Con gái đi cả đêm không về, nhưng nhờ có cuộc điện thoại của Trương Nhu, Khổng Tú Dung cũng không tra hỏi gì nhiều. Bà ta hình như rất có hứng
thú với Trương Nhu, lúc Giản Tư giúp bà lau người, bà bất ngờ cất lời
khen ngợi chị: “Tối qua Phó giám đốc Trương gọi điện về nhà, lời lẽ rất
lịch sự. Cô ấy vừa trẻ trung vừa thành đạt, tính tình lại tốt, Chính
Lương đúng là có phúc ba đời.” Nghe mẹ khen ngợi Trương Nhu, Giản Tư
cũng rất vui, “Vâng ạ, chị ấy luôn nhiệt tình chỉ bảo con, con vừa ra
trường nhiều thứ còn chưa hiểu chị ấy rất rộng lượng.”
Khổng Tú
Dung gật đầu, “Vừa mới ra trường, con… gặp được cấp trên cùng là nữ
giới, đó là điều tốt.” Mặc dù lời nói có hàm ý, nhưng ít ra không đến
nỗi làm tổn thương người khác, “Ngày cưới của cô ấy và Chính Lương đã
định chưa?”
“Tháng Mười này họ tổ chức mẹ ạ, hai hôm nữa chị ấy
sẽ nghỉ phép. Công việc chị ấy cũng đã bàn giao xong, văn phòng đang
tranh thủ tu sửa, con định sẽ giúp chị ấy lo mấy việc lặt vặt chuẩn bị
hôn lễ. Trước đây Chính Lương đã giúp con rất nhiều, con chẳng có gì để
báo đáp anh ấy cả, lần này giúp gì con sẽ giúp vậy.”
Khổng Tú
Dung gật đầu, “Nên như thế.” rồi bà thở dài, “Đến Chính Lương cũng kết
hôn rồi, con… không biết trên đời này còn có ai không chê trách quá khứ
của con, không dè bỉu bà mẹ bệnh tật này, chịu lấy con không nữa!” Giản
Tư chau mày, bưng chậu nước đi ra, cô biết nếu nói tiếp kiểu gì mẹ cũng
sẽ nhắc lại chuyện xưa. Cô hứng nước rửa chậu, khẽ mím môi, Hề Thành Hạo nói năm năm nay anh không quên được cô, thật nực cười, cứ cách vài hôm
cô lại nghe mẹ nhắc tên anh, nhiếc móc chuyện hoang đường ngày xưa, dưới sự chỉ trích không ngừng của mẹ, lửa lòng trong cô đã tắt ngấm.
Hiếm khi Trương Nhu lại đến công ty sớm hơn cô, Giản Tư nhận ra ánh mắt của
chị có chút khác thường, hình như chị đang hoài nghi.
“Hôm qua…” Trương Nhu không phải là người ấp a ấp úng, lúc đầu chị định hỏi loanh
quanh một vòng, nhưng thấy thần sắc bình thản của Giản Tư, chị cảm thấy
mình đã lo xa quá, không ngờ Hề Kỷ Hằng cũng có lúc tưởng bở như ai. “Có phải em đã có bạn trai rồi không?”
Giản Tư lắc đầu, cô biết tại sao Trương Nhu lại hỏi câu này. Một mặt Trương Nhu cảm thấy nếu cô
thích Hề Kỷ Hằng thì sẽ tự làm tổn thương mình, hơn nữa một trợ lý nhỏ
mà đem lòng say mê ông chủ thì thật không có “chừng mực”. Nhưng khi nghe cô kiên quyết từ chối Hề thiếu gia, Trương Nhu lại cảm thấy không thể
hiểu nổi, bởi vì điều kiện các mặt của Hề Kỷ Hằng đều rất xuất sắc, một
cô gái trẻ không thích anh ta quả là rất kì quái.
Thấy cô lắc
đầu, Trương Nhu nhăn mày, chị đã hỏi Chính Lương, anh nói cô chưa có bạn trai. Lúc đó chị nghĩ một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ như Giản Tư mà không có bạn trai suốt bốn năm đại học thì thật kì lạ, Chính Lương giải thích rằng mẹ cô nằm liệt giường, cô phải tranh thủ thời gian đi làm thêm
kiếm chút đỉnh, không có lòng dạ nào yêu đương, chị cảm thấy lý do này
tương đối hợp lý. Nhưng mà, Giản Tư đang trong cái tuổi dễ dàng mê đắm
những công tử hào hoa có tiền có sắc như Hề Kỷ Hằng, không ngờ cô lại
không chút động lòng, cương quyết từ chối đến mức khó hiểu.
“Tại sao không động lòng một chút nào vậy? Chẳng nhẽ em không thích kiểu con trai như Hề Kỷ Hằng sao?”
Giản Tư mỉm cưới lắc đầu, “Có nhiều chuyện bày ra rõ như ban ngày, em và anh ta là người của hai thế giới, si tâm cuồng vọng…” một cụm từ quá đỗi
quen thuộc, cô chớp mắt một cái, “Kết cục chỉ có mình đen đủi.”
Trương Nhu không nói nữa, im lặng hồi lâu chị mới ho một tiếng áy náy nói, “Tư Tư, lúc em mới đến, chị cứ nghĩ em sẽ giống như mấy trợ lý trước, nên
mới nói với em như vậy, có phải đã làm tổn thương em không?”
Giản Tư sững người, Trương Nhu hiểu lầm rồi, “Không đâu, giám đốc.” Cô vội
vàng giải thích, “Hoàn cảnh nhà em như thế, em tự biết mình. Em mới ra
trường, đối với em mà nói, có một công việc tốt, để cuộc sống không quá
chật vật, là chuyện quan trọng nhất.” Cô đã sai lầm một lần, cuộc đời
không có nhiều cơ hội để bắt đầu lại từ đầu, cô không dám đánh cược thêm lần nào nữa.
Trương Nhu thở dài, Giản Tư có lúc vô cùng thông suốt, không giống các cô gái hai mươi mấy tuổi đầu.
Thời gian trôi qua trong yên bình, giờ tan sở cũng không thấy Hề Thành Hạo
hay Hề Kỷ Hằng gọi điện hay mò đến, Giản Tư thấy an tâm hẳn. Hề Thành
Hạo quả nhiên là người sòng phẳng dứt khoát, người khác từ chối, thì anh tuyệt đối không quay đầu lại. Hề Kỷ Hằng thì không cần phải lo, anh
không phải đối thủ của Hề Thành Hạo, chỉ cần Hề Thành Hạo không cho anh
làm bừa, thì anh chẳng dám chống lại. Cô luôn cảm thấy cuộc đời rất trào phúng, trước kia bố mẹ của Hề Thành Hạo ngăn cản không cho anh dính
dáng tới một cô gái thấp kém, bây giờ chính anh cũng lấy cái mác người
thân ra để ngăn cản em họ làm chuyện ngu ngốc.
Mấy ngày tiếp
theo cô đến thẳng nhà Trương Nhu, có việc gì giúp việc ấy. Trương Nhu là con một, được bố mẹ nâng niu cưng chiều, hôn lễ cầu kì không bỏ sót chi tiết nào, mặc dù đã thuê nhà hàng tổ chức hôn lễ, nhưng người nhà cô
vẫn bận tối tăm mặt mũi.
Cánh con gái họ hàng nhà chị, ai có
thời gian đều chạy đến giúp đỡ, cộng thêm Giản Tư, vẫn bận luôn chân
luôn tay. Mẹ Trương Nhu trước đây là hiệu trưởng trường trung học, vừa
trí thức lại vừa có tác phong lãnh đạo, có chút hơi hướng của một vị
Thái Hậu. Trương Nhu ở ngoài là cô gái mạnh mẽ, nhưng trước mặt mẹ thì
vẫn là đứa bé chưa lớn, chuyện gì cũng phải chờ mẹ gật đầu thông qua.
Bà Trương rất yêu quý Giản Tư, lúc đi mua sắm hay ăn uống đều lôi cô theo, mặc kệ Giản Tư ra sức từ chối, bà mua rất nhiều quần áo cho cô. Giản Tư ngượng quá, nói thế nào cũng không chịu nhận, Trương Nhu còn giở giọng
cấp trên ra, bảo cô nhận quà tặng mà như thế ép buộc cô làm chuyện phi
pháp không bằng. Giản Tư không biết tại sao, hình như hai mẹ con chị rất thích thú với việc làm đẹp cho cô, giống như hồi trước mẹ cô rất thích
mua quần áo, thay kiểu tóc cho cô.
Cô xinh đẹp ngoan ngoãn, rất
biết vâng lời, có lẽ mọi người đều yêu thích những con búp bê nên mới cư xử như vậy. Hề Kỷ Hằng cũng không ngoại lệ.
Từ ngày đến nhà
Trương Nhu giúp đỡ công chuyện, cô không về nhà vào một giờ cố định, mẹ
Trương Nhu biết tình cảnh nhà Giản Tư thì rất thông cảm, luôn bảo người
giúp việc trong nhà làm thêm một vài món, để Giản Tư đem về cho mẹ.
Giản Tư đứng trong nhà bếp lau rửa chiếc hộp giữ ấm thức ăn, ngày mai còn
phải gửi lại nhà họ Trương, cô nghe thấy tiếng mẹ gọi, vội vàng chạy tới phòng mẹ, hai tay vẫn ướt sũng. Cô cũng nhận ra, sự im lặng của mẹ
trong suốt bữa ăn, cô lo lắng, không biết mẹ buồn phiền chuyện gì. Sau
khi bị liệt, tính tình mẹ thất thường, cô biết, lúc mẹ im lặng thì tốt
nhất không nên hỏi lý do, nếu không nhất định mẹ sẽ nổi cơn lôi đình.
“Con còn nhớ dì Phùng – bạn cũ của mẹ không?” Khổng Tú Dung nhìn bầu trời
tối dần ngoài cửa số, Giản Tư lắc đầu, bao năm nay, mẹ đâu còn liên lạc
với bạn bè thân thiết nào chứ? Cô đã quên từ lâu rồi.
“Hôm nay
đột nhiên dì ấy gọi điện cho mẹ, hỏi mẹ, con đã kết hôn chưa, dì nói vừa có một chàng trai trẻ chuyển đến cơ quan dì ấy, chưa có bạn gái, muốn
giới thiệu con với cậu ta.” Khổng Tú Dung khẩu khí không vui lắm có thể
thấy bạn cũ lâu ngày không liên lạc vì chuyện này mà gọi điện làm bà
không được vui.
“Mẹ… con không muốn đi.” Giản Tư cúi đầu.
Khổng Tú Dung cười nhạt, một hồi lâu cũng không quay đầu lại nhìn con gái,
“Tao cũng không muốn mày đi! Nếu không phải ngày xưa mày làm chuyện dơ
bẩn tự hủy tiền đồ, thì cho dù nhà này không có tiền, dựa vào điều kiện
của mày cũng có thể tìm được một đối tượng tốt! Đâu có như bây giờ, giới thiệu cho mày một đứa thì xem như đang bố thí ban ơn!”
Giản Tư
im lặng, nước mắt trong vắt chậm rãi rơi xuống nền nhà cũ kĩ chắp vá.
“Sáu giờ tối mai, tại Nhà hàng Khánh Cảng trên đường Phú Cẩm, cậu ta họ
Miêu, đặt phòng số Bốn.”
“Mẹ…”
Khổng Tú Dung đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh băng, làm Giản Tư sợ hãi không dám tiếp tục từ chối.
Cô im lặng một lúc rồi gật đầu. Tâm trạng của mẹ đang rất tệ, cô không
muốn làm mẹ giận hơn nữa, nói cho cùng, đều do mẹ quá thất vọng vì cô.
Nhớ ngày xưa mẹ vừa chải tóc cho cô, vừa cười nói: “Tư Tư của mẹ là cô
gái xinh đẹp nhất, là công chúa của mẹ, sau này nhất định sẽ tìm được
người chồng hoàn hảo nhất.”
Cô đã tìm, nhưng kết quả lại khiến mẹ tuyệt vọng.
Giản Tư lấy cớ xin phép ra khỏi nhà Trương Nhu sớm hơn thường ngày, cô mặc
bộ quần áo bình thường, không trang điểm, đến chỗ hẹn đúng giờ.
Cô không hứng thú với buổi ra mắt hôm nay lắm, đúng như mẹ cô nói, không
phải dễ dàng gì mà dì Phùng đột nhiên nhớ đến cô, nếu cô phụ ý tốt của
người ta thì thật không biết thân biết phận.
Phòng số bốn không
rộng lắm, Giản Tư cứ tưởng sẽ gặp một bàn đầy người, ít nhất dì Phùng sẽ có mặt, không ngờ chỉ nhìn thấy một người đàn ông mảnh khảnh ngồi bên
bàn ăn. Cô đứng chần chừ một lúc ờ cửa, trong lòng thấp thỏm.
Người đàn ông đứng dậy, lịch sự hỏi: “Em là Giản tiểu thư phải không?”
Giản Tư gật đầu, khẽ bắt một chút bàn tay đang chìa ra của anh ta. Anh ta
kéo chiếc ghế gần nhất cho cô, hỏi han vài câu đơn giản. Anh ta cầm thực đơn có chút khó xử, hỏi Giản Tư thích ăn gì, Giản Tư như thường lệ bảo
anh cái gì cũng được.
Chọn lựa một hồi, cuối cùng anh ta gọi bốn món, còn gọi riêng nước trái cây cho Giản Tư.
Lúc chờ thức ăn đem lên, anh giới thiệu một chút về bản thân, anh tên là
Miêu Trình Viễn, học hết thạc sỹ tại trường Y, vừa tốt nghiệp năm nay,
được điều đến bệnh viện dì Phùng đang công tác, dì Phùng rất nhiệt tình, là bà mối có tiếng của bệnh viện, vì thế mới có buổi gặp mặt hôm nay.
Miêu Trình Viễn cũng không phải người hay nói, trong bữa cơm hai người chỉ
trao đổi về sở thích cá nhân, Giản Tư nói ít nghe là chính, bữa ăn kết
thúc, cô còn chưa biết đối phương mặt mũi ra sao, chỉ biết rất trắng
trẻo đẹp trai.
Phần sau cùng như thường lệ là trao đổi số di
động, Giản Tư cảm thấy, đến phút cuối chính anh cũng không còn hứng thú
nữa, lúc đầu còn hào hứng bắt chuyện, sau thì cũng không buồn nói gì, có lẽ cũng thấy cô trầm quá. Đặc biệt sau khi cô nói mẹ mình bị liệt, cả
nhà sống dựa vào tiền lương của cô. Không cần nói toẹt ra, chắc anh cũng biết điều kiện kinh tế của cô khá khó khăn.
Ra khỏi nhà hàng,
Miêu Trinh Viễn vẫn lịch sự ngỏ lời đưa cô về nhà, còn chỉ tay về một
chiếc xe Camry màu bạc ta hiệu mời cô lên xe.
Giản Tư lắc đầu, nói chỗ này không xa nhà cô.
Miêu Trình Viễn im lặng một lát. Giản Tư cảm thấy anh không vui lắm, nhưng cô cũng không thực sự bận tâm.
Anh vẫy một chiếc taxi cho cô, cố chấp trả tiền trước cho tài xế.
Cửa kính sau xe hạ xuống, anh cúi người, đặt tay lên cửa xe, nghiêm giọng nói: “Anh rất vui được làm quen với em.”
Giản Tư đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, cô đã nhìn rõ khuôn mặt anh, một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.