Dẫu Ngươi Là Phế Vật

Chương 32

Lý Uyển Vân vui vẻ cùng Doanh Doanh xuống bếp, còn Khôi Nhất cùng Khôi Yên thì theo chân viện trưởng chơi đùa, tiếng cười, hơi nóng xung quanh khiến cả hai trong bếp có chút ngại ngùng, nhìn đến năng lực đang loạn trong cơ thể đó khiến cho đôi mắt không thể tập trung một phần lo lắng, một phần nóng vội khiến cho cảm nhận của Lý Uyển Vân có chút sai lệch, tuy biết rằng nóng vội sẽ không thể làm mối quan hệ tốt hơn nhưng bản thân nàng là con người, mang sắc dục của con người, bên cạnh người mình yêu làm sao không thể suy nghĩ trẻ con được nữa hơn nữa linh hồn bên trong vốn dĩ không phải trẻ thơ

Khi ánh mắt kia cứ như dán lên người mình, Lý Uyển Vân thẹn thùng quay mặt lại đối mặt hỏi:

- Doanh, muội có chuyện gì nói với tỷ sao?

- Nấu được rồi

Doanh Doanh vẫn không bỏ qua tìm cơ hội để có thể mở lời, cũng suy nghĩ cách ổn định năng lực, nếu như vậy nhất định là sẽ tấn cấp, như vậy lại càng nguy hiểm hơn, mãi đến khi đã ăn xong lúc nào không hay, Khôi Nhất đảm nhận nhiệm vụ rửa bát, Lực Quân dỗ Khôi Yên ngủ sớm, cả không gian chỉ còn hai người, một người xấu hổ thẹn thùng, một người lo lắng lại hay nhìn lén người kia

Lực Quân dỗ xong vẫn thấy hai đứa ngồi cách nhau liền cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó, nên đi đến

- Vân nhi, Doanh nhi, cũng khuya rồi cũng nên nghỉ ngơi thôi, phòng ở dưới đây cũng không nhiều, Nhất nhi, Khôi nhi cùng ta đã chiếm hết, vậy trên còn phòng của Vân nhi, hai đứa tối nay ngủ chung với nhau, nhớ đừng làm lớn tiếng quá Yên nhi sẽ tỉnh dậy đấy

- Hiệu trưởng/ Ông ...

Bị trêu trọc một người không rõ, một người lại nghĩ đúng chuẩn 18+, cũng dễ hiểu thôi dù sao cũng đã lớn có mỗi Doanh Doanh có chút chậm hiểu mà kiềm nén.

Câu nói của Lực Quân dường như đã mở giải pháp cho Doanh Doanh, tìm cách bí mật không bằng cùng nghỉ ngơi dùng bản thân là chìa khóa giúp sự hỗn loạn kia trở lại bình thường, lại có thể đột phá an toàn, đứng dậy nắm lấy tay Lý Uyển Vân dù sao cả hai cũng đã thành thân chuyện kề bên không khác mấy lúc nhỏ

Lực Quân nhìn thấy tưởng hai đứa còn trẻ đầy nhiệt huyết nhớ lại tuổi thanh xuân của mình, bất chợt bản thân lại phát hiện có điều có chút kỳ lạ, Lý Uyển Vân, Khôi Doanh Doanh hai đứa nhỏ này đều là nữ nhân cơ mà, điều đó càng khiến Lực Quân suy ngẫm và cũng hiểu được tại sao

- Đúng là bản thân mình đã già quá rồi! Lý Điền ngươi một đời anh minh lại bị tôn nữ dắt mũi thế này nếu biết được nhất định sẽ rất tức giận cho mà xem, ông trời cho ngươi đi sớm cũng là muốn tốt cho ngươi, đỡ phải đau lòng vì chuyện này ... đúng là chuyện trên thế gian này thật khó mà lường trước được

Cả hai đi lên phòng có điểm quên đi một số chuyện , dù sao cơ thể nữ nhân cuối ngày lại càng muốn được tẩy rửa nên việc đầu tiên chính là Lý Uyển Vân nhào đến chỗ tẩy rửa bản thân, cố tưởng tượng xem hôm nay chuyện gì sẽ xảy ra, cái ngày trao thân cho Doanh Doanh

Đó là người bên trong còn người bên ngoài đang cố tìm cách giải quyết vấn đề nan giải với cơ thể mới, quả thực bản thân cảm thấy có thể làm được nhưng cách thức lại không hề biết như thế nào, trong phòng của Lý Uyển Vân khá nhiều sách và đặc biệt có một cuốn sách mỏng nằm dưới chân giường, vị trí rất đỗi kỳ lạ so với tính cách ngăn cắp của chủ nhân căn phòng, xem ra có vấn đề

Doanh Doanh kéo ra đập vào mắt là chữ 'SẮC' càng lúc càng tò mò nhiều hơn, cô quyết ngồi hẳn xuống đấy, hướng vào giường tìm cách lấy cho bằng được cuốn sách đó ra khỏi vị trí đang đứng yên đó

Một tiếng cạch, cuốn sách đó từng trang từng trang bung ra, những hình vẽ chi tiết đến khó tin, Doanh Doanh bị một màn làm cho tim đứng ngồi không yên, nhanh chóng triệu tập bọn chúng nhét lại chỗ cũ, lại nhìn đến nơi đó hình như còn có hình vẽ nữa, đúng là tò mò, từ dưới gầm giường lôi ra một quả trứng màu đen có lẽ to hơn quả trứng gà một chút, chạm vào cảm thấy rất lạnh, bởi là một người xuyên về nên dự định rất rõ ràng sáng sớm mai sẽ đem nó lên chảo chiên, cầu mong bên trong sẽ không bị hư

- Doanh, muội đang làm gì vậy?

Lý Uyển Vân hoàn thành công việc của mình thì trở lại, vừa hay nhặt được một trang trong quyển sắc thì càng xấu hổ hơn nữa, trong lòng kêu gào đã bị phát hiện, lại nhìn người kia quơ quàng gom lại, lại lôi dưới giường một quả trứng, nhìn vẻ mặt như muốn ăn nó, chỉ là quả trứng đó đối với nàng có chút lưu tâm, dường như là có duyên, vừa thấy người kia định để sang một bên một cách cẩu thả thì nàng lao đến tóm lấy ôm vào lòng mà nâng niu

- Muội, không được làm thế?

- Nhưng quả trứng này hư rồi, sẽ không nở được, tỷ ôm cũng chỉ làm nó hư mà thôi

- Sủng vật của Ngưu gia làm sao mà hư được, nếu như tỷ nhớ không lầm, bên trong cái vỏ này là một tiểu bảo bối đáng yêu chẳng qua tỷ không rõ làm cách nào để nó nở mà thôi, muội bỏ ngay cái ý định dùng nó cho nữa sáng đi

- ...

- Muội cũng nên đi tẩy rửa đi

- Được

Doanh Doanh đi rồi Lý Uyển Vân mới cảm thấy có chút nhói lòng là nàng không hấp dẫn hay là vì bản thân đối phương không còn tình cảm với mình nữa, nàng đau khổ càng nghĩ càng đau, bản thân nàng cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, một giọt nước mắt hối tiếc rơi vào quả trứng đánh tan cái lạnh bên ngoài, một tiếng động chẳng ai hay ngoài Doanh Doanh, nhưng không có gì nguy hiểm nên cũng lờ đi tập trung vào phần việc của mình

Trở lại lần nữa, không thấy người đâu thì lo lắng vô cùng, đi khắp nhà nhưng vẫn không thấy đâu, cho đến khi ra ngoài thì một dáng vóc thiếu nữ đang ôm một quả trứng lớn đôi mắt buồn dưới ánh trăng sáng kia quả thực làm cho Doanh Doanh đau lòng, không rõ nàng đang nói gì với quả trứng cách mà nàng nhẹ nhàng dịu dàng với nó quả thực khiến cho bản thân cô khó chịu, ghen tỵ với quả trứng đó. Tiến đến mở lời hỏi

- Vân, sao tỷ lại ra đây?

- Doanh

Khi hai người nhìn đến nhau từ góc của một người trưởng thành, và đối phương là người mà bản thân yếu thương nhất, còn tự hứa với lòng phải bảo vệ, cảm xúc lúc này quả thực khó nói nên lời, biết rằng rất yêu rất nhớ nhưng mỗi lần gặp nhau thế này cả hai không thể gần nhau hơn không thể có những hành động thân mật giống một cặp đôi

Doanh Doanh đi đến lúc này không rõ vì sao lại đưa tay chạm vào quả trứng mà làm rơi một giọt nước mắt, giọt nước mắt ghen tỵ, quả trứng to đột nhiên trở lại như lúc đầu phát hiện với những nhịp đập của sự sống, điều này khiến cả hai giật mình

- Trời đã lạnh rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi

- Doanh .... với muội, tỷ chỉ là một tỷ tỷ thôi sao?

Đột nhiên bị hỏi Doanh Doanh nghe nội dung rất khẩn trương trả lời nhưng hành động lại không thể hiện điều đó chỉ trực tiếp nhìn vào đôi mắt đây mất mác kia thôi

- Không phải, chúng ta đã thành thân sao!

Giọng nói đầy chua xót của Lý Uyển Vân cất lên như một con dao găm vào con tim kia mà đau đớn, nàng cảm nhận được, đối phương cũng cảm nhận được chính vì cảm nhận được những thay đổi của con tim đôi phương mà Lý Uyển Vân đối với tình cảm mà Doanh Doanh dành cho mình luôn luôn lo sợ

- Muội cũng nhớ điều đó à, muội có biết muội nợ ta một thứ không?

- Nợ tỷ cả cuộc sống cả sinh mạng của muội

- Tỷ phải trở lại Lý gia, rời xa muội tỷ không muốn

Nước mắt đau khổ chạm vào quả trứng, nhịp đập của quả trứng càng lúc càng rõ ràng, và quả trứng đã lớn hơn một chút

Doanh Doanh đau nhói nhanh chóng ôm lấy đối phương, lúc này nước mắt là người đã đợi chờ mình, cuộc sống kia đã dựng cho nàng một màng bảo vệ sắc thái nhưng với Lý Uyển Vân, với người đã cứu mạng đã luôn đứng về phía của hôn phu mình, ngay cả nữa đời còn lại cũng giao cho một kẻ như mình, nàng sao lại không biết cảm xúc của mình chứ

- Vân, ta yêu tỷ, yêu thê tử của mình, yêu nhất trên cuộc đời này, Ta yêu nàng, Lý Uyển Vân

- Doanh ...

Câu thổ lộ của Doanh Doanh thực sự là lời nói mà nàng muốn nghe nhất, nàng ôm lấy đối phương, nước mắt hạnh phúc thật sự cứ mãi tràn ra, trong lòng nàng thật sự rất vui vẻ nàng đã chờ câu nói này lâu lắm rồi, mỗi lần kề bên mỗi lần cùng nhau làm gì đó, mỗi lần đối diện mỗi lần tiếp xúc cận kề, đã lâu dường như rất lâu rồi bản thân nàng lúc này cảm nhận được hạnh phúc như thế nào, nàng đã từng rất ghen tỵ khi nhìn thấy người đang được Tô Trúc chăm sóc không thì bản thân lại bị công chúa quấy nhiễu, rốt cuộc nàng đã chắc chắn rằng từ xưa đến nay Doanh Doanh của nàng chưa hề thay đổi

- Tỷ yêu muội, Doanh Doanh

Cả hai ngày càng tiến lại gần nhau, bàn tay của Doanh Doanh đón lấy khuôn mặt của đối phương, nâng niu nó như báu vật, đôi mắt của cả hai dần nhắm nhờ lại, bàn tay ấy lại luồn vào mái tóc dài thiếu nữ, đến khi cảm nhận được hơi ấm hơi thở cũng sự mềm mại của đôi môi, hai người cảm nhận chỉ cái chạm đó không đủ, không đủ nhưng sự nhớ nhung ngày tháng của cả hai người, nụ hôn ngày càng nồng nhiệt càng lúc càng quấn lấy nhau, từ những cái chạm đến hơi thở quấn lấy nhau, rồi khi cả hai cùng lúc tiến sát với nhau những cử chỉ càng lúc càng nhiều đến khi không khí của Lý Uyển Vân bị hút sạch 

- Doanh ...

Doanh Doanh nghe được tiếng gọi nỏ non thì dừng lại, nhưng nó không đủ với một người kiềm né từ lúc nhận cơ thể 5 tuổi đến giờ, một người khao khát được yêu thương, khao khát cho một người bên cạnh, trong phút chốc một hình ảnh về một người con gái nằm trong vũng máu hiện ra trong ký ức khiến Doanh Doanh hít thở không thông, nước mắt bản thân lại rơi và nơi chưa đựng toàn bộ những cảm xúc của hai người chính là quả thức kỳ lạ kia

"Rắc"

"Rắc"

"Rắc"

Quả trứng ấy lại nở ra, bên trong là một con rắn màu trắng với đôi mắt trắng xanh giống hệt của Doanh Doanh điều này khiến cho Lý Uyển Vân thích thú, dự định đưa tay vuốt ve nó thì con rắn đó há miệng dơ ra cái răng nanh nhọn hoắc kia

- Tỷ

Bình Luận (0)
Comment