Đấu Phá Thương Khung

Chương 1371

Trên bầu trời mênh mông xanh thẳm, đột nhiên truyền đến những âm thanh xé gió, liền theo đó là mấy chục bóng đen trong chớp mắt xuất hiện trên đỉnh của ngọn Thanh Phong.

"Thiếu các chủ, phía trước chính là phạm vi thế lực của Viêm Minh. Theo tốc độ hiện tại của chúng ta thì đến chạng vạng mới có thể tới được ải Huyền Hoàng."

Đang dừng chân trên ngọn núi, một lão giả mặc áo bào trắng đưa ánh mắt quét nhìn bốn phía, rồi sau đó cung kính nói với Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua đám người đi cùng, trong lòng không khỏi mỉm cười. Với số lượng nhân thủ như thế này, có lẽ tại Trung Châu cũng không được liệt vào hàng ngũ cực độ cường hãn. Nhưng ở đại lục Tây Bắc này, dường như chỉ cần một cái dậm chân của bọn hắn cũng khiến cho cả đại lục run rẩy, kinh sợ.

"Căn cứ vào tin tình báo mới nhất thì Sư Minh Tông bên kia, tính cả Hồn Điện cùng với một ít cường giả thông qua lợi ích mà dụ dỗ, đạt tới cấp bậc Đấu Tôn ước chừng ba mươi người. Ngược lại, Viêm Minh bên này chỉ có mười người mà thôi. Nếu so số lượng cường giả của hai bên, thật là cách nhau một trời một vực."

Lão giả mặc áo bào trắng dừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Có hơn ba mươi vị Đấu Tôn à?"

Mười ngón tay Tiêu Viêm nhẹ đan vào với nhau, trên mặt lộ vẻ do dự. Thực lực của cường giả ở đại lục Tây Bắc có lẽ kém hơn so với Trung Châu, tuy vậy cũng không thể xem thường bởi dù sao nơi này cũng là một đại lục vô cùng rộng lớn. Chỉ cần Hồn Điện sử dụng một ít thủ đoạn, chắc chắn sẽ có không ít cường giả tìm đến trợ trận. Vì vậy chuyện Sư Minh Tông có nhiều cường giả trợ trận như thế, đối với Tiêu Viêm cũng không phải là điều bất ngờ gì. Năm đó, lúc hắn rời khỏi Viêm Minh thì thực lực của người mạnh nhất Viêm Minh là Thải Lân đã ở vào khoảng Ngũ tinh Đấu Tông, trải qua mấy năm tu luyện thì giờ hẳn đã đạt đến cảnh giới Đấu Tôn rồi.

Bởi vì Thải Lân có được Thất Thải Thôn Thiên Mãng huyết mạch, lại thêm bản thân thiên phú trời sinh, cho nên tu luyện đạt tới cảnh giới Đấu Tôn cũng không phải là chuyện gì to tát.

Tuy nhiên, dù Thải Lân có cường thịnh như thế nào thì cũng chỉ vẻn vẹn có một người. Việc Viêm Minh có được mười vị Đấu Tôn cường giả đã vượt ra ngoài dự kiến của Tiêu Viêm. Thực lực bậc này đã được xem là nhất lưu thế lực ở Trung Châu rồi. Qua đó có thể thấy, trong mấy năm qua, Viêm Minh phát triển vô cùng mạnh mẽ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Sư Minh Tông có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới Lục tinh Đấu Tôn cường giả trở lên?"

Tiêu Viêm im lặng một hồi mới lên tiếng hỏi. Đạt đến cấp bậc Đấu Tôn, mỗi một tinh chênh lệch là một khoảng cách rất lớn về thực lực. Giống như Tiêu Viêm bây giờ, cho dù có phải đối chiến với mười Nhất tinh Đấu Tôn cường giả thì hắn cũng chẳng hề e ngại.

"Từ Lục tinh Đấu Tôn cường giả trở lên, Sư Minh Tông có tám người. Mà trong tám người này, có bốn người đã đạt đến cấp độ Bát tinh Đấu Tôn. Tuy nhiên, về phía Hồn Điện có cường giả mạnh hơn âm thầm ra tay hay không, chúng ta cũng không có tin tức chính xác."

Lão giả mặc áo bào trắng trầm ngâm nói.

"Uhm, làm phiền Hạ trưởng lão." Tiêu Viêm khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói.

"Thiếu các chủ khách khí rồi!"

"Đi thôi, tốc độ phải nhanh hơn nữa, tranh thủ đến ải Huyền Hoàng vào lúc chạng vạng."

Tiêu Viêm khẽ thở dài rồi vung tay hiệu, mũi chân nhẹ điểm lên mặt đất. Không gian trước mặt hắn thoáng trở nên dập dờn, còn thân ảnh hắn thì biến mất vô ảnh vô tung khiến ai chứng kiến cũng không khỏi kinh ngạc.

Mọi người đều hướng về phía trước mà vọt đi.

*************

Ầm, ầm!

Mây đen vần vũ, bao phủ hầu như toàn bộ Huyền Hoàng, trong phạm vi trăm dặm, sấm sét cứ gầm gừ không dứt. Phía bên ngoài Huyền Hoàng, lúc này sương mù bao phủ dày đặc, trong màn sương đó ẩn tàng vô số thân ảnh.

Phía trên cao mấy trăm dặm của ải Huyền Hoàng, vô số nhân thủ của Viêm Minh sắc mặt âm trầm nhìn vào biển người kia. Những năm gần đây khi Viêm Minh bành trướng lực lượng, mặc dù cũng gặp không ít địch nhân nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh như hiện tại, bị ép tới mức không thể nào phản kháng. Những người ở đây đều không khỏi thở dài, mọi ánh mắt đều đổ dồn về vị trí trung tâm tường thành, ở nơi đó đang hiện diện một thân ảnh vô cùng xinh đẹp. Người này thân mặc khôi giáp màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng nghiêm nghị nhưng vẫn không thể che lấp những đường cong mê hoặc, say động lòng người. Trên khuôn mặt kiều diễm không hề có một chút biểu hiện nào của sự mềm yếu, dù nàng đang phải đối diện với áp lực trầm trọng như thế.

Những năm gần đây, nữ nhân xinh đẹp đến mức gần như là yêu dị này đã dẫn dắt Viêm Minh xông pha vượt quá phạm vi Gia Mã đế quốc. Cuối cùng trở thành thế lực cường hãn bậc nhất ở đại lục Tây Bắc. Từ đó mới giúp cho Gia Mã đế quốc, vốn là một đế quốc nhỏ bé có một chỗ đứng trên đại lục Tây Bắc. Đối với Viêm Minh, địa vị của nàng là vô cùng quan trọng và không thể nào thay thế được. Đứng trên phương diện nào đó mà nói, mặc dù Tiêu Viêm thân là người sáng lập ra Viêm Minh, thì cũng không cách nào đạt tới.

"Rốt cục đã bắt đầu tiến công rồi sao?"

Đôi mắt Thải Lân nheo lại nhìn đám hắc vụ phía xa xa, bàn tay ngọc nhẹ nhàng đưa lên hông, nắm chặt thanh kiếm màu đỏ. Trên gương mặt nàng lộ ra vẻ quyết tâm sát phạt lạnh như băng.

"Thải Lân, nếu như đến lúc đó chống chọi không được, ngươi liền dẫn tiểu Tiêu Tiêu rời đi!"

Tiêu Đỉnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn xa xăm về nơi hắc vụ tràn ngập, nhẹ giọng nói.

"Uhm, đây chính là đứa nhỏ của tam đệ, Tuyệt đối không được để xảy ra nửa điểm lỗi lầm!"

Tiêu Lệ với nét mặt âm lãnh cũng trầm giọng nói.

Nghe hai người nói, Thải Lân khẽ lắc đầu. Nàng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đó có một cô bé mặc áo trắng. Cô bé này ước chừng bốn - năm tuổi, bộ dáng như hoa, như ngọc thập phần đáng yêu. Tại mi tâm cô bé có một đạo xà văn bảy màu, đôi mắt to và đen gợi cho người ta cảm giác yêu thích, không nỡ rời mắt. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt đó sẽ khiến cho người ta trầm mê, rất khó để khôi phục lại tinh thần.

Tuổi cô bé còn nhỏ mà đã có được hấp lực quỷ dị đến bực này, thì đến lúc chân chính trở thành thiếu nữ, chắc chắn sẽ còn làm cho người ta thất điên bát đảo.

Thải Lân nhìn cô bé, không giấu nổi vẻ sủng ái trong đôi ánh mắt lạnh như băng tuyết của mình. Nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong lồng ngực. Dường như cô bé cũng biết bầu không khí nơi đây có chút gì đó không bình thường, cho nên không hề khóc lóc hay sợ hãi. Bàn tay nhỏ bé ôm lấy gáy ngọc thon dài của Thải Lân, dùng âm thanh giòn tan nói:

"Mẹ không cần phải sợ, cậu nói rằng cha con sẽ trở lại…"

Nghe vậy, khóe môi Thải Lân khẽ mấp máy, im lặng ôm lấy cô bé. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn sang Tiểu Y Tiên rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Hắn thật sự sẽ trở về sao?"

"Huynh ấy đi vào Thiên mộ, nếu tính không nhầm thì phải tốn thời gian nửa năm. Hiện giờ hẳn là đã rời khỏi Cổ Giới. Nếu như huynh ấy đã đến Tinh Vẫn các, Dược lão tất nhiên sẽ nói cho Tiêu Viêm biết sự việc xảy ra nơi này. Theo tính tình của Tiêu Viêm thì huynh ấy sẽ toàn lực chạy đến đây…"

Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu và trả lời.

Đôi mắt của Thải Lân khẽ chớp chớp nhẹ. Nàng cũng không tiếp tục nói chuyện mà âu yếm ôm chặt cô bé trước ngực. Một lúc sau mới nói với Tiểu Y Tiên:

"Nếu chẳng may ải Huyền Hoàng bị công phá, ngươi hãy mang theo đứa con này của Tiêu Viêm rời đi. Nếu để xảy ra chuyện gì với Tiêu Tiêu, mặc kệ Tiêu Viêm có ra sao, cho dù ta chết đi thì ta cũng vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi!"

Tiểu Y Tiên hơi ngẩn người, nhìn khóe môi đỏ mọng đang nhếch lên của Thải Lân, cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu. Tính cách của Thải Lân vốn rất kiêu ngạo, nàng ta tuyệt đối nói được sẽ làm được.

"Thải Lân! Mấy năm qua, vì phải liên kết với Tiêu gia mà ngươi cũng vất vả nhiều rồi. Nếu lần này có thể thuận lợi vượt qua, ta nhất định bắt Tiêu Viêm chính thức cưới ngươi làm vợ!"

Tiêu Đỉnh đang ở bên cạnh, thấy thế khẽ thở dài rồi trầm giọng nói.

Mấy năm nay, Thải Lân vì Tiêu gia mà đã làm rất nhiều chuyện, hắn và mọi người đều thấy rõ. Lúc trước Tiêu Viêm sáng lập Viêm Minh, đã vô tình trực tiếp đem gánh nặng này đặt lên vai của Thải Lân. Mặc dù ai cũng hiểu Tiêu Viêm vì cứu phụ thân nên phải rời đi nhưng Thải Lân dẫu sao cũng là phận nữ nhi. Vậy mà nàng không chỉ hạ sinh cho Tiêu gia một cô bé vô cùng đáng yêu, mà còn giúp Tiêu Viêm đem Viêm Minh xây dựng được như bây giờ. Quả thật nàng đã gánh vác trên vai trách nhiệm quá nặng nề.

"Hức, đại ca nói chính xác. Lần này tiểu tử kia nếu trở về, phải đem chuyện này tức tốc làm ngay!"

Tiêu Lệ cũng gật đầu đồng tình. Hắn cùng với Tiêu Đỉnh luôn luôn cho rằng Tiêu Viêm là tối trọng yếu, nhưng vào lúc này lại cảm thấy nên thiên vị người em dâu này một chút.

"Trước tiên phải giải quyết phiền phức trước mắt này đã…"

Thải Lân buông Tiêu Tiêu ra, trong đầu thoáng hiện lên một thân ảnh trẻ tuổi, thân mặc hắc sam. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thần sắc vô cùng phức tạp. Xà Nhân Tộc mỗi khi bổ nhiệm nữ vương, nếu là gái đồng trinh thì càng tốt, còn nếu đã yêu người nào thì suốt đời phải trung trinh không được thay đổi. Mặc dù tâm tư luyến ái đã không còn, khiến cho lòng nàng theo đó cũng chết đi, nhưng nàng là Xà Nhân Tộc huyết mạch truyền thừa, nên Thải Lân hiểu được cả đời này nàng sẽ vĩnh viễn không thể quên được người kia. Mặc dù đã nhiều năm rồi, nhưng hình ảnh ấy chẳng những không phai mờ đi mà ngày càng khắc sâu vào tâm khảm của nàng.

Ầm, ầm!

Thải Lân một lần nữa đứng dậy, hướng về phía hắc vụ nơi xa, mà nơi đó lúc này chợt vang lên những tiếng trống đinh tai nhức óc. Từng bóng người từ trong hắc vụ phóng ra rồi lơ lửng ở cuối chân trời, khí thế cường hãn tuôn ra bao trùm cả thiên địa.

Trên bầu trời chợt xuất hiện một trung niên cường tráng, vai vác một thanh đại đao màu vàng. Ánh mắt hắn trông giống như lửa nóng, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng hình vô cùng kiều diễm trên tường thành. Hắn cười to, tiếng cười ẩn chứa sự bá đạo vang vọng cả đất trời.

"Ha ha, Mỹ Đỗ Toa, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đầu hàng Sư Minh Tông ta hay để Sư Minh Tông ta đồ sát Viêm Minh đến chó gà cũng tận diệt?
Bình Luận (0)
Comment