Nhìn thấy Tiêu Viêm quyết định chủ ý, Phong Tôn Giả cũng không tiếp tục nói thêm cái gì, hơi trầm ngâm, từ trong nạp giới lấy ra một quả cổ ngọc đưa cho Tiêu Viêm, nói:
- Ngươi hãy cầm lấy cái cổ ngọc này, ngày sau ta có thể dựa vào nó mà tìm được ngươi. Hơn nữa, nếu như ngươi có cái phiền phức gì mà giải quyết không được thì hãy bóp nát nó, ta sẽ có cảm ứng.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trịnh trọng tiếp nhận cổ ngọc thu vào trong nạp giới, ôm quyền đối với Phong tôn giả:
- Đa tạ Phong lão.
Phong Tôn Giả cười khoát tay áo, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai Tiêu Viêm, chậm rãi nói:
- Dược Trần có thể đem bí pháp đó giao cho ngươi thì đã đủ thấy hắn coi trọng ngươi như thế nào. Nhớ năm đó tên súc sinh Hàn Phong này thèm nhỏ dãi nhưng Dược Trần cũng không truyền cho hắn a.
Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, Dược lão đã tốn rất nhiều tâm huyết trên người hắn, điều này hắn biết. Bởi vậy mà ở trong lòng hắn, hắn đã đem Dược lão coi như là phụ thân của mình. Mấy năm nay, để có thực lực giải cứu Dược lão, hắn cũng đã bỏ ra rất nhiều cố gắng a. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Con đường tu luyện cô tịch mà buồn tẻ, Tiêu Viêm lại có thể cắn răng đi đến tận đây, từ một tên phế vật gia tộc để có thể tiêu sái đi đến trình độ như bây giờ, những gian khổ mà hắn phải trả giá cũng không phải người thường làm được. Những nhân vật như Phượng Thanh Nhi, Đường Ưng đúng là có thiên phú trác tuyệt, nhưng ngoài cái đó ra thì phía sau lưng của họ còn có thế lực khổng lồ duy trì, còn Tiêu Viêm thì chỉ có Dược lão và sự cố gắng của mình.
- Đợi sau khi về Tinh Vẫn các, ta sẽ mau chóng tìm hiểu thế lực Hồn Điện tại Minh thành. Cùng lúc này ta cũng sẽ âm thầm liên hệ với một số người có giao tình với Dược Trần năm đó., nếu như có thể tụ tập bọn họ lại thì việc đoạt Dược Trần lại cũng không phải khó khăn lắm.
Phong tôn giả nói. Tuy Tinh Vẫn Các có thế lực không yếu, nhưng nếu so sánh với Hồn Điện thì vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, hơn nữa Hồn Điện thần bí khó lường, ai cũng không biết thực lực chính xác của nó ra sao. Nếu như không chuẩn bị đầy đủ thì chỉ sợ cuối cùng không chỉ có Dược Trần cứu không được mà Tinh Vẫn các cũng vì thế mà mất đi.
Tiêu Viêm gật đầu, đối với thực lực cực kỳ khủng bố của Hồn Điện, hắn cũng biết rất rõ, cho nên tự nhiên biết sự tình này không thể làm lỗ mãng, nếu như đi nhầm một quân cơ thì chỉ sợ sẽ làm cho toàn quân bị diệt.
- Được rồi, thời gian cấp bách. Ta cũng không lưu ngươi lại, ngươi hãy nhớ kỹ là nên cẩn thận lại một chút. Theo ta đoán thì chỉ sợ Phượng Thanh Nhi kia sẽ không dễ dàng buông tha Cổ Hoàng Huyết Tinh như vậy đâu, cho nên ngươi phải thu liễm lại một chút, dù sao Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng không phải dễ đối phó đâu. Nếu như gặp phiền phức không giải quyết được thì liền bóp nát cổ ngọc.
Phong tôn giả nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sau đó ôm quyền Phong tôn giả, nhìn Lâm Diễm ở một bên rồi thân hình hai người liền động. Hai người liền thoát ly khỏi con chim ưng rồi đáp xuống mặt đất.
Nhìn thân hình hai người Tiêu Viêm hạ xuống, Phong tôn giả ở trên trời cao cũng khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về Tây Vực Trung Châu, lẩm bẩm nói:
- Lão già ngươi, cuối cùng cũng có tin tức của ngươi rồi. Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng cứu ngươi ra.
Tiếng nói vừa dứt thì tay áo vung ra, cuồng phong nổi lên, con cự ưng gầm lên một tiếng rồi hóa thành một đạo cuồng phong biến mất ở cuối chân trời.
Trên ngọn núi, hai người Tiêu Viêm thoáng hiện xuống rồi chợt dừng ở trên đỉnh một thân cây. Ngẩng đầu nhìn về phía hai người Phong tôn giả biết mất, hai nắm tay của Tiêu Viêm cũng khẽ nắm chặt lại. Cuối cùng cũng tìm được Phong tôn giả rồi, sau này hắn cũng không phải tiếp tục chỉ dựa vào một mình mình nữa.
Nói tới Ma Độc Ban trong thể nội thì lấy thực lực hiện giờ của Tiêu Viêm đã có thể giải quyết nó, tuy nói có thể một ngụm đem nó luyện hóa nhưng theo hắn thì lại không cần như thế. Ma Độc Ban có chứa đấu khí rất mạnh mẽ, nếu như một hơi dùng hết thì lại không có nhiều lợi ích với hắn, cứ theo cách cũ từ từ luyện hóa thì lại thích hợp hơn.
- Tiêu Viêm, bây giờ ngươi tính thế nào?
Lâm Diễm dần thu hồi ánh mắt lại, sau đó chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm, cười hỏi.
- Đan Tháp ở thành nào?
Tiêu Viêm ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn về bốn phía có chút xấu hổ nói. Hắn chỉ biết Đan Tháp nằm ở trung tâm của Trung Châu, nhưng lại không biết phương vị chính xác.
Nghe thấy thế thì cặp mắt Lâm Diễm trực tiếp đảo thành trắng, danh tiếng của Đan Tháp tại Trung Châu có thể nói là không ai không biết tới. Không ngờ rằng Tiêu Viêm còn nói một câu như vậy.
- Đan Tháp ở một nơi gọi là Đan thành, nơi đó dường như là địa phương có số lượng Luyện Dược sư đông nhất đại lục. Trong vòng mấy ngàn dặm xung quanh Đan thành đều là thế lực của Đan Tháp, đó cũng là nơi được Đan Vực. Nơi này cách Đan thành hơi xa, cho dù có sử dụng không gian
"trùng động" thì sợ rằng cũng phải mất gần một tháng.
Lâm Diễm chỉ tay, nói.
- Vậy thì ngươi dẫn đường đi, trước tìm tòa thành nào đó có không gian
"trùng động" rồi hãy chạy tới Đan thành.
Tiêu Viêm cười nói, có người biết đường dẫn đi đúng là tiện hơn không ít, đỡ phải giống hắn như con ruồi không đầu bay loạn. Tuy nói hiện giờ đến thời điểm Đan hội còn có không ít thời gian, nhưng trước đó hắn cần phải tìm thấy Tiểu Y Tiên cùng với Tử Nghiên.
- Ừ.
Lâm Diễm gật gật đầu, nói:
- Chắc là ngươi muốn tham gia cái Đan hội của Đan Tháp hả? Hắc hắc, gia tộc của tên Liễu Kình hình như cũng thuộc khu vực đó.
- Liễu Kình sao?
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng lộ ra vẻ tươi cười, đối với tên gia hỏa cá tính hào sảng này, hắn cũng có không ít hảo cảm.
- Tên kia đối với ngươi cũng rất quan tâm a, thường xuyên nhắc không thôi. Chẳng quan hiện giờ hắn đang là tộc trưởng gia tộc cho nên trách nhiệm không nhỏ, nhưng mà cũng bị mấy tên lão gia trong gia tộc đè nặng, làm cho hắn rất khó chịu.
Lâm Diễm cười nói.
- Nếu như tiện đường thì…ghé qua nhìn hắn một chút.
Tiêu Viêm cười cười, bản thân hắn cũng rất nhớ một số bằng hữu ở nội viện năm đó.
Lâm Diễm gật đầu, sau lưng run lên, hai cánh đấu khí duỗi thân mà ra. Chợt hai cánh run lên, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang bay vút về phía xa. Sau đó Tiêu Viêm cũng đạp không đuổi theo.
…
Nơi này là một mảnh thế giới huyền diệu, mây bay ở trên bầu trời, sau đó có các mây mù lượn lờ xung quanh, khung cảnh giống như tiên cảnh vậy. Hơn nữa năng lượng ở đây vô cùng nồng đậm, nếu ở chỗ này tu luyện thì sợ rằng hiệu quả hơn các chỗ khác không ít.
Chỗ này được vô số dãy núi hiểm trở che kín, ngẫu nhiên ở phía đường chân trời còn có mấy đạo lưu quang lướt qua, trong lúc đó dường như còn có các khí tức cường hãn phát ra. Nếu như ở nơi khác thì sợ rằng không ít người phải để mắt nhìn qua.
Dưới đám mây mù đó có một ngọn núi vô cùng hiểm trở, ngọn núi này nhìn qua giống như một thanh kiếm khổng lô vậy, xông thẳng lên trời cao. Ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ có thể thấy mây mù lượn lờ, rất khó nhìn thấy đỉnh.
Ở trên đỉnh núi đầy mây mù lượn lờ này có một chỗ có một tảng đá hình tròn, trên tảng đá đang có một bóng hình xinh đẹp ngồi xếp bằng, hai tay kết xuất tu luyện ấn pháp. Hơi thở phun ra nuốt vào giống như là có thực chất vậy, tụ lại thành một luồng khí trắng nõn ngay chóp mũi mãi không tiêu tan.
Bóng hình xinh đẹp này thân mặc quần áo màu xanh không hoa lệ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thanh nhã. Ở ngay chỗ eo thon nhỏ đó có một cái mảnh lụa màu tím nhẹ nhàng thắt ngang, làm cho cái vòng eo đó gọn lại hiện ra những đường cong động lòng người. Ánh mắt của người này lộ ra một cỗ khí chất điềm tĩnh, hơn nữa dung mạo không hề thua kém Phượng Thanh Nhi một chút nào, đôi mắt đẹp lộ ra một cỗ hơi thở thần linh, nếu như có người nhìn qua thì cho dù trong lòng có lửa giận tới đâu thì sợ rằng dưới con mắt điềm tĩnh này cũng sẽ trở nên yếu mềm đi.
Người nữ này nhìn qua giống như một tiên nữ hoặc một đóa thanh liên không nhiễm lấy cát bụi của hồng trần, cả người lộ ra một cỗ khí tức thánh thiện, làm cho người ta chỉ dám ở xa xem mà không dám tới gần. Một cô gái mang đầy linh khí của thiên địa như vậy, chỉ sợ có rất nhiều nam tử khi đứng trước phải xấu hổ không thôi.
Năng lượng thiên địa nồng đậm chung quanh đều tập trung quanh người nữ này, giống như là cùng một loại vậy, không ngừng theo ý niệm của nàng tiến vào trong thân thể.
Cứ im lặng như vậy mà tu luyện khoảng gần một canh giờ. Sau đó, đôi mắt đẹp khép hờ của người nữ này cũng từ từ mở ra, mà khi đôi mắt này mở ra thì một luồng hỏa diễm kim sắc thoáng hiện ra. Nhất thời một cỗ uy áp khác thường cũng theo luồng hỏa diễm kim sắc này tản phát khắp nơi.
Dưới cỗ uy áp khác thường này, dường như ngay cả năng lượng thiên địa chung quanh cũng trở nên đình trệ, trong lúc mơ hồ còn có cảm giác hỗn loạn.
Người nữ này tao nhã đứng dậy, dáng người thanh cao vô cùng mê người, nàng hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn một cái sau đó mỉm cười, nói:
- Lăng lão, xuất hiện đi.
Khoảng khắc người nữ này cười thì có phong thái vô cùng tuyệt mỹ, mà cả trời đất xung quanh hình như cũng vì nụ cười này mà lộng lẫy hơn.
Sau khi âm thanh của người nữ này phát ra thì ở phía sau cũng có một bóng ảnh chậm rãi động đậy, sau đó hóa thành thân ảnh già nua, đối với người trước cung kính cúi người thi lễ, cười nói:
- Cảm giác của tiểu thư ngày càng tiến bộ rồi. Ta chỉ vừa mới tiến đến thì đã bị phát hiện ra.
Đối với lời nói này thì người nữ lại từ chối cho ý kiến, ngọc thủ khẽ vén làn tóc đen lên, nói:
- Lăng lão tới đây chắc là có chuyện chứ?
- Nếu như không có thì làm sao lão phu dám quấy rầy tiểu thư tu luyện.
Thân ảnh ngẩng đầu lên lộ ra một khôn mặt già nua. Đúng là Lăng Ảnh năm xưa đã từng bảo hộ Tiêu viêm, mà người nữ tử thoát tục trước mặt này ngoại trừ Huân Nhi mà Tiêu Viêm ngày đêm nhớ mong thì còn ai nữa chứ?
- Chuyện trong tộc ta không có hứng thú.
Huân Nhi thuận miệng nói, ngọc thủ vừa nhấc lên thì mây mù lượn lờ xung quanh chợt ngưng tụ lại ngay trong lòng bàn tay hóa thành khuôn mặt thanh tú của một nam tử. Nàng nhìn gương mặt này, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy.
Nghe vậy, Lăng Ảnh cũng là cười một tiếng, chợt trêu tức nói:
- Ta nghĩ tiểu thư đối với những lời ta nói đây sẽ rất hứng thú.
Ánh mắt Huân Nhi vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt người nam tử do đám mây mù lượn lờ hình thành kia, nghe thấy Lăng Ảnh nói như thế thì mắt đẹp hơi nhìn hắn một chút, mỉm cười nói:
- Hi vọng thế, nói đi.
Lăng Ảnh ho nhẹ một tiếng, chợt chậm rãi nói:
- Theo tin tức mới nhất ta lấy được, tại Trung Châu Bắc vực, xuất hiện một vị người trẻ tuổi tên là Tiêu Viêm.
Phốc!
Gương mặt hình người do mây mù tụ tập tiêu tán, thân ảnh xinh đẹp thanh cao động lòng người kia dường như lúc này đang run rẩy nhẹ nhàng. Một lát sau, người nữ này khẽ hít vào một chút khí lạnh, thấp giọng nói:
- Có chắc chắn không?
- Theo như ta dự đoán thì tám chín phần mười là hắn.
Lăng Ảnh mỉm cười.
Người nữ này thoáng xoay người lại, dung nhan xinh đẹp thanh cao kia giờ phút này lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy. Sau đó nàng ngay lập tức đi xuống núi, khuôn mặt kiên quyết không có chút do dự nào.
- Phân phó một chút, ta muốn rời khỏi Cổ giới!