Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó

Chương 33


Sau một đêm Sở Vĩnh Ninh trở về, cả kinh thành đều náo động, cũng không phải do y vừa mới từ biên cương về tới kinh thành, mà là bởi vì vị Nhϊế͙p͙ Chính Vương này, khi vừa mới vào cung gặp hoàng thượng, đã bị hoàng thượng cho người tới lôi, nhốt y vào trong ngục.

Hơn nữa còn bị hoàng thượng giáng xuống làm thứ dân, từ nay về sau y không còn mang họ Sở nữa.

Các quan đại thần nghe vậy cũng sợ kinh người, ngay sáng sớm ngày hôm sau, các viên quan đều thấp thỏm, vội vàng vào trong cung.

Thấy người mặc một bộ long bào lười biếng ngồi trêи ngai vàng kia, các viên quan không tự chủ được mà run lên vài cái.

Trong ba năm Nhϊế͙p͙ Chính Vương tới biên cương, hoàng thượng ngày càng đáng sợ.


Hỉ nộ vô thường, không những vậy, chỉ cần là những việc hắn không vừa ý, Sở Mạc Nhiên sẽ không ngần ngại mà lôi người ra ngoài chém.

Một tay thâu tóm hết triều đình, khiến vạn người kinh sợ, những quan đại thần có tham vọng mãnh liệt cũng đã bị Sở Mạc Nhiên dập tắt từ lâu.

Vốn mới đầu còn có ác ý, dần dần lại trở thành kinh sợ.

Mỗi lần đứng dưới hắn, bọn họ không biết mình còn có thể sống được cho đến ngày mai hay không.

Có người không chịu được, muốn từ bỏ chức quan, Sở Mạc Nhiên khi ấy nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ giận giữ gì cả, phê duyệt tấu chương cho hắn.

Nhưng sau ngày hôm ấy, mọi tội tham ô, hối lộ của viên quan kia bị lộ ra, cuối cùng cả nhà đều bị thu hồi hết tài sản, đuổi đi nơi khác làm ăn.

Những người muốn bỏ đi ở phía sau cũng không dám làm gì nữa, cũng sợ mọi việc mình làm bị lộ ra tới, khi đó chính mình ngay cả cải trắng cũng chẳng có để mà ăn.

Không có đường để lui, cuối cùng họ cũng chỉ có thể ngày ngày đối mặt với hoàng thượng, ngày ngày đối mặt với sinh tử.

Giờ phút này trong triều, cũng chẳng có ai dám đứng lên hỏi Sở Mạc Nhiên rằng vì sao hắn lại nhốt Nhϊế͙p͙ Chính Vương vào trong ngục, cũng không dám hỏi vì sao hắn lại phế bỏ đi chức vị của Nhϊế͙p͙ Chính Vương, không một ai dám hỏi.


Các viên quan đứng bên dưới chỉ biết cúi đầu thấp xuống, trán đổ đầy mồ hôi, sống lưng lạnh toát, người run rẩy cúi xuống thật thấp, hận không thể ngay lập tức biến mình thành không khí.

Lúc này, tiếng thái giám từ bên ngoài vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của bọn họ.

"Thừa tướng đại nhân đến!"Sở Mạc Nhiên ngồi phía trêи nghe vậy thì hơi nhướng mày, lười biếng mà nhìn An Lăng Tiêu khí thế hùng hồn bước vào.

Hắn tới giữa đại điện, quỳ xuống hành lễ với Sở Mạc Nhiên.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"Sở Mạc Nhiên không có nói rằng cho hắn đứng dậy, vậy nên An Lăng Tiêu vẫn luôn quỳ ở đấy, được một lúc, An Lăng Tiêu mới nói: "thần nghe nói hoàng thượng nhốt Nhϊế͙p͙ Chính Vương vào trong ngục?""Ồ, thì sao?""Hoàng thượng, lão thần không phục, Nhϊế͙p͙ Chính Vương ở chiến trường ba năm, y mỗi giây mỗi phút đều lo lắng cho Sở Quốc, cho bách tính thiên hạ.

Nay y vừa mới trở về, vì sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ nhốt y lại? không những vậy, người còn cho người phá luôn vương phủ, trực tiếp đẩy Nhϊế͙p͙ Chính Vương xuống thành hạ dân?!!" Dừng lại một chút, An Lăng Tiêu nói tiếp: "hoàng thượng, việc này người lên làm rõ ràng, người bỗng dưng làm như vậy, tất cả dân chúng lẫn triều thần đều không phục, vẫn mong hoàng thượng có thể thả y ra"Sở Mạc Nhiên nghe tới đây bỗng bật cười, hắn ngồi trêи cao nhìn xuống An Lăng Tiêu, ánh mắt âm trầm, lạnh giọng nói: "vậy thì như thế nào? Trẫm quản các ngươi có phục hay không?""Hoàng thượng, người, người làm như vây thật sự không có lý lẽ, dù người là vua một nước, cũng không thể tự tiện bắt người, vả lại, Nhϊế͙p͙ Chính Vương cũng đã vì nước Sở làm nhiều việc như vậy!""Ngươi còn biết trẫm là vua một nước? Ngươi là cái thá gì? Còn dám vì cái thứ dân ti tiện kia mà nói vậy với trẫm? Trẫm có quản các người phục hay không phục? Không phải ở trước mặt trẫm, các ngươi vẫn phải quỳ gối xưng thần hay sao?" Sở Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén mà nhìn An Lăng Tiêu, âm trầm nói: "trẫm đã nói rồi, kẻ nào dám làm trái ý ta, thì đừng mong sống trêи đời""Ngươi, ngươi.


.

" An Lăng Tiêu không thể tin nổi, mở to mắt ra nhìn Sở Mạc Nhiên, nhưng Sở Mạc Nhiên lại chẳng thèm để ý tới hắn, y lười biếng mà ngồi trêи ghế rồng, ánh mắt âm trầm không thấy đáy, lẳng lăng mà nhìn An Lăng Tiêu, y nhếch miệng lên, nói: "người đâu, lôi An thừa tướng ra bên ngoài, chém!"Lời hắn nói nhẹ như mây, nghe hoàn toàn chẳng có chút uy lực nào, nhưng vào tai quan các vị đại thần, lại chẳng khác gì tiếng ác ma đòi mạng, bọn họ cũng chỉ biết cúi đầu xuống, run lẩy bẩy, cũng không có ai dám đứng ra xin cho thừa tướng, rất nhiều lần, trong ba năm qua, cũng có biết bao người không nhịn nổi đứng ra, ai ngờ chính mình cũng phải mất mạng theo.

Lúc ấy, Sở Mạc Nhiên chỉ đứng trêи cao, cười như không cười nhìn tiểu quan phía dưới, nói: "nếu ngươi đã không muốn để hắn ta chết như vậy, vậy thì cùng đi xuống hoàng tuyền bầu bạn với hắn đi!"Lời vừa dứt, một hàng binh lính bên ngoài điện xông vào, lôi hai người kia ra ngoài chém.

Nghĩ tới đây, bọn họ cũng chỉ thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.

.

Bình Luận (0)
Comment