tên tam ca ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía trong rồi nói:

"Đám hồn thú vô dụng này, đã lâu không ai hỏi tới. Ngày kia đem vào rừng giết đi, tránh gây ra động tĩnh."

"Vâng, tam ca. À tam ca, đại ca cũng nói hắn đã tấn cấp hồn đế rồi đấy. Hắn là người tấn cấp nhanh nhất trong chúng ta, lỡ như, hắn lật lọng phủi ơn với chúng ta thì sao?"

Tên nhị ca tức giận:

"Cái gì? Hắn đã là hồn đế? Khốn kiếp, ta còn kém hai cấp nữa mới có thể."

"Nhị ca yên tâm đi, đệ và tứ đệ cũng là hồn vương. Ba người chúng ta còn sợ không đánh lại tên hồn đế mới nổi sao?"

Tên nhị ca vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi cười lớn.

"Đúng vậy, cũng chỉ có ba người chúng ta tin tưởng nhau. Nào, các hảo huynh đệ, nhị ca mời các ngươi đi Túy Tiên Các."

"Nhị ca thật chu đáo, đi mau thôi."

Đợi ba tên đó đi rồi, mọi người cẩn thận bước ra. Tiểu Vũ tức giận đến cắn môi bật ra máu.

"Đám người độc ác này, bọn chúng dám buôn bán hồn thú."

"Bình tĩnh đi, chúng ta phát hiện cũng không phải quá muộn. Chúng nói ngày kia mới thủ tiêu, chúng ta còn có thời gian." Nana đến bên Tiểu Vũ động viên cô.

Mọi người vì sợ vì giận mà không thể nói gì nữa. Đường Tam lặng một chút rồi phân tích cụ thể vấn đề họ gặp phải.

"Trước mắt theo thông tin bọn chúng có bốn người, ba tên hồn vương, một tên hồn đế. Chúng ta khả năng đánh không lại. Chúng làm sao để liên lạc với nhau và bọn mua hàng? Còn có phải vận chuyển số hồn thú này đi như thế nào? Không biết hồn kĩ giam chúng có khả năng cảm ứng của hồn sư không? Nếu manh động chúng ta không thể cứu được mà còn có thể mất mạng."

"Dụ chúng vào rừng, ta sẽ để Lam Mỵ nhai sống, báo thù cho hồn thú bị hại." Nana thật giận dữ, bọn chúng làm người có thể tàn nhẫn đến mức ấy sao.

Đường Tam lắc đầu.

"Thần thú quá chói sáng, nếu bị phát hiện ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Cũng không thể giải quyết triệt để. Biết đâu còn có nhiều bọn buôn khác?"

Áo Tư Ca rối rắm hỏi:

"Vậy giờ làm sao mới được?"

"Không phải bọn chúng nói mai sẽ giao hàng sao? Trước chúng ta phải lấy được bằng chứng bọn chúng buôn bán hồn thú và báo cho bên đội chấp pháp hoàng gia để họ xử lí và quản lí thương nhân chặt chẽ hơn. Sau đó bắt giữ ba tên kia dụ tên hồn đế ra, còn lại hồn thú thì chúng ta sẽ thả khi giải quyết xong hai chuyện kia." Đường Tam đã nhanh chóng ra đối sách, có hắn mọi người thật an tâm.

"Bọn hắn là hồn vương đó Tam ca, ba tên hồn vương." Vinh Vinh lo lắng nói.

"Hồn vương? Chẳng phải chúng ta cũng có một thiên tài hồn đế sao?"

Nghe Đường Tam, cả mấy người đều nhìn Nana. Nana ngơ ngác, lúc sau lại ra sức lắc đầu nguầy nguậy.

"Không đâu, ta mới không đi nhờ hắn."
Bình Luận (0)
Comment