Đấu Phá Thương Khung

Chương 1117

Mười đạo hỏa diễm tỏa màu sắc, hóa thành hỏa thú dữ tợn từ từ bay lên không. Đủ các sắc màu chiếu xuống phía dưới làm khuôn mặt mọi người đều dại ra, trông vô cùng buồn cười.

Mười loại hỏa diễm, cộng thêm Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trước đó chính là mười một loại hỏa diễm. Tiêu Viêm cư nhiên có thể dùng lực lượng của bản thân khống chế được mười một loại hỏa diễm!!

Một màn này làm rung động toàn trường! Dưới sân hiện tại đã hoàn toàn im lặng. Một lát sau mới nghe được từng âm thanh hít sâu đầy lãnh khí chậm rãi vang lên.

Khống hỏa, cứ nhiều hơn một loại thì yêu cầu đối với linh hồn lực hà khắc hơn nhiều. Lấy năng lực Tào Đan nhiều lắm chỉ có thể khống chế bốn loại hỏa diễm, vậy đã đủ cho hắn không có đối thủ trong Tào gia. Nhưng Tiêu Viêm hiện giờ khiến hắn hiểu được thế nào là "Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân".

Mười một loại hỏa diễm, mặc dù Tào Đan dùng hết linh hồn lực chỉ sợ cũng không thể điểu khiển hoàn toàn, huống chi đem chúng ngưng tụ lại thành hình thú cùng người đánh nhau sống chết?

Ngọn lửa hừng hực ở giữa không trung bốc lên, hơi nóng tràn ngập làm cho miệng Tào Đan khô khốc, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại càng xanh hơn. Chiêu này của Tiêu Viêm quả thật đả kích hắn không nhỏ.

- Làm sao có thể?

Cúi đầu thì thào, trong mắt Tào Đan tràn ngập vẻ bất ngờ khó tin. Tuổi Tiêu Viêm nhìn qua nhỏ hơn hắn rất nhiều, làm sao có thể khống chế mười một ngọn hỏa diễm?! Loại tình trạng này cho dù là yêu nữ muội muội được gia tộc tôn sùng cũng không làm được a!

- Không có khả năng!

Cùng lúc thanh âm hắn nhỏ dần, ánh mắt Tào Đan trở nên đỏ bừng giống như con bạc bị thua sạch vốn liếng. Hắn rống lên giận dữ, tâm thần vừa động, bốn đầu hỏa thú trên bầu trời mang liền theo tiếng gầm gừ trầm thấp, lướt đến chỗ hỏa thú nhiều màu sắc của Tiêu Viêm.

Nhàn nhạt nhìn Tào Đan liều chết đánh cược, Tiêu Viêm hiện nhếch môi cười lạnh, tùy ý vung tay áo lên. Trên bầu trời mười một đầu hỏa thú giống như mãnh hổ xuống núi, cùng bốn đầu hỏa thú của Tào Đan đụng vào nhau, sau đó lao vào một chỗ điên cuồng cắn xé tạo thành từng trận hoa lửa diễm lệ tràn ngập không trung.

Đưa mắt nhìn về số lượng hỏa thú kinh khủng của Tiêu Viêm, bốn đầu hỏa thú của Tào Đan đang lâm vào hoàn cảnh ít không thể địch nhiề. Vẫn chưa kiên trì được bao lâu, hỏa diễm trên người chúng đã bị xé tan, trước từng ánh mắt soi mói trong sân từng đầu một đầu chậm rãi tiêu tán.

Tào Đan cuối cùng chỉ còn lại một đầu hỏa thú thì Tiêu Viêm từ mười một đầu vẫn còn có chín đầu tồn tại.

Sau khi đầu hỏa thú cuối cùng tiêu tán thì thân thể Tào Đan đã như hóa đá, chợt như bị thương lui về phía sau hai bước, bật ra một tiếng rên trầm thấp. Bên trong mấy hỏa thú kia đều có linh hồn lực lượng của hắn, bởi vì hỏa thú tiêu tán nên đã tạo thành một ít tổn thương tới linh hồn.

Tào Đan lui ra phía sau được hai lão giả vội vàng đỡ lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm chín đầu hỏa thú trên bầu trời, sắc mặt trắng bệch. Hắn cũng chưa từng dự đoán được, lấy sở trường nhất của mình ra đánh cuộc, cư nhiên lại thất bại thê thảm ở trong tay Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhếch miệng. Hỏa lang chợt hóa thành một ngọn lửa xanh biếc lướt tới, sau đó tiến vào trong miệng Tiêu Viêm, còn tám đầu hỏa thú cũng rung lên rồi hóa thành hư vô.

Vì chưa qua luyện hóa, những loại thú hỏa này chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó nếu không được bổ sung thì sẽ hết thì năng lượng mà tiêu tán mất.

- Tào Đan thiếu gia, xin mời...!!!

Thu hồi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, sắc mặt Tiêu Viêm so với Tào Đan tốt hơn rất nhiều. Hắn tu luyện Lộng Diễm Quyết nên khống chế hỏa diễm rất thuận buồm xuôi gió, huống chi linh hồn lực lượng hắn mạnh hơn xa Tào Đan.

Nghe vậy, sắc mặt Tào Đan khó coi hơn rất nhiều. Trước mặt nhiều người như vậy, lại lấy sở trường nhất của hắn cũng thua Tiêu Viêm. Không thể nghi ngờ, hắn giống như đã tự hung hăng tát mình một cái thật đau.

- Chẳng lấy làm kỳ quái vì sao Diệp Trọng đặt hi vọng vào ngươi, quả nhiên có chút tài năng! Ta đã xem thường ngươi!

Tào Đan hít sâu vài hơi, cố nén cơn giận vào lòng, nói.

Tiêu Viêm cười nhạt. Tuy Tào Đan cũng là Thất phẩm Luyện dược sư, vốn dĩ Tiêu Viêm nhiều lắm cũng chỉ là mới vào Thất phẩm nhưng hiện tại không đã coi Tào Đan là đại địch. Dù ngày sau có gặp ở Đan hội cũng không tạo nên phiền toái gì nữa.

- Ta đã thua! Yên tâm, ta đã nói là làm! Trong thời gian ngắn, Tào gia ta sẽ không đến gây phiền toái thêm nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nói đến đây, ánh mắt Tào Đan chuyển hướng về đám người Diệp Trọng, lạnh lùng nói:

- Bất quá, Diệp gia muốn trở về Trưởng lão hội cũng là ngừơi si nói mộng! Loại sự tình này Tào gia ta cũng không muốn nhìn thấy nữa! Chỉ còn một tháng thời gian sẽ tới khảo hạch, ta muốn nhìn xem Diệp gia có thể dựa vào hắn chen vào khảo hạch không?!

Sắc mặt Diệp Trọng biến hóa, âm thanh lạnh lùng nói:

- Chuyện này Diệp gia ta không cần ngươi quan tâm!

Tào Đan lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm chằm chằm:

- Tiêu Viêm, ngươi thật sự rất mạnh! Nhưng ta tin tưởng có một ngày ngươi sẽ hối hận vì đã đắc tội với Tào gia!

- Nói xong chưa? Xong rồi thì xin mời!

Mười ngón tay Tiêu Viêm đan vào nhau, liếc mắt nhìn Tào Đan rồi thản nhiên nói.

Đối với thái độ không mặn không nhạt của Tiêu Viêm, Tào Đan mình đầy lửa giận. Nếu không phải sau lưng Tiêu Viêm có hai cường giả Đấu Tôn, chỉ sợ hắn đã không nhịn được cho Khổ tôn giả ra tay hung hăng dạy dỗ tên gia hỏa này một trận.

- Ngươi là Luyện dược sư, cũng tới tham gia đại hội? Đến lúc đó Tào gia ta sẽ có người tới thu thập ngươi! Đi...!!!

Trừng mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, một lát sau Tào Đan quát một tiếng rồi xoay người vung tay lên, mang theo cơn tức đầy mình lẫn vẻ không cam lòng đi ra khỏi sân. Sau đó hai cường giả Tào gia cũng đưa mắt nhìn nhau, thầm than nhẹ rồi vội vàng đuổi theo.

Nhìn thấy Tào gia tức tưởi ly khai, tộc nhân Diệp gia ai nấy đều thở dài nhẹ nhõm, vui mừng hoan hô thành tiếng, sự kính sợ đối với Tiêu Viêm càng sâu thêm vài phần.

- Tiêu Viêm đại ca, cảm ơn huynh!

Hân Lam cũng thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Viêm, vui sướng nói.

Tiêu Viêm khoát tay nói:

- Nếu đáp ứng lời cô, ít nhất khi chưa xong việc ta sẽ bảo vệ Diệp gia!

- Tiêu Viêm tiên sinh, người có đại ân với Diệp gia, tất cả tộc nhân suốt đời khó quên! Sau này có bất kỳ chuyện gì muốn Diệp gia làm xin cứ nói! Mặc dù có một số việc không được, nhưng Diệp gia ta sẽ hỗ trợ hết sức.

Diệp Trọng khom người ôm quyền thi lễ với Tiêu Viêm nói một cách chân thành.

- Diệp Trọng trưởng lão đừng hành lễ như vậy, ta đảm đương không nổi!

Tiêu Viêm hơi nghiêng người đáp lễ, cười cười nói.

Thấy thế Diệp Trọng cũng cười, ánh mắt nhìn về nơi đám người Tào Đan biết mất vẫn có vẻ sầu lo, thở dài:

- Từ lời nói của Tào Đan, ta nghĩ chỉ sợ yêu nữ của Tào gia hẳn đã trở lại.

- Yêu nữ?

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhíu mày có chút nghi hoặc.

Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Viêm, Diệp Trọng cười khổ nói:

- Tiêu Viêm tiên sinh cảm thấy Tào Đan thế nào?

- Nhân phẩm mặc dù không được tốt lắm, nhưng khống hỏa cũng tính là có nghề. Tuổi này có thể đạt tới Thất phẩm Luyện dược sư, thiên phú có thể nói là kỳ tài!

Tiêu Viêm trầm ngâm nói, Tào Đan mặc dù kiêu ngạo, mà bổn sự lại không kém.

- Nhưng ở Tào gia, Tào Đan trước mặt yêu nữ kia lại không có nửa điểm kiêu ngạo hay làm dáng chút nào!

Diệp Trọng nhẹ giọng nói, trong giọng nói hết sức cay đắng. Nếu Diệp gia hắn có nhân vật cỡ này còn lo gì không mạnh. Yêu nữ này quả thật là nhân vật khủng bố! Có thể bằng vào một người chống đỡ cả gia tộc.

- Hả?

Trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút kinh ngạc, Tào gia cư nhiên còn có nhân vật cỡ này?

- Yêu nữ kia vốn tên là Tào Dĩnh. Cuộc đời nàng tràn ngập sắc thái truyền kỳ. Lúc mới sinh ra đã có linh hồn lực làm người ta rung động. Khi sinh hạ nàng, mẫu thân nàng thiếu chút nữa bị cỗ linh hồn lực lượng kia đánh chết. Bảy tuổi đã chính thức trở thành một Luyện dược sư, mười lăm tuổi thì được Đan Tháp nhìn trúng, biến thành đệ tử trung tâm. Tại Đan Tháp bế quan năm năm, hai mươi tuổi đã trở thành Luyện dược sư Thất phẩm trẻ tuổi nhất. Mà hiện tại nàng đã hai mươi hai tuổi...

Thanh âm Diệp Trọng nhẹ nhàng quanh quẩn trong sân, làm cho tộc nhân Diệp gia xấu hổ cúi đầ. So sánh cùng Tào Dĩnh, bọn họ chính là mặt hàng ngồi ăn rồi chờ chết a!

Đương nhiên không chỉ có bọn họ, chính bản thân Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Trung Châu quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long. Nếu nói thành tựu là do thiên phú kết hợp với cố gắng, Tào Dĩnh này chính là tiểu yêu nữ được trời cao chiếu cố.

Hai mươi tuổi là Thất phẩm. Hai năm nay có tiến bộ thêm hay không? Ta suy đoán không chừng hiện giờ nàng…

Nói đến chỗ này, Diệp Trọng dừng lại một chút, vẻ mặt cay đắng:

- Nàng bây giờ ít nhất là Thất phẩm đỉnh phong!

Toàn sân đột ngột yên tĩnh hoàn toàn. Hai mươi hai tuổi Luyện dược sư Thất phẩm đỉnh phong. Nhìn khắp nghìn năm lịch sử luyện đan chỉ sợ có thể lọt vào mười hạng đầu.

- Đan hội này Tào Dĩnh tất nhiên sẽ tham gia. Bởi theo lệ, muốn trở thành cự đầu của Đan Tháp, điều kiện tiên quyết là phải đoạt được một lần quán quân Đan hội!

Diệp Trọng thở dài nói:

- Dã tâm Tào Dĩnh không nhỏ! Đối với lần Đan hội này nàng chắc chắn sẽ không buông tha!

Ánh mắt Diệp Trọng chuyển hướng về Tiêu Viêm, chậm rãi nói:

- Nàng sẽ là một đại kình địch của ngươi ở Đan hội!
Bình Luận (0)
Comment