Dâu Nhà Nông

Chương 65

Suy cho đến cùng, việc Hà Nguyên Tuệ bắt gặp trượng phu cùng Trịnh Xảo Nhi có chuyện sai trái này, Lý Đại Lang là chịu oan nhưng nói hắn không có lỗi gì cũng không đúng.

Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp còn có hảo cảm đối với mình, thân là một nam nhân đã có gia đình nhiều năm, Lý Đại Lang đương nhiên vui mừng đắc ý một phen. Bất quá hắn cùng nương tử là vợ chồng hoà ái, đối mặt với Trịnh Xảo Nhi khi hữu ý khi vô tình, hắn vẫn giữ nghiêm lễ nghi, không hề muốn quá phận. Hắn lúc nào cũng có thể vỗ ngực hô to Lý Đại Lang hắn không hề làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với vợ con mình.

Ngày ấy, Trịnh Xảo Nhi vào sài phòng dời một bó củi đến bếp, đi được tới nửa đường thì đột nhiên trượt chân suýt ngã. Vừa vặn đúng lúc Lý Đại Lang đi ngang qua, hắn liền theo phản xạ đưa tay đỡ lấy, nào biết được rằng Trịnh Xảo Nhi không cẩn thận ngã vào trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng cùng nương tử hoàn toàn khác biệt, trong lúc nhất thời làm hắn giật mình…

Trịnh Xảo Nhi mắc cỡ đỏ mặt, nửa người rúc vào lồng ngực cường tráng của Lý Đại Lang. Đến lúc hắn hoàn hồn trở lại, nhớ đến chuyện này không hợp lễ nghĩa, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hà Nguyên Tuệ nhíu mày nhìn hắn chằm chằm.

Lý Đại Lang hốt hoảng đem Trịnh Xảo Nhi đẩy ra, định đi đến giải thích một chút. Hà Nguyên Tuệ liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người trở về phòng.

Về sau, hai vợ chồng không mặn không nhạt yên lặng hai ngày mới khôi phục lại như lúc đầu. Trịnh Xảo Nhi sau màn trình diễn kia càng lấy cớ quan tâm, ân cần hỏi han Lý Đại Lang ra mặt. Hà Nguyên Tuệ chịu đựng tức giận, kỳ thật nàng cũng không muốn so đo nhiều, dù sao nàng cũng biết trượng phu cùng đối phương không phát sinh cái gì, nhưng trong lòng sao lại cứ khó chịu như vậy?

Chuyện làm Hà Nguyên Tuệ bùng nổ chính là câu nói của Lý Đại Lang: “Ta cùng với Trịnh Xảo Nhi chuyện gì cũng không có, nàng đừng càn quấy huỷ đi thanh danh con gái người ta.”

Mình mới là người chịu uỷ khuất, trượng phu lại đi lo lắng đau lòng thanh danh của người khác. Trước đây Hà Nguyên Tuệ chỉ là không thoải mái, nghe xong lời của hắn lại đau đến ngạt thở, khó mà bình tĩnh lý trí. Vừa vặn ở nhà chuẩn bị làm lễ cho Du ca, Hà Nguyên Tuệ liền nói: “Cho ngươi hai đứa con, ta cũng không muốn làm chướng mắt các ngươi.”

Nàng mang theo Đông Ca liền ở tại nhà mẹ đẻ.

Lý Đại Lang là thấy người ta là cô nương trong sạch, có lời không tốt truyền ra ngoài liệu có thể gả đi được không? Bởi vậy mới nói ra những lời này.

Lý Đại Lang thấy mình rõ ràng rất vô tội, nương tử lại nổi giận như vậy, hắn cũng có chút khó chịu, cứ thế để cho nàng về nhà mẹ đẻ. Nguôi giận bình tĩnh trở lại, Lý Đại Lang lại e ngại chuyện mặt mũi, cũng không biết mở miệng nói sao cho phải, đáy lòng cũng không tự nhiên, chần chừ liên tục qua mấy ngày không đi đón nương tử cùng đứa nhỏ.

Trong lòng hắn cũng hối hận, sợ chính mình không giữ vững tâm ý của mình. Vì thế lúc nào cũng mang Viễn Ca bên cạnh mình, từng khắc từng khắc không cho Trịnh Xảo Nhi có cơ hội, cũng là đốc thúc bản thân mình nhanh chóng đón nương tử cùng con về nhà.

Vì thế, hiện tại nghe mấy lời của Hà Sinh, Lý Đại Lang có chút chột dạ, nhất thời im lặng không nói gì.

Trog phòng im lặng tưởng chừng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Hà Sinh chờ một lát, lại ngẩng đầu lên nói: : “Nếu tỷ phu không phản đối, ta sẽ chuẩn bị cho Viễn Ca mấy bộ xiêm y, thừa dịp còn sớm, trở về nhà cho kịp.”

Lý Đại Lang đỏ mặt kêu lên: “Không được.”

Hà Sinh nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Đại Lang. Trong nhà Lý Đại Lang vốn có một cửa hàng, ngày ngày trông coi cửa hàng cũng thường xuyên cười cười nói nói, tuy không học được bộ dạng nói năng ngọt xớt nhưng tốt xấu gì mồm miệng cũng lanh lợi. Thế nhưng mỗi lần đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Hà Sinh, Lý Đại Lang dường như bị khí thế của đối phương áp bức, cho nên, tuy cùng Hà gia kết thân nhiều năm như vậy, kỳ thật Lý Đại Lang cùng Hà Sinh quan hệ cũng không tốt lắm.

Chủ yếu là do Hà Sinh rất trầm tính, vừa quy củ lại vừa thập phần không thú vị, Lý Đại Lang cảm thấy chuyện tán gẫu với hắn rất khó khăn.

Tuy vậy, Lý Đại Lang vẫn lên tiếng: “Nương tử cùng đứa nhỏ của ta vì sao phải về nhà ngoại ở? Ở đâu ra lại có đạo lý kì cục như vậy?”

Hà Sinh nghe xong cũng không tức giận, nhẹ nhàng hạ xuống một câu: “Tỷ phu, ta không thích nói đùa.”

Lý Đại Lang đương nhiên biết Hà Sinh là nghiêm túc, thành thật không quen vòng vo. Hắn đã nói như vậy, nếu mình không tỏ rõ thái độ thì nhất định sẽ có chuyện: “A Tuệ rốt cuộc nói cái gì với ngươi? A Sinh ngươi đừng hiểu lầm, chuyện gì cũng không có.”

Nguyên bản là chuyện của vợ chồng nhà hắn, Lý Đại Lang kỳ thật không muốn để cho người ngoài dính vào. Lúc này đột nhiên cảm thấy chính mình có chút hồ đồ, sớm biết như thế cũng không nên bực tức so đo với nương tử, mau chóng đón nàng về nhà mới là chuyện tốt.

Hà Sinh nói: “Có chuyện gì hay không tâm ngươi là rõ nhất. Không ai chấp nhận việc một nam nhân dây dưa sai trái. Vì thế chuyện duy nhất ngươi có thể làm là hưu thê. Nhưng đại tỷ nhà ta chưa làm ra chuyện gì sai quấy để nhà chồng trả về, cho nên Hà gia ta cũng nói rõ: Nhà ta chỉ chấp nhận cùng cách (ly thân) với điều kiện giao Viễn Ca cùng Đông Ca cho Hà gia.”

Nghe em vợ nói thêm mấy câu, Lý Đại Lang càng thêm sốt ruột. Hắn không ngờ chuyện này lại náo loạn nghiêm trọng như vậy, hết hưu thê đến cùng cách. Hà Sinh thế nhưng đã cân nhắc kĩ càng cả rồi.

Lý Đại Lang vội vàng nói: “Không có chuyện đó. Để ta cùng ngươi trở về nhà một phen!”

Nói xong liền sửa sang cẩn thận, chuẩn bị đi đón nương tử cùng Đông Ca.

Hà Sinh cũng không ngăn cản, cự tuyệt lời mời dùng cơm của Lý bà tử, bế Viễn Ca muốn ra cửa. Lý bà tử không muốn để cho đại tôn tử đi, Lý Đại Lang cũng tìm sẵn một lý do, thân thể nương tử không tốt, hắn phải đi xem một chút mới an tâm. Dù sao cũng có hắn đi theo Viễn Ca, sẽ không để Viễn Ca gặp phải sự cố gì. Nói đến vậy Lý bà tử mới an tâm để cha con Lý Đại Lang cùng Hà Sinh ra cửa.

Hai người mang theo Viễn Ca trở lại Hà gia thì thấy Hà Nguyên Tuệ đang rửa chén đũa, nhìn thấy trượng phu, trong lòng nàng cũng thở phào nhưng vẫn không nhịn được lườm hắn một cái.

Lý Đại Lang hỏi: “Thân thể thật sự không có việc gì chứ?”

Hà Nguyên Tuệ hừ giọng: “Cũng làm cho ngươi mất hứng rồi, thân thể ta rất tốt, cả ngày hoạt bát nhảy loạn, ăn gì cũng ngon miệng cả.”

Lý Đại Lang cười hắc hắc đến gần, muốn giành lấy chén đũa trong tay nàng để chính mình rửa, Hà Nguyên Tuệ cầm muỗng gỗ đánh nhẹ vào tay hắn. Lý Đại Lang cũng chẳng đau đớn gì, còn cười híp mắt đưa cả tay còn lại ra, tỏ ý mời nương tử đánh đến tận hứng.

Lúc này Hà Nguyên Tuệ trông thấy Viễn Ca trêи tay Hà Sinh, vội vàng giao hết chén đũa cho trượng phu, đi đến ôm Viễn Ca. Viễn Ca mấy ngày không được gặp nương, nhè nhẹ cọ vào tay nương, nhỏ giọng nói: “Nương, con đói.”

Ba người trở về vội vàng, bụng còn trống rỗng đây.

Hà Sinh cũng không muốn quấy rầy phu thê đại tỷ vui vẻ hoà thuận, xoay lưng đi về phòng. Trương Tích Hoa đang nằm trêи giường, nghe tiếng bước chân của trượng phu, lên tiếng hỏi: “Thϊế͙p͙ vừa nghe thấy thanh âm của đại tỷ phu cùng Viễn Ca rồi.”

Hà Sinh đi đến, cười nói: “Hắn đến đón mẹ con đại tỷ về nhà.”

Trương Tích Hoa vui vẻ nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Trong mọi cuộc cãi vã, chỉ cần một người cúi đầu, cục diện bế tắc sẽ được phá vỡ. Nàng thật hi vọng, chuyện lần này của tỷ phu chỉ là hiểu lầm, giải trừ được hiểu lầm liền có thể tiếp tục bình bình an an sống qua ngày.

Thấy Hà Sinh vươn tay ôm Hà Du, Trương Tích Hoa liền cản lại: “Hắn vừa mới ngủ đấy, chàng đừng đánh thức hắn, để hắn ngủ nhiều một chút.”

Hà Sinh có chút bực bội dừng tay. Đột nhiên hắn có cảm giác vị trí của mình trong lòng nương tử thấp hơn con trai một bậc! Tiểu gia hoả này từ khi sinh ra đã đem toàn bộ lực chú ý của cả nhà dời đến cu cậu rồi.

Hà Đại Xuyên, Hà Tằng thị, cả Hà Nguyên Nguyên đều y như vậy. Ngày ngày về đến nhà chuyện đầu tiên làm là rửa sạch chân tay, đi đến phòng của phu thê Hà Sinh, không có việc gì cũng liếc mắt nhìn Hà Du. Mặc dù tiểu tử Hà Du này lúc nào cũng ngủ rất sâu, ồn ào đến mấy cũng không tỉnh dậy thế nhưng cả nhà cứ theo thói quen đi đến, đứng nhìn cả nửa ngày cũng không muốn dời bước. Quả nhiên là đã trở thành trân bảo trong lòng người ta rồi. Cái tên tiểu tử này!

Trương Tích Hoa đã có thể tự mình xuống giường, đi lại như bình thường nhưng vì vẫn còn trong tháng ở cữ, không dám ra khỏi phòng sợ gió máy, từ sau khi sinh cũng chưa được tắm rửa gội đầu gì cả. Hà Tằng thị chú ý chuyện sản phụ vừa sinh xong không được mang vật nặng, đến chuyện rửa mặt cũng sai Hà Sinh mang nước ấm vào tận phòng giúp nàng, xong xuôi lại mang đi đổ.

Mấy ngày nay hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của trượng phu, tâm tình Trương Tích Hoa rất vui vẻ. Nhìn thấy sắc mặc Hà Sinh, cũng không đoán được vì sao tâm tình hắn đột nhiên có chút ảm đạm, liền ôn nhu hỏi: “Nhưng chuyện của đại tỷ phu là thật sao?”

Hà Sinh trấn an nói: “Ta xem đại tỷ phu cũng không có tâm tư gì, nàng đừng lo lắng.” Sau đó dùng hai ba câu vắn tắt giải thích cho nương tử nghe.

Trương Tích Hoa nghe xong, mi tâm có chút giật giật, nhịn không được sẳng giọng: “Sao chàng lại uy hϊế͙p͙ người ta như vậy? Còn ép tỷ phu cùng cách nữa chứ.”

Nếu ép buộc người khác quá mức, đối phương cũng thuận theo thì hỏng việc rồi còn gì? Lý gia cũng sẽ không chấp nhận chuyện đưa Viễn Ca cùng Đông Ca về Hà gia.

“Đến lúc đó sẽ có biện pháp.” Hà Sinh đưa ra chủ ý này thì đương nhiên đã tính toán biện pháp giải quyết. Bất quá hắn cười ngốc nghếch với nương tử: “Uy hϊế͙p͙ là bởi vì ta biết đại tỷ phu chắc chắn sẽ chịu sự uy hϊế͙p͙ của ta, nếu không ta cũng không nói như vậy.”

Làm cậu của Viễn Ca cùng Đông Ca đã lâu như vậy, hắn đương nhiên hiểu rõ tính tình cùng tình cảm của phu thê đại tỷ. Thăm dò thêm vài câu, Hà Sinh liền biết đại tỷ phu cho đến tận lúc này cũng không hề có ý nghĩ muốn buông bỏ nương tử cùng hai đứa nhỏ của mình. Về phần đoá hoa nhỏ nhắn Trịnh Xảo Nhi kia, Lý Đại Lang nguyên bản không hề có ý tưởng gì với đối phương, nên để sang một bên rồi.

Hà gia cũng không quá lớn, thanh âm tranh cãi của Hà Nguyên Tuệ cùng Lý Đại Lang liền truyền đến phòng của phu thê Hà Sinh. Hà Sinh giảo hoạt cười cười, nắm lấy bàn tay nương tử, nhéo nhéo ngón tay trắng nõn của nàng, nói: “Hai cái người này cũng thật là… Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết đi thôi.”

Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hoà cũng là chuyện thường tình. Người ngoài xen vào cũng khó có thể phân trái phải, Hà Sinh làm chuyện này cũng chỉ để thể hiện rõ lập trường cho Hà Nguyên Tuệ biết: Cho dù có chuyện gì xảy ra, sau lưng đại tỷ vẫn còn có gia đình chống đỡ.
Bình Luận (0)
Comment