Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 7

Sau bữa ăn tối, Nana đã chạy ngay về căn phòng được chuẩn bị trước cho mình và ngủ một mạch tới sáng, cho tới khi Tiểu Vũ lay cô dậy:

"Nana, dậy mau, viện trưởng sắp tới rồi đó."

"Ùm, Tiểu Vũ? Trời sáng rồi sao, oáp, buồn ngủ quá!"

Vốn định nằm trở lại trên giường nhưng trước sự lôi kéo của Tiểu Vũ, Nana cũng phải bật dậy chuẩn bị đi ra trước sân học viện đã được làm lại bằng phẳng. Mọi người tập trung cũng đầy đủ, rất nhanh viện trưởng liền đến:

"Áo Tư Ca đâu, lại ngủ nướng à? Mau gọi nó dậy, hôm nay không có nó là không học được."

Ôi xong rồi! Hầu hết mọi người đều đoán được ý viện trưởng là gì. Đang lo lắng thì nghe thấy tiếng của Áo Tư Ca đang chạy đến với vẻ mặt vừa hớn hở vừa đê tiện, thật muốn đánh cho mấy cái.

"Tốt, hôm nay bài học của các ngươi là: Ăn đậu hủ của Áo Tư Ca."

Cái gì? Mặc dù là đã biết trước nhưng khi nghe đến lời của Phất Lan Đức, mọi người vẫn không khỏi giật mình. Vì sao? Vì đậu hủ thật sự quá thối. Còn có, tại sao Áo Tư Ca lại bị gọi là tiện nhân? Một phần do tính cách tưng tửng của hắn, còn lại cũng là do hồn kỹ cùng thủ thuật hồn chú mà ra, như lúc này đây.

Áo Tư Ca hai bàn tay xòe rộng, ngón cái ngón trỏ gập vào nhau, miệng đọc thần chú:

"Đậu hủ xinh xinh mềm mềm! Ai ăn trước nào."

Toàn trường: "..."

Trừ Nana ở ngoài, tất cả đều rất kinh ngạc khi thấy người đầu tiên dũng cảm bước lên chính là Ninh Vinh Vinh, có điều bộ dáng hùng hổ cắn xé miếng đậu hủ đó thật dọa Áo Tư Ca nhảy dựng, lần lượt dù muốn hay không mọi người đều phải ăn đậu hủ thối đặc biệt của hắn.

"Hửm? Áo Tư Ca, đậu hủ của ngươi không giống bình thường? Ngươi cấp 30 rồi?" Phất Lan Đức thốt lên - Đậu hủ có thể bổ sung hồn lực cho hồn sư, nhưng hôm nay lại đặc biệt bổ trợ mạnh hơn.

"Vâng viện trưởng, em đang muốn nói cái này." Trông rất tự hào a.

Mọi người cũng rất vui mừng cho hắn, thực vật hệ vũ hồn rất khó tu luyện, Áo Tư Ca mới 14 tuổi đã là hồn tôn cấp 30, hắn đúng là thiên tài.

"Rất tốt, mọi người quay về chuẩn bị đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ vì Áo Tư Ca giúp hắn thu thập hồn hoàn. Địa điểm: Rừng Tinh Đấu."

Rừng Tinh Đấu là một khu rừng tự nhiên rộng lớn có rất nhiều chủng loại hồn thú sinh sống, làm người run rẩy trong đó còn có thập vạn niên hồn thú - hồn thú sản xuất hồn hoàn màu đỏ mà hồn sư nào cũng ao ước. Nana bất giác nhìn sang Tiểu Vũ, trong lòng không biết nghĩ cái gì!

Xuất phát từ Sử Lai Khắc đến rừng Tinh Đấu phải đi qua thôn trang, Triệu Vô Cực - Hồn thánh trên cấp 70 đã đang ở đó chờ để hỗ trợ. Đường đến thôn trang do Đới Mộc Bạch dẫn đội, mọi người dưới sự bổ trợ hồn lực từ đậu hủ của Áo Tư Ca phải cấp tốc đến địa điểm trước khi trời tối.

"Ha, mệt quá!" Mặc dù có năng lực nhưng thể lực của Nana vẫn không cách nào sánh bằng những hồn sư chân chính này.

"Ngươi không sao chứ?" Đới Mộc Bạch quan tâm hỏi, thân là người dẫn đội cũng là người lớn tuổi nhất trong nhóm, Đới lão đại luôn chú ý tình trạng của các thành viên.

"Không sao đâu lão đại, ta ổn, chỉ là lười vận động tay chân có chút mỏi."

"Được, chúng ta tới rồi." Đường Tam thông báo cho mọi người.

"Lần đầu được thấy cảnh sinh hoạt ban đêm ở đây, thật náo nhiệt a." Nói câu này không ai khác chính là Nana.

Đi một lúc không thấy người hướng dẫn, Áo Tư Ca nghi hoặc hỏi:

"Rừng Tinh Đấu lớn như vậy, lão đại sẽ không đi nhầm chứ?"

"Đừng có mà nghi ngờ ta!" Đới Mộc Bạch trông rất tức giận.

"Không lẽ thầy chơi ẩn núp!"

Bất ngờ xuất hiện sau lưng Tiểu Vũ, Triệu Vô Cực không hài lòng nói:

"Đến muộn năm phút còn lèm bèm à, đám nhóc các ngươi khi về ta sẽ xử phạt. Học viện đã sắp xếp chỗ ở, sáng mai sẽ vào rừng, giờ thì đi thôi."

Tiểu Vũ ở phía sau thì thầm với Nana:

"Ngươi có thấy thầy Triệu hôm nay có gì khác không?"

"Ta đã gặp thầy Triệu đâu, đây là lần đầu tiên mà." Giả vờ không biết chuyện gì Nana trả lời.

"Ừm đúng nha, từ hôm qua ngươi tới vẫn không gặp qua thầy Triệu đây."

"Nhưng biết đâu, là bị đánh đấy hì hì!"

Hành động của Nana làm Tiểu Vũ cùng Đường Tam ở bên cạnh Tiểu Vũ lấy làm kì quái. Đúng vậy, Nana là biết vì lúc báo danh Đường Tam bị Triệu Vô Cực làm khó dễ, cha Đường Tam đã giáo huấn hắn ngay đêm đó, cho nên giờ Triệu Vô Cực mới có cái tâm trạng khó chịu e ngại như bây giờ.

Tìm được một nhà hàng để chuẩn bị ăn tối, cả nhóm tám người ngồi vào bàn chuẩn bị gọi món thì ầm ầm cánh cửa chính của nhà hàng bị người ta đạp mạnh đập vào tường. Xuất hiện ở cửa là một nhóm người trông có vẻ rất kiêu ngạo, thầy Triệu đã đi đâu không thấy, xem ra lại sắp có phiền phức.
Bình Luận (0)
Comment