Dâu Nhà Nông

Chương 41

Nông thôn an nhiên ngày qua ngày thật sự làm lòng người vui vẻ.

Mấy ngày nữa lại bắt đầu vụ thu hoạch, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị nông cụ sẵn sàng. Có mấy loại dùng qua một đợt thu hoạch đã hư hỏng, Hà Sinh ngày ngày vẫn đang xử lý. Sọt trong nhà có lẽ không đủ dùng, sáng sớm Hà Đại Xuyên đã đi vào rừng trúc chặt một đám gậy trúc mang về nhà, cùng Hà Tằng thị ngồi trong sân đan thêm sọt.

Hà Nguyên Nguyên cũng không đụng tay, Trương Tích Hoa cũng bị hai ông bà giành hết mọi việc, chỉ để lại mấy việc nhà nhẹ nhàng. Cho gia súc ăn xong, Trương Tích Hoa đành đi lấy châm tuyến, tiếp tục làm giày cho cả nhà.

Từ khi đi Đại Lương trấn mua vật liệu về, mỗi khi rảnh nàng đều lấy ra làm một chút, cũng đã xong được một chiếc giày cho trượng phu. Trương Tích Hoa ngồi trong nhà chính, cúi đầu lẳng lặng làm việc. Cô nhỏ Hà Nguyên Nguyên nói tối qua mất ngủ, ở trong phòng ngủ bù. Cha mẹ chồng ngồi dưới mái hiên ngoài sân chăm chú đan sọt. Toàn bộ Hà gia trở nên vô cùng an tĩnh.

Trương Tích Hoa ngồi lâu sợ sẽ run chân, liền đứng dậy đi lại một chút mới tiếp tục may giày cho trượng phu. Đúng lúc này, Hà Sinh cả người ướt đẫm mồ hôi đi vào, phá vỡ yên tĩnh trong viện. Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị ngẩng đầu nhìn con trai một cái, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.

Trương Tích Hoa đỏ mặt nói: “Trong nhà còn một thùng cá lớn, sao chàng lại đi bắt thêm nhiều như vậy?”

Kể từ khi biết nàng thích ăn cá, ngày ngày Hà Sinh đều đi khắp các khe nước trong thôn tìm kiếm. Cha mẹ chồng ở nhà nhìn thấy hắn mỗi ngày đều mang cá về nhà đã thành quen, chỉ có Hà Nhị thẩm cùng Hà Nhị thúc mỗi khi gặp Trương Tích Hoa đều hỏi vì sao gần đây A Sinh lại bắt nhiều cá như vậy.

Trương Tích Hoa bụm mặt, thật sự xấu hổ đến độ không biết nói gì cho phải.

Hà Sinh buông thùng gỗ, dùng khăn tay lau mặt. Trương Tích Hoa liền chạy đến dùng quạt hương bồ quạt cho hắn, nhịn không được thầm oán một câu: “Lần sau chàng đừng đi bắt cá nữa được không?”

Hà Sinh không hiểu, hỏi: “Nàng không thích sao?”

“. . .”

Trương Tích Hoa thật không biết phải làm sao. Nàng cũng hiểu được khi nói chuyện với trượng phu nhà mình không cách nào vòng vo che giấu được, vì vậy liền nhỏ giọng nói: “Nơi nào lại có người ngày ngày đi bắt cá mang về nhà như vậy, mọi người sẽ chê cười nhà ta ăn cá thay cơm mất thôi.”

Ngày nào Hà Sinh cũng mang về một sọt đầy cá. Mọi người trong nhà lại ngầm chấp nhận đó là đồ ăn riêng của Trương Tích Hoa, lâu lâu Hà Nguyên mới cùng ăn một ít, còn lại đều nhường cho Trương Tích Hoa, nàng căn bản không thể nào ăn hết.

Trương Tích Hoa liền đem số cá ăn không hết đi xử lý, ướp gia vị rồi phơi nắng làm cá khô. Khô cá cũng là thức ăn mĩ vị, mọi người trong nhà cũng rất thích. Chẳng qua nhìn trượng phu mỗi ngày tranh thủ thời gian hưu nhàn ít ỏi của hắn đi bắt cá, tâm nàng liền đau không thôi.

Mùa hạn hán đã kéo dài, suối trong thôn cũng bắt đầu cạn, các dòng suối và phụ cận sông xung quanh cũng có rất nhiều người đến bắt cá. Vì vậy muốn có nhiều cá, chỉ có thể tìm trong con suối chảy dọc theo đường vào núi. Vào càng sâu trong núi thì càng có cơ hội tìm được nhiều cá. Nhìn số cá mỗi ngày Hà Sinh mang về, Trương Tích Hoa đoán chừng mỗi ngày hắn phải vào tận sâu trong núi mới có nhiều như vậy.

Hà Sinh cũng không bởi vì nàng oán trách mà tức giận, ánh mắt ôn hoà nhìn nương tử nói: “Chỉ cần nàng thích, ta sẽ đem thêm cá về.” Chuyện mọi người bàn tán cái gì, hắn cũng không để ý lắm.

Trương Tích Hoa biết hắn còn phải ra ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối chàng muốn ăn gì? Ta làm một ít cháo đậu đỏ được chứ?”

Hà Sinh cao hứng, nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái, mím môi nói: “Cho thêm một ít táo đỏ vào cháo đi.”

“Được.” Trương Tích Hoa cười nói: “Ta sẽ cho thêm nhiều táo đỏ một chút.”

Nàng phát hiện ra kì thực trượng phu của mình rất hảo ngọt. Chỉ là đường trắng, đường đỏ trong nhà đều phải dùng tiết kiệm nên khi nấu cháo đậu đỏ chỉ có thể thêm táo đỏ vào. Vị cháo sẽ ngọt thanh, dễ ăn hơn rất nhiều. Táo đỏ phơi khô lần trước chứa gần đầy hai sọt, có thể dùng để ăn vặt hoặc làm gia vị cũng thoải mái, không cần quá chú ý.

Bữa tối có cháo đậu đỏ ngọt thanh rất được cả nhà hoan nghênh. Hà Tằng thị cũng không nhịn được ăn thêm một chén cháo đặc.

Hà Sinh thích nhất cảm giác đậu đỏ hầm nhừ từ từ trượt vào dạ dày, ăn liên tục ba chén cháo, lại còn muốn ăn thêm. Trương Tích Hoa thấy vậy liền ngăn cản: “Chàng ăn ít một chút, nếm thử vài cái bánh bột ngô đi. Một lát nếu còn cháo ta sẽ để ở tủ đầu giường cho chàng, đến đêm có thể ăn một ít.”

Tối đến chỉ cần đặt chén cháo vào trong chậu nước để ở đầu giường, như vậy cháo sẽ lâu hỏng hơn, đến đêm có thể nếm qua chút cháo này.

Hà Sinh nghe nương tử nói vậy, liền đặt chén của mình xuống, cầm lấy bánh bột ngô ăn. Hắn vừa ăn vừa nghĩ thầm trong lòng gần đây nương tử bắt đầu quản hắn càng lúc càng chặt.

Trước kia, nàng cũng chỉ khuyên ngoài miệng, nếu hắn muốn ăn thêm, hắn cũng sẽ giả vờ không nghe thấy, tự mình ăn thêm cháo, nàng cũng sẽ không nói gì nữa. Hiện tại nàng cũng không nhiều lời khuyên đi khuyên lại, nhưng nếu hắn muốn tiếp tục theo ý mình, nàng liền mở to hai mắt nhìn sang, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấy Hà Sinh liền chống đỡ không nổi.

Nội tâm Hà Sinh rối rắm suy nghĩ. Người trong cuộc chưa rõ, người ngoài ngõ đã tường, Hằ Tằng thị im lặng không tiếng động nhìn đôi vợ chồng son trước mặt. Thấy hai đứa nhỏ chung đụng nhẹ nhàng, ân cần, bà cũng bình tâm hơn một chút.

Cơm nước xong, Hà Sinh đợi cha mẹ cùng em gái rửa mặt ổn thỏa liền nhắc nhở nương tử tắm rửa. Chính hắn là người sau cùng, lại còn đi một vòng xem xét cửa nẻo cẩn thận rồi mới trở về phòng.

Vào phòng liền thấy nương tử ngồi bên giường, Hà Sinh ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”

Trương Tích Hoa lấy giày trong tay, nhỏ nhẹ nói: “Hà lang, chàng thử qua một chút xem có vừa không, nếu chưa ổn thì để ta sửa lại.”

Hà Sinh thử một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bên trong nhét cái gì thế? Rất ấm áp.”

“Ta nhét thêm bông gòn vào bên trong. Trời lạnh mang vào sẽ ấm áp hơn một chút.”

Trương Tích Hoa cười nói, nhét bông cũng là ý tưởng nhất thời từ lần nàng làm đệm lót giúp Nhạn Nương. Xem ra cách này thật sự hiệu quả.

Hà Sinh nương theo ánh trăng nhìn mái tóc suôn dài đen nhánh của nương tử, lúc nói chuyện ngữ khí của nàng cũng rất nhẹ nhàng, dễ dàng làm cho người ta cảm thấy thoải mái, thả lỏng. Hà Sinh ngồi xuống cạnh nàng, vươn tay luồn vào suối tóc ngập ánh trăng ấy, vuốt ve nhè nhẹ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Giày ta mang vừa chân lắm, lại ấm áp thoải mái. Nhưng trễ thế này rồi, chúng ta nên ngủ thôi.”

Buông màn xuống, không gian an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương, Trương Tích Hoa tiến vào ngực trượng phu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng Hà Sinh lại mở to mắt không cách nào ngủ được, trong thân thể vẫn đang toát ra từng cỗ xao động, làm cho người ta không cách nào tĩnh tâm được.

Hà Sinh đã nghĩ đến chuyện phải chia phòng ngủ với nương tử. Hắn có thể đi ngủ tạm ở phòng của đệ đệ, như vậy mỗi đêm sẽ không phải chịu đựng loại khảo nghiệm giày vò này.

Trời biết, mỗi lần nương tử lơ đãng phát ra nhu tình, từ đầu đến chân hắn như có một dòng nước xiết chảy qua, lập tức muốn ôm nàng vào lòng như lúc trước, không cần phải đè nén, thoải mái phóng thích ra ngoài.

Nhưng hiện tại thì không thể, Hà Sinh đau khổ. Đêm khuya vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của nương tử bên tai, thân thể hắn cũng có phản ứng, quả thực rất khó nhịn xuống. Nhưng vừa nghĩ đến hài tử trong bụng nàng, Hà Sinh vẫn cắn răng chịu đựng.

Chờ giây lát, cẩn thận xác định nương tử không bị đánh thức, Hà Sinh trở mình rời giường, mặc tạm xiêm y, chạy vội đến bên giếng dội mấy thùng nước lạnh lên người. Tới lúc này hắn mới có thể tỉnh táo lại.

Ngồi trong sân một lát, Hà Sinh chậm rãi trở lại giường.

Ngắm nhìn nương tử một lát, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng phẳng lì của Trương Tích Hoa. Chỉ có những thời khắc không ai nhìn thấy như thế này hắn mới dám bộc lộ niềm vui. Còn phải chờ thật lâu mới có thể nhìn thấy tiểu tử của mình đây.

Hà Sinh vuốt ve một lát, lại ôm nương tử vào lòng, điều chỉnh tư thế cho Trương Tích Hoa thoải mái, nhẹ nhàng hít thở hương vị nhàn nhạt của nàng. Hắn cũng rất rõ ràng, hắn là muốn ôm lấy nương tử của mình, không phải vì thói quen. Mỗi khi khoá nàng vào trong ngực như thế này, tâm tình hắn liền tràn đầy thoả mãn.

Hà Sinh cũng hiểu rõ tình cảm của thê tử dành cho mình. Tâm trí hắn vẫn thường xuyên nhớ lại buổi chiều hôm ấy khi hắn cùng Trương Tích Hoa từ nhà mẹ đẻ nàng trở về.

Lúc ấy, nhất cử nhất động của nàng, nét mặt của nàng đều lộ rõ vẻ bất an. Khi nàng thổ lộ với hắn, kỳ thật hắn muốn nói với nàng rằng nàng không cần phải sợ, hắn nhất định sẽ không làm tổn thương nàng. Nhưng lời đến khoé miệng cũng không nói ra được.

Việc này làm Hà Sinh ảo não thật lâu, vẫn muốn tìm thời cơ nói cho nàng nghe một chút, bất quá đến tận lúc này cũng không nói được lời nào.

Giờ phút này Hà Sinh vẫn còn rất ảo não. Thê tử của hắn đã ngủ say trong lòng, cái gì cũng không thể nghe được, thế mà hắn cũng không nói được ra lời.

Hà Sinh tự mình giận dỗi, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì, mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nương tử cũng không bỏ hắn mà đi, bọn họ còn rất nhiều thời gian ở phía trước. Cứ như vậy suy nghĩ lan man, Hà Sinh mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Trương Tích Hoa thức dậy, lập tức muốn bắt tay làm việc. Cha mẹ chồng không có ở nhà, nàng tự mình gọi cô nhỏ rời giường, vốn định chỉ bảo cho cô nhỏ vài món ăn.

Hà Nguyên Nguyên ngáp dài, chưa tỉnh ngủ nói: “Tẩu, muội không muốn học chút nào. Để ngày mai đi.”

Trương Tích Hoa nói: “Hôm qua muội cũng nói như vậy nha.”

Hà Nguyên Nguyên gãi đầu nói: “Muội không học đâu.”

Nói xong liền sửa soạn muốn đi ra ngoài.

Trương Tích Hoa thấy vậy, vội hỏi: “Muội định đâu đó?”

Hà Nguyên Nguyên cũng không quay đầu lại, đáp: “Muội đến nhà Lệ Nương chơi.”
Bình Luận (0)
Comment