Đấu Phá Thương Khung

Chương 1422

"Phanh!"

Chưởng ấn màu đen dần vỡ vụn rồi hóa thành hư vô trong ánh mắt chăm chú của mọi người..

"Sao có thể?"

Nhìn Tiêu Viêm tùy tiện vung chưởng cũng có thể phá Diệt Hồn Chưởng của mình, trong lòng Hồn Ngọc cũng cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt có phần khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Uy lực của Diệt Hồn Chưởng thế nào hắn là người rõ nhất. Cường giả Đấu Tôn đỉnh phong bình thường cũng không thể trực tiếp đón đỡ nó, bởi vì trong chưởng ấn còn ẩn chứa lực lượng ăn mòn linh hồn cực âm hàn. Nhưng hắn chẳng thể ngờ rằng chưởng ấn lại không chịu nổi một kích của Tiếu Viêm.

"Người của Hồn tộc chỉ có chút thủ đoạn đó thôi sao?"

Thân hình Tiêu Viêm lăng không mà đứng, cư cao lâm hạ nhìn xuống Hồn Ngọc bên dưới, cười nói.

"Tiêu Viêm, đừng quá kiêu ngạo!"

Hồn Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, vô cùng không cam lòng. Hắn biết, nếu Tiêu Viêm không tu luyện dưới Bồ Đề cổ thụ một tháng thì sao có thể là đối thủ của hắn, nhưng bất kể thế nào thì đó cũng là sự thật rồi.

"Ha ha!"

Nghe tiếng quát của Hồn Ngọc, Tiêu Viêm cười lớn. Bàn tay phất ra, hỏa diễm lập tức ngưng tụ thành một cự chưởng lớn chừng trăm trượng chụp về phía Hồn Ngọc như sấm sét.

Thấy Tiêu Viêm động thủ, Hồn Ngọc cũng cắn chặt răng không cam lòng. Hắc vụ trào ra dữ dội, hóa thành từng con hung thú dữ tợn màu đen điên cuồng gào rống rồi lao về phía cự chưởng.

"Bang bang!"

Đối mặt với đàn hung thú màu đen, cự chưởng kia chỉ trực tiếp vỗ xuống. Những nơi cự chưởng đi qua, trên người tất cả hung thú đều bốc lên khói trắng rồi tan biến dưới sức nóng kinh khủng.

"Ngoan cố!"

Thấy thế, Tiêu Viêm cười nhạt vung tay lên. Cự chưởng đột nhiên lóe lên, khi xuất hiện thì đã ở trên đỉnh đầu Hồn Ngọc rồi hung hăng vỗ xuống.

"Ầm!"

Cự chưởng vỗ mạnh lên thân thể không kịp tránh né của Hồn Ngọc. Đấu khí màu đen tràn ngập quanh người hắn bị đánh cho hoàn toàn xơ xác.

"Phụt!"

Đấu khí trong cơ thể Hồn Ngọc chưa kịp hình thành phòng ngự thì đã bị lực lượng nóng rực kia xé rách. Từng luồng kình phong tiến vào thân thể Hồn Ngọc như một đàn rắn độc. Sắc mặt hắn trắng bệch, không kìm được mà phun ra một ngụm máu, thân thể cũng bay ngược về phía sau, cuối cùng va mạnh lên không gian hư vô.

"Hítzz…"

Thấy Tiêu Viêm chỉ dùng một chưởng đã đánh trọng thương Hồn Ngọc, đám cường giả trung lập đứng phía xa đều hít một hơi khí lạnh. Trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn là lúc trước không nổi lòng tham mà nhúng tay vào, nếu không chỉ sợ kết quả sẽ còn thảm hơn cả Hồn Ngọc..

Một chưởng đánh bay Hồn Ngọc, Tiêu Viêm quay đầu nhìn cuộc chiến hỗn loạn cách đó không xa. Hắn cười lạnh một tiếng, nắm tay lại cách không đánh ra vài quyền về phía đó. Một luồng kình phong đáng sợ trực tiếp xuyên qua hư không, đánh mạnh lên những tên cường giả của Hồn Tộc và Thiên Yêu Hoàng tộc. Lực đạo mạnh mẽ trực tiếp khiến chúng hộc máu bay ngược về phía sau.

Biến cố bất thình lình này làm cho đám người Cửu Phượng cả kinh, vội vàng nhìn về phía Tiêu Viêm, sau đó liền phát hiện hoàn cảnh dở sống dở chết của Hồn Ngọc, sắc mặt lập tức kịch biến.

"Hồn Ngọc mà lại bị hắn xử lý nhanh như vậy sao?" Cửu Phượng thầm kinh hãi, dù là hắn cũng không thể thắng Hồn Ngọc trong thời gian ngắn ngủi như vậy. Nhưng lúc này còn chưa đến mười phút, tên kia đã biến thành một con chó chết trong tay Tiêu Viêm.

"Nhận thua hay muốn đích thân ta ra tay?"

Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía Cửu Phượng, giọng nói thản nhiên làm cho sắc mặt hắn trở nên vô cùng âm trầm, nhưng cuối cùng cũng không nói ra nửa câu. Hồn Ngọc còn thua thảm như vậy thì tất nhiên hắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

"Thế cục hôm nay đã ngã ngũ, xem ra chỉ có mấy vị thái thượng trưởng lão trong tộc mới có thể xử lý hắn." Ánh mắt Cửu Phượng hơi lóe lên, cuối cùng cũng nén lửa giận cùng sát ý trong lòng xuống. Nếu còn chống cự thì chỉ sợ hắn sẽ có kết cục giống với Hồn Ngọc.

Một lời ngăn chặn tất cả mọi người trong mảnh không gian này, Tiêu Viêm lại liếc mắt nhìn về Phía Hồn Ngọc đang giãy dụa bò dậy. Trong lòng đã nổi lên sát ý, cục diện giữa hắn và Hồn tộc vốn đã là không chết không ngừng. Mà Hồn Ngọc lại là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ của chúng, nếu giết chết hắn thì sẽ là một tổn thất rất lớn cho Hồn tộc… Đã vậy, cũng không thể bỏ qua cho đám người kia rồi.

"Ong ong!"

Khi Tiêu Viêm vừa có ý định làm thịt đám người này tại đây thì không gian trong Bồ Đề cổ thụ lại phát ra những tiếng ong ong đinh tai nhức óc, mà mảnh không gian này cũng truyền ra từng đợt dao động.

"Không gian sắp băng liệt sao..."

Nhìn một màn này, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, chợt khẽ nhíu mày lại. Bồ Đề cổ thụ cũng không tồn tại vĩnh viễn ở thế gian, sau khi phun Bồ Đề Tử ra thì nó sẽ lại chui xuống mặt đất một lần nữa. Đợi cho đến khi ngưng tụ đủ năng lượng thì mới tiếp tục xuất hiện. Nhưng khi đó không biết sẽ là năm nào tháng nào.

Không gian dị biến cũng làm cho mọi người có chút bối rối, những người trong cuộc hỗn chiến kia nhanh chóng tản ra. Cường giả Hồn Tộc vội nâng Hồn Ngọc dậy, sao đó đứng một chỗ với đám người Thiên Yêu Hoàng Tộc. Ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Viêm và không gian xung quanh.

"Hồn Ngọc huynh, không sao chứ?" Cửu Phượng nhìn thoáng qua Hồn Ngọc, thấp giọng hỏi.

Hồn Ngọc lau đi vết máu ở khóe miệng, khẽ lắc đầu, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Một lát sau, môi hắn đột nhiên mấp máy, thân thể Cửu Phượng bên cạnh chợt cứng đờ, sau đó cắn răng gật nhẹ đầu.

"Ong ong ong!"

Khi những người ở đây đều tự lui lại thì sự dao động của không gian cũng càng lúc càng kịch liệt. Cuối cùng, một cái khe nứt hiện ra từ trong không gian, ánh sáng chói mắt cũng theo đó mà bùng phát.

"Xoẹt, xoẹt!"

Sau khe nứt đầu tiên này, càng lúc càng có nhiều cái khe khác xuất hiện. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không gian vốn rất vững chắc liền trở nên vỡ nát. Rốt cuộc, trước ánh mắt kinh hoảng của mọi người, không gian cuối cùng cũng băng liệt hoàn toàn.

Tận sâu trong cổ vực Mãng Hoang.

Gốc Bồ Đề cổ thụ đứng sừng sửng cô tịch giữa thiên địa. Lấy nó làm trung tâm, thanh khí không ngừng tản mát ra bốn phương tám hướng xung quanh, tráng lệ vô cùng.

Cách Bồ Đề cổ thụ không xa có vài đạo nhân ảnh đang ngồi xếp bằng, đây đúng là nhóm người Nạp Lan Yên Nhiên, xung quanh vẫn còn một số cường giả cùng xông vào thú triều ngày đó. Hiện giờ thương thế của bọn họ đã khỏi hẳn, nhưng cũng không cam tâm rời đi nên vẫn ở lại đây.

"Xào xạc…"

Trên thảo nguyên im lặng chợt vang lên một loạt tiếng động. Bồ Đề cổ thụ đã gần một tháng không có động tĩnh gì lại bỗng bộc phát ra một trận quang hoa chói mắt. Sau đó, chỉ thấy từng đạo thân ảnh chật vật thoát ra từ bên trong, cuối cùng đáp xuống mặt đất xung quanh.

"Sư phụ!?"

Một màn này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó lại mừng như điên. Đám người Nạp Lan Yên Nhiên vội vàng đứng dậy, ánh mắt kinh hỉ nhìn về một thân ảnh phía xa.

"Cuối cùng cũng thoát khỏi đó…"

Đám người Cổ Thanh Dương hít sâu không khí trong lành trên thảo nguyên, bỗng sinh ra một loại khoái cảm khi sống sót sau tai kiếp. Người ở ngoài sao có thể biết được chỉ trong một tháng qua, bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu hung hiểm. Những ảo cảnh đáng sợ đó, cho dù sau này bọn họ cũng không thể quên.

Tiêu Viêm cũng khẽ thở ra một hơi, một tháng này, đương nhiên hắn là người biến hóa nhiều nhất. Trong mắt người ngoài là một tháng, nhưng với hắn thì như đã trải qua muôn kiếp luân hồi. Kiểu tu luyện này tuy không làm thực lực của hắn tăng vọt lên một cảnh giới đáng sợ, nhưng vô hình chung đã để lại một vài thứ đủ để ảnh hưởng đến tương lai của Tiêu Viêm.

"Ong ong!"

Sau khi người cuối cùng bị ném ra khỏi không gian kia thì Bồ Đề cổ thụ bỗng rung chuyển kịch liệt. Chợt một quang mang xanh biếc khuếch tán ra từ thân cây. Dưới loại hào quang này, mặt đất như biến thành chất lỏng, mà Bồ Đề cổ thụ cũng chậm rãi chìm xuống..

Nhìn Bồ Đề cổ thụ chui vào lòng đất, không ít cường giả đều biến sắc, cực kỳ không cam lòng. Bồ Đề cổ thụ biến mất, cho dù là cường giả Đấu Thánh cũng không thể tìm ra. Nói cách khác, nếu muốn gặp được Bồ Đề cổ thụ thêm lần nữa thì phải chờ cho đến lần xuất hiện tiếp theo của nó. Mà khi đó, có lẽ đã là cả ngàn năm sau mất rồi.

"Ài….Đáng tiếc là chưa thể thấy được Bồ Đề Tâm…"

Nhìn Bồ Đề cổ thụ dần biến mất, Cổ Thanh Dương khẽ thở dài nói, trong giọng có chút nuối tiếc.

Ở một bên, khi Tiêu Viêm nghe được những lời này lại thì lại khẽ mỉm cười. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên ngực trái, vị trí của trái tim. Tại đó, một vật thể trong suốt nhìn như thúy ngọc màu xanh biếc đang lơ lửng. Đó chính là Bồ Đề Tâm trong truyền thuyết. Chẳng qua bây giờ Tiêu Viêm còn chưa luyện hóa nó mà thôi. Đợi đến khi luyện hóa xong, Tiêu Viêm có thể chân chính đạt tới Thánh giai rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Bồ đề huynh, đa tạ! Hy vọng sau này còn có thể gặp lại..."

Nhìn Bồ Đề cổ thụ càng lúc càng chìm sâu xuống lòng đất, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói. Trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối, Bồ Đề cổ thụ không thật sự có linh trí của riêng mình, nếu không trên đại lục sẽ xuất hiện thêm một tuyệt thế cường giả. Nếu có thể kết giao thì sẽ là một trợ lực vô cùng lớn.

"Ầm!"

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, rốt cuộc Bồ Đề cổ thụ cũng chìm hẳn xuống lòng đất. Nương theo tia sáng màu xanh cuối cùng biến mất, mảnh thảo nguyên này lại trở nên trống rỗng thêm một lần nữa.

Thấy Bồ Đề cổ thụ đã biến mất hoàn toàn, trong lòng Tiêu Viêm khẽ thở dài. Vừa muốn nói chuyện, sắc mặt hắn bỗng biến đổi. Chỉ thấy mảnh không gian này chợt trở nên vặn vẹo rồi phong tỏa họ lại như một nhà giam vô hình vậy.
Bình Luận (0)
Comment