Đấu Phá Thương Khung

Chương 1318

Trên phía chân trời xanh thẳm mênh mông vô bờ có những đám mây lơ lửng, ngẫu nhiên theo gió nhẹ bay về bốn phương. Cỏ cây nơi đây cũng là một mảnh xanh biếc kéo dài vô tận bồng bềnh như sóng triều trong gió.

"Xoẹt!"

Không gian trên bầu trời bỗng rung động một trận kịch liệt. Một cánh cửa khổng lồ tối đen chợt hiện lên một cách quỷ dị giữa hư vô. Mà sau khi nó xuất hiện không lâu thì từng thân ảnh cũng chậm rãi bước ra từ bên trong, cuối cùng đặt chân vào phiến thiên địa xa lạ này.

"Nơi này là Cổ giới ư? Năng lượng thiên địa vô cùng nồng đậm, so với ngoại giới còn hơn hẳn nhiều lần!"

"Không hổ là không gian do cường giả Đấu Thánh xây dựng! Thần thông đạt đến bực này quả nhiên bất khả tư nghị!"

Cùng với sự xuất hiện của những thân ảnh này, từng tiếng hô to kinh ngạc cũng theo đó vang vọng.

Khi mọi người còn kinh hãi tán thán thì đoàn người Tiêu Viêm cũng từ bên trong cánh cửa bước ra. Cảm thụ được năng lượng dày đặc nơi này, khuôn mặt ai cũng thoáng hiện vẻ kinh dị.

"Thiên địa năng lượng thật mạnh! Nếu tu luyện trong này thì sự tiến triển e rằng phải hơn ngoại giới gấp đôi! Cổ tộc không những may mắn có được vô số người có thiên phú mà còn được phúc địa bậc này, sự cường thịnh của họ không phải không có nguyên do!" Tiêu Viêm hít một hơi rồi kinh hãi cảm thán.

"Khai mở không gian kiểu này e rằng đã tự thành thế giới! Tuy diện tích không to lớn như đại lục Đấu Khí nhưng nguyên nhân chính vì vậy mà thiên địa năng lượng tập trung dày đặc hơn nhiều. Tu luyện tại đây ắt sẽ đạt được hiệu quả không thể tin nổi!" Thiên Hỏa tôn giả cũng gật đầu, nói.

"Uỳnh!"

Lúc Tiêu Viêm đang nói chuyện với Thiên Hỏa tôn giả thì ở phía chân trời xa xăm bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ tựa sấm rền. Mọi người chợt nhìn thấy một đám mây đen dày nặng bỗng nhiên vọt đến bằng khí thế che trời lấp đất.

"Đó là…"

Tiêu Viêm híp mắt nhìn đám mây đen một cách chăm chú. Lúc lâu sau, đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại: "Phi hành chiến thuyền!"

Cùng lúc Tiêu Viêm phát hiện ra đám mây đen thì những cường giả có ánh mắt chuẩn độc khác cũng tương tự, lập tức phát ra từng tiếng kinh hô. Nguyên lai, đám mây đen này chính là do mười chiếc phi hành chiến thuyền tạo nên, mây đen tràn ngập xung quanh chúng làm từ xa nhìn lại rất giống như các chiến thuyền điều khiển mây đen tạo nên sấm sét quanh quẩn. Thanh thế như vậy thật nguy nga đồ sộ!

"Không hổ là Cổ tộc! Thủ bút đến bực này thì cả Trung Châu cũng không có thế thực nào so nổi!" Nhìn đám chiến thuyền bay nhanh tới, Tiêu Viêm khẽ thở dài, tán thưởng.

"Ầm! Đoàng! Đoàng!"

Mây đen mang theo sấm sét giăng ngập trời mà đến, cuối cùng cũng từ từ dừng lại trên không trung. Một thanh âm thương lão từ chiến thuyền vọng xuống: "Ha ha… Chư vị khách nhân, thỉnh lên thuyền a!"

Cung lúc thanh âm buông xuống, chỉ thấy đám mây đen lượn lờ đột nhiên bị chia làm đôi thành một cái khe nối thẳng từ mặt đất đến chiến thuyền. Thấy thế, sau khi chần chờ một lúc thì một số người cũng động thân phóng vào bên trong những chiến thuyền khổng lồ. Mà đoàn người Tiêu Viêm sau khi chờ đợi đến khi thấy không có dị biến gì cũng tranh thủ theo sau.

Sau khi lướt lên chến thuyền, đám người Tiêu Viêm mới thấy được sự khổng lồ của thứ đồ chơi này. Những người bên trong hầu như quá bé nhỏ đến mức không đáng kể. Nơi này tùy lúc đều thấy được những chiến sĩ Hắc Yên quân cầm thương trong tay, phòng ngự dị thường nghiêm ngặt.

Khi tất cả đã vào hết bên trong thuyền, thanh âm thương lão lúc trước lại vang lên một lần nữa. Ngay sau đó, thân thuyền chấn động mạnh và Tiêu Viêm cảm nhận được dao động của không gian quanh mình trở nên cực kỳ kịch liệt. Hắn nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng rồi khuôn mặt bỗng nhiên bị một vẻ kinh ngạc chiếm cứ.

"Xuyên qua không gian! Chiến thuyền thật thần kỳ…!!!"

"Ha ha… loại chiến thuyền này được Cổ tộc truyền lưu từ thời viễn cổ đến giờ, tên là Toa Không Chu. Nói về tốc độ, chỉ e rằng cả Đấu Tôn đỉnh phong cũng không theo kịp. Chẳng qua thật đáng tiếc, thứ đồ chơi này hiện giờ quá hiếm thấy!" Khi Tiêu Viêm còn kinh ngạc, một tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.

Tiêu Viêm quay lại, lập tức thấy được một nam tử mắc áo bào trắng đang đứng mỉm cười. Trên trán nam tử này có một ấn ký hình ngọn lửa vô cùng sống động đang chậm rãi bùng cháy. Người này chính là kẻ ngồi chung bàn Viêm tộc mà Tiêu Viêm đã thấy qua ở tửu quán mấy hôm trước.

"Đa tạ các hạ đã cho biết!"

Từ nụ cười tươi rất tự nhiên của nam tử áo trắng này, Tiêu Viêm cũng có thể cảm nhận được hắn cũng không ôm tâm tư gì bất lương nên lập tức cũng cười, ôm quyền đáp.

"Ha ha… khách khí! Tại hạ Hỏa Huyễn!" Nam tử bào trắng cười nói.

"Tiêu Viêm!" Tiêu Viêm cũng cười, đáp lại. Nhưng Hỏa Huyễn lại khoát tay áo, nói: "Quán quân Đan hội Tiêu Viêm! Ha ha… ta đây tự nhiên đã biết!"

"Hỏa Huyễn huynh hẳn là người của Viêm tộc a?" Tiêu Viêm mỉm cười, nói.

Hỏa Huyễn đối với chuyện Tiêu Viêm nói toạc ra thân phận của mình cũng không cảm thấy bất ngờ, gật gật đầu cười, đáp: "Lại nói tiếp… Rất lâu trước kia hai tộc chúng ta cũng có giao tình sâu xa! Không biết lần này Tiêu Viêm huynh tới Cổ giới có phải vì nguyên nhân Thiên Mộ mở ra hay không?"

"Thiên Mộ?"

Nghe được từ này, Tiêu Viêm cũng chợt sửng sốt đến ngớ người.

Nhìn thấy Tiêu Viêm phản ứng như vậy, Hỏa Huyễn cũng chợt giật mình, nói: "Chính là ta sơ sót! Từ sau khi Tiêu Huyền tiền bối ngã xuống thì Tiêu tộc cũng chưa từng đến Cổ giới nữa! Thiết nghĩ, một số chuyện đã mai một trong quá trình truyền thừa rồi!"

"Hỏa Huyễn huynh có thể giải thích Thiên Mộ này là vật gì không?" Tiêu Viêm cười, hỏi.

"Việc này với ngươi mà nói thì vốn không có gì bí mật. Bởi vậy có nói cho Tiêu Viêm huynh cũng không sao cả!" Hỏa Huyễn do dự một lúc, cười tiếp: "Thiên Mộ này được di lưu xuống từ viễn cổ. Trong đó có không ít mộ phần của các cường giả, mà nơi đó cũng có mộ phần của tổ tiên ngươi, Tiêu Huyền chi mộ!"

Trong lòng Tiêu Viêm bỗng thót lên. Không nghĩ tới cái gọi là Thiên Mộ này cư nhiên lại có quan hệ với tổ tiên mình. Lần này đến Cổ giới, có một số mục đích mà hắn phải thực hiện mà viếng mộ tổ tiên chính là một trong số đó. Ở nơi ấy, có lẽ hắn sẽ thu được một số chuyện gì chăng…

"Thiên Mộ cực kỳ huyền diệu, trong đó có những ấn ký năng lượng của đông đảo cường giả viễn cổ. Hơn nữa, trải qua biến thiên cùng năm tháng, chúng đã biến thành bộ dáng của những người đó năm xưa. Chỉ cần đánh bại bọn họ, chính là có thể lập tức chiếm được ấn ký năng lượng này! Hơn nữa còn có thể hấp thu chúng tăng tiến thực lực." Hỏa Huyễn cười, tiếp: "Phải biết rằng, đó chính là ấn ký năng lượng vô cùng bất phàm được lưu lại. Chúng nó tương đương với đan dược cao giai chân chính, hơn nữa còn có thể phục dụng không ngừng nên sẽ giảm bớt sự tiêu phí đan dược cao cấp thế này."

"Đương nhiên, điều tối trọng yếu vẫn là thời gian bên trong Thiên Mộ! Nó thong thả hơn ngoại giới rất nhiều! Tính ra năm ngày trong Thiên Mộ chính là tương đương với một ngày ở ngoại giới!"

"Cái gì???"

Nghe được lời này, dù định lực cỡ Tiêu Viêm cũng không nhịn nổi phải chấn kinh liên tục. Thế gian này cư nhiên lại có nơi thần kỳ đến bực này? Bên trong năm ngày bằng bên ngoài một ngày, như vậy không phải nói là ở bên trong một tháng thì bên ngoài chỉ trôi qua sáu ngày thôi ư? Mà ở một năm thì bên ngoài chỉ mất có hai tháng? Nói như vậy, nếu ai ở trong đó tu luyện một trăm năm thì khi xuất quan không phải đều biến thành tuyệt thế cường giả cả hay sao? Có thời gian dư thừa thế này, dù có là quả trứng ngốc đều có được thành tựu xa xỉ cả rồi!

"Ha ha… Thiên Mộ tuy vốn thần kỳ nhưng bất quá cũng có hạn chế. Thứ này hai mươi năm mới mở một lần, mà mỗi lần chỉ nhiều nhất là ba năm cũng chính là tương đương với nửa năm ở ngoại giới!" Hoa Huyễn cười nói: "Đương nhiên, người có tư cách được vào Thiên Mộ chỉ vẻn vẹn nằm trong Viễn cổ Bát tộc mà những người khác thì không có tư cách này! Cho nên, luận về khía cạnh này thì Tiêu Viêm huynh cũng có tư cách tiến vào đó!"

"Tiêu tộc đã như vậy, ta cũng có thể tiến vào?" Tiêu Viêm nghe Hỏa Huyễn nói xong bèn híp mắt lại. Hiện giờ, hắn đúng là cực độ mong chờ Thiên Mộ này. Bên trong ba năm đã đủ để hắn làm đủ thứ sự tình bởi vì cái duy nhất hắn thiếu cho đến bây giờ chính là thời gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Quy củ đã như vậy, bất luận Tiêu tộc có túng quẫn thế nào thì cũng đã từng là một trong Bát tộc. Đương nhiên, ngươi cũng hiểu được chuyện này tóm lại là sẽ có phiền toái, nhưng lấy năng lực của Tiêu huynh thì hẳn có thể giải quyết!" Hỏa Huyễn phất tay, nói.

Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu, sau đó trịnh trọng ôm quyền hành lễ với Hỏa Huyễn: "Đa tạ Hỏa Huyễn huynh báo cho biết!"

"Ha ha… Chuyện nhỏ! Sau này nếu có thể cùng tiến vào Thiên Mộ thì không thể không hợp tác a! Bởi Viêm tộc ta cũng còn nhiều đối thủ chất chứa ân oán nên có nhiều bằng hữu thì vẫn tốt hơn nhiều!" Hỏa Huyễn mỉm cười, nói. Nếu Tiêu Viêm chỉ là người bình thường thì hắn cũng không chủ động bắt chuyện, nhưng người kia không chỉ có danh Tiêu tộc mà thực lực cũng tương đối cường hãn. Người như vậy rất đáng giá để kết giao…

Tiêu Viêm cười gật đầu. Hắn tự nhiên hiểu được đạo lý bên trong chuyện này. Hỏa Huyễn cũng nhìn trúng thực lực của hắn nên mới chịu nói ra bí mật, nhưng đó cũng là chuyện bình thường. Có đổi lại chính mình, dĩ nhiên hắn cũng không bao giờ nói bí mật kia cho một người bình thường biết được.

"Mặt khác, ngươi cũng nên chú tâm đến người của Hồn tộc lẫn Dược tộc. Tộc đầu tiên ta cũng không nói nhiều vì ngươi và Hồn Điện vốn là tử địch chân chính. Năm đó, nguyên nhân làm Tiêu tộc xuống dốc phần lớn cũng là do họ… Về phần Dược tộc, duyên cớ liền do lão sư Dược Trần của ngươi! Ha ha… lại nói tiếp! Trước kia ta cũng không nghĩ tới Dược Trần tiền bối cư nhiên lại là tộc nhân Dược tộc. Cũng vì chuyến đi Cổ giới này, tộc trưởng chúng ta mới đề cập tới!" Hỏa Huyễn cười, nói tiếp.

"Nếu sở liệu của ta không lầm, lần này người Dược tộc phái đến đây hẳn là nhóm được gọi là Nhân Dược Tử - Dược Tinh Cực! Bọn người Dược tộc này chưa từng đặt Luyện dược sư của ngoại giới vào mắt. Hơn nữa, ngươi còn là đệ tử của Dược Trần tiền bối mà Dược tộc xem như khí đồ, lại thêm vào đó ngươi đang được gọi là Luyện dược sư trẻ tuổi mạnh nhất ở Trung Châu. Nếu song phương gặp mặt, lấy tính tình của tên kia ắt tìm cách cho ngươi nếm khổ!"

"Nhân Dược Tử - Dược Tinh Cực! Cái tên gọi thật cổ quái!" Tiêu Viêm nhắc lại cái tên này rồi bình phẩm một tiếng, sau đó lắc lắc đầu. Nghe thấy tên của bọn người kia thật sự làm người chán ghét!

"Tên hắn tuy cổ quái nhưng nghe nói tên kia lại là Luyện dược sư Bát phẩm trung cấp, một thân thực lực hẳn là không dưới ngươi chút nào! Nếu có gặp hắn thì nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn!" Hỏa Huyễn nhắc nhở.

Tiêu Viêm gật đầu, mỉm cười. Bát phẩm trung cấp đích xác là một cấp bậc không tệ. Chẳng qua hy vọng hắn cũng không chọc phải đại ca nha! Nói cách khác, cũng phải cho bọn họ nhìn xem, dù có là đệ tử của "khí đồ" mà Dược tộc họ gọi như vậy nhưng còn mạnh hơn đệ tử trung tâm của Dược tộc nhiều!

Khẩu khí của lão sư liền để đệ tử hắn thay lão nhân gia người ra tay a!
Bình Luận (0)
Comment